Q.1 - Chương 164: Người phụ nữ của tôi mang thai
Tả Tình Duyệt đi vào nhà, đúng lúc chạm mặt Tôn Tuệ San mới từ trong nhà đi ra, trong lòng liền giật mình, theo bản năng mở to mắt, cô không có ở đây mấy ngày qua, Tôn Tuệ San đã thay thế vị trí của cô rồi!
Trong lòng trồi lên một tia chua xót, cảm thấy mình thật buồn cười, đến thời điểm này cô còn để ý chuyện này làm gì?
Tôn Tuệ San cũng đã sớm thay thế vị trí của cô rồi, không phải sao?
Giống như Tả Tình Duyệt, trong mắt của Tôn Tuệ San cũng thoáng qua một tia kinh ngạc, cô thật sự không ngờ Cố Thịnh đã tìm được Tả Tình Duyệt trở về!
Trong lòng trồi lên sự ghen tỵ nồng đậm, một giây kế tiếp, khóe miệng nâng lên một nụ cười ngọt ngào chán ghét, chủ động tiến lên thay Cố Thịnh cởi áo khoác, tự mình giao cho quản gia, giống như một người vợ!
Không biết vì sao, Cố Thịnh lại không có kháng cự hành động của Tôn Tuệ San, một cái chớp mắt anh cũng không nhìn Tả Tình Duyệt, tựa như muốn từ trên mặt của cô thấy một nét mặt khác, thế nhưng anh lại thất vọng một lần nữa, trên mặt của cô trừ bình tĩnh ra vẫn là bình tĩnh!
Cô một chút cũng không quan tâm đến anh!
Nhưng, anh lại không biết, Tả Tình Duyệt mất bao nhiêu sức lực mới đè xuống sự khó chịu trong lòng, không cho chính mình đi quan tâm, không cho chính mình đi ghen tỵ!
Tôn Tuệ San đi thẳng tới trước mặt của Tả Tình Duyệt, thân mật lôi kéo tay của cô, “Duyệt Duyệt, em rốt cuộc cũng trở lại, thời gian em rời đi, chúng tôi cũng không quen với việc đó! Đặc biệt là Thịnh. . . . . Anh ấy nói phải tìm em trở về, hiện tại thì tốt rồi, em rốt cuộc cũng đã trở về!"
"Vậy sao?" Tả Tình Duyệt nhỏ giọng nỉ non, rốt cuộc cũng đã trở về? Nhưng trở về thật sự là tốt sao?
Vô luận tốt hay không tốt, cô thủy chung cũng không có lựa chọn nào khác, chủ quyền cho tới bây giờ đều không ở trên người của cô!
"Tôi có thể về phòng trước không?" Tả Tình Duyệt ngước mắt nhìn con ngươi thâm thúy của Cố Thịnh, nữ chủ nhân của cái nhà này đã không còn là cô!
Cố Thịnh càng nhăn mày chặt hơn, cô có ý gì? Trở về phòng phải hỏi ý của anh? Cô thật sự muốn vạch rõ giới hạn cùng anh như vậy sao?
Đừng quên, cô vẫn là vợ của anh Cố Thịnh!
Tim như bị đâm đau đớn, hít thở thật sâu, đi về phía phòng sách, bởi vì anh nghĩ, nếu anh còn tiếp tục ở lại, nhất định sẽ không khống chế được lửa giận của mình, làm ra chuyện tổn thương cô!
Trong đại sảnh chỉ còn lại Tả Tình Duyệt và Tôn Tuệ San, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tả Tình Duyệt, Tôn Tuệ San sắc bén híp mắt lại, “Duyệt Duyệt, phòng của em vẫn như cũ, không có ai di chuyển nó, em có thể tiếp tục ở đó!"
Khí thế cùng tư thái, nghiễm nhiên như cô chủ của cái nhà này!
Tả Tình Duyệt không rảnh cùng Tôn Tuệ San nói thêm gì nữa, trong đầu không ngừng hiện ra bóng lưng tức giận của Cố Thịnh lúc rời đi, cô đơn xoay người, đi về phòng thuộc về cô. . . . . Phòng dành cho khách!
Đẩy cửa ra, tất cả đều không thay đổi, cùng bộ dáng khi cô rời đi!
Nhìn căn phòng lạnh như băng, Tả Tình Duyệt khẽ vuốt ve bụng, “Cục cưng, chúng ta lại trở về nhà tù này rồi, con sợ không?"
Cô không thể nhận định được tâm tư của Cố Thịnh, đối với anh cô vĩnh viễn không nghĩ ra, nói không chừng quyết định tiếp theo của anh có thể đẩy cô vào chỗ vạn kiếp bất phục!
"Đừng sợ, mẹ sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh con!" Nằm ở trên giường, Tả Tình Duyệt tràn ngập cảm giác bất lực, nghĩ đến Tả Tình Yên, chị biết mình bị Cố Thịnh mang về sao? Chị ấy có thể vì không thấy mình mà đi tìm khắp nơi hay không?
Lúc này cô không hề biết, cô bị Cố Thịnh tìm được, hoàn toàn đều là kế hoạch của Tả Tình Yên!
Liên tiếp mấy ngày, Tả Tình Duyệt cũng không gặp được Cố Thịnh, sự bất an của cô rốt cuộc hơi có chút để xuống, thừa dịp Cố Thịnh đi ra ngoài cùng Tôn Tuệ San, cô một mình ở trong vườn hoa hít thở một ít không khí mới mẻ, chỉ có ở nơi này, lòng của cô mới được bình an!
Tiếng xe hơi từ xa đến gần, Tả Tình Duyệt nghe thấy, không khỏi cau mày, đó là xe của Cố Thịnh, bọn họ không phải mới đi rồi sao? Tại sao lại đột nhiên quay về?
Trong lòng lại bắt đầu khẩn trương, bất an dần dần lan tràn!
"Không có việc gì!" Tả Tình Duyệt an ủi mình, từ từ bình tĩnh lại, nhìn Cố Thịnh xuống xe, anh không trực tiếp đi vào nhà, mà xoay người đi về mặt khác của chiếc xe, mở cửa xe, thận trọng che chở Tôn Tuệ San xuống xe.
Bịch một tiếng, Tả Tình Duyệt nghe được âm thanh tan nát cõi lòng của mình, cô nhìn thấy Tôn Tuệ San cười hạnh phúc, nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy cưng chiều của Cố Thịnh!
Theo bản năng mở to mắt, Tả Tình Duyệt hít một hơi thật sâu, mắt không thấy tâm không phiền!
Cô một mặt trốn tránh, nhưng lại có người không để cho cô được như ý!
"Duyệt Duyệt, sao em lại một mình ở chỗ này?" Giọng của Tôn Tuệ San bên cạnh vang lên, Tả Tình Duyệt ngẩn ra, vì cái gì luôn muốn gây phiền phức với cô? Cô chỉ muốn một cuộc sống an tĩnh mà thôi, chẳng lẽ nó lại khó đến như vậy sao?
"Tôi. . . . ." Tả Tình Duyệt miễn cưỡng hiện lên một nụ cười, đảo mắt nhìn về phía Tôn Tuệ San, nhưng, khi thấy Tôn Tuệ San rúc vào trong ngực Cố Thịnh, tim của cô lại một lần nữa bị đâm đau đớn, thì ra cô đã cố gắng ngụy trang nhưng lại không chịu nổi một kích!
Nhất thời, lời cô muốn nói lại nghẹn ở cổ họng, thế nào cũng không nói ra được, mà trong mắt của Tôn Tuệ San rõ ràng mang theo vài phần khiêu khích cùng khoe khoang!
"Cô ấy mang thai!" Cố Thịnh khóe miệng nâng lên một chút tiếu ý, ôm Tôn Tuệ San càng chặt hơn, ánh mắt sắc bén không chớp nhìn chằm chằm vào Tả Tình Duyệt, trong lòng cũng đang kêu gào, mau tức giận đi! Ghen đi! Rống to về phía anh! Thậm chí đi lên đánh Tôn Tuệ San cũng được!
Anh muốn nhìn thấy phản ứng kịch liệt của cô, mấy ngày nay, anh đã cố gắng khiến mình không đi nhìn cô, nhưng, tim của anh lại không chịu khống chế, anh biết Tả Tình Duyệt ở đây trốn anh, cảm giác như vậy khiến anh cực kỳ khó chịu, anh không muốn nhìn thấy loại phản ứng nhàn nhạt này của cô!
Nhưng, anh lại một lần nữa thất vọng, cô vẫn bình tĩnh như thế, thậm chí khóe miệng dần dần trồi lên một nụ cười, cô cư nhiên lại cười! Cô thật sự cao hứng khi người phụ nữ khác mang thai con của anh sao? Đây là phản ứng nên có của một người vợ sao?
"Chúc mừng hai người!" Tả Tình Duyệt cười nói ra lời chúc mừng, nhưng không ai biết, trong lòng của cô thống khổ như thế nào.
Chúc mừng? Anh nghe lầm rồi sao? Cô cư nhiên lại nói lời chúc mừng anh!
Trong lòng một hồi đau nhói, thì ra nụ cười cũng có thể đả thương người như vậy!
"Cám ơn em, chị vừa rồi còn lo lắng em sẽ tức giận! Duyệt Duyệt, em thật tốt!" Tôn Tuệ San từ trong ngực Cố Thịnh đi ra, tiến lên ôm Tả Tình Duyệt, ánh mắt lóe lên, trong lòng trồi lên một tia như ý!
Tả Tình Duyệt trầm mặc không nói, trên mặt vẫn tươi cười như cũ, trong lòng lại khổ sở vô cùng.
Tại sao lại tàn nhẫn như vậy!
"Em vào nghỉ ngơi trước đi, anh có chút chuyện muốn nói riêng với cô ấy!" Giọng nói lạnh lùng của Cố Thịnh vang lên, thúc giục Tôn Tuệ San.
Trong vườn chỉ còn lại Tả Tình Duyệt và Cố Thịnh, gió nhẹ nhàng lay động, lại thổi không tan sự giằng co cùng nội tâm đau đớn giữa hai người, Tả Tình Duyệt không dám nhìn vào mắt Cố Thịnh, anh muốn nói chuyện riêng với mình?
Nói chuyện gì? Muốn cô phá thai sao?