Chương 13: Khách Không Mời Mà Đến

Nhưng mà, đại thần dứt khoát từ chối giao dịch!

Hạ Thiên Vũ tức giận, đại thần xem thường người như vậy sao? Chẳng lẽ cho rằng cô sẽ trả lại tất cả những vật phẩm mà anh đã chia cho cô sao?

Sau đó, chỉ thấy đại thần gởi tin đến: "Tôi không cần những thứ đó, cho nên không cần giao dịch với tôi."

Tất cả đều cho tôi rồi, làm sao tôi trả lại cho anh chứ? Làm sao có thể chứ! Hạ Thiên Vũ buồn bực nghĩ, gởi lại cho anh một câu: "Tôi tặng cho anh vật khác, chứ không phải là những vật vừa rồi!"

Đại thần vẫn không chấp nhận như cũ, tiếp tục gởi tin cho cô: "Không cần, cô đừng khách khí như thế!"

Khóe miệng Hạ Thiên Vũ giật giật, sau đó gởi tin nhắn đi: "Bảo anh nhận thì nhận đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, nhanh lên!"

Sau khi nói xong, tiếp đó cô lại ấn giao dịch, sau đó đại thần hình như dừng chốc lát, sau đó ấn đồng ý.

Cô ném túi xách có “Quyển trục gia viên” vào thanh giao dịch, ấn tập trung, kết quả, đại thần lại hủy bỏ giao dịch một lần nữa.

"Toàn bộ server chỉ có mấy cuốn “Quyển trục gia viên”, cô nên giữ lại." Đại thần uyển chuyển nói từ chối.

Hạ Thiên Vũ đỡ trán, đại thần à đại thần, tôi tặng đồ tốt cho anh mà anh lại để cho tôi rối rắm đến nỗi nói không nên lời hay sao?

"Ngốc nghếch, tất cả “Quyển trục gia viên” trong server đều là tôi làm, tôi sẽ không biết sao?" Cô gào xong những lời này, bên kia đã im lặng.

【 Đội ngũ 】Nước biếc lượn quanh Thanh Sơn: Woa, đại thần và người đẹp nói cái gì ở đó thế? Tại sao hai người đều không động?

【 Đội ngũ 】 Khí Vũ Hiên Ngang: Có JQ, tuyệt đối có JQ!

Hạ Thiên Vũ liếc mắt, đánh ra một hàng chữ gởi cho đội ngũ nhiều lần: "Các người mới vừa làm gì thì làm đi, đừng cản trở tôi nói chuyện với đại thần!"

【 Đội ngũ 】 A Không: Chị dâu, lão đại, các người tiếp tục!

【 Đội ngũ 】 Đôrêmon: Các người tiếp tục!

【 Đội ngũ 】 Khí Vũ Hiên Ngang: Tiếp tục!

【 Đội ngũ 】 Nước biếc lượn quanh Thanh Sơn: !

Sau đó, vốn là năm người đang sôi nổi trong nháy mắt không còn hình bóng, chỉ còn lại hai người bọn họ, mắt to trừng mắt nhỏ.

Cuối cùng đại thần lại gởi tin đến: "Cô chính là cực phẩm thương gia cô Quân?"

"Đúng vậy, không phải tôi thì là ai!" Cuối cùng Hạ Thiên Vũ tự hào về việc làm của mình, ha ha, cảm giác không tệ khi được công nhận chuyện này!

Đại thần im lặng: ". . . . . ."

Hạ Thiên Vũ trở lại chuyện chính, nói: "Nhanh lên một chút, tặng “Quyển trục gia viên” cho anh đấy, hãy xây dựng tốt ngôi nhà của anh đi, sau đó tôi sẽ đến tham quan ha ha...!" Sau khi nói xong, cô lại ấn giao dịch lại một lần nữa, lần này đại thần không có từ chối.

Cái gọi là “Quyển trục gia viên”, tên cũng như nghĩa, chính là xây dựng nhà riêng cho mình. Có nhà, có vườn, có thể trồng rau, chăn nuôi tóm lại, giống như thực tế vậy, hệ thống đầy đủ hết, cách chơi đa dạng, rất được người chơi hoan nghênh. Chỉ là “Quyển trục gia viên” cũng là kỹ năng sinh hoạt đầy đủ đạt max level mới có thể chế tạo ra, thật đáng tiếc, toàn bộ server, chỉ có ID " Mạc Quân Vũ" may mắn có giá trị đầy đủ, và kỹ năng sinh hoạt cũng đầy đủ.

"Cám ơn." Đại thần còn khách khí gởi tới một câu cám ơn, nên Hạ Thiên Vũ trực tiếp im lặng.

"A, không còn sớm, tôi logout đây, bái bai." Hạ Thiên Vũ nói xong, cũng không có rời đi FB, trực tiếp logout tại chỗ, hóa thành một màu trắng biến mất.

Lúc này, Dương Dịch ngồi trước mặt máy vi tính, khóe môi cong thành một nụ cười dịu dàng.

Nếu không phải hôm qua cô kiểm tra số liệu, anh tò mò đi theo dõi để chống trả, thì anh cũng không biết, hóa ra ID "Trong mộng Tầm Hoan" và "Mạc Quân Vũ" là cùng một người, cùng một người thì cũng thôi đi, quan trọng nhất người này lại là cô —— Hạ Thiên Vũ.

Ban đầu làm cô sợ hãi, và bây giờ, dĩ nhiên anh phải từ từ, từng bước từng bước dụ dỗ cô gái nhỏ này đến bên cạnh….!

Dĩ nhiên, Hạ Thiên Vũ không biết Dạ Diệc Hàn là ai, lại càng không thể nào biết tâm tư của Dương Dịch, chỉ là cô chơi mệt rồi, cho nên đi ngủ!

Ngày hôm sau, là thứ hai, lại bắt đầu một tuần lễ mới.

Sáng sớm, cô làm bữa sáng cho Hoan Hoan, sau khi ăn sáng với Hoan Hoan xong, thì đưa Hoan Hoan tới trường tiểu học, còn mình thì đến trường học.

Buổi sáng chỉ học hai tiết, sau khi học xong, mới 10 giờ, suy nghĩ cũng không có bận rộn chuyện gì, nên cô đi về nhà mình, lại bắt đầu lên trò chơi.

Thứ hai, hầu hết mọi người đều đi làm và đi học, trong trò chơi rất vắng vẻ.

Một mình côn cũng rất nhàm chán, cho nên bổ sung hàng hóa cho cửa hàng, cô bận rộn kinh doanh trong trò chơi cũng đã lâu, nhìn lại thì cũng đã 12 giờ trưa rồi.

Buổi trưa Hoan Hoan đều ăn cơm ở trường học, cho nên, dĩ nhiên cô không cần lo lắng Hoan Hoan sẽ đói bụng, nhưng trước mắt, bản thân cô đói bụng.

Cô tùy tiện ăn mấy thứ, sau đó mềm nhũn tựa vào trên sofa nhàm chán xem tivi trong phòng khách, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi.

Không biết đã trải qua bao lâu, bỗng nhiên chuông cửa vang lên, cô bị đánh thức, vì vậy, cô dụi ánh mắt nhập nhèm, đi mở cửa, sau đó, cô đã ngây ngẩn cả người!

Đứng trước cửa là một người đàn ông, chính xác mà nói, là một người đàn ông đẹp trai.

Hạ Thiên Vũ sửng sốt chốc lát, sau đó lắp ba lắp bắp nói: "Học. . . . . . Học trưởng, tại sao lại là anh?"

Người đàn ông này là học trưởng Lãnh Thần bạn thời đại học của cô, có một chút giao tình với cô, chỉ là, anh để lại những kỷ niệm xấu trong trí nhớ của cô.

"Hạ Thiên Vũ, không mời anh vào ngồi một chút sao?" Lãnh Thần mỉm cười, rất hấp dẫn.

Cô hơi lúng túng, vội dịch sang một bên, nhàn nhạt nói: "Học trưởng mời vào."

Chờ Lãnh Thần vào phòng khách, lúc này tâm trạng cô mới bình tĩnh lại.

"Tùy tiện ngồi đi, em đi rót ly cà phê cho anh." Cô lễ phép nói xong, xoay người đi vào bếp.

Sau đó, cô nhanh chóng ra khỏi bếp, đặt ly cà phê trên bàn ở trước mặt Lãnh Thần.

Ánh mắt Lãnh Thần nhìn chằm chằm Hạ Thiên Vũ, Hạ Thiên Vũ lúc này, tóc dài tùy ý buộc lên, khuôn mặt thanh tú, áo sơ mi trắng phối với quần dài màu đen, toàn thân làm cho người ta một loại rất cảm giác quyến rũ.

"Hạ Thiên Vũ, em vẫn như ngày trước vậy, chỉ là, anh thích nhìn dáng vẻ em lạnh nhạt hơn." Lãnh Thần nhỏ giọng nói xong, giọng nói quyến rũ không thể tả được.

Trong lòng cô không ngừng kêu khổ, cô ngủ mơ mơ màng màng, hơn nữa bình thường ngoại trừ Kiều Y cũng sẽ không có người đến gặp cô!

"Học trưởng, không phải anh đi nước ngoài rồi sao?" Cô gượng gạo chuyển đề tài.

“Ừ! Anh đã đi nước ngoài, chỉ là mấy tháng trước đã trở lại, mới biết hóa ra là em vẫn còn học nghiên cứu ở đại học X! Bây giờ anh đã tiếp nhận tập đoàn LY, anh đã có năng lực có thể mang đến hạnh phúc cho em. . . . . ." Lãnh Thần nói nghiêm túc.

Cô vội vàng cắt đứt: "Học trưởng! Có phải anh hiểu lầm cái gì hay không? Em không cần anh cho em hạnh phúc! Anh nên dành nhiều thời gian cho bạn gái Tử Hân Bình của anh đi.”

"Em quả nhiên vẫn còn để ý đến chuyện của Tử Hân Bình!" Lãnh Thần hơi buồn bã: "Anh biết rõ, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt thì cô ấy xuất hiện làm cho em đau khổ, gây ra rắc rối, nhưng anh đã sớm chia tay với cô ấy! Khi đó em lại gạt anh nói Dương Dịch là bạn trai của em, mà sự thật thì không phải vậy, cậu ta đã sớm rời đi thành phố X, cậu ấy hoàn toàn không phải bạn trai của em."

Dương Dịch? Lúc nghe đến cái tên đó, cô vẫn cảm thấy trong lòng khẽ động, vốn tưởng rằng đã quên mất anh rồi, hóa ra là, anh vẫn luôn ở trong trái tim của mình sao?

"Em không có gạt anh, anh ấy thật sự là bạn trai của em." Cô bình tĩnh giải thích.

Nói đến hiểu lầm giữa cô và Lãnh Thần, thật sự là làm cho người ta buồn bực. Năm thứ nhất đại học, cô chơi trò chơi thì biết Lãnh Thần, sau đó biết học cùng một trường, nên bọn họ gặp nhau, bất ngờ, mới vừa gặp mặt, bạn gái của Lãnh Thần là Tử Hân Bình tức giận hung hăng xông lại mắng cô, làm cho cô buồn bực, nên cô không bao giờ chấp nhận lời mời của Lãnh Thần nữa.

"Nếu cậu ấy là bạn trai của em, tại sao cậu ấy lại để một mình em ở đây?" Lãnh Thần hỏi tới.

"Học trưởng, chuyện giữa em và Dương Dịch thì chúng em sẽ tự giải quyết, hơn nữa, em có Hoan Hoan, em là một phụ nữ, anh hiểu không?" Cô có chút bất đắc dĩ nói.

Lãnh Thần nhất quyết không tha, nói: "Hoan Hoan không thể nào là con gái của em! Em nói Dương Dịch là bạn trai của em, vậy tại sao các người không có liên lạc? Em giải thích cho anh đi!"

Cô nói không nên lời, sau đó vuốt vuốt tóc của mình, đi tới ngồi xuống một bên ghế sofa, lấy điện thoại di động ra, rồi trượt qua trượt lại, nhìn một dãy số không có tên, do dự có nên gọi đi hay không.

"Thế nào? Em không dám gọi điện thoại cho Dương Dịch?" Lãnh Thần khẽ cười.

Cô hạ quyết tâm, nhấn phím call, sau đó cô hối hận, lúc đầu Dương Dịch dùng số này khi còn học ở trường, bây giờ người đang ở thành phố S, mà đã trôi qua nhiều năm như vậy, làm sao có thể vẫn sử dụng số này đây?

Đang chuẩn bị ngắt thì lại kết nối được với bên kia. . . . .

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện