Chương 31: Ra trận

Mới đó mà một năm nữa đã trôi qua. Cuộc sống quân ngũ đã làm Bàn thay đổi khá nhiều. Từ một anh chàng thoạt nhìn có vẻ thư sinh, anh dường như lột xác thành một con người mới rắn rỏi và tràn đầy vẻ đẹp nam tính.

Sự biến đổi của anh cũng không hẳn đến từ quân ngũ. Không phải trước kia Bàn cũng từng vào sinh ra tử trên chiến trường sao. Tại vì sao anh không biến đổi từ dạo ấy mà phải chờ đến nay?

Tình yêu. Chính bởi vì tình yêu với Sophia làm nên tất cả. Yêu nàng, Bàn tự nhủ mình phải phấn đấu thật nhiều. Chỉ sau một năm, vị Vương gia trẻ tuổi, tài năng nhưng tính tình lười nhác trước kia dường như biến mất hoàn toàn khỏi thế gian. Thay vào đó là một chàng trai mạnh mẽ, yêu đời và thật sự nghiêm túc trong công việc.

Song, nói như vậy không có nghĩa là sự dí dỏm, hài hước trong anh cũng biến mất. Mà ngược lại, cũng nhờ những buổi cuối tuần ở vườn Buckingham, qua những cánh thư, sự dí dỏm ấy lại còn nhiều hơn.

Bởi thế, giờ đây anh còn được binh sĩ đặt cho một biệt danh khá là đáng yêu, Smilling Killer, có nghĩa là Sát thủ hay cười. Cười thì ai cũng biết rồi, còn sát thủ là vì sao nhỉ? Ắt hẳn mọi người còn nhớ, chỉ bằng một đòn mà Bàn hạ gục Thiếu uý Laurence, sát thủ là từ đó đó.

Một ngày nọ, Bàn được triệu tập đến phòng chỉ huy của Arthur.

- Ngài nghĩ sao nếu được điều đến Trung đoàn South Esset, Ngài Jack? Arthur hỏi.

- Nghĩa vụ của quân nhân là chấp hành mệnh lệnh và điều động của cấp chỉ huy, thưa Trung Tá. Bàn trả lời.

- Anh có sẵn sàng cho nhiệm vụ ở Áo? Đây là một nhiệm vụ rất khó khăn. Anh biết tình hình ở đó chứ?

- Nghe nói quân liên minh do Thái tử Áo chỉ huy đang bị kẹt ở Neuwied.

- Không đơn giản là bị kẹt. Hiện Pháp đã chiếm được hai ngôi làng có vị trí chiến lược là Bendorff và Sayn. Và nhiều khả năng Zolenberg cũng mất.

- Tôi thấy khó xoay chuyển tình thế. Áo chỉ có hai mươi mốt nghìn quân phải đương cự với gần bốn mươi nghìn quân Pháp. Nay đã mất hai vị trí chiến lược, tôi e là...

- Yên tâm đi. Nhiệm vụ của Ngài không phải là xoay chuyển tình thế. Mà là yểm trợ cho Tướng Franz von Werneck rút lui an toàn cùng với bảo toàn lại một phần lực lượng cho liên minh.

- Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Có điều South Esset là kỵ binh.

- Ngài cũng hiểu, Anh quốc không thể trực tiếp tham chiến vì hiệp nghị với Pháp. Bởi thế, lần này phải cử Trung đoàn South Esset vốn xuất thân là lính đánh thuê.

- Dừng lại một chút ngắm nhìn Bàn, Arthur nói tiếp với nụ cười có vẻ bí hiểm.

- Tôi đã tìm hiểu kỹ và lúc đầu rất ngạc nhiên vì điều này. Ngoài địa vị Vương gia, Ngài còn là vị tướng bách chiến bách thắng của Đại Việt. Là một tướng kỵ binh. Thế mà sao Ngài lại chọn pháo binh? Tôi nói có đúng không?

- Quả không thể giấu được Ngài. Tôi chọn pháo binh là vì nước nhà. Tôi muốn về nước sẽ xây dựng binh chủng pháo binh.

- Ra là thế. Với cương vị của Ngài, lẽ ra không thể là một Trung uý quèn được. Lẽ ra ít nhất cũng phải là Trung tá hoặc Đại tá.

Nghe tới đây, Bàn chỉ cười.

- Danh vọng, địa vị là sợi dây thừng thắt sẵn trên cổ, Trung tá à. Tôi thật nhiều lúc chỉ muốn làm một người bình thường thôi.

- Ngài nói cũng phải, nhưng ta không được chọn xuất thân. Tôi đã lập hồ sơ của Ngài và trình Quốc vương cùng bộ tham mưu. Ngài đã được công nhận là Thiếu tá. South Esset là trung đoàn do tôi thành lập. Và sự tích của Ngài mọi binh sĩ đều biết, họ rất nể phục Ngài, một người ngoại quốc như họ mà có thể thắng chính người Anh. Bởi vậy, lần thăng chức này không có ai ngăn cản.

- Vậy tôi sẽ làm nhiệm vụ này. Tôi sẽ yểm trợ cho tướng Werneck an toàn.

- Sai, nhiệm vụ tối thượng của Ngài là... bình yên trở về. Werneck của Áo nếu chết sẽ có người thay thế. Nhưng không thể tìm Jack thứ hai cho công chúa Sophia. Ngài không cần giấu tôi về những lá thư.

Bàn gãi đầu, cúi gằm mặt xuống. Arthur nói tiếp:

- Con rể Nhà vua không thể là người tầm thường. Nhưng cũng không thể là một cái xác. Ngài hiểu chứ?

- Đã hiểu.

Ngày 14 tháng 4 năm 1797, Neuwied, Tây Nam nước Phổ.

Đứng trên ngọn đồi thấp cách Zolenberg khoảng một dặm Anh, Bàn phóng tầm mắt về cánh trái thành phố. Màu xanh quân phục của người Pháp tràn ngập khắp nơi. Với quân số áp đảo của mình, cùng với sự yểm trợ của pháo binh, quân Pháp đang dần ép người Áo lùi về khu vực trung tâm.

Phía sau đội hình với quân số ít ỏi vốn không còn đến một nghìn, Đại tá Pál Kray hiểu ông không còn khả năng thủ vững nữa. Chỉ một đợt pháo kích nữa của đối phương là toàn quân bên mình bị diệt. Điều ông cần làm bây giờ chỉ có thể là cầm cự được lúc nào hay lúc đó. Hy vọng duy nhất lúc này của ông là tướng Werneck đã xin được viện binh.

Đúng lúc này, trên bầu trời hướng tây nam xuất hiện những vật thể khổng lồ. Khinh khí cầu. Đúng, chính là chúng, những con quái vật hành hạ ông mấy tháng nay ở Neuwied. Ở độ cao trên năm trăm mét, ông không nghĩ có loại vũ khí nào hạ được chúng, dù là loại súng mới của người Anh.

Sự xuất hiện của những chiếc khinh khí cầu đã làm tan rã tinh thần của quân Áo. Đúng lúc này, có tiếng đại bác nổ từ sau lưng Kray. Khi đến đây, Bàn mang theo mười hai khẩu đại bác cùng một nửa trung đội số mười ba, dĩ nhiên tất cả binh sĩ đều mặc quân phục màu đen của Trung đoàn South Esset, không thể nhận ra họ là lính Anh chính gốc.

Ngọn đồi mà Bàn đang đứng vừa khéo có độ cao khoảng gần bốn trăm mét. Những chiếc khinh khí cầu của Pháp vì thế cũng ở vị trí vừa ngang tầm mắt. Những họng đại bác được giấu kỹ dưới tán cây sẵn sàng khai hỏa khi nhận được lệnh.

“Căn góc bốn mươi tám độ, hướng mười hai giờ, con quái đầu tiên, sẵn sàng chờ lệnh”, Bàn ra chỉ thị cho tiểu đội pháo.

Khi những chiếc khinh khí cầu tiến lại gần trong khoảng cách tầm nửa dặm Anh, Bàn hạ lệnh: “Bắn”. Tức thì, mười hai quả đạn đại bác bay ra khỏi nòng sau tiếng gầm đinh tai. Có sáu quả trúng đích, chiếc khinh khí cầu bùng cháy, rơi xuống. Năm quả còn lại, vừa khéo rơi ngay vào chính giữa đội hình quân Pháp, nơi có trung đội pháo của François Joseph Lefebvre, ba khẩu đội pháo bị loại khỏi cuộc chiến.

Quân Pháp lúc này trong phút chốc phát hoảng, họ không biết đạn pháo từ đâu rơi xuống. Ngay cả những chiếc khinh khí cầu đằng sau, vì bị che mất tầm nhìn mà không người lính nào trên đó nhìn thấy điểm xuất phát của loạt đạn. Chính trong phút giây này, chiếc khinh khí cầu bị trúng đạn bốc cháy, rơi xuống ngay trên đầu quân Pháp.

Tiếp theo là một loạt đạn đại bác nữa, mục tiêu của chúng không phải là nhũng con quái vật trên bầu trời nữa mà là mặt đất bên dưới. Bàn quá hiểu, nếu lúc này lại tiếp tục bắn hạ khinh khí cầu thì khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”. Cứ để đối phương nghĩ là đạn pháo chỉ vô tình bắn trúng mà thôi.

Trong lúc hàng ngũ quân Pháp tạm thời rối loạn, một tràng kèn lệnh vang lên “te te te tò te tí”. Một đoàn kỵ binh khoảng ba trăm người lao xuống từ cánh trái, chia cắt đội hình của những người lính áo xanh. Trung đoàn kỵ binh South Esset, nỗi kinh hoàng của những người Pháp đã xuất hiện. Đây là trung đoàn được tập hợp từ những người lính đánh thuê, một vài người Nam Phi và Ấn Độ. Họ đã từng cùng nhau vào sinh ra tử ở chiến trường Đông Bắc Ấn hàng mấy năm trời nên có sự phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý. Bàn cũng có mặt trong đội hình xung phong này.

Cùng lúc này, những binh sĩ Áo thấy được cứu binh lập tức trở nên phấn chấn, họ nhanh chóng đứng lên, giương súng về phía kẻ thù. Đội tiên phong của Pháp ngã xuống như rạ. Tinh thần binh sĩ Áo lên rất cao. Chính lúc Kray định hô khẩu hiệu phản công cũng là lúc Bàn hét to, “Dừng lại”.

Kray hướng ánh mắt về nơi phát ra tiếng hét. Ông thấy đó là một thanh niên trong trang phục màu đen, mang quân hàm Thiếu tá phi ngựa nước đại tiến tới. Người này có vóc dáng nhỏ thó nhưng ánh mắt lại có một sự tinh anh hiếm thấy. Khỏi cần nói thêm cũng biết đó chính là Bàn.

- Đại tá, ông không được tiến lên, – Bàn nói trong hơi thở hổn hển. – Chúng ta phải nhanh chóng triệt thoái về trung tâm thành phố, hội quân cùng tướng Werneck.

- Nhưng quân Pháp đang hỗn loạn, tại sao chúng ta không tiến lên? – Niềm hy vọng mới nãy sau những trận thua liên tiếp đã lấn át mất lý trí của ông.

- Đây chỉ là hỗn loạn tạm thời thôi, phải tranh thủ thời gian triệt thoái cho mau. Tôi sẽ yểm trợ các ông.

Lúc này, Kray như tỉnh mộng. Ông hiểu những lời người thanh niên trước mặt là chính xác. Lệnh triệt thoái lập tức được ban ra. Tàn quân Áo lui về trung tâm trong tiếc nuối không thể giết thêm một ít kẻ thù.

Sự có mặt của South Esset cũng làm quân Pháp hơi chùng bước. Họ nghĩ nếu đã có một trung đoàn, phía sau lẽ nào không thể có thêm một trung đoàn thứ hai. Để bảo đảm an toàn, tướng Michel Ney hạ lệnh tạm thời dừng lại, chờ chỉ thị của tướng Hoche.

Về đến khu vực trung tâm thành phố, Bàn được hướng dẫn đến phòng chỉ huy tác chiến của quân Áo. Bước vào phòng, Bàn nhìn thấy ngoài Kray còn có một người đàn ông khác. “Đây chắc là tướng Werneck”, anh nghĩ.

- Chào tướng quân – Bàn chào hỏi theo đúng nghi thức quân đội. – Tôi là Thiếu tá Jack Nguyễn, chỉ huy trưởng Trung đoàn South Esset.

- Ngài có cái họ lạ nhỉ? Màu da lại là màu vàng. Chắc Ngài là người Châu Á. Không biết Ngài đến từ nước nào? Ấn Độ chăng?

- Tôi đến từ một nơi còn xa xôi hơn nhiều. Đó là nước Đại Việt nằm ở miền Viễn Đông xa xôi.

- À… Thế Ngài đến đây với bao nhiêu quân?

- Bốn trăm người.

- Chỉ có bốn trăm người sao? Thế thì có làm được gì. – Người lên tiếng hỏi là Kray.

- Tôi đến không phải là để xoay chuyển tình thế, mà là bảo toàn lại một ít lực lượng cho Áo và Liên minh. Tình thế hiện nay không thể nào xoay chuyển nữa rồi. Ngài có biết Thái tử Charles nước Ngài đã vừa phải ký hiệp ước sơ bộ Leoben với Pháp rồi hay không?

- Ký rồi à? Thế thì lẽ ra hai bên phải đình chiến chứ. – Kray thắc mắc.

- Không có chuyện đó đâu – Werneck quả không hổ là tướng quân, ông ta trả lời. – Người Pháp sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta. Họ sẽ lấy lý do là đường xa nên thông tin không đến kịp, tiếp tục tấn công ta trong khi ta lại dừng lại, không chiến đấu tiếp. Như vậy, ta sẽ bị diệt sạch.

- Đó chính là lý do tôi ở đây – Bàn xen vào. – Việc chính của chúng ta bây giờ là rút khỏi Neuwied trong an toàn với số quân còn lại cao nhất có thể.

- Vậy theo Ngài, chúng ta phải làm sao đây? – Werneck hỏi Bàn.

- Các Ngài còn bao nhiêu khẩu pháo?

- Sáu mươi khẩu – Kray trả lời thay tướng quân – bị phá hủy mất mười lăm khẩu, chỉ còn bốn mươi lăm khẩu. Ngài cũng thấy đó, sĩ quan cao cấp cũng chỉ còn có hai chúng tôi, sĩ quan chỉ huy pháo binh không còn ai cả.

- Vậy thì nếu các Ngài tin tưởng, hãy để lại cho tôi hai mươi bốn khẩu đại bác, còn lại thì cho rút về hậu phương đi. Tôi tin chắc là sáng mai Pháp lại tấn công.

Nói đoạn, Bàn tiến tới chiếc bàn đồ treo trên tường và cầm theo bút vẽ.

- Chúng ta trước bố trí hai mươi bốn khẩu đại bác tại những điểm cao nhất trong thành phố, bố trí rải rác chứ không tập trung. Trung đoàn South Esset chúng tôi có mười hai khẩu, đặt ở ngọn đồi này, nhiệm vụ chính là hạ những chiếc khinh khí cầu.

Dừng nói, Bàn dùng viết vẽ lên hai mươi bốn điểm cao, nơi sẽ đặt đại bác. Xong, anh lại tiếp.

- Khi quân Pháp tiến vào từ cánh trái, pháo binh của chúng tôi sẽ nhả đạn từ bên ngoài, đó cũng chính là hiệu lệnh. Lúc này, hai mươi bốn khẩu đại bác kia cũng đồng loạt khai hỏa nhắm về đối phương. Nhưng nên nhớ, chỉ bắn ba loạt, đến loạt thứ tư, hãy nhồi thuốc nhiều hơn và cho hai quả đạn vào, chúng ta sẽ phá hủy luôn khẩu súng, không cho Pháp chiếm.

- Dừng lại đã – Kray nói xen vào. – Tại sao chúng ta không rút đi ngay bây giờ, tại sao lại phải bố trí như thế?

- Vì không thể rút kịp – Tướng Werneck trả lời. – Nếu chúng ta rút bây giờ, thứ nhất là chúng ta không thể chuyển hết quân đi nhanh chóng. Thứ nhì, quân Pháp sẽ đuổi theo và bắn từ đằng sau lưng ta. Cách nào chúng ta cũng bị diệt toàn bộ.

- Đúng thế – Bàn tiếp lời. – Chúng ta phải cho một ít quân thủ lại ở đây để cầm chân quân Pháp cho số lính còn lại rút lui an toàn. Đồng thời cũng phải cho chúng nếm mùi xem như là thu hồi lại một chút vốn.

- Hiểu rồi, vậy tiếp nữa là thế nào?

Bàn gật đầu rồi lại tiếp:

- Khi loạt đại bác cuối cùng kết thúc cũng chính là lúc những người ở lại cố thủ lập công. Đây chính là những người cảm tử. Họ ẩn nấp trong những căn nhà, cố thủ lâu nhất có thể. Trong khi đó, Trung đoàn kỵ binh South Esset cũng chia làm hai cánh mà đánh vào giữa đoàn quân Pháp đang phải chống đỡ đạn pháo ngay tại đây.

Bàn lại khoanh tròn một điểm trên bản đồ, đó là một cây cầu chính hướng về trung tâm.

- Khi lao vào, chúng tôi có mang theo bộc phá, cho nổ cây cầu. Binh sĩ các Ngài chú ý lúc nghe tiếng nổ thì dừng bắn, kẻo lạc đạn vào chúng tôi. Đoàn kỵ binh sau đó sẽ đến đón nhóm lính cố thủ, mỗi người chúng tôi sẽ mang một người của các Ngài rời đi.

- Vậy số lính cố thủ bao nhiêu là đủ? – Kray lại hỏi.

- Ba trăm. Chỉ từng ấy người là đủ. Vả lại, South Esset cũng chỉ có chừng đó người để có thể mang các anh đi.

- Tốt – lúc này Werneck mới nói. – Vậy cứ theo ý Ngài. Ngay bây giờ chúng ta sẽ bố trí. Chắc là sáng mai quân Pháp sẽ tấn công.

Kế hoạch đã lập xong, Bàn ra khỏi phòng chỉ huy mà qua về với người của mình, bỏ lại việc chuẩn bị cho hai người kia. Đúng bảy giờ sáng hôm sau, quả thật quân Pháp tấn công. Mọi việc không hiểu sao lại may mắn xảy ra theo y như sắp đặt của Bàn. Quân Áo rút lui thành công, những người cố thủ cũng chỉ mất đi hơn năm mươi người.

Kết thúc trận chiến, quân Áo chỉ còn lại hơn năm nghìn người, mất ba mươi chín khẩu đại bác, sáu mươi chiếc xe Wagon. Trong khi đó, Pháp chỉ mất ba nghìn người cùng ba chiếc khinh khí cầu. Sau trận này, danh tiếng của Bàn cũng đã bắt đầu được biết đến ở phương Tây này.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện