Chương 23: Mẹ Ơi, Mẹ Thất Đức Quá.
Hạ Thiên Vũ để cho Hoan Hoan nằm ngủ, còn mình thì không thấy buồn ngủ chút nào, nên mở ti vi lên, sau đó cầm điều khiển từ xa không ngừng chuyển kênh.
Đột nhiên điện thoại vang lên, Hạ Thiên Vũ cũng không nghĩ tới đã trễ như thế lại có người gọi điện thoại đến, cho nên cũng không tắt chuông điện thoại di động, vội vàng cầm điện thoại lên, Dương Dịch? Tại sao anh lại gọi đến? Không có thời gian nghĩ nhiều, nếu vang lên liên tiếp ngộ nhỡ ầm ĩ đến Hoan Hoan thì làm thế nào, ấn nút nghe, giọng Dương Dịch vang lên bên tai.
"Tiểu Vũ, đã ngủ chưa?"
"Chưa, nhưng mà Hoan Hoan ngủ rồi." Ánh mắt Hạ Thiên Vũ nhìn về phía phòng của Hoan Hoan, bên tai cũng không nghe thấy gì, lúc này mới yên tâm.
"Đã trễ thế này gọi điện thoại tới có chuyện gì sao?" Cô cố tình nói nhẹ nhàng.
"Cậu còn nhớ An Tông Thành không? Lớp trưởng đại học của chúng ta.”
"Ừ, nhớ, trí nhớ của tôi cũng không kém như vậy."
"Đúng vậy, đúng vậy, dĩ nhiên tôi biết trí nhớ của Tiểu Vũ không kém! Mới vừa rồi tôi nhận được điện thoại của lớp trưởng, nói rằng ngày 10 tháng sau tổ chức tụ họp ở chỗ các cậu, tôi sẽ đi, cậu cũng đến chứ?" Dương Dịch hào phóng một chút, sau đó chuyển đề tài.
Vừa nghe đến tụ họp, trong đầu Hạ Thiên Vũ không khỏi nhớ tới chuyện thời đại học trước kia, bây giờ hình như có chút hoài niệm lúc đại học, cũng không biết bạn học lúc đó bây giờ ra sao rồi, phải nói thời gian là là vũ khí sắc bén thay đổi người tốt nhất.
Dương Dịch nói anh cũng sẽ đi, có nghĩa là hi vọng mình cũng đi sao? Ý nghĩ này làm cho cô có một chút khẩn trương, nhưng ngay sau đó an ủi mình, chỉ là nói mà thôi mình cũng không phải là anh ấy, như vậy sẽ biết, có lẽ anh chỉ thuận miệng nói thôi.
Dương Dịch có chút khẩn trương chờ đợi câu trả lời của cô, chỉ thấy đầu điện thoại bên kia im lặng một lúc lâu cũng không có trả lời: "Tiểu Vũ, cậu sẽ đến chứ?"
"Ừ, tốt." Chỉ là Hạ Thiên Vũ cảm thấy giống như có chỗ nào đó là lạ.
"Này đến lúc đó tôi gởi địa chỉ cho cậu.” Nghe được cô đồng ý, Dương Dịch vội vàng tiếp nhận, chỉ sợ cô đổi ý rồi.
"Ừ, tại sao trưởng lớp lại không đến nói với tôi, trở thành cậu cho tôi biết vậy?" Rốt cuộc Hạ Thiên Vũ ý thức được vấn đề chỗ ở nào.
Câu hỏi của Hạ Thiên Vũ không làm cho Dương Dịch kinh hoảng, anh rất là bình tĩnh đáp lại: "Cậu cũng biết lớp trưởng rất bận rộn, cả lớp có hơn ba mươi người, còn lớp trưởng chỉ có một, làm sao cậu ta một lần thông báo nhiều người như vậy, dĩ nhiên là có thể thông báo ít hơn một người cũng tốt."
Nếu là lớp trưởng biết Dương Dịch nói như vậy, nhất định là sẽ khóc chết, Dương Dịch cậu hủy hình tượng của tôi.
Nghe được Dương Dịch giải thích rất có lý, Hạ Thiên Vũ cũng không còn suy nghĩ nhiều.
"Đươc rồi, giờ cũng đã muộn, tôi ngủ đây, Dương Dịch cậu cũng đi ngủ sớm một chút."
"Ừ, cậu đi ngủ đi, tôi biết rồi, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Dập điện thoại, Hạ Thiên Vũ tắt TV, sau đó đi ngủ.
Mà bên kia sau khi Dương Dịch dập điện thoại, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn.
"Lão đại, bây giờ nhìn dáng vẻ cậu rất hạnh phúc, khiến em trai nhỏ này thật ghen tỵ à, nếu không hôm nay cậu mời bữa ăn khuya này đi, để cho em trai nhỏ hưởng chút không khí vui vẻ đi.”
Dương Dịch nhíu mày, nhìn Vương Miểu, lúc Vương Miểu thấy ánh mắt của đại thần thì nộp vũ khí đầu hàng, Dương Dịch lại nói ra một chữ "Được" vốn chính là tôi mời, nhưng mà cậu đã lên tiếng thì cũng không có lý do gì mà không trả lời cậu.
Đáng tiếc Vương Miểu không biết tâm tư của Dương Dịch, cũng không biết mình bị oan uổng khi phải chịu ánh mắt dã man của anh (Dương Dịch), nếu không anh chắc chắn hối hận muốn chết.
--- ------ ----Ta là thời gian phân cách tuyến đáng ghét---- ---
Sau khi đưa Hoan Hoan đi học, Hạ Thiên Vũ về nhà vội vàng mở máy vi tính ra, cô vẫn nhớ rõ chuyện hôn ước với đại thần.
Bên trong, hình cái đầu của bạn tốt đang sáng, Hạ Thiên Vũ thấy mà lòng sôi sùng sục, bây giờ cô cảm thấy không có điều gì tuyệt vời hơn khi đại thần online.
"Đại thần, như vậy, có phải mẹ tôi rất rất không bỏ được con gái bảo bối của bà hay không!" Tăng thêm chữ ‘Rất’, có chút lấy le muốn nhìn thấy vẻ mặt của đại thần bại hoàn toàn,
Đại thần cũng không nói thẳng, hình như muốn cho Hạ Thiên Vũ vui vẻ thêm một chút: "Đúng vậy, mẹ vợ đại nhân hận không bỏ được Tiểu Vũ đâu ( than thở )"
"Làm sao anh còn gọi mẹ vợ, nên thay đổi cách gọi đi." Nụ cười trên mặt cô như hoa nở, quả nhiên mẹ không để cho mình thất vọng, thật tốt quá, ha ha, tôi đã nói anh còn kém tôi mấy trăm năm đạo hạnh mà.
"Ừ, nhất định thay đổi, mẹ của chúng ta còn nói tôi thật sự là người tốt nha!”
Nhất thời biểu tình trên mặt cô cứng đờ, mẹ của chúng ta, mẹ của chúng ta, tại sao là mẹ của chúng ta?
"Mẹ của chúng ta là sao? Đó là mẹ tôi, không phải mẹ anh!"
"Nhưng rất nhanh sẽ là mẹ của chúng ta thôi! Chẳng lẽ tôi lấy cô không nên gọi mẹ vợ là mẹ sao? ( kinh ngạc )"
Đại thần đây là cố ý, anh chắc chắn cố ý muốn chọc giận chết tôi, nhưng Hạ Thiên Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định, mặc dù đã có thể mơ hồ đoán được kết quả, nhưng người ta là đồng tính luyến ái, tại sao mẹ lại có thể đồng ý chứ?
"Mẹ tôi đồng ý, để cho tôi gả cho anh sao?"
"Đúng vậy, Tiểu Vũ yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, nếu có ai ức hiếp cô, cô nói với tôi, nhất định tôi giúp cô báo thù.”
Giờ phút này Hạ Thiên Vũ chỉ cảm thấy cả người mình như có một luồng nhiệt xông vào đầu, a, mẹ già mẹ là tên khốn kiếp, không có người mẹ nào bán con gái cả.
Giận đùng đùng mở kênh nói chuyện riêng ra, nhưng lại thấy ID Lan Nhược Tâm màu xám, vì vậy mà cô muốn nổi giận cũng không có chỗ nào phát tiết, mà trước mắt chỉ có đại thần ở đây, được rồi đây cũng là đầu sỏ gây nên chuyện.
"Anh nói, anh nói cái gì để cho mẹ tôi đồng ý hả?"
Đại thần không cần đánh bất kỳ bản nháp nào đã đánh ra như thế này, bây giờ anh có thể tưởng tượng ở phía bên kia máy vi tính bà xã có bao nhiêu tức giận: "( vô tội ) Tôi không nói gì hết! Chỉ tùy ý nói chuyện với mẹ, sau đó mẹ đồng ý!"
Hạ Thiên Vũ thật sự muốn nói tục nha, cái rắm, tùy tiện nói chuyện có thể khiến mẹ tôi gả tôi cho anh sao, tùy tiện nói chuyện có thể thu phục mẹ tôi sao, làm sao tôi tùy tiện nói chuyện mà không giải quyết được anh, tùy tiện nói chuyện!
"Anh nói đi, anh cho mẹ tôi lợi ích gì!"
"Không có! Mẹ hỏi địa chỉ của tôi, sau đó đồng ý." Chuyện này đại thần không có lừa gạt cô, chỉ là số điện thoại di động cố ý bị đại thần mơ hồ hóa.
Đột nhiên nhìn tới cái từ ‘Mẹ của chúng ta’ Hạ Thiên Vũ cảm thấy rất chướng mắt: "Anh gọi mẹ vợ đi, đừng có gọi mẹ của chúng ta!"
Chỉ là đại thần trả lời khiến Hạ Thiên Vũ kích động muốn đập đầu vào tường: "Này Tiểu Vũ đây là thừa nhận muốn kết hôn với tôi!"
Đại thần không có cho cô cơ hội trả lời, bởi vì câu này hoàn toàn không phải là câu hỏi.
"Tiểu Vũ yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị hôn lễ thật lớn, thuận lợi vui vẻ cưới cô!"
Lúc này Hạ Thiên Vũ thật sự ý thức được, nổi giận với đại thần hoàn toàn là tự mình chuốc lấy khổ, chỉ biết đổ thêm dầu vào lửa hoàn toàn là không có tác dụng hạ hoả, lần này tốt lắm, hoàn toàn ném mình đi rồi, rốt cuộc con có phải là con ruột của mẹ hay không đây, tùy tiện đã bán mất con, mẹ xấu xa quá đấy.
Cũng không trả lời lại đại thần, bởi vì nếu trả lời lại, cô không biết mình có thể bị đại thần làm cho tức điên hay không.
Đối với Hạ Thiên Vũ không tiếp tục trả lời lại, đại thần cũng không cảm thấy kỳ lạ, đoán chừng bây giờ là đang hờn dỗi đấy.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, dời đi sự chú ý của Hạ Thiên Vũ, cau mày, lúc này ai sẽ tới à?