Chương 63 - 64

Ngoại truyện Mạnh Cổ - Chương 63: Trần Nhược Vũ, rốt cục thì em muốn gì đây?

Có những lúc, Mạnh Cổ không thể tưởng tượng được Trần Nhược Vũ sẽ sắm vai gì để xuất hiện trong cuộc sống của anh.

Cô là một trong những người bạn của anh, chỉ là một trong thôi nhé.

Mạnh Cổ tính tình thì xấu tệ nhưng lại thích lo chuyện bao đồng vào chuyện của người khác. Cái gọi là lo chuyện bao đồng chính là nếu bạn bè cần anh giúp đỡ gì anh sẽ vui vẻ mà giúp họ, nếu bạn bè có hỉ sự anh sẽ mua quà đến tặng, nhưng nếu bạn của anh làm chuyện gì khiến anh ngứa mắt anh sẽ phỗ thẳng vào mặt, với thái độ khinh bỉ ra mặt.

Đương nhiên, những hành động trên chỉ nhằm vào bạn bè.

Mà từ sau khi Trần Nhược Vũ chạy trốn, Mạnh Cổ trong lòng thầm oán cô rất nhiều, dù sao nam nữ khác nhau, tình cảm bạn bè cũng có hặn, tuy rằng anh cũng có đôi chút nhớ nhung nhưng cũng chẳng nhiều lắm. Anh chỉ gọi cho cô hai lần, định hỏi han tình hình sức khỏe của cô nhưng không có ai nghe máy. Điều này khiến cho Mạnh Cổ cảm thấy không được tự nhiên, thấy rằng mình đang bị coi thường.

Cho nên, từ đó về sau anh không tìm cô nữa. Có một lần anh và Cao Ngữ Lam chạm mặt, anh tò mò hỏi thăm ai đó một chút nhưng về tình hình của Trần Nhược Vũ, Cao Ngữ Lam cũng không rõ lắm.

Sau đó, Mạnh Cổ nghĩ rằng coi như là đã hết, ai biết bụng dạ và suy nghĩ của con gái đang nghĩ cái quái gì chứ, hơn nữa Trần Nhược Vũ cổ quái đến như vậy. Dù sao bạn của cô cũng tới chi trả tiền thuốc men rồi, không làm chuyện gì quá đáng cả. Nếu cô còn trốn anh, thì anh sẽ làm mặt nóng tiếp đón cái mông lạnh của cô.

Vì thế ngày qua ngày, người bạn Trần Nhược Vũ của anh cứ như vậy mà xuất hiện trong mối quan hệ bạn bè.

Vào một buổi tối nào đó, Mạnh Cổ nhận được điện thoại của Doãn Tắc nói rằng Trần Nhược Vũ đã mất tích, số điện thoại quen biết đã gọi xong nhưng chẳng ai liên lạc với cô thường xuyên bởi ai cũng bận rộn. Anh giúp bọn họ bằng cách lấy địa chỉ nhà của Trần Nhược Vũ.

Đầu tiên, Mạnh Cổ hơi ngạc nhiên sau đó chuyển sang tức giận, đầy một bụng tức.

Người con gái Trần Nhược Vũ này rốt cuộc trái tim cô chứa gì chứ? Cô có biết người nhà sẽ lo lắng thế nào không? Cô bao nhiêu tuổi rồi? Anh nhớ rõ là cô đã 26 tuổi, không phải 16 lại còn dám chơi trò hề này. Cho dù là cô trốn viện cũng chẳng sao nhưng sao lại chơi trò mất tích, khiến người nhà và bạn bè đều hoảng sợ không biết chuyện gì đã xảy ra với cô?

Mạnh Cổ nghĩ, nếu tìm được cô, anh phải giáo dục cô lại mới được.

Đôi khi cảm giác của con người rất kì lạ. Gặp một ai đó chỉ cần trò chuyện với câu nếu thấy hợp ý thì cảm thấy rất vui, có những người chỉ liếc mắt một cái cũng thấy ghét, không muốn nhìn lần thứ hai, mà cũng có người mãi mãi chỉ là quan hệ xã giao bình thường.

Mạnh Cổ không giải thích được cảm giác của mình với Trần Nhược Vũ.

Không phải ghét, không phải thích, có chút hứng thú, có chút tức giận.

Dù sao cũng rất lạ. Cô và người khác không hề giống nhau, vừa ngu vừa hài hước, anh mỗi lần thấy cô là thấy ngứa ngáy mồm miệng muốn đấu khẩu với cô.

Mà vị cô gái này cũng rất có khẩu vị, mồm mép không hề nép vế, cũng khiến người khác dù muốn mắng cô thôi cũng chẳng nỡ.

Hóa ra là cô nằm viện, nguyên do là bị viêm dạ dày, hơn nữa còn cố ý chọn bệnh viện khác để lẩn trốn anh. Điều này khiến cho anh cực kì không thoải mái.

Đúng là người con gái kì lạ.

Hẳn là cô với gia đình có chút cãi vã hoặc cô đã xảy ra chuyện gì đó, tóm lại là cô đang tìm kế lẩn tránh, không muốn bị người khác tới làm phiền.

Mạnh Cổ và Cao Ngữ Lam, Doãn Tắc tìm thấy Trần Nhược Vũ, anh phụ trách đưa cô về nhà, trên đường đưa cô về cũng không quên dạy dỗ cho cô một bài, còn ép cô phải gọi điện thoại về cho gia đình.

Cô cãi lại, cáu kính nhưng tỏ ra rất nhẫn nại dưới cái tính lải nhải của anh.

Mạnh Cổ bỗng nhiên hiểu ra rằng, cô trốn là vì anh.

Cô còn thích anh.

Qua biểu cảm, ánh mắt của cô đều nói rằng cô thích anh, anh cảm nhận được. Và cô đang cố gắng khống chế cảm giác này, anh cũng hiểu được.

Loại tình huống như này, giữa nam và nữ không thể đối diện trực tiếp với nhau được.

Khó trách cô lại chạy trốn!

Theo lý thuyết mà nói, tính theo chỉ số thông minh của anh, anh nên bảo trì khoảng cách với cô, dù sao anh cũng không muốn cùng cô phát sinh quan hệ gì cả.

Thế nhưng anh được cô thích, anh có chút đắc ý. Kì thực không phải hay ho gì mà đi đắc ý cả, vì sao ư, bởi số anh là số đào hoa, tuy rằng không phải anh tay ‘ sát gái’  mà chỉ vì con gái thích anh chẳng ít chút nào. Vậy nên chuyện Trần Nhược Vũ có thích anh cũng chẳng phải to tát gì, không đáng để vui mừng chút nào.

Anh tính toán, anh nên cư xử thế nào.

Nhưng cho dù thế nào, điện thoại thì cô nhất định phải gọi, chuyện trốn nhà rồi mất tích như này anh không hề thích chút nào, trước đây anh đã từng trải qua thời kì ‘ hiếu động ‘ nên rất rõ những chuyện này rất ngu xuẩn, anh đã rất hối hận cho nên anh sẽ không để cô hành động thiếu suy nghĩ như vậy được.

Được rồi, thật ra cũng không hẳn là vì nguyên nhân này.

Tóm lại, lúc ấy anh chỉ nghĩ rằng gọi điện xong xuôi anh sẽ đưa cô về nhà, sau đó anh sẽ giữ khoảng cách với cô. Anh là một người đàn ông có trách nhiệm, anh sẽ không để xảy ra hiểu lầm với cô, anh không có tình cảm với cô, vì biết rõ cô còn lưu luyến với anh nên anh sẽ không tiếp cận cô quá gần.

Cô muốn chạy, thì để cho cô chạy đi.

Tuy rằng đối với thái độ này của Trần Nhược Vũ khiến anh rất không thoải mái.

Lần đầu tiên ép gọi điện nhưng không được thuận lợi, đầu tiên là cô tỏ ra miễn cưỡng, sau đó cô chỉ ngồi rũ người ở trên ghé lái.

Nếu bình thường biểu hiện của cô sẽ là hung hăng mắng anh lắm chuyện, hoặc là đứng nói với anh về vấn đề khó xử của cô, anh nghĩ anh sẽ hiến kế cho cô để chiến thắng thành công.

Thế nhưng cô cố tình không giống với người bình thường. Rõ ràng cô tỏ ra không phục với sự mắng nhiếc của anh vậy mà cô cúi đầu tỏ ra oan ức để anh nhìn thấy, rõ ràng yếu thế hơn, cố tình không lớn tiếng, làm cho anh cảm thấy mình giống như thời niên thiếu lấy việc coi thường người là sự sung sướng cho bản thân.

Đến cửa hàng mua bán, người bình thường sẽ nói rằng tôi không có tiền, không mua được, tôi muốn về nhà. Thế nhưng Trần Nhược Vũ không thế, cô không nói lời nào, yên lặng lấy ra ví tiền đưa cho người bán hàng xem. Người bán hàng nhiệt tình lộ rõ vẻ mặt hớn hở, biểu cảm ấy khiến cho Mạnh Cổ suýt chút nữa nhịn không được mà bật cười haha.

Đương nhiên, anh không cười, anh cố gắng kiềm chế bản thân, điều này khiến anh giữ vững phong độ.

Anh luôn không tự giác ở trước mặt cô giữ vững phong độ của mình, mà anh lại là con người cực kì chú trọng đến hình tượng, đàn ông ở trước mặt phụ nữ luôn tỏ ra sĩ diện, cái loại cảm giác này sẽ khiến họ chiếm thế thượng phong.

Kì thật anh không nên như vậy, con khổng tước như anh luôn có yêu cầu cao về cái đẹp, cho nên anh không thể phát sinh quan hệ với Trần Nhược Vũ.

Nhưng anh cảm thấy bản thân cũng không hẳn là như vậy, có thể là do anh không thể khoanh tay đứng nhìn chuyện của cô được.

Là vậy sao?

Anh bỗng nhiên nhớ tới, trong ấn tượng của mình, mỗi lần với cô gái ‘ lạ đời ‘ này gặp nhau anh thường rất vui vẻ. Không, không, không thể nói là vui vẻ hết được, cũng có mấy lần anh tức giận. Ừm, vậy kết luận là gì nhỉ?

À, phải nói là, mỗi lần gặp cô, cô đều khiến cho thần kinh anh rung rinh.

Gọi điện thoại xong anh sẽ đưa cô về nhà và giữ khoảng cách với cô, đây là chuyện anh cần làm nhất. Đầu anh chắc bị đá đập cho hỏng nên lại tiếp tục trêu chọc cô.

Anh không nên trêu chọc cô nữa mới đúng.

Anh còn cố ý nói rằng sẽ giúp co mua di động, anh là chủ nợ, cô phải mời anh ăn cơm.

Trời biết, bắt ép người khác làm con nợ của mình, thì người khác sẽ đạp anh một phát rồi chửi vào mặt là cút nhanh.

Thế nhưng Trần Nhược Vũ không vậy, cô sợ sẽ kích động anh lại làm tội thêm nặng.

Mạnh Cổ biết vì sao, bởi vì cô thích anh, cho nên cô mới có phản ứng như vậy. Thế nhưng kiểu phản ứng như này lại khiến anh không nhịn được muốn bắt nạt cô.

Cô cùng anh cò kè nói lần khác sẽ mời, đương nhiên anh không đồng ý.

Thật đúng là chẳng ra sao cả. anh thành công khi hóa vai thổ phỉ hẹn cô đến ngày hôm sau phải mời anh ăn cơm, anh đã thấy hối hận.

Rốt cuộc anh đang làm gì vậy?

Anh đã qua cái thời đũa bỡn với học sinh để làm trò cười.

Cùng Doãn Tắc vén váy nữ sinh, đạp vào giày da của nữ sinh, ‘ thả bom’ trong oto nữ sinh, khiến cho họ phải gào thét vì tức giận, sau đó còn đuổi theo đòn đánh giết anh và tên họ Doãn. Sau đó, cả hai còn bị Lôi Phong khinh bỉ ra mặt, nói rằng là hạ lưu, sống quá nhàm chán nên đi tạo phản.

Hiện tại, anh đã là người đàn ông trưởng thành, có sự nghiệp tuyệt vời. Anh ở tuổi này, rất nhiều người bằng anh đã có con nhỏ, anh sớm đã không phải là loại thổ phỉ lãng phí thời gian vào trò chơi nhảm nhí này rồi.

Vậy, bây giờ anh đang làm gì?

Anh cần tìm một đối tượng thích hợp để nói chuyện yêu đương, kết hôn và sinh con. Trần Nhược Vũ không phải đối tượng thích hợp của anh, thậm chí anh còn tưởng tượng xem khi hai người ngồi cùng bàn sẽ nói gì. Cô có thể nói anh tẻ nhạt không, mà hẳn là anh cũng chẳng thấy cô thú vị chút nào.

Suy nghĩ của Mạnh Cổ rối như tơ vò, anh nghĩ đây sẽ lần cuối cùng, cùng cô ăn bữa cơm này, sau đó giữ khoảng cách với cô.

Kế hoạch an toàn và tốt đẹp cũng sẽ biến hóa khiến con người trở tay không kịp, kết quả nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Ngày hôm sau khi đến giờ hẹn ăn cơm, Mạnh Cổ chôn chân ở phòng phẫu thuật không ra được. Một công trường xảy ra tai nạn, tình huống rất tệ, nhiều người bị thương, rất nhiều bác sĩ phải làm việc liên tục trong phòng cấp cứu và anh là một trong số đó.

Anh hết cách, đành phải rước phiền vào người đi tới phòng của y tá Điền, lúc này cô ấy đang có ca trực, người này lại biết Trần Nhược Vũ cho nên nhờ cô ấy giúp đỡ là tiện nhất. Anh đọc số di động của Trần Nhược Vũ, nhờ cô ấy nhắn tin hộ, nói anh đang bận việc, không thể cùng nhau ăn tối.

Mạnh Cổ bận việc đến nửa đêm. Anh lê thân mình vào phòng, chợp mắt một lúc, sau đó sẽ ăn cơm. Hộp cơm trên bàn đã nguội ngắt, mà anh cũng chẳng thấy đói nhưng anh biết, mình cần phải anh chút gi đó.

Loại chuyện như này đến tuổi thành gia lập thất cũng như nhau vậy.

Nghĩ vậy, anh nhớ tới Trần Nhược Vũ. Không biết hôm nay lỡ hẹn, cô sẽ phản ứng ra sao? Cô chắc sẽ thở phào nhẹ nhõm mà rời đi, giống như bây giờ anh đang thở phào một hơi vậy.

Quả nhiên, anh không nên có suy nghĩ này.

Không nên trêu chọc vào cô, cô là một cô gái tốt, mà anh cũng chẳng hẳn là một tên đàn ông đào hoa, cho nên anh lấy cuộc sống của mình ra để cảnh cáo bản thân, nhắc nhở anh không nên để chuyện như này xảy ra.

Mạnh Cổ bỏ cơm vào lò vi sóng hâm lại, vừa ăn và nghĩ, nên như vậy, anh với cô nên giữ khoảng cách.

Ăn cơm xong, anh và đồng nghiệp thay ca, sau đó anh về nhà.

Ngày mai anh có ngày nghỉ, có thể thoải mái nghỉ ngơi. Anh tính xem mai nên làm gì, có lẽ anh nên trở về nhà ăn cơm bữa cơm gia đình, tuy rằng cha mẹ anh nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này để giới thiệu bạn gái cho anh, nhưng nói đi thì nói lại, có lẽ anh nên đi xem mắt, tìm một cô bạn gái.

Gần đây hành động của anh không rõ ràng, hơi thấy nhàm chán. Đàn ông ở thời kì cửa sổ không nên ‘ém’ lâu quá, nếu không sẽ bị coi thường.

Cũng như bây giờ vậy.

Mạnh Cổ về nhà, đang suy nghĩ nên gặp gỡ cô gái nào, vẫn là nhờ bạn bè giới thiệu thì tốt hơn, anh vừa nghĩ vừa thò tay vào túi quần, muốn cởi quần áo tắm rửa đi ngủ, sờ sờ thì sờ tới điện thoại.

Anh bỗng nhiên rất muốn biết Trần Nhược Vũ có gọi diện cho anh không, anh có để cho cô chờ lâu hay không.

Anh mở di động ra, trợn trò cả mắt.

“Thân mến. Anh cứ làm việc của anh, nhớ chú ý sức khỏe. Sao anh nỡ nhờ y tá Điền xinh đẹp dịu dàng giúp anh chuyển lời, anh nên chân thành cảm ơn cô ấy. Còn bữa đại tiệc lãng mạn ngọt ngào này, tôi sẽ một mình thưởng thức, anh cũng đừng để mình đói. Không cần phải lo cho tôi.”

Mạnh Cổ vừa cảm thấy buồn nôn và da gà nổi hết cả lên. Người con gái này bị điên thật rồi sao?

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì chuyện gì mà khiến cô ấy phát bệnh?

Anh kéo xuống dưới, ở đó còn co một tin nhắn, thời gian gởi tới khá sớm.

““Bác sĩ Mạnh, tôi đến rồi. Tôi quyết định cùng anh ngắm chim thưởng hoa trong bầu không khí lãng mạn ở vườn hoa bệnh viện. Cùng anh thưởng thức bữa tối lãng mạn, anh mau xuống đây, tôi ở dưới vườn hoa chờ. Không gặp không về.”

Chim hót hoa thơm, cảnh sắc tuyệt vời, không khí lãng mạn ... ở vườn hoa.

Mạnh Cổ sững người, nhìn chằm chằm vào tin nhắn.

Nhìn rồi lại nhìn, sau đó anh bắt đầu có phản ứng. Anh bắt đầu bị kích thích, sau đó tức giận.

Hay lắm, rất hay!

Đến khi anh có phản ứng trở lại cũng là lúc hành vi bất lương của anh trỗi dậy, anh khen một cô gái, anh không nên trêu chọc lung tung, cô dám hoán đổi từ khách thành chủ!

Đây là ý gì?

Ý đá đểu quá rõ ràng!

Cô còn dám nói anh đừng lo cho cô!

Anh sao có thể không lo? Hiện tại, nhịp tim của anh đang nhảy tưng tưng, anh muốn giết chết cô!

Có lẽ anh không được coi là một đối tượng tốt, có lẽ anh nói chuyện không dễ nghe, có lẽ thấy anh hiền lành nên ai cũng dễ ưa mắt. Tóm lại, anh đã từng theo đuổi con gái, anh cũng được người khác theo đuổi, nhưng anh chưa từng, chưa từng, bị con gái giỡn mặt!

Cô, cô dám giỡn mặt anh!

Đàn ông thói hư tật xấu, ai cũng có, nhưng chưa bao giờ anh làm ảnh hưởng đến người khác.

Anh bị đối xử như này! Anh không thể kiềm chế được.

Anh muốn cùng cô giữ khoảng cách, nhưng nhìn thấy cô bị anh đẩy ra xa thì không được vui. Anh cho rằng cô và anh không cùng một thế giới, thế nhưng cô lại đạp lên suy nghĩ này khiến anh có chút phản cảm. Lúc anh trêu đùa cô thì được, nhưng bây giờ cô dám giỡn mặt với anh thì anh lại tức giận.

Chuyện này gay go rồi đây.

Nhưng anh cảm thấy Trần Nhược Vũ còn xấu xa hơn anh.

Cô rõ ràng không muốn theo đuổi anh nữa, vì sao còn cố ý như vậy?

Cô trêu chọc anh, khiến anh rối loạn, khiêu chiến với anh.

Trần Nhược Vũ, rốt cục thì em muốn gì đây?

Chương 64: Anh thất tình

Trần Nhược Vũ ôm chân ngồi ở sau cánh cửa, cảm thấy bản thân rất oai phong.

Tên đàn ông xấu xa kì lạ kia, một khi ghen lên cũng thật quá đà. Cô đâu có nói dối, cô rõ ràng là nói thật, chỉ là chính anh tự suy diễn, anh còn không biết xấu hổ đi mắng người khác.

Không thèm để ý anh đến anh nữa, nhưng thật ra trong lòng cô lại rất khó chịu. Tư Tư đi rồi, mà ác bá tiên sinh nhà cô lại hiểu lầm cô. Trần Nhược Vũ càng nghĩ càng muốn khóc.

“Em đừng ngồi dưới đất, ở đó lạnh lắm.”Giọng nói Mạnh Cổ tức giận thấy rõ.

Trần Nhược Vũ bỗng hoảng sợ, nhìn trái nhìn phải, làm gì có ai, sao anh biết cô đang ngồi dưới đất? Suy nghĩ mất nửa ngày, cô nhớ tới người vừa nói chuyện, có lẽ anh nghe thấy tiếng động cô ngồi ở dưới đất.

Trần Nhược Vũ xoa xoa cái đầu phản ứng chậm chạp của cô, thấy hơi đau đau.

“Bác sĩ Mạnh, em đau đầu.”

“Em mở cửa đi, anh khám cho em.”

“Không cho anh khám, để cho anh tức chết.”

Mạnh Cổ thở dài: “Trần Nhược Vũ.”

“Sao nữa!”Giọng nói của cô bắt đầu căng lên.

“Em đứng lên đi, đừng ngồi dưới đất, lạnh lắm.”

“Không đứng dậy được.”Cố tình làm trái ý anh.

“Em muốn bị bệnh sao.”Giọng nói của anh còn hung dữ hơn cả cô.

“Thử thì thử.”Cô càng tỏ ra hung dữ hơn.

Ngoài cửa, Mạnh Cổ thở dài, rất muốn đá văng cánh cửa này ra chỗ khác. Anh ngồi xổm xuống, cách một cánh cửa nói với cô: “Trần Nhược Vũ, em không phải đang khát sao? Anh đưa nước cho em.”

“Không uống.”

“Vậy em khát thì phải làm sao?”

“Khát chết cũng được, dù sao anh cũng chẳng đau lòng.”

Mạnh Cổ rất muốn mắng cô ăn nói bỗ bã, về sau ai dám cho Trần Nhược Vũ nhà anh uống rượu, anh sẽ đánh chết hắn.

“Trần Nhược Vũ, em uống mấy chai?”

“Em không say.”

“Anh đâu nói em say, chỉ muốn hỏi em một chút, bàng quang của em có trướng chưa?”

“Bàng quang ở đâu em cũng chẳng biết.”

“Được rồi, em có đầy bụng không? Muốn đi toilet không?”

“Hả?”Trần Nhược Vũ ngẩn người. Đúng là, cô khóa nhầm cửa rồi, cô không phải khóa Mạnh Cổ ở bên ngoài mà cô khóa cô ở bên trong.

Khát không uống được nước, mót cũng không đi được toilet.

Quá ngu!

Trần Nhược Vũ tỉnh táo hơn một chút.

Ngoài cửa, Mạnh Cổ nói tiếp: “Em mở cửa ra đi, uống nước trước đã, sau đó đi toilet rồi về giường nghỉ ngơi một lúc. Anh sẽ giúp em mát xa, đầu không đau nữa thì em hãy tiếp tục phê bình anh, được không?”

“Không được.”Mặc kệ anh nói gì, cứ trả lời là không được. Lần này, anh thực sự quá đáng, không tìm hiểu kĩ đã mắng cô, ngày sau thì thế nào?

Trần Nhược Vũ bắt đầu khóc bù lu bù loa trong phòng, bọn họ còn có sau này sao? Vì sao cô không có niềm tin vậy.

Ngoài cửa, Mạnh Cổ mặt mày đen xì: “Em khóc cái gì?”

“Thương tiếc một chút khi em mất đi hai ngày lưu luyến trong tình cảm.”Trần Nhược Vũ vừa quệt nước mắt vừa nghe thấy Mạnh Cổ ở bên ngoài bắt đầu đọc ‘ Tam Tự Kinh”*.

(*)Tam Tự Kinh (chữ Hán: 三字經)[1] là một cuốn sách của Trung Quốc được soạn từ đời Tống, đến đời Minh, Thanh được bổ sung. Sách được dùng để dạy học cho học sinh mới đi học. Ở Việt Nam trước đây cũng dùng sách này. Nội dung cuốn sách hơn 1000 chữ, bố trí ba chữ một câu có vần. Hiện nay những người học chữ Hán cũng học nó để có số vốn 600 chữ để rồi tiếp tục học lên cao. (Wiki)

“Anh còn dám mắng người!”

“Anh đâu có mắng ai.”Gương mặt Mạnh Cổ xanh như tàu lá, đáng tiếc Trần Nhược Vũ không nhìn thấy: “Em đứng lên trước đi, đừng ngồi ở dưới đất.”Anh tận tình dỗ dành.

“Không cần anh lo.”

“Anh mặc kệ em cũng được, vậy em đi ra ngoài đi toilet trước đi, uống nhiều nước như vậy không thấy buồn sao? Em đóng cửa nhốt mình ở trong đấy làm gì?”

Anh vừa nói dứt lời, anh nói là đi toilet, cô cũng thấy buồn thật. Hic, hic, hic cô khóa nhầm cửa rồi, nhưng tuyệt đối không thể nhận sai.

Hai người kéo co một lúc, một trong một ngoài. Cuối cùng Mạnh Cổ lên tiếng hỏi: “Phải làm thế nào mới chịu đứng lên?”

Bên trong không có tiếng trả lời.

Lại hỏi: “Phải làm sao em mới chịu mở cửa?”

Bên trong vẫn không có tiếng trả lời.

Mạnh Cổ lại hỏi: “Phải làm sao em mới hết tức giận?”

“Em nghĩ thông suốt rồi sẽ nói với anh.”Lần này là tiếng nói vang vọng của Trần Nhược Vũ.

“Vậy em cảm thấy lúc nào mới thích hợp để nói với anh?”

“Anh về nhà đi.”

“Không về.”

“Anh ra khỏi nhà em đi.”

“Không ra.”

Trong ngoài cửa đều im bặt tiếng nói chuyện.

“Hai người có thể đừng hành xử như trẻ con thế được không?”Một giọng nói trong trẻo phá tan bầu không khí của hai kẻ ngốc này.

Mạnh Cổ quay đầu nhìn lại, Lương Tư Tư ăn mặc chỉnh tề, trang điểm xinh đẹp hai tay đang ôm ngực đứng trước cửa phòng của cô ấy, dường như tiếng khóc vừa rồi anh nghe thấy chỉ là ảo giác.

Mạnh Cổ đứng lên, cảm thấy hơi xấu hổ. Lương Tư Tư không để ý tới anh, đi tới, gõ cửa phòng Trần Nhược Vũ, nói: “Nhược Vũ, bạn mở cửa đi.”

Trần Nhược Vũ nhanh tay mở cửa, nghe lời đến thế cơ à, Mạnh Cổ trừng mắt, lông mày dựng ngược cả lên.

Trần Nhược Vũ cần phải làm chuyện trước tiên là đi vào phòng toilet: “Chờ mình quay ra còn lợi hại hơn nữa.”

Lương Tư Tư và Mạnh Cổ không hẹn mà cùng bĩu môi, tỏ vẻ coi thường câu nói của cô.

Đợi cho Trần Nhược Vũ đi ra, cô và Mạnh Cổ hai người bị áp tải ngồi xuống sofa, Lương Tư Tư đứng, nhìn hai người nói: “Được rồi, ngày mai mình đi rồi, không có cơ hội xen vào chuyện của hai người. Thật ra mình cũng không muốn xen vào, nhưng hai người quá chi là tẻ nhạt, làm cho người khác rất ngứa mắt. Cho nên, bây giờ có gì thì nói đi, nhân cơ hội mình ở đây hãy nói cho rõ ràng.”

Mạnh Cổ dương dương tự đắc: “Tôi không phải người tẻ nhạt, chẳng qua tôi chỉ phối hợp diễn xuất với trình độ của cô ấy.”

“Trình độ em gì chứ?”Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn anh: “Em ngoan ngoãn, đoan trang không giống người nào đó ngây thơ mà còn keo kiệt, lại còn cứng nhắc.”

“Ngoan ngoãn đoan trang là tính chất đặc biệt trên người của em, bây giờ em lại phát hiện thêm ra sao? Là ai muốn hát hò, ai ghi sổ nhớ, còn khóa mình ở trong phòng thiếu chút nữa tự làm ‘ nghẹn ‘ chính mình?”

“Đó là vì ai mua sầu riêng mà còn dám để ở ngoài cửa để người khác trộm mất. Là ai không biết phân biệt đúng sai xử oan cho người khác, ích kỉ còn không thèm để ý đến người khác.”

“Dừng, dừng.”Lương Tư Tư không chịu nổi: “Hai người, nên từ từ nói một để tính toán cho rõ ràng. Nhược Vũ, bạn nói trước đi, bạn nêu rõ quan điểm của mình.”

“Anh ấy nói, thời gian qua lạnh nhạt với mình vì ngày đó mình nói là đi ăn cơm với bạn, anh ấy thấy mình đi ăn cơm cùng người đàn ông khác. Bạn nói xem, làm sao có thể không giận được chứ!”

“Thế thôi sao?”

“Mình bị oan. Rõ ràng là không phải, mình ở trước cổng nhà nhìn thấy Chu Triết cho nên mới cùng nhau về nhà mà thôi.”

“Được rồi.”Lương Tư Tư rời tầm mắt sang Mạnh Cổ: “Bác sĩ Mạnh, ngày đó Nhược Vũ đi ăn cơm với tôi, sau đó tôi có hẹn gặp mặt đám bạn khác, cho nên bạn ấy tự về nhà. Chuyện là như vậy.”

Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn Mạnh Cổ, sau đó gật đầu bỏ phiếu kiên quyết.

Mạnh Cổ yên lặng, tự biết mình đuối lý, vô cùng xấu hổ.

Lương Tư Tư nói tiếp: “Không phải có nhiều chuyện sao? Bác sĩ Mạnh, nếu anh bắt được cô ấy đang hồng hạnh vượt tường* thì hãy mắng cô ấy nhưng đây không phải chỉ là hiểu lầm thôi sao? Còn bạn nữa, Nhược Vũ, bạn cảm thấy anh ấy lạnh nhạt với bạn, sao bạn không đi tìm đánh cho anh ấy một trận, đánh rồi sẽ biết lí do vì sao lại lãnh đạm với nhau sao? Hai người nhẫn nhịn lâu đến vậy, có ích gì chứ?”

(*)Hồng hạnh vượt tường ý chỉ người phụ nữ đã có chồng nhưng còn ngoại tình.

"Xuân xắc khắp vườn không cách giữ, một đóa hồng hạnh vượt tường ra". (Yahoo)

Hai người liếc nhìn nhau một cái, cả hai đều không lên tiếng.

Trần Nhược Vũ mím chặt môi, nửa ngày mới chịu lên tiếng: “Nhưng sao có thể mắng nhiếc loạn xị lên như vậy chứ, rất ảnh hưởng đến tình cảm. Hơn nữa, anh ấy bận rộn như vậy, đôi khi cáu gắt mình cũng hiểu được, mình cũng muốn tới chỗ anh ấy. Muốn chăm sóc cho anh ấy nhưng cứ ở bên nhau là lại cãi nhau. Thực sự là mình chẳng làm được gì.”

Thì ra không đánh cũng không mắng chỉ là đau lòng. Cô cố gắng nhẫn nhịn mấy ngày qua chẳng phải phí công rồi sao?

Mạnh Cổ nhìn cô, rất muốn nói xin lỗi, nhưng Lương Tư Tư đang ở trước mặt, anh đành nuốt lời nói vào bụng.

Trần Nhược Vũ thấy hơi choáng váng, quờ tay lấy một lon bia, uống một ngụm.

Mạnh Cổ và Lương Tư Tư đều trừng mắt nhìn cô, đến ngụm thứ hai vì quá xấu hổ nên cô đành đặt lon bia trở lại bàn.

“Là anh ấy không tốt, Tư Tư bạn phê bình anh ấy đi.”

“Mình phê bình anh ấy làm cái gì, nếu bạn cảm thấy anh ấy không tốt thì đá đi, mình đưa bạn tới thành phố H cùng nhau đi tìm mùa xuân.”

Hai người con gái bị Mạnh Cổ trừng mắt.

Trần Nhược Vũ cúi đầu, thỏ thẻ nói: “Mình không muốn đi, mùa xuân ở thành phố H không có bác sĩ Mạnh, mình thích anh ấy lâu như vậy mà.”

Mạnh Cổ hơi thở gấp gáp, Lương Tư Tư liếc mắt nhìn anh: “Đừng kích động, bạn ấy say rồi.”

Mạnh Cổ trừng mắt nhìn lại Lương Tư Tư: “Uống rượu mới nói lời thực lòng.”

“Chờ đến thành phố H, tìm được người so với anh ấy tốt hơn và hợp với mình, bạn hãy nói cho mình biết. Mình muốn so sánh độ đẹp trai, vẻ dịu dàng và chăm sóc nhiệt tình một chút.”Trần Nhược Vũ không nhìn thấy cảm xúc của hai người còn lại, tự mình lẩm bẩm một mình.

Lương Tư Tư nở nụ cười, nhìn về phía Mạnh Cổ: “Lời thật đó.”

“Cô ấy say rồi.”Mạnh Cổ lạnh nhạt nói.

“Tốt nhất thì nên làm bác sĩ, mình rất thích dáng vẻ anh ấy khi mặc áo blouse trắng.”Trần Nhược Vũ còn nói thêm: “Mình buồn ngủ.”

Hai người quay đầu nhìn Trần Nhược Vũ, Mạnh Cổ thở dài, hết chịu nổi, liền kéo cô vào trong lòng.

Lương Tư Tư nhìn thấy vậy, hốc mắt bỗng đỏ lên. Cô lớn tiếng nói: “Được rồi. Hai người yêu đương thì nên vui vẻ một chút, chỉ số thông minh nên bảo trì ở mức bình thường. Mình về phòng ngủ, hai người gây ‘tiếng động’ thì nhỏ thôi, đừng quấy rầy đến mình.”

“Bạn không lo lắng cho mình nữa sao?”Trần Nhược Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói, có chút không nỡ.

“Bạn muốn mình lo như thế nào? Đến lúc đó mình giúp bạn gả cho người khác, giúp bạn lên giường, giúp bạn sinh đứa con sao?”

“Không cần.”Trần Nhược Vũ đỏ mặt dựa vào người Mạnh Cổ, hưởng thụ cái ôm của anh: “Ác bá tiên sinh nhà mình là người đàn ông trinh tiết.”

Lương Tư Tư và Mạnh Cổ lé mắt nhìn cô.

“Cô ấy say thật rồi, anh dọn dẹp tàn cuộc đi.”Lương Tư Tư nói với Mạnh Cổ, sau đó xoay người đi vào phòng.

Mạnh Cổ nhìn Trần Nhược Vũ, cô đang chớp mắt nhìn anh.

“Em buồn ngủ.”

“Uhm.”

“Em không có say, em rất tỉnh.”

“Thật sao?”

“Thật đó. Em tỉnh nên mới biết được anh mắng oan em, anh không phân rõ phải trái, em mới yêu được hai ngày đã thất tình.”

Mạnh Cổ đã không muốn cùng cô tranh cãi: “Về phòng đi đã, ngủ một giấc dậy em sẽ hết thất tình.”

“Không, không, không thể một mình em thất tình. Bác sĩ Mạnh, anh cũng thất tình.”

“Anh không phải.”Mạnh Cổ vươn tay, ôm gọn cô vào lòng.

Trần Nhược Vũ giật mình kêu lên một tiếng. Sau đó có phản ứng lại, cảm giác rất quen thuộc. Cô ôm cổ Mạnh Cổ, tựa đầu vào vai anh, nói với anh: “Anh thất tình.”

Anh ôm cô vào trong phòng ngủ, không muốn nói chuyện kiểu suy dinh dưỡng với cô.

“Bác sĩ Mạnh, hóa ra anh khỏe như vậy.”Càng nói càng thiếu dinh dưỡng, vừa nói vừa nhéo tay anh: “Rất cường tráng.”

“Cảm ơn.”Mạnh Cổ chẳng hề thấy biết ơn đối với lời khen của cô.

“Nếu không anh thử ôm em đi, xem anh có thể ôm được trong bao lâu. Em sẽ nhớ giúp anh.”

Lời nói này và chuyện thất tình không hề có liên quan với nhau.

Mạnh Cổ không để ý tới cô, quẳng cô lên giường, sau đó đắp chăn, rồi nói: “Ngủ đi.”

“Bác sĩ Mạnh, anh thấy yêu đương và chữa bệnh cái nào khó hơn.”

Mạnh Cổ sửng sốt.

“Em cảm thấy đều như nhau, rất khó.”Cô phát biểu quan điểm của mình.

“Em đã chữa bệnh đâu mà biết.”Anh tức giận, rốt cuộc thì ai mới là bác sĩ đây.

“Em không chữa bệnh nhưng em biết xem bệnh đó. Bác sĩ thường xuyên nói, bệnh thì cũng có nhiều nguyên nhân, nhiều loại, hiện tại trong giới Y học cũng chưa nói rõ được.”

“Thì sao?”Lời này đúng là anh đã nói qua, có những bệnh không thể phân tích rõ ràng được.

“Cho nên ...”Cô trừng mắt nhìn một lúc, ngáp một cái, đợi thật lâu mới lên tiếng: “Cho nên ...”Giọng nói mỗi lúc một nhỏ dần, sau đó cô đi ngủ!

Mạnh Cổ há hốc mồm, lại còn thế này nữa! Cô hành động thật bất ngờ.

Anh ngồi ở bên giường cô một lúc, ngẫm nghĩ một lúc. Cho nên  bệnh rốt cuộc bắt đầu từ đâu?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện