Chương 340: Luobei, "quả phụ" của kẻ địch?
Trần Duệ hơi suy nghĩ một chút, tiếp lấy chai rượu, hơi ngửa đầu, dốc ngược đáy lên mà uống, mấy thằng đàn ông kia đồng thời lộ ra bộ dáng xem kịch vui.
"Mùi vị không tệ, chỉ là độ rượu thì không đủ" Trần Duệ đứng đó một lúc lâu, ngồi xuống, lấy một bình rượu từ "không gian giới chỉ" đưa cho nữ tử: "Nếm thử rượu tử tương quả này đi, đây là đệ đệ ta cho ta, nghe nói là đặc sản của Âm Ảnh đế quốc."
Nữ tử tóc lục có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn nhận lấy, cũng không cần đồ mở rượu gì cả, hàm răng như bạch ngọc khẽ căn, trực tiếp mở toang nắp bình. Vừa thử một ngụm đã lộ ra thần sắc vui mừng, nốc thêm một ngụm lớn rồi đưa lại cho Trần Duệ. Trần Duệ chẳng kiêng dè gì nhận lấy, uống vài ngụm, lại lấy ra một bình nữa đưa cho nàng.
Những tên gia hỏa đang xem kịch vui kia lập tức hóa đá, phảng phất như nhìn thấy tình cảnh không thể tin được.
Trên thực tế, Trần Duệ lúc nãy không phải là không cảm nhận được dị trạng, sau khi tiếp nhận bình rượu nữ tử đưa đến lần đầu tiên, siêu cấp hệ thống đã truyền đến nhắc nhở "phát hiện có năng lượng độc, tự động hấp thu". Chỉ là, cho dù là kịch độc của độc long Pagliuca đều không độc ngã được Trần Duệ, loại độc tố ở trình độ này đương nhiên là không có tác dụng, cũng chỉ là tăng thêm một ít linh khí mà thôi.
Nguyên nhân Trần Duệ ngay từ đầu không cự tuyệt nữ tử không phải là vì dung mạo của nàng, mà là nhắc nhở trong phân tích chi nhãn: Chủng tộc: Long tộc (phỉ thúy long). Thực lực tổng hợp: không thể phán đoán được!
Không ngờ lại đụng phải một vị cường giả ma đế cấp nhanh như vậy, ngay ở dạ vũ hoan nghênh trong cung đình này! Lại còn là long tộc!
Phỉ thúy long là một loại lục long biến dị, thân có độc tính cường đại, sở trường ma pháp thủy hệ, chẳng qua chỉ so sánh cường độ độc tính mà nói thì vẫn không thể hơn được độc long mạnh nhất được.
Chai rượu đầu tiên mà nữ tử đưa cho Trần Duệ hiển nhiên là đã cho một "liều" nhỏ, muốn làm cho tên gia hỏa lạ hoắc này xấu mặt, nhưng không ngờ đối phương không chịu chút ảnh hưởng nào. Lần thứ hai đã không còn là độc tính để trêu đùa mà đã là kịch độc tương đối mãnh liệt, nhưng Trần Duệ vẫn tỉnh bơ trực tiếp uống xuống như cũ, không hề lộ ra dị trạng gì cả.
"Tên gia hỏa ngươi, thực lực thì không ra gì, ngược lại năng lực cũng có chút thú vị" Nữ tử gật đầu, cầm lấy một đĩa trái cây trên bàn đưa cho hắn: "Nếm thử cái này."
Trần Duệ tiếp lấy rồi ăn một miếng, biểu tình trên mặt lập tức có chút vặn vẹo. Trái cây này không có độc, chỉ là vị của nó thì vừa chát vừa cay, cảm giác một cỗ khí lạnh thẳng lên não, không khỏi rùng mình một cái.
Bộ dạng này làm cho nữ tử lộ ra nụ cười mang ý xấu, đột nhiên mặt lạnh lẽo: "Cái ngươi vừa ăn chính là thức ăn giải rượu độc quyền sang quý nhất của ta, bây giờ giao hết tài vật trong không gian giới chỉ ra đây! Nếu không đừng trách lão nương không khách khí!"
Đồ ăn độc quyền của con ranh ngươi! Còn sang quý nhất?
"Đây có tính là cướp bóc không?"
"Tất nhiên!" Hai từ này làm cho hai mắt của mỹ nữ tỏa sáng.
Long tộc đều là dân cướp bóc chuyên nghiệp thấy chút tiền là sáng mắt!
Không ngờ lại công khai làm chuyện này ở dạ vũ cung đình!
Nhưng cũng phải nói lại, Pagliuca kia cũng không kém nhiều lắm. Lúc cơn nghiện phát tác thì cũng bất chấp nguyên tắc thỏ không ăn cỏ gần hang, ở trong Ám Nguyệt cũng đã làm vài lần, đáng tiếc địa phương kia cũng không có gì vừa mắt cả.
Đúng lúc đó, âm thanh của Isabella vang lên: "Charles, thì ra ngươi ở chỗ này."
Nử tử vừa thấy Isabella thì hơi nhíu lông mày: "Các ngươi biết nhau?"
"Tất nhiên, Charles là một vị bằng hữu đáng tin cậy mà ta mới kết giao, đang muốn giới thiệu cho ngươi" Isabella cười tủm tỉm nói: "Charles, vị này là vị bằng hữu tốt nhất mà ta đã nói với ngươi, Luobei."
Hóa ra vị "lão nương" phỉ thúy long này là Luobei. Chẳng trách ngay cả Nero cũng không dám chọc nàng.
Isabella cười nói: "Vừa rồi các ngươi đang nói cái gì, dường như nói chuyện rất hợp nhau?"
Nhìn thấy thần tình uy hiếp của Luobei, Trần Duệ cười: "Vừa rồi ta đánh cuộc thua Luobei tiểu thư, cho nên liền chịu tiền thua cược, đây là thứ mà ta đặt cược, xin tiểu thư nhận lấy."
Loubei ngoài ý muốn nhìn vào cái hộp Trần Duệ đưa qua, liền mở ra nhìn. Bên trong là một viên bảo thạch màu đỏ lớn cỡ nắm tay, phát tán ra ánh sáng màu mỹ lệ, bên trong dường như ẩn chứa lực lượng kỳ dị.
Thành thật mà nói, viên bảo thạch này tuy lớn nhưng có vẻ mang chút tục khí của nhà giàu mới nổi. Nhưng mà sự giám định và thưởng thức của long tộc luôn luôn có mấy từ "to" và "phát sáng lập lòe" là then chốt nhất. Cho nên tròng mắt của Luobei lập tức nhìn thẳng, trong đồng tử màu lục đã tràn đầy hồng quang của bảo thạch.
Cho dù trong bảo tàng của nàng thì viên bảo thạch này cũng được tính là rất lớn, rất sáng - là cực phẩm a!
"Cái này… Charles, ngươi rất không tồi" Quả nhiên, dưới sự hối lộ tài vật, long tộc lập tức đổi một khuôn mặt khác, bộ dạng mặt mày rạng rỡ bây giờ còn nhìn đâu ra vẻ mặt đi đánh cướp vừa rồi nữa.
"Charles, người ta cũng muốn đánh cược với ngươi" Tròng mắt của Isabella rơi trên viên bảo thạch kia, làm nũng nói một câu. Loại ngữ điệu dụ người này dường như làm cho người ta tê dại cả mình.
"A… Isa, tiểu thư quên rồi sao, ta hôm nọ mới thua tiểu thư một chuỗi dây chuyền hải lam châu" Trần Duệ mỉm cười nói: "Bây giờ trên người ta cũng không còn đồ để thua nữa."
Isabella nghe ra hắn đã giao chuỗi vòng cổ kia, nụ cười càng thêm động lòng người: "Xem trí nhớ của ta này, đều do vừa rồi có vài sự vụ rắc rối nhỏ, ngay cả việc này cũng quên."
"Sự vụ rắc rối?" Trần Duệ quan tâm hỏi một câu: "Không gấp chứ, cần ta giúp đỡ hay không?"
"Chỉ là một lãnh địa hẻo lánh xảy ra chút chuyện nhỏ mà thôi, không có vấn đề gì quá lớn" Isabella thuận miệng đáp một câu, chuyển đề tài sang chỗ khác: "Betty, rất khó nghe ngươi xưng tán một vị bằng hữu mới quen như thế này, lại còn là một nam nhân."
"Betty" là cách xưng hô thân mật của Luobei. Trong tâm lý của mỹ nữ phỉ thúy long, nam nữ không sao cả, then chốt là bảo vật. Tên gia hỏa này có thể chủ động dâng lên bảo vật có giá trị không nhỏ, quả nhiên là thức thời, lúc này cũng gật đầu biểu thị sự tán đồng.
"Charles, Betty chính là nữ nhân đẹp nhất đế đô, còn đẹp hơn ta nhiều. Chỉ là ánh mắt rất cao, chướng mắt với nam nhân tầm thường. Hiện nay nàng lại hiếm hoi có hảo cảm với ngươi, đây chính là cơ hội của ngươi" Isabella mang một bộ dạng nhiệt tình, giật dây.
Luận dung mạo, Luobei thật sự là mỹ nữ hiếm có. Nhưng làm một vị mỹ nữ, vô luận là phàm ăn tục uống, hay là hành vi trở mặt cướp bóc, đều chỉ có thể dùng hai chữ kỳ ba (*) để hình dung… Chẳng trách không có người nào dám lại gần khu vực này, cũng không có ai dám tới mời nàng khiêu vũ, đoán chừng là sợ eo quấn bạc triệu đến, không quần áo chạy về.
(*) DG: Kỳ ba nó là dùng để chỉ mấy cái đẹp mà lạ, hoặc là những thứ xuất chúng. Ông TG dùng ở đây là châm biếm chắc rồi. Định dùng "kỳ hoa" nhưng không chuẩn lắm nên để nguyên.
"Thực lực của Luobei tiểu thư cường đại, ta hiện tại còn kém xa lắm. Cũng không có vọng tưởng xa xôi này" Trần Duệ vội vàng lắc lắc đầu, loại con gái hung hãn này, có lẽ là chỉ có loại mặt hàng kỳ ba tương tự như Pagliuca mới coi là vung úp đúng nồi a.
"Nữ nhân có mạnh mẽ đi nữa cũng vẫn chỉ là nữ nhân" Isabella than một tiếng, loại biểu tình này làm cho người ta có cảm giác thương tiếc. Ánh mắt lưu chuyển, dường như là ám chỉ cái gì.
"Các ngươi đang nói cái gì?" Nhân vật trung tâm của đề tài thảo luận Luobei tiểu thư bây giờ cũng đã tỉnh lại từ cơn say mê tài bảo, đối với cuộc đàm luận giữa hai người vừa nãy thì hồn nhiên không biết.
Isabella thân mật nắm lấy tay Luobei: "Ta nói là, Betty tiểu thư cô đơn của chúng ta cần một vị tình nhân, Charles chính là nhân tuyển thích hợp nhất."
"Thế thì không được! Trong lòng ta trước sau cũng chỉ có một nam nhân, không cần tình nhân gì cả!" Luobei rất kiên quyết lắc lắc đầu, ngôn từ chính nghĩa nói với Trần Duệ: "Đừng có cho là khối bảo thạch nho nhỏ kia là có thể đánh động ta, thu lại ý đồ nhỏ của ngươi đi!"
Nói là thế nhưng mà khối bảo thạch "nho nhỏ" kia lại bị nàng gắt gao nắm chặt trong tay, cho dù nam nhân nào đó muốn "đổi ý" cũng đừng hòng thu hồi lại.
Nhìn thấy biểu tình kiên trinh "dù chết cũng không trả" của tiểu thư phỉ thúy long, Trần Duệ ngấm ngầm đổ mồ hôi ròng ròng: "Luobei tiểu thư hiểu lầm, chỉ là trò đùa của Isabella mà thôi. Bảo thạch là do ta thua cược ngươi, làm sao mà thu lại được?"
Sắc mặt của Luobei hơi dãn ra, Isabella không cho là đúng lắc lắc đầu: "Betty, ngươi quá cố chấp, tên gia hỏa gọi là Ranieri kia không phải đã chết sao? Mà cũng lâu như vậy…"
Cái tên Ranieri vô ý rơi vào trong tai Trần Duệ, lúc đầu còn không cảm thấy gì, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lông măng lập tức dựng đứng lên.
Cái tên Ranieri này rất phổ thông, giống như tên "Athur" ở ma giới, không có một vạn cũng có mấy ngàn. Nếu như không biết chủng tộc của Luobei thì Trần Duệ thật sự cũng không để trong lòng.
Nhưng mà mỹ nữ trước mắt này là một con phỉ thúy long, như vậy nam nhân của nàng - Một: gọi là Ranieri (mười phần có chín là Long tộc). Hai: đã chết lâu rồi, chẳng lẽ…
Để xác nhận, Trần Duệ hỏi dò xét một câu: "Xin thứ cho ta mạo muội, vị nam sĩ gọi là Ranieri kia…"
"Ranieri bị người ta giết chết!" Luobei lộ ra thần sắc nghiến răng, trong mắt bắn ra sát khí lăng lệ chân chính, khác biệt hoàn toàn bộ dáng làm bộ làm tịch khi đánh cướp lúc nãy: "Tuy nhiên cũng đã qua nhiều năm rồi. Mà địch nhân kia vô cùng cường đại, nhưng ta không giây phút nào quên thù hận này, ta nhất định phải tìm kẻ thù kia để báo thù cho hắn."
Tâm lý của Trần Duệ "lộp bộp" một tiếng, dường như có thể xác định Ranieri này chính là lam long đã bị giết chết trong chiến đấu tranh đoạt ngân tráp thần bí với độc long Pagliuca. Vốn còn muốn cho Pagliuca dùng mỹ nam kế để đào góc tường, bây giờ thì không dám đánh chủ ý này nữa.
Thù giết chồng a! Bây giờ phong ấn độc long chưa giải, thực lực chỉ hồi phục đến cảnh giới ma hoàng, nếu như thật sự đối mặt cùng Luobei thì chỉ sợ bị biến thành rồng nướng.
Từ biểu hiện của Luobei mà xem, hai ngàn năm, thù hận vẫn không hề phai nhạt. Đây chính là một đoạn thù hận không thể hóa giải!
Ý niệm của Trần Duệ vừa chuyển, nói: "Xin lỗi, đã đề cập đến chuyện cũ thương tâm của tiểu thư. Nếu như tiểu thư không chê ta lực lượng ít ỏi, đến lúc đó ta cũng sẽ hỗ trợ tiểu thư một tay."
"Thực lực của kẻ thù này rất mạnh, lực lượng của ngươi quá yếu" Luobei không chút khách khí nói: "Chẳng qua ngự độc thuật của ngươi chắc cũng có chút tác dụng, đến lúc đó lại nói nha."
Phỉ thúy long tiểu thư đương nhiên không biết, tên gia hỏa này nói giúp một tay chẳng qua là mồm hô lớn "đạo hữu ta tới giúp ngươi", sau lưng lại âm thầm chọc cho đạo hữu thêm một đao.
"Không ngờ Betty và Charles còn thật hợp ý" Isabella mỉm cười nói: "Nếu không ngày mai chúng ta chọn thời gian đến chỗ nào xa xa một chút đi dạo giải sầu? Nghe nói Thải Hồng sơn cốc kia lại xuất hiện mây hồng, cũng không biết có thể may mắn nhìn thấy Thải Hồng sơn cốc chân chính hay không?"
Trong lòng Trần Duệ vừa động, thổ nguyên tố quân vương cần có an hồn quả nhưng đến bây giờ vẫn không biết ở đâu. Mà khoảng cách đến kỳ hạn một năm cũng chẳng còn bao lâu, một khi vượt quá thời gian không còn cách nào dùng an hồn quả để phục hồi cho thổ nguyên tố chi tâm, thế thì thổ nguyên tố quân vương và nguyên tố chi tâm sẽ thật sự chết đi.
Thổ nguyên tố quân vương Moore gặp Trần Duệ trong sự kiện Glorfin ở thế giới lòng đất Tây Lang sơn. Theo lý thuyết, bây giờ Athena đã hoàn toàn khôi phục, Glorfin cũng tan thành mây khói. Từ trên ý nghĩa nào đó mà nói, thổ nguyên tố quân vương đã mất đi giá trị, cho dù Trần Duệ buông tay không quản thì cũng không có vấn đề gì.
Nhưng Trần Duệ sẽ không làm như thế, bởi vì Moore là bằng hữu chân chính của hắn, cho dù việc hắn cứu vớt thổ nguyên tố nhân của thế giới lòng đất đã đủ để trả lại ân tình Moore trợ giúp Athena, nhưng bằng hữu thì vẫn là bằng hữu.
Sự tình an hồn quả trước sau vẫn treo ở trong lòng Trần Duệ, chưa từng quên lãng. Cho dù là tại đại hội chế khí sư ở Âm Ảnh đế đô, còn từng trước mặt mọi người xin Katherine đại đế an hồn quả, đáng tiếc là Âm Ảnh đế quốc cũng không có loại quả hi hữu này.
Còn nhớ Hạnh Hạnh đại sư từng nói, trong phạm vi quản lý của Đọa Thiên Sứ đế đô có một tòa Thải Hồng sơn cốc. Mỗi lần ở đó xuất hiện mây hồng, sơn cốc sẽ xuất hiện, lúc mây hồng tan biến, sơn cốc cũng tan biến. Có người từng vào nhầm sơn cốc, phát hiện an hồn quả sinh trưởng ở chính nơi này, nhưng còn chưa kịp tới hái thì đã bị đưa ra bên ngoài mấy chục cây số.
Thải Hồng sơn cốc không cố định thời gian xuất hiện, có khi là mấy tháng, có lúc là mấy năm, cũng có thể là mấy trăm năm. Bây giờ nghe Isabella nói, Thải Hồng sơn cốc mới đây xuất hiện dấu hiệu của mây hồng, vốn Trần Duệ đã nghĩ đến việc đi tìm thì nay lại càng thêm vững vàng quyết tâm.
Luobei dường như nhớ lại gì đó, nhíu mày: "Ta đã từng đi Thải Hồng sơn cốc, cảm nhận được nơi đó ẩn ẩn có một cỗ khí tức nguy hiểm không tầm thường. Isa, không nên đi đến nơi đó."
Trần Duệ thầm giật mình, cường giả như Luobei cũng cảm nhận được nguy hiểm, xem ra Thải Hồng sơn cốc tuyệt không đơn giản. Nhưng vì an hồn quả, chuyến này nhất định phải đi. Chẳng qua hắn muốn đi Thải Hồng sơn cốc, chắc chắn là đi một mình, không có khả năng mang theo Isabella hoặc Luobei.
"Isa, tiểu thư hẳn là biết tình hình của ta khá khẩn cấp, hai ngày nữa ta sẽ rời khỏi đế đô, nhanh nhất cũng phải nửa tháng sau mới có thể trở lại" Trần Duệ lộ ra biểu tình áy náy: "Hay là để lần sau đi, ta nhất định sẽ làm bạn với hai vị tiểu thư mỹ lệ du ngoạn một chuyến thật vui, quyết không chối từ."
"Lão nương mới không muốn cùng nam nhân đi… a, đợi đã!" Luobei đột nhiên nghĩ tới cái gì, khoát khoát bảo thạch trong tay: "Muốn đi du ngoạn cũng được, phải trả một cái giá lớn, ngươi phải từ trên người… à… giao ra một phần lễ vật vừa mắt."
Nữ cường đạo! Tính tham lam điển hình của Long tộc.
Trần Duệ ngấm ngầm xem thường phẩm hạnh của phỉ thúy long này, trên mặt vẫn duy trì nụ cười phong độ như cũ: "Yên tâm đi, nhất định sẽ khiến cho tiểu thư hài lòng."
Isabella gật gật đầu: "Tốt rồi, cứ như vậy đi, hai ngày này ta cũng phải xử lý một ít sự vụ nhỏ."
Trên thực tế, "sự vụ nhỏ" này chính là một ít sự tình phát sinh ở Ám Nguyệt. Vị nhân loại trị an quan Trần Duệ bị Isabella thi triển tà cổ vẫn một mực "hôn mê" nay đã tỉnh lại.