Chương 11: Hành vi bệnh hoạn

Sau hôm đó, tôi không đến công ty nữa, cũng không xin nghỉ việc, bởi tôi không biết nếu lại nhìn thấy khuôn mặt kia, tôi sẽ làm chuyện gì!

Tạm thời tôi đi giúp việc theo giờ cho các gia đình, khi không đi làm, lại xem quảng cáo trên báo, đến các công ty dự tuyển.

Hôm nay, lại bị một công ty tế nhị từ chối, tôi ngồi trước cổng trường mẫu giáo ngước nhìn bầu trời xám xịt, đợi đón Tư Tư. Những vết bầm trên cổ tay cũng nhạt đi nhiều, nhìn kỹ mới nhận ra, tôi không phải à thiếu nữ mười mấy tuổi, không duy tình đến nỗi vì một lần sơ sẩy mà đau khổ, héo hon. Nhưng không hiểu sao, cơn ác mộng đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi, không thể xua đi được, cảm giác bị anh ta chiếm đoạt, không thể nào quên. Tôi ôm đầu, vò rối mái tóc dài, cố nghĩ tới vẻ hớn hở của Tư Tư khi nhìn thấy tôi, lòng mới nhẹ đi đôi chút.

“Diêu Băng Vũ ?” Một giọng nói nghi hoặc từ phía sau vang lên. Tôi ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt quen quen, khuôn mặt thanh tú, cặp kính trắng, có dáng thư sinh nhưng rất đĩnh đạc.

“Ngô Hàng phải không ? Lâu lắm không gặp!” Trông anh chín chắn hơn trước, nhưng bề ngoài không thay đổi nhiều.

“Em.... em ở đây... chờ đón con?”

“Con gái em, còn anh?”

Ngô Hàng đẩy cặp kính trên sống mũi, trong nụ cười như có chút gì đó hụt hẫng: “Anh đi ngang qua... nhìn thấy em nên xuống xe hỏi thăm.”

“À...”

“Lâu quá không gặp, em khỏe chứ?”

“Vẫn khỏe.” Tôi cười, hỏi: “Chắc anh bận lắm?”

Anh hiểu ý tôi, lúng túng chìa tay ra: “Ừ! Rất bận, vậy... tạm biệt!”

Tôi lịch sự bắt tay anh, nói: “Tạm biệt!”

Bỗng bàn tay nắm tay tôi cứng lại, anh nghi ngại nhìn tôi hỏi: “Em và cậu ta...”

“... ......”

Tôi bối rối rút tay về, nhìn ngón áp út không đeo nhẫn của mình, vội co vào trong ống tay áo.

Tôi đang không biết nói gì thì giọng Tư Tư lanh lảnh cất lên từ phía sau: “Mẹ!”

Liền đó, một cơ thể bé bỏng, âm ấm lao vào lòng tôi...

Nhìn thấy đôi mắt ngây thơ của con, nỗi phiền muộn trong tôi chợt tan, tôi nhấc bổng Tư Tư , tươi cười hôn lên đôi má mềm mại của nó.

“Con gái em đáng yêu quá!” Ngô Hàng vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của Tư Tư : “Hai mẹ con định đi đâu, anh đưa đi.”

“Không cần, em muốn đưa Tư Tư đi ăn chút gì đó ở gần đây.”

“Anh cũng chưa ăn, cùng đi nhé.”

Tôi đang định từ chối thì anh đã nói: “Bữa cơm này anh đã đợi rất nhiều năm, đến bây giờ em vẫn không cho anh cơ hội sao?”

Tôi nhìn vẻ mặt ngóng đợi của Tư Tư , liền gật đầu.

Hồi đại học, tôi có rất nhiều chàng trai theo đuổi, Ngô Hàng để lại ấn tượng sâu đậm nhất.

Chưa bao giờ anh nói thích tôi nhưng luôn xuất hiện những lúc tôi cần.

Còn nhớ hôm đó, sau khi gọi điện cho cô gái đó, tôi sụp khóc trước cửa ca bin điện thoại, Ngô Hàng vẫn đứng cạnh tôi.

Về sau, tôi đi lang thang suốt đêm, mặc cho tôi đuổi, mắng như thế nào, anh vẫn lặng lẽ đi theo.

Mãi đến khi tôi trở về căn nhà thuê của tôi và Trần Lăng, anh mới nói mấy câu an ủi rồi lặng lẽ quay đi.

Hôm nay, gặp lại Ngô Hàng, chuyện cũ lại ồ ạt kéo về trong tâm trí, tôi bàng hoàng nhận ra, cho dù cố né tránh, ký ức vẫn không hề phai mờ theo năm tháng.

Ngô Hàng đưa tôi và Tư Tư tới một tiệm ăn châu Âu yên tĩnh, lich sự, gọi rất nhiều đồ ăn ngọt trẻ con thích.

Hàn huyên một lát, anh đột nhiên hỏi: “Em ly hôn lâu chưa?”

Mười ngón tay tôi đột nhiên co quắp, nhìn ánh mắt chờ đợi của anh, tôi đành nói: “Rất lâu rồi, sao anh biết?”

“Anh biết hai người sẽ chia tay, người như cậu ta không thể làm chỗ dựa cả đời cho em.”

Tôi uống một ngụm nước ngọt để vị ngọt xua bớt vị đắng trong miệng.

“Nuôi con một mình chắc rất vất vả, em có dự định gì không ?”

“Em chưa nghĩ ra.”

Anh giơ tay, ấp lên tay tôi: “Hãy cho anh một cơ hội, nhất định anh sẽ chăm sóc hai mẹ con.”

Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, ánh mắt tự tin hơn nhiều so với mấy năm trước, tình cảm vẫn vẹn nguyên.

Tôi có thể không ? Tìm một người đàn ông tốt, dựa vào anh, sống cuộc sống bình yên?

Tôi đang băn khoăn thì vô tình chạm phải đôi mắt sâu, lạnh băng phía xa của Lâm Quân Dật.

Trên khóe miệng anh ta vẫn là nụ cười giễu cợt, cánh tay bị một cô gái có thân hình cực đẹp khoác chặt... Không biết là do cô gái bên cạnh anh ta quá đẹp hay do anh ta quá chói mắt, Lâm Quân Dật vừa bước vào, ánh đèn trong phòng như ngừng lấp lánh.

Tôi giật mình, hơi thở chợt ngưng lại, tim quên đập.

Lâm Quân Dật giả bộ không nhìn thấy tôi, vòng đến ngồi một góc khá xa.

Tôi cúi đầu, nhìn Tư Tư đang ăn vui vẻ, nhẹ nhàng lau vết sữa dính trên miệng con bé, tim đập mỗi lúc một mạnh: “Ngô Hàng, em sợ con em không chấp nhận....”

“Em yên tâm, nhất định anh sẽ đối xử với Tư Tư hơn cả bố ruột nó.” Anh mỉm cười xoa khuôn mặt bé bỏng của Tư Tư , dụi dàng nói tiếp: “Anh có thể cho nó cuộc sống như những đứa trẻ khác, tuyệt đối không để như em, mọi đau khổ đều một mình gánh chịu.”

Tôi càng cúi thấp, có lẽ đối với một người mẹ thất bại, không câu nói nào có sức thuyết phục hơn câu đó.

Còn nhớ hồi Tư Tư được hơn một tháng, bị sốt cao, ngay tiền viện phí ban đầu, tôi cũng không có, phải bán bốn trăm cc máu mới đủ tiền thuốc trong ba ngày, cùng đường tôi đành đến tìm Liễu Dương, giờ tôi không dám nghĩ lại những ngày tháng đó.

“Em không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho Tư Tư .” Lời Ngô Hàng phá vỡ phòng tuyến cuối cùng trong lòng tôi. Lấy anh chắc chắn tốt hơn nhiều so với việc hết lần này đến lần khác phải hạ mình vì khốn khó.

“Có thể cho em suy nghĩ thêm không ?”

“Được.” Anh cười, rót nước ngọt cho tôi, vẻ mặt phấn khởi hẳn lên.

Mấy năm không gặp, Ngô Hàng thay đổi rất nhiều, nói năng đĩnh đạc, hài hước mà không dài dòng, tự tin mà không tự phụ. Chúng tôi nhắc lại bao chuyện ngày xưa, rồi nói về cuộc sống hiện tại của anh. Anh có công việc ổn định, chia tay bạn gái hai năm trước, chuyện tình cảm cũng lận đận.

Nếu tất cả đàn ông trên thế giới này như nhau, có phải tôi nên chọn một người biết chăm sóc Tư Tư ?

Tư Tư hiều biết hơn những đứa trẻ khác, không có nghĩa nó hiểu hết nỗi khổ của người lớn.

Cốc nước sinh tố chưa uống xong, nó đã làm đổ xuống chiếc váy viền hoa rõ đẹp.

Tôi đang bực mình, nhìn thấy đôi mắt rơm rớm và nét mặt sợ hãi của con, bao nhiêu bực dọc đều tan biến.

Con bé mới tí tuổi mà đã biết tỏ ra tội nghiệp để lấy lòng người khác, sau này lớn lên chưa biết chừng sẽ gây tai họa cũng nên.

Tôi tình nguyện làm trâu ngựa cho con, bế nó vào phòng vệ sinh, gột vết bẩn trên váy.

“Mẹ định cho Tư Tư một chú phải không ?” Nó hỏi nhỏ.

“Tư Tư muốn có chú không ?”

Nó dùng đôi tay mịn màng ôm cổ tôi, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu vào ngực tôi. Khẽ lúng búng một tiếng, mặc dù rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy: “Bố...”

Tôi là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã mất bố mẹ, tôi hiểu một đứa trẻ khi nhớ bố mẹ, sẽ mong mỏi cỡ nào.

Mỗi khi đến đón con, tôi đều thấy nó ngây người nhìn bố của những đứa trẻ khác, tôi biết hằng ngày nó đều mong mỏi trong vô vọng.

Còn tôi chỉ có thể đánh lừa nó: “Bố sẽ sớm trở về!”

Là đứa trẻ nhạy cảm, rõ ràng biết tôi đang nói dối nhưng nó vẫn cười nói: “Mẹ, con không muốn có bố đâu, có mẹ là đủ rồi!”

Làm gì có đứa trẻ lên bốn nào không nhớ bố, hẳn là nó rất nhớ, nhớ đến mức không dám cầu có bố.

Tôi cắn chặt môi, ôm thân hình bé bỏng vào lòng.

Vừa ra khỏi phòng vệ sinh, tôi suýt đụng phải một người đột nhiên xuất hiện, vừa nhìn bộ âu phục, lòng tôi đã chìm xuống.

Trấn tĩnh lại, tôi định đi vòng qua nhưng bị một cánh tay ngăn lại.

“Tránh ra!”

“Một gia đình hạnh phúc...” Anh ta nói, giơ tay nâng khuôn mặt như tiểu thiên sứ của Tư Tư: “Giống hệt cô.”

Tôi đang định gạt cánh tay bẩn thỉu của anh ta để con bé nhút nhát khỏi sợ.

Không ngờ con gái đáng yêu của tôi không ý thức được mình bị bắt nạt, cười rõ ngọt với người ta, gọi: “Chú!”

Tiếng gọi đó không giòn tan bình thường, nó ngọt thấm tận xương.

Lúc đó, tôi chỉ muốn phát vào mông nó một cái, mới bốn tuổi đã biết xúc động vì anh chàng điểm trai, sau này lớn lên sẽ thế nào.

Lâm Quân Dật sững sờ nhìn mặt Tư Tư một lúc, vội rụt tay, lùi mấy bước.

Thật nực cười, anh ta là người lớn mà lại bị Tư Tư dọa như vậy.

Tôi bế Tư Tư đi vòng qua anh ta, mới bước được hai bước đã thấy giọng ám lạnh vọng đến từ phía sau: “Xem ra ông chồng rất yêu vợ kia vẫn chưa biết chuyện xảy ra mấy hôm trước?”

Tôi không đếm xỉa lời anh ta, tiếp tục đi.

Lâm Quân Dật đi còn nhanh hơn, lúc ngang qua tôi còn ghé tai tôi nói nhỏ: “Diêu Băng Vũ! Tôi đã đánh giá thấp cô! Tôi không sống yên, cô cũng đừng hòng sống yên!”

Anh ta sống không yên thì liên quan gì đến tôi, có phải hôm nay ra ngoài anh ta lại quên uống thuốc?

Nhìn bóng anh ta khuất dần, bóng đen trong lòng tôi không sao xua đi.

Sau mấy hôm, tâm trạng đã khá đi nhiều, nghĩ tới hợp đồng hai năm với công ty và một số công việc chưa bàn giao, tôi biết mình phải đến công ty làm thủ tục thôi việc.

Cả buổi sáng dọn dẹp vệ sinh, buổi chiều tôi đến công ty, vừa thấy tôi, Triệu Thi Ngữ vội hỏi: “Cô sao thế, suốt nửa tháng không đến công ty cũng chẳng nói một câu?”

“Hôm nay tôi đến xin thôi việc.” Mắt tôi liếc về phía cửa sổ kính, Lâm Quân Dật đang ngồi trong đó.

“Thôi việc?”

“Đúng!”

Cô ta bĩu môi, mặt lộ vẻ biết chắc tôi sẽ bị sa thải.

Tôi lấy đơn xin thôi việc trong túi, gõ cửa phòng Lâm Quân Dật hai cái, đẩy cánh cửa, đi thẳng vào trong.

Tôi để lá đơn lên bàn, lạnh lùng nói: “Tôi đến xin thôi việc.”

Anh ta đang chăm chú nhìn vào màn hình vi tính: “Cô lại đây.”

Tôi ngớ người, liếc nhìn Triệu Thi Ngữ vẻ mặt đầy hiếu kỳ, vẫn không nhúc nhích.

“Lại đây, tôi cho xem cái này”, anh ta nói lại lần nữa.

Tôi không hiểu ý anh ta, bước lên một bước, nhìn theo hướng ánh mắt của anh ta.

Khi nhìn vào màn hình, tôi kinh hãi lùi sau mấy bước, bíu chặt vào bàn để khỏi ngã. Đó là một đoạn video lờ mờ và rõ ràng. Lờ mờ vì độ phân giải của camera không bằng máy quay phim, rõ ràng là bởi đoạn băng đó đã in trong đầu tôi, không thể xóa được.

Lâm Quân Dật lại đặt camera trong nhà ghi lại những thứ rác rưởi như vậy. Bi thảm nhất chính là đoạn tôi cuối cùng mệt mỏi không thể kháng cự, đành chấp nhận.

“Anh... anh... anh...” Tôi ấp úng. “Rốt cuộc anh muốn gì?”

“Cô nói xem!” Anh ta lạnh lùng nhìn tôi. Uy hiếp người ta mà cũng có thể thản nhiên nói ra như vậy, anh ta đáng sợ hơn tôi tưởng nhiều.

Tôi đã đánh gí thấp anh ta, người này không phải bệnh hoạn mà là nham hiểm. Không, là nham hiểm một cách bệnh hoạn.

Nếu anh ta chỉ bệnh hoạn còn đỡ, lại là một kẻ bệnh hoạn có trí tuệ, rất biết cách khuất phục một phụ nữ, biết dùng thủ đoạn đáng sợ hơn tiền bạc.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn thấy ánh mắt lóe sáng thăm dò của Triệu Thi Ngữ, tôi vội quay lưng về phía anh ta, khẽ nói: “Lâm tiên sinh, chúng ta nói chuyện được không?”

“Tất nhiên là được!”

Anh ta tắt máy, khoanh tay ngả người vào thành ghế, mắt tthaam sâu như ngọc đen lóe sáng, đôi môi đẹp mím thành đường thẳng, khuôn mặt tuấn tú không gợn một chút cảm giác bẩn thỉu, không thể làm những chuyện hạ lưu.

“Tôi là một phụ nữ bình thường, chỉ muốn sống bình yên... Tôi còn có con nhỏ...”

Nhắc đến Tư Tư, lòng tôi thắt lại, sống mũi cay sè.

Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt van vỉ, nếu cửa kính không trong suốt, tôi đã quỳ trước mặt anh ta: “Không biết tôi có điểm gì hấp dẫn anh, nhưng loại đàn bà như tôi không đáng để anh bận lòng.”

Anh ta nhìn đi chỗ khác, yên lặng nghe tôi nói.

“Tôi không thể làm tình nhân của anh, tôi không thể làm người mẹ khiến con gái tôi không dám ngẩng đầu... Anh hãy tha cho tôi, có rất nhiều cô gái đẹp hơn tôi, biết phục tùng anh hơn tôi, sao anh phải làm khó tôi?”

Anh at cầm điếu thuốc, ngọn lửa nhỏ phát ra từ chiếc bật lửa không ngừng lay động, một lúc lâu sau, đầu điếu thuốc mới cháy sáng.

“Cái anh muốn chẳng phải đã đạt được rồi sao? Cơ thể tôi cũng không đặc biệt hơn những cô gái khác...”

Anh ta lặng lẽ rít thuốc. Qua màn khói dày, tôi lờ mờ nhìn thấy hàng lông mày anh ta híu chặt, sắc mặt hơi tái.

Hút song điếu thuốc, anh ta quay người, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tại sao là người đó, tôi có gì kém anh ta?”

Anh ta? Tôi nghĩ mãi mới hiểu, người Lâm Quân Dật nói là Ngô Hàng, nhưng hình như trong lời nói còn có ẩn ý khác, tôi không hiểu.

Thấy tôi không trả lời, anh ta đột nhiên bật dậy, xông đến trước mặt tôi, hai tay chộp vai tôi, hét lên: “Trả lời đi, tại sao?”

Tôi định bình tĩnh thuyết phục anh ta.

Xem ra tôi đã nhầm, nói lý lẽ với một kẻ điên khùng hoàn toàn là chuyện hang đường.

“Ít ra anh ấy cũng tâm lý lành mạnh, không làm những chuyện bỉ ổi, bệnh hoạn...”

Tôi còn định mắng thêm vài câu nhưng Lâm Quân Dật không cho tôi cơ hội, túm tay, kéo tôi ra ngoài.

“Anh bỏ tôi ra!” Lúc này, tôi không còn bận tâm Triệu Thi Ngữ nghĩ gì, phẫn nộ chống lại.

“Nếu không muốn tôi tung đoạn video đó lên mạng thì im mồm.”

Những lời tôi định nói nghẹn lại trong cổ, cơ thể như đột nhiên bị rút rỗng, mọi sức lực, tư duy, cảm giác đều lập tức biến mất.

Lưng vã mồ hôi, toàn thân lạnh toát.

Tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái đờ đẫn, để mặc anh ta kéo lên xe.

Đến khi thấy Lâm Quân Dật lái xe về hướng căn hộ lần trước, tôi mới bàng hoàng tỉnh ngộ, có phải anh ta lại muốn...

Đột nhiên hoảng sợ, tôi rút điện thoại định báo cảnh sát, anh ta không ngăn cản, cười gằn một tiếng: “Định báo cảnh sát? Cô có tin tôi sẽ lập tức tung đoạn video lên mạng? Cuối cùng tôi cũng đoàng hoàng ra khỏi tòa án do chưa đủ chứng cớ, còn cô, sẽ bị thiên hạ cười vào mặt là hạng đàn bà ngu ngốc, tống tiền không thành, tự làm tự chịu!”

Đúng! Thế giới này không có pháp luật, chỉ có quền lực.

Tôi hà tất phải chuốc nhục vào thân.

Tôi nhắn tin cho Liễu Dương: “Mình về muộn một chút.”

Nhắm mắt, ngăn lại những giọt nước mắt nóng hổi sắp ứa ra, mệt rã rời...

Cuối cùng, tôi vẫn không thoát được, thậm chí còn thê thảm hơn một vụ trao đổi, chỉ có thể đợi đến ngày anh ta chán ghét, tôi mới được giải thoát.

Vừa tới nhà, không nói không rằng, anh ta đẩy tôi xuống đi văng, xé quần áo tôi, khuy áo rơi vung vãi, bắn lách cách lên sàn.

“Không!” Tôi cố hết sức đẩy anh ta, trong lúc vật lộn, tôi vớ được con dao gọt hoa quả trên bàn, vội vàng kề vào ngực anh ta. “Nếu anh dám động vào tôi, tôi sẽ giết.”

“Thật sao?” Anh ta thản nhiên ngồi dậy, thong thả cởi áo vét để bên cạnh, vừa cởi khuy áo sơ mi vừa thủng thẳng nói: “Con gái cô cười rất tươi, không biết nếu mất mẹ, nó có còn cười tươi như thế?”

Nghĩ tới Tư Tư, tôi lại hoảng loạn, con dao trong tay rơi xuống đất...

Tại sao anh ta luôn dễ dàng đánh trúng điểm yếu của tôi như vậy?

Phải, chuyện này dù nhục đến mấy cũng hơn ngồi tù, vì Tư Tư có điều gì là không thể nhẫn nhịn.

Anh ta ôm eo tôi, lật người, đè lên người tôi...

Đôi môi lạnh phủ lên môi tôi, tôi muốn tránh nhưng bị anh ta tóm gáy giữ chặt, không tài nào cựa quậy, để mặc lưỡi anh ta tách hàm răng, mơn trớn đầu lưỡi tê dại của tôi, làm tôi không thể thở.

Sau đó, anh ta vừa hôn vừa sé quần áo vốn đã tơi tả của tôi.

Lòng tự tôn của tôi bị anh ta xé nát như bộ quần áo trên người.

Làn da lạnh, trơn nhẵn dán vào da thịt ấm nóng, mịn màng của tôi. Người tôi run lên, hai tay bám chặt thành đi văng, nhắm mắt buông xuôi...

Hai tay thô bạo nắm lấy đùi tôi...

Lúc anh ta thâm nhập tôi mới ý thức được vấn đề quan trọng nhất.

Tôi túm cánh tay anh ta, thoát khỏi cái hôn như giày xéo: “Không ... đừng... ít ra anh cũng phải mang bao cao su, tôi đang trong thời kì không an toàn...”

Anh ta lập tức dừng lại, lửa dục vọng trong mắt dịu đi mấy phần. Thấy anh ta do dự, tôi tưởng mình sẽ được buông tha, nhưng anh ta bất ngờ sục vào cơ thể tôi.

Phía dưới đau nhói từng cơn, nhưng cơn đau đó không át được sự kinh hãi: “Lâm Quân Dật, anh là đồ điên... Đừng... Không được...”

“Không sao đâu, nếu có, tôi sẽ nuôi con cho cô...”

“Đừng mơ, có chết tôi cũng không sinh con cho hạng cầm thú như anh.”

Có lúc tôi thật ngu xuẩn, chọc tức anh ta vòa lúc mình đang trong thế yếu, cho nên tôi phải trả giá cho sự ngu xuẩn đó, phải chịu sự dày vò của anh ta.

Thời gian kéo dài bao lâu, tôi không biết, chỉ biết sự đau đớn không ngừng lan khắp cơ thể, đâm nát lòng kiêu hãnh của tôi...

Môi tôi ứa máu, mồ hôi đầm đìa, ướt cả mái tóc dày.

Mỗi lần anh ta tiến tới là mỗi lần tôi đau đến tê dại. Tôi biết anh ta cố tình thô bạo để cho tôi sống không bằng chết.

Trong tình thế đó, tôi kiên gan đến mấy cũng không thể chịu được, đành vứt bỏ chút tự tôn cuối cùng, cầu xin anh ta: “Đừng như vậy... Nhẹ một chút được không ...”

Anh ta nhìn tôi vẻ khiêu khích: “Hãy ôm tôi!”

Tôi vừa ngoảnh mặt đi thì anh ta lại hung hãn tiến tới khiến cơ thể tôi như nát vụn, co quắp đau như xé...

“Á!” Tôi nhướn người, ôm chặt eo anh ta.

Anh ta mãn nguyện ghì tôi vào lòng, nụ cười ma quái từ khóe miệng lan tới đáy mắt.

Khi tất cả kết thúc, tôi không còn đủ sức để hận, người mềm nhũn gục vào vai anh ta.

“Đau không?” Giọng anh ta đầy áy náy.

Tôi nhắm mắt, không còn sức nhìn điệu bộ giả dối của anh ta.

“Nghỉ một lát đi, tôi đi lấy nước.”

Tôi thực sự đã kiệt sức.

Sau khi sinh Tư Tư, tôi luôn bị thiếu máu, trưa nay lại chưa ăn gì, tinh thần và thể xác bị dày vò như vậy, không kiệt sức mới lạ.

Vị chua ngọt của nước cam đi vào miệng, đánh thức phần thần trí mê loạn của tôi... nhưng tôi vẫn lịm đi.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện