Chương 520: Vực sâu
Nhận được câu trả lời khẳng định của Trần Duệ, thanh âm kia vang lên lần nữa: “Khảo nghiệm chỉ có một nội dung, sống thì đi tiếp! Thất bại có nghĩa là tử vong.”
Lời vừa dứt, khung cảnh lại phát sinh biến hóa, trở thành một hang động trong núi lửa.
Bốn phía đều có dung nham đỏ rực sôi trào, trong nhiệt độ cao đến đáng sợ, tầm nhìn trở nên vặn vẹo, trong không khí nóng bỏng tràn ngập áp bách làm người ta ngạt thở.
Cảnh tượng toàn lửa đỏ làm Trần Duệ không thích ứng mà nheo mắt lại, hắn có trực giác, những khung cảnh này không phải là ảo giác đơn giản, hình như có cảm giác chân thực. Một khi chết ở nơi này, như vậy cả ý thức đều sẽ bị tiêu diệt, ngang với tử vong thật sự.
Lời của thanh âm kia chắc chắn không phải chuyện đùa.
Càng quỷ dị là hắn có thể cảm ứng được siêu cấp hệ thống trong người, nhưng không có cách nào điều động kỹ năng hay lực lượng, giống như tâm linh bị lực lượng đặc thù nào đó tách biệt. Cũng có nghĩa, hắn chỉ có thể sử dụng thực lực ma hoàng sơ đoạn của bản thân.
Nham động này lớn vô cùng, chỉ riêng độ cao đã mấy trăm mét, Trần Duệ không biết phía trước có nguy hiểm gì, chỉ có thể vận dụng lực lượng chống đỡ cái nóng, đạp lên nham thạch màu đen nóng bỏng, cẩn thận bước về phía trước.
Nhiệt độ càng cao lên, ngay cả phòng ngự ma hoàng cấp cũng không chịu nổi, mồ hôi vã như tắm, nếu như ở lâu trong hoàn cảnh này, thân thể có thể chịu tổn thương khó mà khôi phục.
Trần Duệ nhìn vào một vùng dung nham không xa, đồng tử co rút lại, trên bề mặt đó đang nổi lềnh bềnh một vật.
Một đóa hoa màu đỏ.
Đóa hoa giống như tinh thể trong sáng, nhưng không phải vật chết, mà là có sinh mệnh lực chân chính, nở rộ bên trong dung nham đủ làm tan chảy mọi vật này, không chịu chút ảnh hưởng nào của nhiệt độ, ngược lại càng thêm kiều diễm. Không, phải nói là yêu diễm mới đúng.
Hoa hồng phát ra mị lực quỷ dị, nếu như không vận dụng tinh thần lực để đề kháng, tâm thần sẽ bị lạc mất, không thể tự kềm chế được.
Trần Duệ cũng không phải nhìn thấy loại hoa này lần đầu, lần trước trong hang động thần bí ở lòng đất Thủy Tinh sơn cốc, hắn đã từng nhìn thấy loại hoa giống thế này. Sau khi hắn lợi dụng Tinh Không chi môn, may mắn thoát khỏi hiểm cảnh, đóa hoa kia lại thần không biết, quỷ không hay hiện ra trong tay hắn. Đến sau này, lúc ở núi Sekeruide tại Huyết Sát đế quốc, đóa hoa này còn làm cường giả bán thần cấp Satan động dung. Tên của nó là thâm uyên chi hoa! (đóa hoa vực sâu)
Trần Duệ đã từng hỏi Lola, nhưng cho dù là tiên nữ long có tri thức phong phú cũng chưa từng nghe qua cái tên thâm uyên chi hoa này. Hiện nay, thâm uyên chi hoa lại hiện ra trước mắt lần nữa, trong cảnh tượng của thử thách truyền thừa văn minh luyện kim thượng cổ, bên trong nhất định ẩn chứa bí mật to lớn không muốn cho ai biết.
Làm Trần Duệ kinh ngạc chính là, thâm uyên chi hoa không chỉ có một đóa, tiến bước về phía trước, trong tầm mắt lại càng có thêm nhiều đóa hoa yêu diễm, hai đóa, ba đóa…
Trần Duệ theo bảm năng cảm thấy mình dường như đang từng bước tiếp cận mục tiêu thử thách nào đó, hoặc nói là mối nguy hiểm to lớn nào đó đang tới gần.
Hang động phía trước truyền đến từng trận gầm rú, từng sinh vật chưa từng gặp hiện ra trước mắt, những sinh vật này có cái đầu không kém tiểu liệt ma, móng vuốt sắc nhọn, tứ chi gầy yếu, miệng to đúng chiếm đến nửa khuôn mặt, hai hàng răng nhọn hoắt nhìn có vẻ đặc biệt kinh tởm.
Do không thể sử dụng kỹ năng siêu cấp hệ thống. Trần Duệ không thể nào dùng phân tích chi nhãn thăm dò thực lực hoặc chủng tộc của đối phương, nhưng năng lực cảm nhận ma hoàng cấp vẫn còn, những quái vật này có mạnh có yếu, mạnh nhất chắc khoảng xấp xỉ ma vương, yếu nhất cũng có thực lực ác ma cao giai. Khắp người chúng phát ra khí tức hung lệ tàn bạo, không hề sợ sệt lui bước vì thực lực ma hoàng cấp của Trần Duệ, ngược lại càng hung hãn xông lên.
Số lượng đám quái vật nhỏ này cực nhiều, dường như không sợ độ nóng của dung nham, mà năng lực còn tăng vọt kinh người. Một con đi đầu tiên vừa nhảy mười mấy mét, lăng không đánh tới, còn chưa chạm vào Trần Duệ đã vỡ vụn tứ chi. Trần Duệ hai tay đấm liên tục, quái vật xông lên không một con tránh thoát.
Quái vật đằng sau không có sợ sệt rút lui vì đồng bạn chết, ngược lại hung tính càng nặng. Lúc này, thâm uyên chi hoa xung quanh chịu ảnh hưởng của loại lực lượng nào đó, mãnh liệt nổ tung ra, từng luồng sương đỏ lộ ra khí tức cường đại bao bọc đám quái vật nhỏ xung quanh lại.
Thân thể đám quái vật kia bắt đầu vặn vẹo bành trướng, biến quái vật thành thân cao hai mét, khắp người đỏ rực, tướng mạo hung ác. Khí tức của đám quái vật hung bạo này càng nồng nặc, thực lực cũng đã tăng vọt lên, không ít con đạt tới đại ma vương, còn có được năng lực mới, miệng phun ra được hỏa cầu nóng rực.
Áp lực Trần Duệ gặp phải đột nhiên tăng mạnh, vừa rồi chỉ cần một quyền đã có thể đánh quái vật thành vụn, bây giờ phải hai ba quyền tập trung lực lượng mới đánh chết, mà phản kích của đối phương cũng rất sắc bén, cầu lửa liên tiếp oanh kích làm hắn có cảm giác đỡ không xuể.
Nếu như là mười mấy quái vật đại ma vương, cho dù không có siêu cấp hệ thống, hắn cũng có thể thong dong tiêu diệt. Nhưng mà quái vật trước mắt cũng phải gần một ngàn, chỉ riêng đám biến dị thành đại ma vương đã trên trăm, trước chết sau tiếp tục, căn bản không sợ chết.
Tục ngữ nói, nhiều kiến cắn chết voi. Một lúc sau, Trần Duệ bị bao vây cũng đã có thêm nhiều vết thương trên người. Trong thế giới thí luyện này, không chỉ siêu cấp hệ thống, ngay cả thuộc tính bị động và trang bị vốn có trên người cũng mất đi tác dụng.
Tốc độ bọn quái vật chung quanh đột nhiên chậm lại, năng lực mọi phương diện cũng suy giảm nhanh chóng, thậm chí còn tàn sát lẫn nhau. Hóa ra Trần Duệ đã thi triển lực lượng thu chi vực, toàn bộ kẻ địch trong lĩnh vực đều bị suy yếu, biến chất, cũng trúng phải các loại trạng thái tiêu cực.
Trải qua chiến đấu trước mắt, Trần Duệ phát hiện điểm yếu của những quái vật biến dị này ở phần đầu, hai quyền như điện, đi qua chỗ nào là quái vật bạo đầu chết ở chỗ đó. Sau khi giải quyết kẻ địch có uy hiếp lớn nhất xung quanh, Trần Duệ lại một quyền, cách không đánh về quái vật cách năm thước. Trong tầm mắt dường như xuất hiện loại vân sóng lực lượng nào đó cuộn trào, cả một mảng cánh quạt gồm vài chục quái vật nhỏ cùng quái vật biến dị trong vòng một đều bị tứ phân ngũ liệt, tay chân đứt rơi lả tả.
Đây không phải là kỹ năng của siêu cấp hệ thống, mà là kình lực chồng chất Trần Duệ lĩnh ngộ được lúc tu hành ở Nộ hải, bình thường nhiều nhất cũng chỉ ẩn trong quyền, trực tiếp công kích, rất ít khi phá thể mà ra, đánh cách không như hôm nay.
Thông thường mà nói, kẻ có thực lực ma vương và đại ma vương đã có thể phóng năng lượng ra ngoài, phát ra một loại công kích tầm xa giống như sóng xung kích. Trần Duệ đã đạt tới ma hoàng cấp, loại công kích này tất nhiên không cần nói tới. Chỉ là kỹ năng của siêu cấp hệ thống có uy lực lớn quá, mà lực lượng tiêu hao nhỏ, sát thương và độ nắm chắc trong chiến đấu lớn hơn, cho nên thường ngày rất ít dùng trong thực chiến, chỉ dùng như hạng mục tập kỹ xảo khống chế lực lượng ở trong tu hành mà thôi.
Đối với những kẻ địch đại ma vương và ma vương này, uy lực sát thương của kình lực trùng trùng điệp điệp này còn rất đáng nể, tuy nhiên lực lượng tiêu hao cũng tương đối lớn. Loại tình huống này lại càng rõ ràng khi mất đi thuộc tính bị động dẫn linh và tinh thể, Trần Duệ lập tức biến đổi lĩnh vực lực, trạng thái suy yếu và tiêu cực của thu chi vực biến thành một lực trường kỳ dị.
Trong lực trường tràn ngập lực lượng quỷ dị đan xen, cho dù là bọn quái vật không sợ độ nóng cũng cảm thấy một loại sốt ruột và nóng bỏng không tầm thường, công kích phát ra bị lực trường này hấp thu quá nửa, chuyển hóa thành lực lượng của Trần Duệ.
Công kích của Trần Duệ lúc này đã mang theo tổn hại linh hồn đặc hữu của hạ chi vực. Mà lực lượng linh hồn lại đúng là nhược điểm của đám quái vật, dưới công kích mãnh liệt của kình lực chống chất, bọn quái vật liên miên không dứt kia suy giảm rất nhiều, cuối cùng cũng gần hết.
Lực trường vặn vẹo dần dần biến thành làn gió lành thanh khiết, cho dù là sự nóng nực làm người ta ngạt thở trong hang động cũng không có cách nào át được loại mát lạnh sảng khoái rười rượi này. Cho đến khi thương thế trên người Trần Duệ dần phục hồi, gió mát mới tan biến.
Sau khi Trần Duệ vận dụng thu chi vực chữa khỏi thương thế, liền thu liễm lĩnh vực lực, không chịu được nóng nữa, ngã ngồi lên mặt đất, há mồm thở hổn hển. Vừa rồi có thể nói đã tung hết bài ra mới tiêu diệt hết những quái vật đáng sợ này, tiêu hao thật lớn, nhưng thu hoạch cũng không phải nhỏ.
Trong lúc tu hành huấn luyện không cảm thấy cái kình lực chồng chất phá thể này ra sao, bây giờ vận dụng trong thực chiến quần thể thế này mới phát hiện có rất nhiều chỗ cần phải cải tiến. Uy lực còn có thể tiến thêm một tầng, tiêu hao cũng có thể hạ thấp tương ứng. Nếu như cải tiến thành công thì sẽ là một loại chiến kỹ mới không hề kém so với siêu cấp hệ thống.
Tại phương diện lĩnh vực, trừ một ít chi tiết cần hoàn thiện thì thiếu hụt cũng đã hiện rõ, đó chính là tính công kích. Dù là thu chi vực hay hạ chi vực thì đều lấy phụ trợ làm chủ, thiếu hụt lực sát thương chân chính. Trên thực tế, trước nay Trần Duệ vẫn luôn suy xét vấn đề này, trong tưởng tượng, “Đông chi vực” cuối cùng sẽ là lĩnh vực khắc phục thiếu hụt này.
Trước mắt “cấu trúc” cơ bản của đông chi vực đã gần hoàn thiện, nhưng vẫn còn khuyết thiếu “linh hồn” quan trọng nhất, bởi vì loại lĩnh vực này đã thoát khỏi siêu cấp hệ thống, không có cách nào ngồi không mà hưởng, tất phải tự mình lĩnh ngộ.
Khôi phục một lúc, Trần Duệ tiếp tục tiến về con đường phía trước, thâm uyên chi hoa dần dần nhiều lên, kẻ địch gặp phải cũng càng lúc càng nhiều, không chỉ có loại quái vật nhỏ này, còn có nhiều loại ma quái khó chơi không biết tên. Loại quái vật này có sừng gấp khúc quỷ quái trên đầu, cường tráng, cao lớn, trong mắt có hỏa diễm đỏ rực bùng cháy, cánh tay, vai đều có gai sắc bén. Bề ngoài cũng hơi giống hình thái chiến đấu của đại ác ma, nhưng càng thêm hung ác khủng bố, làn da đen nhạt lộ ra hỏa diễm đỏ rực, lực lượng cực kỳ cuồng bạo, tất cả chỉ là một cỗ máy giết chóc.
Quái vật có đẳng cấp trí tuệ và huyết mạch càng cao thì có thể sai khiến quái vật nhỏ phát động công kích. Trần Duệ đã hiểu tác dụng đáng sợ của thâm uyên chi hoa, những quái vật mọc sừng trước mắt vẫn chỉ có đẳng cấp đại ma vương, một khí tiếp tục lực lượng thâm uyên chi hoa, như vậy có thể tăng lên ma hoàng. Đương nhiên hiệu lực của thâm uyên chi hoa không phải vô cùng vô tận, sau khi hết hiệu quả tăng cường, nhất định sẽ sa vào thời kỳ hư nhược.
Chiến thuật của Trần Duệ là tận lực rời xa phạm vi của thâm uyên chi hoa, vận dụng ba loại lĩnh vực là kình lực chồng chất, muốn trong một đòn phải giết được. Trước hết không tiếc trả giá để giết chết quái vật sừng uy hiếp nhiều nhất rồi mới đối phó những thứ nhỏ bé kia. Nếu không cách nào tránh khỏi thâm uyên chi hoa thì phải tận lực dùng chiến thuật kéo dài, đợi khi hết hiệu quả tăng cường thì lại đánh chết kẻ địch.
Trong thế giới thí luyện này chỉ có tiêu hao lực lượng, không hề có cảm giác đói khát, mặc dù thể lực tiêu hao rất nhiều, nhưng Trần Duệ vẫn có thể duy trì tiếp. Trong giết chóc và ma luyện liên tục, kinh lực chồng chất càng vận dụng thuần thục, một cảm giác huyền diệu khác cũng từ mơ hồ mà trở nên rõ nét, chỉ là tạm thời không chạm được đến điểm then chốt.
“Grào!”
Cùng lúc Trần Duệ sinh ra cảnh giác, ở giữa còn đường rộng rãi phía trước vang lên một tiếng gào. Một đám quái vật sừng cường tráng đang lùa mấy ngàn con quái vật nhỏ hiện ra trong tầm mắt. Trong đó có một quái vật sừng cao lớn nhất, quang mang xích hồng trong mắt hơn xa đám còn lại, dường như là tinh anh có được lực lượng biến dị.
Sắc mặt Trần Duệ đột biến, bởi vì trong tay quái vật sừng biến dị kia đang nắm một thâm uyên chi hoa, ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm vào hắn, trên mặt lộ ra nụ cười ác độc.
Đóa thâm uyên chi hoa kia đột nhiên nổ tung, mấy quái vật xung quanh đông thời rống giận, bắt đầu biến dị. Thân thể chúng không hề bành trướng quá nhiều, chỉ là hồng quang trong người càng thêm lóng lánh, sừng, gai xương cùng tứ chi cùng bừng lên hỏa diễm nóng rực, khí tức tăng mạnh.
Trần Duệ cảm thấy trình độ tăng cường và số lượng hữu hiệu của thâm uyên chi hoa với quái vật sừng kém hơn quái vật nhỏ trước đó, xem ra loại biến dị tăng cường này không phải không có thượng hạn. Tuy thế, mấy quái vật sừng này cũng đã đạt tới hoặc tiếp cận với ma hoàng cấp, trạng thái trước mắt của hắn đánh không lại. Không chỉ như thế, quái vật sừng còn lại cũng bắt đầu sử dụng thâm uyên chi hoa, bọn quái vật thực lực bạo trướng ùa về phía Trần Duệ như thủy triều.
Trần Duệ không chút do dự quay đầu chuồn thẳng. Nói đùa, so đối không cân sức thế này thì chiến thuật đều vô dụng hết, trước mắt cứ chạy trối chết giữ mạng đã.
Con tinh anh biến dị kia thực lực mạnh mẽ, đuổi sát theo hắn, gai xương hỏa diễm trên vai đột nhiên bắn ra như tên nhọn, Trần Duệ né tránh chậm nửa nhịp, vai trái bị gai xương xuyên thấu, cảm nhận được loại hỏa diễm này giống như dung nham thiêu đốt các bộ phận xung quanh vết thương, huyết dịch nhanh chóng bị bốc hơi, ngay cả xương cốt cũng tý nữa hóa thành tro tàn dưới độ nóng này.
Trần Duệ thụ thương lập tức chậm lại, đột nhiên đấm ngược lại, kình khí mênh mông như bảy lớp sóng dồn dập tới gần quái vật tinh anh kia. Ngực của quái vật lập tức lõm vào một hình quyền ấn, thân thể bay ngược ra, ven đường còn vãi ra ít dịch thể mang lửa, nhưng cũng đứng vững lại, không có tổn thương trí mạng gì.
Động tác này làm tốc độ càng chậm, Trần Duệ bị truy binh bao vây trong chớp mắt, đám quái vật kia rất giảo hoạt, không công kích trực tiếp, mà lại sai khiến đám quái vật nhỏ biến dị không muốn sống kia vây công, bản thân đứng tránh một bên rình đánh lén.
Trần Duệ biết bây giờ chỉ có thể liều mạng, quyết định nhịn đau rút gai xương kia ra, làm vũ khí nắm trong tay, xông tới hướng đám quái vật.
Trong chém giết gần như tê dại này, toàn bộ chiêu thức đều được thi triển. Công kích, phòng ngự, né tránh dường như đều làm nhờ bản năng, càng tới gần ranh giới sinh tử, loại cảm giác kỳ dị này càng sâu, chỉ cần bắt được cái cảm giác lĩnh ngộ này là có thể nắm giữ nó. Đáng tiếc là, Trần Duệ đã không đợi được đến lúc đó, bởi vì thương thế của hắn đã cực kỳ nghiêm trọng, lực lượng sát với biên giới sụp đổ, sắp bị đám quái vật như thủy triều kia nhấn chìm rồi.
Nham bích trên trần hang bắt đầu rung lên, không ngừng có đá nhọn rơi xuống. Bỗng dưng, ầm một tiếng, một khe hở lớn hiện ra.
Một bóng đen nhanh chóng rơi xuống từ khe hở, chấn đến mức cả con đường đều chao đảo, đây là một bóng người to lớn, thân cao khoảng mười mét, toàn thân đều tạo thành từ kim loại màu ám kim, hai mắt phát ra quang mang lam nhạt, còn cao lớn hơn cả chiến tranh khôi lỗi của tộc Aspen Maude, vẻ ngoài có vẻ giống thiết giáp cơ động được miêu tả trong một tiểu thuyết huyền ảo trong ký ức của Trần Duệ.
Người máy to lớn này vừa bước, vài quái vật nhỏ không kịp né lập tức thành thịt nát, bàn tay to lớn mở ra, giữa lòng bàn tay hiện ra một ống pháo, một chùm sáng kim sắc bắn ra, đi đến đâu là lũ quái vật không con nào không tan thành tro bụi.
Bóng đen liên tục rơi xuống từ khe hở bên trên, là một loại ma thú toàn thân óng ánh trong suốt, loại này làm Trần Duệ không hiểu sao lại nhớ tới thủy tinh nhân. Sau đó lại một nhân vật quen thuộc khác xuất hiện: đăng linh!
Một đăng linh đi tới bên người Trần Duệ, khẽ vươn tay, một đạo bạch quang rơi lên người hắn, thương thế nhanh chóng lành lại.
Đăng linh này nói với Trần Duệ gì đó, đáng tiếc Trần Duệ giờ đã mất đi kỹ năng của siêu cấp hệ thống, nghe chẳng hiểu gì. Nhưng có thể khẳng định, những đăng linh, ma thú thủy tinh cùng với người máy to lớn kia cũng không phải là kẻ địch.