Chương 473: Bạch Linh lãnh chủ
Trần Duệ vội vàng đi tới vương cung, sau đó được Mejia gọi và phòng nghị sự, một lúc lâu mới trở về.
Lúc quay lại, trước cửa nơi ở có một bóng người, dường như đã chờ hắn từ trước. Không phải Athena, Cơ Á, mà là Lomond.
“Đội trưởng, có việc này…” Lomond nhăn nhăn nhó nhó, khác hẳn so với tên vô lại mặt dày thường ngày.
Trần Duệ dụi dụi mắt, không sai mà, đúng Lomond luôn. Con hàng này bình thường lời nào cũng nói được, bây giờ lại dè dè dặt dặt.
“Ê ê, tên gia hỏa này, có việc gì nói rõ đi, làm bộ làm tịch ít thôi.”
Lomond hơi chột dạ: “Xin lỗi, kỳ thực ta…”
Trần Duệ thấy hắn ấp a ấp úng nửa ngày, hỏi lại một câu: “Lại đi câu dẫn quả phụ nhà ai rồi bị Delia phát hiện, xin ta biện hộ cho hả?”
“Chuyện đó… không phải là chuyện này, phì phì! Căn bản không phải loại chuyện này.” Lomond tự tát miệng mình một cái, nói chuyện cũng lưu loát hơn: “Ta nhận được rất nhiều thứ tốt… bắt đầu từ ngày mai, ta muốn đóng cửa tu hành một thời gian, xung kích lên ma hoàng.”
“Thật sao?” Trần Duệ kinh hỉ: “Giỏi đấy, cứ im ỉm thế mà định xung kích ma hoàng! Có phải muốn ta giúp đỡ gì hay không? Hay là đi động quật lòng đất Cui Venter kia lần nữa?”
“Không phải!” Lomond lắc lắc đầu, đột nhiên nở nụ cười quen thuộc: “Chỉ là… hắc hắc, đội trưởng, phải nói xin lỗi với ngươi trước. Còn nhớ ngươi từng nói một câu, lăn lộn, sớm muốn gì cũng phải hoàn lương.”
Trần Duệ nghe mà cứ ù ù cạc cạc, Lomond lại chuyển đề tài: “Đúng rồi, nếu như lần này ta tu hành thành công, không chỉ cảnh giới tăng mạnh, rất có thể còn vượt qua tiểu cảnh giới, trực tiếp đạt được ma hoàng trung đoạn hoặc đỉnh phong. Đội trưởng, đến lúc đó cẩn thận, hắc hắc, không khéo ta sẽ vượt qua ngươi đó.”
Trần Duệ khẽ cười: “Là sao? Cho dù ma hoàng đỉnh phong cũng không giỏi lắm. Giống như châu chấu sau thu hoạch, chẳng nhảy được mấy ngày.”
"Ma giới không phân rõ bốn mùa như thế giới loài người, mà lại, châu chấu của ma giới lại biết ăn thịt người, hắc hắc.” Lomond cười mờ ám, lực lượng 'thiểm linh' bạo phát rồi tan biến."
Nguyên buổi chiều hôm sau, lãnh địa Ám Nguyệt nghênh đón một đám khách nhân đến từ phía bắc. Cầm đầu là Sicari, một trong tứ đại lãnh chủ của Đọa Thiên Sứ đế quốc.
Mejia không hề tự cao tự đại vì Ám Nguyệt trở thành thế lực lớn nhất Đọa Thiên Sứ đế quốc, vẫn dùng lễ tiết tối cao để nghênh tiếp các lãnh chủ ngang cấp.
Sicari là vương tộc Lucifer, về ngoài gần hai mươi tuổi, tóc vàng, mặc trường bào, có vẻ phong độ ngời ngời. Có một thiếu nữ ăn mặc hoa lệ thời thượng ở bên người hắn, còn dắt theo cả một ma khuyển biến dị hung ác nữa.
“Trưởng công chúa điện hạ, chúng ta lại gặp mặt.” Sicari hơi khom người, không có quá nhiều khách sáo hay câu nệ, mà ngữ khí lại giống như đã quen thuộc nhau, như lão bằng hữu tán gẫu vậy.
Mejia hoàn lễ: “Hoan nghênh tới Ám Nguyệt, Sicari lãnh chủ, Palladio tiểu thư.”
Palladio là muội muội của Sicari, không đáp lại Mejia mà lại nhìn vào Alice ở bên cạnh: “Đây không phải bằng hữu tốt công chúa Alice của ta hay sao? Ác… hình như ăn mặc không đẹp bằng lần trước.”
Mấy năm qua, Mejia đi lãnh địa Bạch Linh không chỉ một lần, do lúc đó Ám Nguyệt quẫn bách, Mejia càng phải đi cầu biện trợ. Cho nên, ngoại trừ cá nhân Sicari hữu hảo hoặc là còn có ít đối xử trọng hậu với Mejia, có không ít người đều biểu lộ sự miệt thị. Trong đó, muội muội Palladio của Sicari là một trong những nhân vật đó.
Mejia trước kia dưới tình huống này mà muốn dùng tất cả biện pháp để duy trì Ám Nguyệt, thật sự không dễ dàng.
Alice đi theo tỷ tỷ đến Bạch Linh lãnh địa, chịu loại xem thường này không chỉ một lần. Đặc biệt là Palladio này, điêu ngoa đủ điều, châm chọc khiêu khích, quả thực là tử đối đầu của tiểu la lỵ.
“Chất liệu này xem ra cũng khá cao cấp, chẳng qua, những hoa văn kia thật khí coi, còn có cái vòng tay rác rưởi kia nữa… khách khách, không ngờ thẩm mỹ lại kém như vậy.”
Lúc trước tiểu la lỵ vẫn luôn nhẫn nhịn vì đại tỷ dặn dò. Bây giờ Ám Nguyệt đã có thực lực, không cần phải ngậm bồ hòn nữa, càng huống hồ đây là trang phục và trang sức mà tiểu la lỵ thích nhất. Tiểu la lỵ nhướng mày, đang muốn châm biếm lại thì một thanh âm truyền đến sau người Palladio: “Công nghệ của vòng tay đã gần như hoàn mỹ, mà đường vân ma pháp trận trên váy thực sự tinh thâm khó lường. Không biết xuất xứ từ tay vị đại sư cao thâm nào?”
Đó là một lão giả râu tóc bạc trắng, tuy rằng bề ngoài già nua, nhưng lại cho người ta cảm giác tinh thần sung mãn, vừa nhìn đã thấy rõ là người phi phàm.
Nếu như là người của Ám Nguyệt nói ra lời này, Palladio nhất định không quan tâm, nhưng mà lại do lão giả này nói, Palladio không khỏi cả kinh: “Tetema đại sư! Người không nhìn nhầm chứ, loại quần áo và trang sức này, không ngờ…”
Cái tên này làm Mejia cả kinh: Tetema đại sư?
Trong các đại sư chế khí của ma giới, ngoại trừ đại sư Bet tinh thông hai hệ kim loại, thuộc da đã lợi dụng quy tắc đại sư tái để giành danh hiệu đệ nhất ra, có ba vị đại sư chân chính được công nhận là xuất sắc nhất nếu là một hệ.
Anderson đại sư của Âm Ảnh đế quốc tinh thông kim loại; Saka đại sư của Huyết Sát đế quốc ngày trước tinh thông thuộc da, cũng chính là Sky đại sư bây giờ. Mà người tinh thông về trang sức chính là vị Tetema đại sư tự do không quốc tịch trước mắt này. Cho dù là đại sư có thâm niên tâm cao khí ngạo như Hạnh Hạnh, lúc nói tới Tetema đại sư cũng là một bộ dạng tâm phục khẩu phục.
Hành tung của Tetema đại sư luôn bất định, không ngờ lại ở lãnh địa Bạch Linh!
Lời đánh giá này vừa ra, không ai dám nghi ngờ cả, Palladio cũng có cảm giác bị vả vào mặt, nhất thời á khẩu không nói nên lời. Ánh mắt nhìn Alice cũng đã có thêm sự đố kỵ, cái váy cùng vòng tay kia cũng bắt đầu có sự cao quý hơn nhiều, không ngờ lại là hai trang bị truyền kỳ cấp, mà không ngờ lại tinh mỹ như thế!
Hai mắt tiểu la lỵ sáng lên, mà biểu tình của Palladio càng khiến nàng thoải mái. Hai thứ này đều do Cơ Á thiết kế, Trần Duệ tự tay chế tác, lúc trước chỉ nói cho nàng một ít đồ ma pháp bảo hộ, không ngờ lại là trang bị truyền kỳ cấp!
Ca ca tốt quá!
Mejia mở miệng: “Nghe qua danh tiếng đại sư…”
“Lão già này chỉ thuận đường đến thăm một bằng hữu ở Ám Nguyệt mà thôi.” Tetema không khách khí ngắt lời Mejia: “Ai có thể nói cho ta biết tiệm ma pháp áo choàng của Hạnh Hạnh đại sư ở đâu không?”
Trần Duệ thông qua phân tích chi nhãn biết được, vị Tetema đại sư này là đại ác ma biến dị, thực lực đạt tới ma hoàng đỉnh phong. Hắn không khỏi giật mình, thuật phải chuyên tâm, thông thường thì đại sư chuyên chú vào thuật luyện kim không có thời gian, hoặc là hứng thú tu hành. Cho dù là đại ma vương như Bet cũng rất hiếm, đừng nói là kẻ chỉ còn cách ma đế một đoạn như Tetema.
Xem ra quan hệ của Tetema và Hạnh Hạnh chẳng liên quan gì đến lãnh địa Bạch Linh, chẳng qua chỉ trùng hợp khéo gặp, không có ác ý gì với Ám Nguyệt cả.
Hiển nhiên là Mejia cũng nhìn ra những điều này, gật đầu nói: “Tốt lắm, ta phái người dẫn đại sư đi.”
Tetema gật đầu, rời đi theo hộ vệ mà Mejia chỉ định.
“Có gì hơn người, chẳng qua là nhà giàu mới nổi mà thôi.” Tuy rằng Palladio như nói Tetema đại sư nhưng ánh mắt lại lướt qua lướt lại trên người tiểu la lỵ.
Tiểu la lỵ nghe rõ ràng, tròng mắt đảo đảo: “Quả thật chẳng giỏi gì, quý tộc chân chính không cần phải trang trí cái mã ngoài xa xỉ và hư vinh, mà cần phẩm chất cao quý như dũng cảm, chính trực, không sợ gian hiểm, dám đảm đương, vì tín niệm mà không tiếc hy sinh tính mạng. Cả ngày sa vào ăn mặc xa hoa hoặc là vài cái dạ vũ, yến hội màu mè mới chân chính là nhà giàu mới nổi.”
Lời này làm cho Palladio xanh mắt, mãi mà không phản bác được, ngay cả Mejia và Trần Duệ cũng dụi mắt mà nhìn Alice, học được đạo lý này từ bao giờ vậy?
Tiểu la lỵ chú ý tới sự kinh ngạc của tỷ tỷ và Trần Duệ, đắc ý ngẩng đầu ưỡn ngực. Trên thực tế, lời thoại này là học được lúc đấu võ mồm với Celine ở trấn Rye, chẳng qua cũng chỉ rập khuôn nói lại làm Palladio nghẹn họng mà thôi.
Tròng mắt Sicari híp lại: “Palladio, sao lại vô lễ vậy chứ? Nhanh chóng xin lỗi Alice điện hạ đi!
Palladio vốn kiêu căng, trước đây châm chọc khiêu khích Alice chiếm thượng phong quen rồi, bây giờ không nói đến chuyện bị nói cho á khẩu, lại còn phải xin lỗi, sắc mặt lập tức tái xanh.
Mejia mở miệng: “Sicari các hạ, chỉ là mấy cô bé náo loạn một chút để bồi dưỡng tình cảm, cần gì để ý. Ta đã chuẩn bị phòng thượng hạng ở lữ quán hoàng gia, mờ theo ta đi nghỉ ngơi một chút. Qua tiệc tối vẫn còn một đợt dạ vũ đặc biệt để hoan nghênh lãnh địa Bạch Linh nữa.
Sicari khẽ cười: “Vậy phiền điện hạ rồi.”
“Nơi quê mùa, chẳng qua có cái hội đấu giá mà thôi, có cái gì thượng đẳng mà nói.” Palladio lẩm bẩm một câu.
Nhưng Palladio đã nhanh chóng hoa cả mắt sau khi vào thành, mặt đường bằng phẳng rộng rãi, kiến trúc cao lớn hùng vĩ, đủ loại cửa hàng nhìn no cả mắt, người đi nườm nượp không dứt, cái “nơi quê mùa” này có thể sánh ngang với đế đô, lãnh địa Bạch Linh căn bản không bì được.
“Đây là liên hiệp thương hội của gia tộc Custer, gia tộc thương nghiệp đệ nhất Âm Ảnh đế quốc, chung quanh đều là cửa hàng trực thuộc thương hội, có cả một vài đặc sản mà Âm Ảnh đế quốc bán ra khắp nơi trên ma giới. Bên kia là hiệp hội dược tề trư, ngoại trừ hội trường Aldas, trước mắt đã có bốn vị dược tề sư tiến vào. Sau nữa là chợ đêm, vào buổi tối, số người còn gấp ba bây giờ, lại còn có đủ các loại đồ ăn vặt, thương phẩm và biểu diễn đặc sắc. Đúng rồi, gian cửa hiệu lớn nhất, dễ thấy nhất này là Công Chúa phường, do một tay Alice điện hạ sáng lập, hiện nay có bốn phân điếm trong bốn khu phố của Ám Nguyệt. Ngoại trừ nơi này, ở đế đô của ba đại đế quốc ma giới cùng mấy lãnh địa lớn cũng có phân điếm, là thương hiệu đệ nhất của quý tộc ma giới…”
Phụ trách hướng dẫn chính là tài chính quan Trần Duệ, nói luyến thoắng giới thiệu một ít tình huống Ám Nguyệt. Không chỉ Palladio, cho dù là Sicari cũng vô cùng chấn động. Tuy rằng lần đầu tiên chính thức đến Ám Nguyệt, nhưng trước khi Mejia làm lãnh chủ, hắn cũng đã đi qua Ám Nguyệt mấy lần. Mà lại, sau khi Mejia tiếp nhận, việc Ám Nguyệt bị đế đô chèn ép và khống chế hắn cũng biết rõ, không ngờ ngắn ngủi mấy năm đã bay vọt lên thế này.
Mắt thấy là thực, trước kia nghe nói Ám Nguyệt phát triển nhanh chóng hắn còn thầm nghĩ nhiều nhất chỉ là miễn cưỡng phục hưng đôi chút, không ngờ được, chỉ mấy năm đã phát triển đến mức này. Do dù phồn hoa như bốn trăm năm trước cũng chỉ đến thế này mà thôi! Cứ theo đà này, đế đô bị vượt mặt cũng chỉ là vấn đề thời gian. Sicari nhìn Trần Duệ đang luyến thoắng, trong lòng ngầm suy nghĩ: nếu như phương diện quân sự phát triền là nhờ Âm Ảnh đế quốc ngầm hỗ trợ cùng với Mejia giấu tài, vậy thì kinh tế chuyển đổi chắc chắn là do nhân loại không chút lực lượng này một tay sắp đặt!
Nhân loại này càng ngày càng được nhiều ma tộc chú ý và đề cập, được mệnh danh là đại thần nội chính đệ nhất ma giới. Xem ra quả là danh bất hư truyền, nếu như kẻ này có thể để mình sử dụng…
Chẳng qua ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua, so sánh với Ám Nguyệt hiện tại, Bạch Linh chẳng có chút ưu thế nào. Nghe nói trị an quan nhân loại này còn là người ngưỡng mộ trưởng công chúa Mejia, cho dù nhận được tình cảm của con gái Athena của đệ nhất tướng quân ma giới cũng không thay đổi. Đế đô từng nhiều lần phái thích khách thử ám sát hoặc khống chế nhân loại này, không thành công một lần. Ám Nguyệt có cường giả ma đế cấp thần bí tồn tại, mà lại, không chỉ có một.
Trần Duệ cũng ngầm đánh giá Sicari, trước khi Ám Nguyệt quật khởi, lãnh địa Bạch Linh được cho là lạc hậu hơn Xích U, xếp thứ hai. Nhưng theo tình báo của Ám Ma, kinh tế và quân sự của lãnh địa Bạch Linh còn trên cả Xích U, mà bản thân Sicari mặt ngoài có thực lực ma hoàng sơ đoạn, nhưng trên thực tế là dùng thủ đoạn che giấu, thực lực chân chính đã đạt tới ma hoàng đỉnh phong, điểm này không thoát khỏi sự dò xét của phân tích chi nhãn.
Sicari này có tâm kế tuyệt không dưới Trác Thiết, luôn thuận lợi mọi bề, trước mắt chỉ sợ còn đang dựa vào phe Hắc Diệu, nhưng một khi Ám Nguyệt biểu hiện ra thực lực vượt qua đế đô, thậm chí thay thế đế đô thì Sicari tuyệt đối sẽ trở thành “kẻ thức thời” trở mặt đầu tiên.
Đối với loại tát nước theo mưa này, phải thể hiện ra sự cường ngạnh thích đáng, lại không trở mặt hoàn toàn. Trước mắt còn phải lấy “ôn hòa” làm chủ, đây chính là sự thống nhất của hắn và Mejia tối qua.
Sicari đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, trưởng công chúa điện hạ, sao lại không thấy Cơ Á?”
Lông mày Trần Duệ hơi nhướng lên, trong lòng sinh ra một cỗ sát ý. Lần trước Mejia đến lãnh địa Bạch Linh, Sicari đã biểu lộ sự “hứng thú” cường liệt với Cơ Á đi cùng. Lúc đó liên quan đến việc Mejia đã ban Cơ Á cho Trần Duệ nên bỏ qua chủ đề đó.
Sicari vẫn luôn ngưỡng mộ Mejia, nhưng thân phận nàng đặc thù, cho dù hai bên cùng có ý thì Hắc Diệu cũng không cho phép thế lực của hai đại lãnh địa liên hợp, cho nên loại “ngưỡng mộ” này cũng chỉ ra vẻ là chủ yếu. Nhưng Cơ Á thì khác, đừng nói nàng chỉ là một thị nữ nhỏ bé không đáng kể, cho dù là thiên kim của đại gia tộc thì cũng chỉ có thể mang ra làm vật hy sinh cho chính trị.
Sở dĩ Sicari nhắc lại chuyện xưa, một phần là vì nhăm nhe sắc đẹp của Cơ Á, một phương diện khác là để dò xét thái độ của Mejia với lãnh địa Bạch Linh.
Mejia nhìn Trần Duệ một cái: “Ta đã ban Cơ Á cho tài chính quan Trần Duệ từ một năm trước rồi.”
Sicari hơi sửng sốt, nhìn lại Trần Duệ, tâm niệm vừa chuyển: “Trần Duệ các hạ, nghe qua đại danh, thứ cho ta thất lễ, ta vẫn luôn yêu thích Cơ Á, không biết có thể buông tay hay không? Ta sẽ tặng cho đại nhân mười mỹ nữ, làm quà đáp lễ hữu nghị.”
Là một đại lãnh chủ vương tộc, lại đi yêu cầu một tài chính quan chuyển giao một hị nữ, còn đề ra việc dùng mười mỹ nữ để trao đổi, đã thế còn đề ra hai chữ “hữu nghị” này nữa, dù thế nào cũng là vinh hạnh của tài chính quan.
“Cơ Á đã là nữ nhân của ta.” Trần Duệ trả lời làm Sicari hơi biến sắc, chỉ nghe tài chính quan nhân loại nói tiếp: “Loài người chúng ta có câu, bằng hữu như tay chân, nữ nhân như quần áo…”
Sắc mặt Sicari vừa hoa hoãn thì nhân loại lại mở miệng: “Nhưng loài người chúng ta còn có câu tục ngữ quan trọng hơn…”
“Ai dám cướp quần áo của ta, ta chặt cụt tay chân của hắn!” Tiểu la lỵ cướp lời, dương dương đắc ý nói. (Biên: Nghe rõ chưa các đồng chí, động vào gái gú và tiền nong thì không anh em gì sất)