Q.1 - Chương 148: Cho dù cô hận anh, anh vẫn muốn cùng cô tiếp tục dây dưa
"Không, anh không thể!". Theo bản năng, Tả Tình Duyệt đẩy thân thể anh ra, chảy máu? Anh nghĩ như vậy sao?
Cả người bị một luồng khí lạnh như băng bao vây, Tả Tình Duyệt nhìn người đàn ông trước mắt, bây giờ trông anh như một ác ma, khiến cho cô có cảm giác anh không nói đùa!
"Thế nào? Cô sợ hãi chuyện gì?". Lông mày Cố Thịnh hơi nhíu, đương nhiên anh biết cô đang sợ cái gì, cũng chính vì như thế, anh mới dùng phương pháp này mà hành hạ cô!
Sợ? Anh muốn cô sống trong sự sợ hãi. Vì cô, Cận Hạo Nhiên có thể dùng hôn nhân của mình để đổi lấy tự do cho cô. Vì cô, Kiều Nam không sợ đối nghịch với anh khắp nơi. Anh nên cảm thấy may mắn vì mình có một người vợ được nhiều người yêu thích như vậy không?
Thật là châm chọc!
Trong mắt mang theo tức giận, nhưng động tác của anh lại trở nên cực kỳ dịu dàng, không biết hôn bao nhiêu lần lên đôi môi của cô, lên cổ cô, hôn bầu ngực lộ ra trong không khí của cô, mỗi một nơi anh chạm đến đều làm cô sợ hãi run rẩy.
"Nói cho tôi biết, cô sợ hãi cái gì?". Cố Thịnh khẽ cắn vành tai của cô, ở bên tai cô nỉ non.
"Em. . . . . Em không sợ hãi, em không sợ hãi!". Tả Tình Duyệt theo bản năng lắc đầu, cô tự nói với mình, Cố Thịnh không biết mình mang thai, nhất định không biết, cho nên không cần sợ anh, một khi luống cuống, sẽ dễ dàng lộ ra, mà một khi lộ ra, cái giá phải trả cô không thể nào chấp nhận nổi!
"Không sợ sao? Thật sự không sợ?". Cố Thịnh đột nhiên tiến vào thân thể của cô, anh thích thú khi thấy cô không thích ứng nổi mà nhíu chặt lông mày, nhưng đáng chết ở chỗ, khi ở trong thân thể của cô, anh cũng thoải mái cực kỳ. Ở trên giường, Tả Tình Duyệt là người phụ nữ kết hợp với anh hoàn hảo nhất, dường như, cô sinh ra là để dành cho anh, ở trên người của cô, anh luôn có thể tìm thấy khoái cảm trước nay chưa từng có.
Chỉ bằng một điểm này, anh cũng muốn cầm tù cô cả đời, khiến cô trở thành nữ đầy tớ dành riêng cho anh!
Nhưng. . . . . Nghiệt chủng trong bụng cô thật chướng mắt. . . . .
Trong mắt thoáng qua ánh sáng tàn nhẫn, bỗng nhiên, Cố Thịnh gia tăng sức lực, trong đầu xuất hiện hình ảnh máu tươi đầm đìa, màu đỏ chói mắt kích thích thần kinh của anh, dường như, ác ma trong anh đã hoàn toàn thức tỉnh, động tác vốn dịu dàng trở nên thô bạo, mỗi một lần đều muốn đem cô bóp nát!
"Không. . . . . Cố Thịnh. . . . . Cầu xin anh nhẹ một chút. . . . .". Không chịu nổi sự va chạm điên cuồng của anh, Tả Tình Duyệt thống khổ cầu khẩn, đột nhiên, cảm giác đau đớn từ bụng truyền đến, trong nháy mắt, sắc mặt của cô tái nhợt, bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, cô nỗ lực muốn tránh thoát khỏi trói buộc của anh, không biết lấy sức từ đâu, Tả Tình Duyệt ra sức đẩy người đàn ông trên người ra.
Vẻ mặt Cố Thịnh âm trầm, hung hăng nhìn chằm chằm người phụ nữ đang cuộn tròn lại, cô dám đẩy anh ra!
Đau đớn từ bụng truyền tới khiến Tả Tình Duyệt ngẩn ra, dường như cô cảm thấy có thứ gì đó đang chảy ra từ trong cơ thể mình.
"Không. . . . . đừng. . . . .". Tả Tình Duyệt nắm chặt khăn trải giường, giống như đang cố gắng giữ lại cái gì đó, gương mặt nhăn nhó đau đớn, giờ phút này, không ai có thể hình dung nổi sự thống khổ mà cô đang phải chịu đựng.
Nhìn thấy tình trạng của cô, Cố Thịnh khẽ cau mày, ánh mắt rơi vào trên giường đơn, màu máu đỏ tươi đập vào mắt anh giống hệt hình ảnh anh tưởng tượng ban nãy, nhưng nhìn diện tích màu đỏ càng lúc càng lớn, đột nhiên tim anh đau nhói.
Đây là điều anh muốn sao?
"Cứu em. . . . .". Tả Tình Duyệt không còn quan tâm chuyện Cố Thịnh biết sự tồn tại của đứa nhỏ sẽ nguy hiểm đến cỡ nào nữa, cô đột nhiên có loại ảo giác, mình sắp mất đứa bé này rồi!
Tâm bị đau đớn bao quanh, trên mặt, mồ hôi không ngừng tuôn ra, cầu khẩn nhìn người đàn ông trước mắt, nhưng cô cảm thấy thật vô dụng, trong lòng hiện lên một tia khổ sở, anh hận cô còn không kịp, anh muốn nhìn thấy cô thống khổ kia mà?
Anh sẽ không để cho cô sinh hạ đứa nhỏ của anh, chỉ vì cô không có tư cách!
Cô cầu xin anh có tác dụng sao? Anh sẽ không thương hại cô!
Lúc này, cô thấy bản thân mình đáng thương biết bao, đôi tay đặt lên trên bụng, dường như muốn nói lời tạm biệt cuối cùng với đứa nhỏ.
Thật xin lỗi! Mẹ bảo vệ con không tốt!
Thật xin lỗi! Để cho con lấy phương thức này rời đi!
Cô hối hận, cô đã ngây thơ cỡ nào khi muốn sinh con nối dõi cho anh, nhưng điều làm cô đau lòng nhất là đứa nhỏ còn chưa kịp nhìn thấy thế giới tốt đẹp này liền yên lặng biến mất ở trong bụng cô.
"Tôi. . . . . . hận anh!". Thanh âm Tả Tình Duyệt nghẹn ngào, cô hận anh không cho cô dù là một cơ hội hèn mọn nhất. Cô hận anh vô tình cho cô tổn thương đau đớn nhất. Cô hận anh dẫn cô vào trong thế giới của anh rồi tùy ý chà đạp!
"Tôi. . . . . Thật sự hy vọng, chưa bao giờ gặp gỡ anh!". Khóe miệng Tả Tình Duyệt hiện lên một nụ cười khổ, thật là đau! Bụng của cô thật là đau!
Oanh một tiếng, lòng Cố Thịnh đột nhiên chấn động, cô hận anh! Còn hối hận vì đã gặp anh!
Không hiểu vì sao, vừa rồi lòng anh còn vô cùng tàn nhẫn nhưng khi đối mặt với khuôn mặt bi thương của cô, chứng kiến máu tươi không ngừng chảy ra từ thân thể cô, anh không thể chịu đựng nổi!
Trong mắt hiện lên vẻ bối rối, anh không biết làm sao.
"Duyệt Duyệt. . . . .". Nhìn thấy cô yếu đuối ngất đi, sắc mặt Cố Thịnh tái nhợt, nhanh chóng mặc quần áo tử tế cho cô, ôm cô chạy ra khỏi phòng.
"Mau, lái xe, lái xe đến bệnh viện!". Cố Thịnh lớn tiếng kêu, đột ngột xuất hiện biến cố khiến mọi người trong biệt thự cũng kinh hoàng, tài xế lập tức chạy đi lấy xe, người hầu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của cô chủ, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Cố Thịnh ôm Tả Tình Duyệt lên xe, dọc theo đường đi, Cố Thịnh phân phó tài xế chạy với tốc độ nhanh nhất, trong lòng anh càng thêm hoảng loạn, trong đầu chỉ có một ý niệm.
Tả Tình Duyệt không thể có chuyện!
Anh không cho phép cô xảy ra bất cứ chuyện gì!
"Lái nhanh một chút đi!". Cố Thịnh ra lệnh lần nữa, thanh âm vội vàng trước nay chưa từng có, ôm chặt Tả Tình Duyệt vào trong ngực, mặt cô không có chút huyết sắc nào khiến lòng anh nhói đau, anh đã làm gì thế này?
"Tả Tình Duyệt, em mở mắt ra cho tôi, tôi lệnh cho em mở mắt ra!". Cố Thịnh chợt phát hiện ra rằng, anh càng hận cô bao nhiêu thì lại càng yêu cô bấy nhiêu!
Người phụ nữ đáng chết này đã sớm chiếm lấy tim của anh, khống chế thân thể của anh!
"Em tỉnh lại cho tôi!". Không có sự cho phép của anh, cô không thể có chuyện. Anh còn có thù chưa báo, anh còn phải bắt cô chịu đựng sự trả thù của anh, anh phải cầm tù cô cả đời, trước khi anh chán, cô phải sống cho thật tốt!
Nhưng mặc cho anh kêu thế nào, nổi giận thế nào, ra lệnh thế nào, đôi mắt Tả Tình Duyệt đều đóng chặt, khuôn mặt tái nhợt còn lưu lại nước mắt, nếu không có hơi thở yếu ớt kia, người ta sẽ nghĩ rằng cô đã chết!
Trong đầu hiện ra lời nói vừa rồi của cô, trong mắt Cố Thịnh thoáng qua một chút tàn nhẫn, "Nếu như đối với tôi chỉ có hận thì em cũng phải giữ lại mạng của mình, đời này chúng ta cứ tiếp tục dây dưa như vậy đi!"