CHƯƠNG MƯỜI BA (1)

- Remy, cưng ơi, qua đây vài phút được không cưng?

Tôi đứng lên khỏi quầy tiếp tân, bỏ những hóa đơn kem dưỡng da mình đang kiểm xuống bàn rồi bước tới phòng làm móng, nơi Amanda - cô nhân viên làm móng giỏi nhất của chúng tôi - đang quét dọn chỗ làm của mình. Phía sau cô ấy là Lola, đập đập cây kéo trong lòng bàn tay.

- Chuyện gì vậy? - Tôi chột dạ.

- Ngồi xuống đi. - Amanda bảo tôi, và điều tiếp theo tôi nhận ra là mình đã ngồi xuống ghế: Talinga như từ thinh không bất thình lình xuất hiện ngay phía sau lưng, ấn vai đẩy tôi ngồi xuống, rồi quàng chiếc áo choàng qua người tôi, thít lại vừa đủ chặt phía cổ trước khi tôi kịp nhận ra điều gì đang diễn ra.

- Chờ tí nào. - Tôi nói khi Amanda chộp lấy bàn tay tôi và nhanh như chớp đặt chúng lên chiếc bàn nhỏ ở giữa chúng tôi. Cô ấy xòe các ngón tay của tôi và bắt đầu giũa móng bằng một loạt các động tác nhanh, mạnh, nhưng cũng rất nhẹ nhàng, môi mím chặt như tập trung cao độ.

- Chỉ là chỉnh trang lại một chút thôi. - Lola nói một cách êm ái, bước tới phía sau tôi và nắm lấy đuôi tóc tôi săm soi. - Làm móng một chút, tỉa tóc một chút, và trang điểm một chút...

- Không thể nào. - Tôi nói, cố vùng ra khỏi bàn tay của cô ấy. - Chị đừng đụng vào tóc em.

- Chỉ tỉa chút thôi. - Cô ấy trả lời, kéo tôi ngồi ngay ngắn lại chỗ cũ.

- Thái độ chẳng biết ơn gì cả. Phần lớn phụ nữ đều đồng ý trả món tiền không nhỏ cho những thứ ấy đấy. Mà em thì được miễn phí.

- Em cá là không có chuyện đó đâu. - Tôi càu nhàu, và tất cả họ đều cười rũ ra. - Cái bẫy gì đây chứ?

- Giữ im tay em đi, không thì chị không chỉ cắt phần da thừa đâu đấy. - Amanda cảnh báo.

- Làm gì có cái bẫy nào ở đây chứ. - Lola nói, và tôi phải cố giữ mình ngồi im vững vàng khi nghe tiếng kéo lạch xạch phía sau. Chúa ơi, cô ta đang cắt tóc tôi cơ đấy. - Chỉ là phần lương phụ trội thôi.

Tôi nhìn Talinga, người đang thử màu son trên tay mình, liếc nhìn tôi thường xuyên để ướm thử màu môi phù hợp.

- Lương phụ trội à?

- Phần trả thêm. Một phần thưởng. - Lola cười lớn, một trong những điệu cười rổn rảng quen thuộc của mình. - Một món quà cho Quý cô Remy của chúng ta.

- Một món quà? - Tôi lặp lại một cách thận trọng. - Là gì chứ?

- Đoán xem. - Amanda mỉm cười với tôi khi cô ấy bắt đầu sơn những vệt sơn màu đỏ bóng loáng lên móng tay tôi.

- Có lớn hơn hộp bánh mì không đấy? - Tôi hỏi.

- Em cứ ước đi. - Lola nói, và họ lại bắt đầu cười như nắc nẻ, như thể đây là điều hài hước nhất từ trước tới giờ.

- Nói em biết điều gì đang diễn ra đi. - Tôi nói một cách cứng rắn. - Nếu không em ra khỏi đây bây giờ đấy. Các chị nghĩ em không dám à?

Họ vẫn cười khúc khích, cố kìm nén. Cuối cùng Talinga hít một hơi thật sâu và nói:

- Remy à, tụi chị tìm cho cưng một người đàn ông.

- Một người đàn ông? Chúa ơi, em cứ nghĩ em được một món mỹ phẩm hoặc thứ gì đó, thứ mà em thật sự cần.

- Em cần một người đàn ông. - Amanda nói, tiếp tục sơn móng tay khác của tôi.

- Không đúng. - Talinga nói. - Tôi mới cần một người đàn ông. Remy cần một chàng trai trẻ.

- Một chàng trai tử tế, - Lola chỉnh. - Và hôm nay là ngày may mắn của em, bởi tụi chị tìm được một người cho em rồi.

- Quên chuyện này đi. - Tôi nói khi Talinga cúi xuống bên cạnh tôi, quết nhẹ lên mặt tôi bằng chổi trang điểm. - Có phải là người mà chị định mai mối cho em lúc trước không? Anh chàng song ngữ với đôi tay đẹp ấy?

- Cậu ta sẽ có mặt ở đây lúc sáu giờ. - Lola tiếp tục, hoàn toàn phớt lờ tôi. - Tên cậu ấy là Paul, mười chín tuổi, và đang nghĩ là sẽ đến để lấy mấy mẫu thử về cho mẹ mình. Nhưng thay vào đó cậu ấy sẽ gặp em, với mái tóc đẹp...

- và khuôn mặt trang điểm, - Talinga thêm vào.

- và móng tay gọn gàng, - Amanda nói, - nếu em chịu ngừng ngọ nguậy lung tung. Chán em thật đấy.

- Cậu ta sẽ hoàn toàn bị hạ gục. - Lola kết thúc. Chị ấy cắt thêm hai nhát kéo nữa rồi đưa tay hất hất mái tóc tôi để ngắm nghía tác phẩm của mình. - Chúa ơi, tóc em bị chẻ kìa. Xấu chưa.

- Điều gì khiến chị nghĩ rằng em sẽ chấp nhận mối này? - Tôi hỏi.

- Bởi vì cậu ấy đẹp trai lắm. - Talinga nói.

- Và vì em nên như vậy, - Amanda tiếp lời.

- Bởi vì, - Lola nói, cởi áo choàng ra khỏi người tôi, - em có thể. Tôi phải thừa nhận là họ đã đúng. Paul trông khá bảnh. Anh ta cũng vui tính, đánh vần tên tôi chính xác, có cái bắt tay vững chãi và, ừm, được thôi, một đôi tay đẹp. Anh ta có vẻ là một anh chàng dễ chịu, bởi không phiền lắm trước mưu đồ sắp xếp rõ ràng này, trao đổi nét mặt nghi ngờ với tôi khi Lola “tình cờ” có một vé mời ăn tối ở nhà hàng Mexico mà tôi rất thích, và một mực khẳng định là cô ấy sẽ không bao giờ dùng tới.

- Em có cảm giác là điều này hoàn toàn nằm ngoài sự kiểm soát của chúng ta không? - Paul hỏi tôi.

- Vâng, - tôi đồng tình. - Nhưng dù gì thì nó cũng là một bữa tối miễn phí.

- Ừ, quan điểm tốt đấy. Nhưng em đừng nghĩ là bị bắt buộc nhé.

- Anh cũng vậy. - Tôi bảo anh ta.

Chúng tôi đứng đó một lúc, trong khi Lola, Talinga và Amanda, trong căn phòng bên cạnh, đều im lặng đến mức tôi có thể nghe tiếng bụng của ai đó sôi lên.

- Đi thôi. - Tôi nói. - Cứ theo kế hoạch của họ vậy.

- Được thôi. - Paul mỉm cười với tôi. - Anh đón em lúc bảy giờ nhé?

Tôi viết địa chỉ nhà mình phía sau tấm danh thiếp của tiệm Joie rồi trông theo khi Paul bước ra xe mình. Anh ta dễ thương, và tôi thì đang độc thân vui tính. Đã gần ba tuần kể từ khi Dexter và tôi đường ai nấy đi, không những tôi đang đối mặt khá tốt với điều đó, mà chúng tôi còn gần như làm được điều không thể: xây dựng một tình bạn. Và đây - Paul - là một anh chàng dễ thương, một cơ hội tốt cho tôi. Tại sao tôi không chấp nhận nó chứ?

Một phương án trả lời cho câu hỏi này xuất hiện khi tôi bước ra phía xe mình, lục tìm trong túi chùm chìa khóa và kính mát. Tôi không để ý nơi lối đi trước mặt, không để ý xung quanh, và cũng không trông thấy Dexter từ Flash Camera bước ra, đang đi xuyên qua bãi đậu xe, cho đến khi nghe một tiếng click rõ to khiến tôi phải ngẩng lên nhìn. Dexter đang đứng đó, cầm trên tay máy ảnh đám cưới dùng một lần.

- Này, - anh nói, cuộn cuộn phim bằng một ngón tay. Rồi anh đưa máy lên lần nữa, nghiêng người ra sau một chút, chụp hình tôi ở một góc khác. - Ồ, trông em tuyệt quá. Em có một cuộc hẹn hò hay gì đó à?

Tôi ngập ngừng một lúc, và anh chụp thêm một bức hình nữa. Click.

- Ừm, thực ra thì...

Trong một giây, Dexter không nhúc nhích, không cuộn cuộn phim hay làm bất cứ hành động gì, chỉ đứng đó nhìn tôi qua ống ngắm máy ảnh. Rồi anh lấy máy hình ra khỏi mắt mình, đập tay vào trán và nói:

- Ái chà, một khoảnh khắc bối rối. Xin lỗi em.

- Đó chỉ là một cuộc hẹn mai mối. - Tôi nói nhanh. - Lola sắp xếp hết.

- Em không cần phải giải thích. - Dexter lại nhấn nút chụp liên tiếp. - Em biết vậy mà.

Và rồi điều đó lại xảy đến. Một khoảnh khắc dừng lại khá lâu của một cuộc đối thoại thông thường, và tôi nói:

- Ồ, vâng.

- Ôi trời, lại một lúc bối rối nữa. - Anh nhún vai thật mạnh, như thể giũ sạch mọi suy nghĩ để trở về thực tế. - Không sao đâu. Nó là một cuộc thách đố, phải không? Nên nó sẽ không dễ dàng đâu.

Tôi nhìn xuống ví, nhận ra chùm chìa khóa của mình - sau khi đã mấy lần lục tung mọi thứ trong ví - đang ở ngay trong túi quần sau. Tôi lôi chúng ra, vui mừng vì có điều gì đó - dù là ngớ ngẩn đến thế nào - để làm.

- Vậy thì, - Dexter làm ra vẻ tình cờ, đưa máy ảnh lên phía trên đầu tôi để chụp hình sân trước của tiệm Joie. - Anh chàng này là ai?

- Dexter, thật đấy à?

- Không. Ý anh là đây chỉ là cuộc thảo luận bình thường giữa hai người bạn. Nó chỉ là một câu hỏi, giống như hỏi về thời tiết vậy.

Tôi cân nhắc về điều này. Chúng tôi đều biết mình dính vào việc gì. Việc ăn mười trái chuối cũng chẳng dễ dàng gì.

- Con trai của một khách hàng. Em chỉ vừa gặp anh ta hai mươi phút trước.

- À, - anh gật gù, nhướng ngón chân lên để đứng bằng gót, - chiếc Honda đen đó hả?

Tôi gật đầu.

- Anh thấy anh ta rồi. Một anh chàng trông dễ thương và chân thành đấy.

Chân thành à - tôi thầm nghĩ. Như thể anh ta là hội trưởng hội sinh viên, hoặc tình nguyện viên giúp người già qua đường vậy.

- Chỉ là một bữa tối thôi, - tôi nói khi anh chụp thêm một bức hình nữa, lần này không hiểu vì sao, lại chụp đôi chân tôi.

- Máy chụp hình gì vậy?

- Hàng bị lỗi đó mà, - Dexter giải thích. - Một người ở văn phòng chính đã để hộp máy bên ngoài trời nắng nên chúng bị hư hết. Sếp của anh nói bọn anh có thể lấy nếu muốn. Giống như quýt vậy mà. Không thể từ chối những thứ được cho không.

- Nhưng liệu hình có ra được không? - Tôi hỏi, giờ mới để ý tới máy chụp hình trên tay Dexter: nó đã cong, biến dạng, giống cuốn băng video mà năm ngoái tôi đã vô ý để dưới dàn kính trước trong xe hơi giữa trời nắng. Trông nó như thể bạn sẽ không thể nào lấy cuộn phim ra khỏi, nói gì đến chuyện rửa ảnh.

- Anh không biết. Có thể có, cũng có thể không.

- Chắc không được đâu, phim chắc bị hư vì sức nóng rồi.

- Nhưng có thể không đâu. - Dexter đưa máy ra xa hết mức có thể rồi cười thật tươi, tự chụp cho mình một bức. - Có thể hình sẽ rửa ra bình thường thôi. Chúng ta sẽ không biết được cho đến khi rửa nó.

- Nhưng nếu hình hư hết thì không phải anh đã phí thời gian vô ích à?

Anh bỏ thõng hai tay xuống, nhìn tôi. Lần này không qua ống kính, mà từ phía đối diện tôi, chỉ có tôi và anh.

- Một câu hỏi lớn đấy nhỉ. Đó là toàn bộ vấn đề ở đây. Anh nghĩ hình sẽ rửa được. Có thể chúng sẽ không hoàn hảo, ý anh là bị mờ, bị lem gì đó, hoặc bị mất nét, nhưng anh nghĩ có những khoảnh khắc đáng để anh chụp. Chỉ là có ý nghĩa với anh thôi.

Tôi chỉ biết đứng đó, chớp mắt khi anh nâng máy hình lên và chụp tôi thêm một tấm. Tôi nhìn thẳng vào anh khi anh bấm máy, cho anh biết là tôi cũng hiểu nghĩa ẩn dụ trong câu nói ấy.

- Em phải đi đây. - Tôi nói.

- Tất nhiên rồi, - Dexter mỉm cười với tôi, - hẹn gặp lại em sau nhé.

Khi bước đi, anh nhét máy hình vào túi sau, băng qua những dãy xe hơi chen kín để về lại tiệm chụp hình của mình. Có thể anh sẽ rửa hình ra và thấy chúng thật hoàn hảo: khuôn mặt tôi, đôi chân tôi, tiệm Joie phía sau tôi. Hoặc có thể chúng chỉ là một màu đen, không có ánh sáng, thậm chí không thấy cả những đường nét của khuôn mặt. Đây mới thật sự là vấn đề. Tôi sẽ không bao giờ lãng phí thời gian của mình cho những trò lạ lùng như thế, trong khi anh luôn nhảy bổ vào chúng. Những người như Dexter theo đuổi những may rủi như thể lũ chó luôn bị dẫn dắt bởi mùi hương: chỉ nghĩ có thể có thứ gì đó ở phía trước mà chẳng bao giờ màng quan tâm tới những lý luận logic. Thật tốt khi chúng tôi là bạn bè, và chỉ như vậy mà thôi. Nhưng ngay cả như vậy, thì chúng tôi cũng không thể bền vững đến suốt đời. Không có một cơ hội nào cả.

Đã hai ngày kể từ ngày đụng độ với Don ở sân trước, và từ đó đến giờ, tôi đã xoay xở để tránh gặp mặt ông ta, tính toán thời gian để không bao giờ chạm mặt ở các khu vực chung như nhà bếp, nơi tôi biết ông ta hay ra vào. Với mẹ tôi thì dễ hơn nhiều, bởi bà hoàn toàn chìm đắm vào cuốn tiểu thuyết của mình để hoàn thành vài trăm trang cuối với tốc độ chóng mặt. Tôi nghĩ thậm chí bà sẽ không thèm để tâm đến một quả bom phát nổ ngay phòng khách nếu nó không buộc bà phải rời xa Melanie, Brock Dobbin và tình yêu không tưởng của họ.

Thế nên tôi thật sự ngạc nhiên khi thấy mẹ ở trong bếp, bên cạnh là một tách cà phê, khi tôi trở về nhà để chuẩn bị cuộc hẹn với Paul. Bà đang chống cằm bằng một tay, nhìn chằm chằm vào bức tranh quý bà khỏa thân của Don, chìm đắm trong suy tưởng đến nỗi nhảy dựng lên khi tôi chạm nhẹ vào vai.

- Ôi, Remy, - mẹ ấn một ngón tay vào thái dương, mỉm cười, - con làm mẹ sợ chết khiếp.

- Con xin lỗi. - Tôi kéo một chiếc ghế và ngồi xuống đối diện bà, bỏ chùm chìa khóa của mình lên bàn. - Mẹ làm gì vậy?

- Đợi Don. - Bà nói, ngón tay trỏ xoắn xoắn một lọn tóc. - Bọn mẹ sẽ ăn tối với một vài nhân vật quan trọng của Toyota tối nay, nên ông ấy đang lo lắm. Ông ấy nghĩ nếu bọn mẹ không gây ấn tượng tốt với họ thì họ sẽ cắt mất phần phân phối đại lý của ông ấy.

- Cái gì của ông ấy cơ?

- Mẹ cũng chẳng biết nữa. - Mẹ tôi thở dài. - Ngôn ngữ kinh doanh ấy mà. Cả bữa tối sẽ toàn những cuộc nói chuyện kinh doanh như vậy thôi, trong khi Melanie và Brock lại đang gặp nhau ở tiệm cà phê vỉa hè tại Brussels trong khi người chồng bị ghẻ lạnh của cô ấy sẽ nhanh chóng bắt kịp. Vậy mà điều cuối cùng mà mẹ muốn biết ở thời điểm này là những bản doanh số và kỹ thuật cắt giảm tỉ lệ tài chính.

Bà trao một cái nhìn khao khát về căn phòng làm việc của mình, như thể nó có một sức hút mãnh liệt nào đó.

- Ôi Chúa ơi, có khi nào con ước được sống hai cuộc đời cùng một lúc hay không?

Đột nhiên, không thể lý giải được vì sao, hình ảnh Dexter hiện lên trong đầu tôi, đang nhìn tôi qua ống kính máy chụp hình. Click.

- Vâng, cũng có đôi khi. - Tôi nói, lắc đầu để rũ bỏ hình ảnh đó.

- Barbara, - Don kêu ầm lên. - Em thấy cái cà vạt đỏ của anh đâu không?

- Cái gì của anh cơ, anh yêu? - Mẹ tôi nói với qua.

- Cà vạt đỏ, cái mà anh đã đeo ở bữa tối cuộc họp kinh doanh đó. Em thấy không?

- Ồ, em không biết, anh yêu. - Bà xoay người lại. - Nếu anh có thể...

- Thôi không sao, anh đeo cái màu xanh vậy. - Ông ta nói, và cánh cửa đóng lại lần nữa.

Mẹ tôi mỉm cười với tôi, như thể không có chuyện gì, rồi với người tới vỗ vào tay tôi.

- Nói chuyện của mẹ đủ rồi. Chuyện của con dạo này thế nào?

- Ừm... - tôi nói, - Lola sắp xếp một cuộc hẹn hò cho con.

- Hẹn hò hả? - Bà nhìn tôi một cách cảnh giác.

- Con gặp anh ta rồi, ở tiệm. Anh ta trông cũng khá. Và chỉ là một bữa tối thôi mẹ.

- À, - bà gật đầu, - chỉ một bữa tối thôi. Như thể không thể có chuyện gì xảy ra giữa món khai vị, món chính và món tráng miệng, cộng thêm một chai rượu vậy.

Rồi bà ngồi đó, chớp mắt, đột nhiên nói lớn:

- Hay đấy chứ. Ôi Chúa ơi, mẹ phải ghi lại mới được.

Tôi trông theo khi bà nhặt một cái phong bì - hóa đơn tiền điện cũ, và một cây viết. Ba món - chỉ một bữa tối - không có gì có thể xảy ra - mẹ tôi nguệch ngoạc bên cạnh rồi đánh dấu bằng một dấu chấm cảm lớn, xong lại đặt bên dưới lọ đường, nơi nó có thể sẽ rơi vào quên lãng cho đến một ngày bà lại mất cảm hứng, vô bếp rên rỉ và tìm thấy nó. Bà vẫn viết đầy những mẩu giấy nhỏ như vậy và để rải rác khắp nhà, nhét vào góc nào đó, kẹp trong tủ, hoặc dùng như vật đánh dấu trang sách.

Tôi đã từng bắt gặp một ý tưởng như vậy của mẹ về lũ hải cẩu, về sau trở thành một trong những yếu tố chính của cốt truyện Ký ức về Truro bà viết sau đó, dán ngay trên hộp đựng băng vệ sinh tôi để trong tủ nhỏ phía dưới bồn rửa mặt. Bạn sẽ không bao giờ biết khi nào ý tưởng sẽ xuất hiện.

- Tụi con sẽ đi quán La Brea, nên sẽ chỉ có một món chính thôi mẹ. Mà cũng chẳng có mấy cơ hội cho chuyện này tiến triển đâu.

Bà mỉm cười:

- Con không biết được đâu, Remy. Tình yêu không đoán trước được. Đôi khi con quen một người cả mấy năm trời, rồi một ngày chợt sét đánh rầm một cái, đột nhiên con nhìn anh ta theo một cách hoàn toàn khác. Một khoảnh khắc mà con sẽ còn ghi nhớ cả đời. Đó là điều làm cho tình yêu trở nên thật tuyệt diệu.

- Con sẽ không yêu anh ta đâu. Chỉ là một cuộc hẹn hò thôi mà mẹ. - Tôi nói.

- Barbara, - Don gọi to. - Em làm gì với khuy măng-sét của anh vậy hả?

- Anh à, - mẹ tôi quay lại lần nữa, - em không đụng tới chúng. Mẹ tôi ngồi đó chờ một lát, nhưng ông không nói thêm gì. Bà chỉ nhún vai, quay lại nhìn tôi.

- Chúa ơi, - tôi hạ thấp giọng, - con không biết sao mẹ có thể chịu được ông ta.

Bà mỉm cười, vươn người ra trước để hất tóc tôi ra khỏi mặt.

- Ông ấy không xấu thế đâu.

- Ông ta chỉ là một đứa trẻ to xác. - Tôi nói. - Và đống sữa Ensure khiến con phát điên lên.

- Có thể vậy thật. - Mẹ tôi đồng tình. - Nhưng mẹ yêu Don. Ông ấy là một người tốt, đối xử với mẹ rất tử tế. Không có mối quan hệ nào là hoàn hảo cả. Luôn có điều gì đó mà con phải thỏa hiệp, phải hy sinh bản thân mình để đạt được thứ lớn hơn. Đúng là Don có những thói quen thử thách lòng kiên nhẫn của mẹ, nhưng mẹ chắc là đổi lại ông ấy cũng cảm thấy tương tự về mẹ.

- Ít nhất là mẹ cư xử như người lớn, - tôi nói, dù thật sự nghĩ rằng điều này không phải lúc nào cũng đúng. - Ông ta còn không tự thay đồ cho mình được nữa kìa.

- Nhưng tình yêu mà bọn mẹ dành cho nhau lớn hơn những khác biệt nho nhỏ đó. - Mẹ phớt lờ tôi, tiếp tục nói. - Đó mới là điều quan trọng. Giống như một biểu đồ hình tròn vậy, tình yêu luôn là thứ có tỷ trọng lớn nhất. Tình yêu có thể làm được rất nhiều điều, Remy ạ.

- Tình yêu chỉ là sự giả vờ. - Tôi bâng quơ xoay vòng tròn lọ muối.

- Ôi, cưng ơi, không phải! - Bà nắm lấy tay tôi, nắn những ngón tay. - Con không tin vào tình yêu sao?

- Con chỉ toàn thấy điều ngược lại với những gì mẹ nói. - Tôi nhún vai.

- Ồ, Remy, - bà cầm tay tôi, ủ trong tay mình. Bàn tay bà nhỏ hơn tay tôi, với những ngón tay hồng. - Sao con lại có thể nói như vậy?

Tôi chỉ nhìn bà, không nói gì. Một, hai, ba giây, và bà chợt hiểu ra.

- Ồ không, - bà thả tay tôi ra, - chỉ một vài cuộc hôn nhân không đi đến đích không có nghĩa là tình yêu chỉ là điều tồi tệ. Mẹ đã có những năm hạnh phúc với cha con, Remy, và điều tốt đẹp nhất là mẹ có Chris và con. Bốn năm với Harold cũng thật tuyệt, cho đến tận khi bọn mẹ chia tay. Và ngay cả với Martin và Win, thì hầu hết thời gian ở bên họ mẹ đều cảm thấy hạnh phúc.

- Nhưng chúng đều chấm dứt. Tất cả đều vậy. - Tôi nói. - Chúng đều thất bại.

- Có thể vài người sẽ nói vậy. - Mẹ tôi nắm hai bàn tay mình lại với nhau, im lặng suy nghĩ trong một lúc. - Nhưng cá nhân mẹ lại nghĩ sẽ tồi tệ hơn nhiều nếu quãng thời gian đó mẹ phải cô đơn một mình. Có thể mẹ đã bảo vệ chính mình khỏi những điều mẹ sợ hãi, nhưng đó có phải là điều tốt hơn, khi mẹ từ bỏ bởi mẹ sợ rằng nó sẽ không tồn tại mãi mãi.

- Có thể như vậy. Ít nhất là giờ mẹ vẫn đang sống cuộc đời của mẹ. Số phận của mẹ do chính mẹ lựa chọn.

Bà suy nghĩ một lúc về điều này, rồi nói:

- Đúng là mẹ đã gặp đau khổ trong cuộc đời. Cũng không ít đau khổ. Nhưng mẹ đã yêu và được yêu. Điều này rất có ý nghĩa, ý nghĩa rất lớn. Cũng giống như biểu đồ hình tròn mà mẹ đã nói lúc nãy ấy. Đến lúc hấp hối, mẹ sẽ nhìn lại cuộc đời mình và chỉ thấy được thứ chiếm tỷ trọng lớn nhất, đó là tình yêu. Những khó khăn rắc rối, những cuộc ly hôn, những nỗi buồn,... cũng nằm trong biểu đồ ấy, nhưng chỉ là những mảnh bé xíu.

- Con nghĩ mẹ phải bảo vệ chính mình. Mẹ không thể cứ thay đổi bản thân mình như vậy.

- Đúng vậy, - bà nghiêm nghị, - con không thể. Nhưng việc con đẩy mọi người tránh xa mình, hoặc từ chối tình yêu cũng chẳng làm cho con mạnh mẽ hơn được. Nếu như chúng có tác dụng gì đấy, thì chỉ làm cho con yếu đuối hơn mà thôi. Bởi trong lòng con luôn sợ hãi.

- Sợ hãi gì cơ?

- Sợ hãi việc nắm bắt lấy cơ hội. Hay việc cứ thả mình và chìm đắm vào nó. Đó mới là thứ làm chúng ta trở nên là chính mình nhất. Rủi ro chính là cuộc sống, Remy ạ. Quá sợ hãi đến nỗi không bao giờ dám thử chỉ lãng phí cuộc sống này thôi. Có thể nói là mẹ đã mắc rất nhiều sai lầm, nhưng mẹ không hối tiếc điều gì cả. Ít nhất là mẹ đã không bao giờ đứng bên lề, tự hỏi cuộc sống thực sự là như thế nào.

Tôi ngồi đó, không biết nói gì để đáp lại. Tôi chợt nhận ra tôi không cần phải hối tiếc gì về cuộc đời của mẹ cả. Suốt những năm qua, tôi cảm thấy tiếc thương cho những cuộc hôn nhân của mẹ, chỉ nhìn thấy sự yếu đuối đáng thương của mẹ mà không hề biết rằng mọi thứ với bà mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Trong tâm tưởng của mẹ, việc tôi chia tay Dexter chỉ khiến tôi trở nên yếu đuối, chứ không phải mạnh mẽ.

- Barbara, chúng ta phải có mặt ở đó trong vòng mười phút nữa, nên... - Don xuất hiện ở cửa bếp, cà vạt cong veo, áo khoác gập trên tay. Ông ngừng lại khi trông thấy tôi. - Ồ, Remy, xin chào.

- Chào, - tôi đáp.

- Ồ, nhìn cà vạt của anh kìa. - Mẹ tôi đứng dậy, bước tới cạnh ông, vuốt nhẹ tay dọc theo lớp vải áo sơ mi rồi sửa lại cà vạt cho thẳng thớm. - Đấy, đẹp hơn rồi.

- Mình nên đi thôi. - Don hôn vào trán mẹ tôi. - Gianni ghét phải chờ đợi lắm.

- Vậy thì mình đi thôi. - Mẹ tôi quay về phía tôi. - Remy, con yêu, chúc con vui vẻ nhé. Và nghĩ về những gì mẹ nói nhé.

- Vâng, - tôi nói. - Chúc mẹ buổi tối tốt đẹp.

Don bước ra về phía xe, chùm chìa khóa trong tay. Mẹ tôi bước về phía tôi đang đứng, đặt tay lên vai tôi:

- Đừng để lịch sử cuộc đời mẹ lặp lại ở cuộc đời con, được không con?

Đã quá trễ rồi, tôi nghĩ khi bà hôn lên má tôi. Rồi tôi nhìn theo khi bà bước ra xe, nơi Don đang chờ. Ông ấy đặt một tay lên lưng mẹ, đưa mẹ ngồi vào ghế, và trong khoảnh khắc ấy tôi bắt đầu nghĩ rằng tôi có thể hiểu những gì mẹ nói. Có thể hôn nhân, cũng giống như cuộc sống, không hoàn toàn là những điều lớn lao, hoặc là tốt, hoặc là xấu. Có thể nó chỉ là những điều rất nhỏ - như việc đặt tay lên lưng khi cùng đi bên nhau ngày qua ngày - sẽ khiến sợi dây kết nối vốn rất mỏng manh dần trở nên bền chắc hơn.

***

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện