Chap 22: Không thích cũng không tha
Xin lỗi mọi người 2 hôm bị lỗi mạng ko thể viết nổi hôm nay mới up được :((
-------------------
Sáng nay Minh Vũ đang chuẩn bị vào lớp thì nghe thấy có người gọi tên mình. -"Cô gọi tôi?"_Minh Vũ quay lại nhìn thì thấy một cô gái ăn mặc sành điệu, mái tóc xoăn dài màu nâu sáng đang đi về phía mình
-"Đúng vậy. Tôi có chuyện muốn nói với anh"_Cô gái kia tiến đến trước mặt anh
-"Chúng ta quen nhau sao?"
-"Không quen, nhưng tôi nghĩ anh muốn biết chuyện về...Trương Tiểu Mai"
Minh Vũ hơi nheo mắt:"Cô biết Tiểu Mai?"
Cô ta nhếch môi, nét mặt xuất hiện chút âm trầm:
-"Đúng vậy, tôi còn biết rất rõ là đằng khác"
---------------------
Tiểu Mai đang đi ngoài hành lang lớp học thì bị một bàn tay kéo mạnh lại.
Cô giật mình suýt chút nữa hét lên cũng may kịp định thần lại:
-"Minh Vũ?"
-"Mình có chuyện này cần hỏi cậu"
Tiểu Mai gật đầu:"Cậu nói đi"
-" cậu và Khải Phong chỉ là kết hôn trên danh nghĩa thôi phải không?"
Tiểu Mai sửng sốt nhìn Minh Vũ, phút chốc không nói được gì.
-"Trả lời mình đi, có phải giữa 2 người có hợp đồng hôn nhân đúng không?"_Anh nắm lấy vai cô
-"...Ai nói cho cậu biết việc này?"_Tiểu Mai nghi ngờ hỏi lại
Minh Vũ gật đầu thở dài:
"Cậu nói vậy thì chắc là đúng rồi. Li hôn với Khải Phong đi, mình sẽ chăm sóc cho cậu"
-Vũ Vũ, cậu nói gì thế?"
"Tiểu Mai, tình cảm là thứ con người không thể kiểm soát được. Dù đang thích hay đang yêu một ai đó, dù là dấu diếm hay đàng hoàng thì trái tim vẫn sẽ loạn nhịp, tâm trí cũng sẽ rối loạn khi thấy người đó tay trong tay với người khác. Mình đã rất đau lòng khi nghe tin cậu kết hôn. Bây giờ lại biết giữa hai người chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa, mình không thể đứng nhìn cậu không hạnh phúc, li hôn với Khải Phong đi, cho mình một cơ hội có được không?"
Minh Vũ nắm lấy tay cô.
Tiểu Mai vừa kinh ngạc vừa khó xử, vội vàng rút tay lại:
-"Minh Vũ, mình không li hôn với anh Phong! Trước đây, đúng là giữa mình và anh ấy có một hợp đồng hôn nhân nhưng bây giờ mọi chuyện khác rồi. Mình và anh ấy yêu nhau thật lòng...chúng mình sẽ không li hôn"
-"Cậu...cậu nói gì?"_Minh Vũ cảm thấy trái tim như bị ném xuống đáy vực thẳm
-"Minh Vũ à, xin lỗi cậu, mình rất yêu Khải Phong, tình cảm này mình không thể đón nhận, thực sự xin lỗi cậu"_Nói xong Tiểu Mai liền xoay người đi vào lớp
__________________
Khải Phong cảm thấy hôm nay sau khi đi học về Tiểu Mai có vẻ bất thường, cứ ngồi ngơ ngẩn chẳng biết làm sao:
"Mai Mai, em có chuyện gì à?"_Anh sán lại gần cô
Tiểu Mai bị ngắt mạch suy nghĩ, quay sang lắc đầu:"Không có"
-"Trên trán em rõ ràng viết chữ "có" mà"
Tiểu Mai cười nắm lấy tay anh:"Cũng không phải chuyện quan trọng. Là sáng nay em có gặp Minh Vũ, không hiểu sao cậu ấy lại biết chuyện chúng ta có hợp đồng hôn nhân. Em thực sự không nói cho ai biết mà"
Mặt Khải Phong hơi tối lại, anh biết chắc chắn người nói ra chuyện này là Khánh Ly
-"Cậu ta còn nói gì nữa không?"_Anh hỏi
-"Minh Vũ nói...nếu em ly hôn, hãy cho cậu ấy một cơ hội, còn nói cậu ấy thích em"_Tiểu Mai dứt lời liền cảm thấy tay Khải Phong siết chặt tay mình hơn
-"Nhưng em chỉ coi cậu ấy là bạn thôi!"_Cô vội vàng thanh minh
-"Cậu ta thích em nhiều như vậy mà em không có chút tình cảm nào sao?"_Không biết cô có nghe nhầm không nhưng hình như Khải Phong hơi nghiến răng khi hỏi câu này.
-"Thực ra trước đây bị bạn bè gán ghép cũng có một chút tình cảm nhưng..."_Tiểu Mai chưa kịp nói dứt câu đã bị Khải Phong đè ra giường bịt kín môi, một chữ cũng không nói nổi.
Trương Tiểu Mai dám nói có tình cảm với người đàn ông khác trước mặt anh sao? Ngay cả sau lưng anh cũng đừng hòng nói vậy! Hôm nay phải dạy cho cô một bài học mới được
Tiểu Mai bị anh hôn đến không kịp thở, vất vả lắm mới quay mặt sang bên cạnh kêu lớn: "Em không thích cậu ta! Không thíchhh"
"Muộn rồi! Không thích cũng không tha!"
Lúc đầu vốn chỉ định trừng phạt nhưng vừa động vào liền không muốn buông ra nữa. Tay anh men theo vạt áo của cô, luồn vào bên trong. Tiểu Mai càng dãy dụa càng khiêu khích Khải Phong, nụ hôn cứ thế thêm mãnh liệt...
_______________________
Sáng hôm sau Khải Phong tỉnh dậy nhìn sang bên cạnh thấy Tiểu Mai vẫn đang ngủ. Anh cẩn thận đắp lại chăn cho cô rồi đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Tối qua nghe cô kể chuyện, lúc đầu anh có giận thật. Nhưng nghĩ kĩ lại thì Tiểu Mai cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm với Minh Vũ, nếu không làm sao dám nói như vậy trước mặt anh. Dù gì bây giờ cô cũng là vợ anh rồi, mỗi ngày có thể nhìn thấy nụ cười của cô, mỗi tối có thể ôm cô đi ngủ, chắc chắn là hơn tên Minh Vũ kia. Nghĩ đến đây anh chợt mỉm cười, thay quần áo xong liền đi tới giường hôn nhẹ lên má cô, thì thầm:
- "Ở nhà ngoan nhé, anh đi làm đây"
"Khải Phong từ từ đã..."_ Tiểu Mai còn ngái ngủ mơ màng ngồi dậy gọi Khải Phong _ "Anh nhớ về sớm nhé"
- "Sao tự nhiên lại nói vậy?"
- "Dì Phương về quê rồi, em ở nhà một mình buồn lắm "_ Tiểu Mai bĩu môi
Khải Phong ôm cô vào lòng cưng chiều:
- "Vậy chúng ta sinh bảo bối cho em đỡ buồn đi"
Tiểu Mai đỏ mặt nép vào ngực anh:
- "Em phải tốt nghiệp rồi tìm việc làm đã..."
- "Không cần tìm việc, cả đời anh sẽ nuôi mẹ con em"_Khải Phong nói rồi hôn nhẹ lên tóc cô
Tiểu Mai ngước mắt lên nhìn anh, lòng tràn ngập cảm kích.
Nhìn bộ dạng người phụ nữ trong lòng, Khải Phong không kiềm chế được xoay người đè cô xuống giường.
-"Này anh...anh định làm gì?"_Tiểu Mai mở to mắt chống tay trước ngực anh.
-"Tại em gọi anh lại mà, cái này là em tự chuốc lấy"_Khải Phong vừa tháo caravat vừa nở nụ cười xấu xa.
-"Đừng mà, bây giờ là buổi sáng đấy! Anh mau đi làm đi!"_Tiểu Mai dở khóc dở cười muốn thoát ra.
Khải Phong vùi đầu vào cổ cô, giọng đầy mập mờ:
-"Không muốn, anh khó chịu lắm, đi làm muộn một chút cũng được"
Anh cắn nhẹ vào tai cô làm Tiểu Mai đỏ bừng mặt...
Sáng sớm đã bận rộn...
-----
Mãi gần trưa Tiểu Mai mới dậy nổi, cô nấu tạm vài món đơn giản ăn cho qua bữa rồi lên mạng tìm công thức nấu ăn, đến chiều tự mình đi siêu thị mua đồ làm bữa tối. Hôm nay cô làm sườn xào chua ngọt vì đây là món Khải Phong thích nhất. Dì Phương về quê chắc mấy hôm nữa mới lên, một mình Mai Mai ở nhà phải làm hết mọi việc nhưng cô vẫn lo liệu được.
------------
Khải Phong đang xem báo cáo thì có tiếng gõ cửa.
-"Vào đi"
-"Giám đốc, tối nay trung tâm thương mại A tổ chức tiệc khai trương, muốn mời anh tới tham dự"
Khải Phong hơi cau mày:
"Hôm nay sao?"
Buổi sáng anh có hứa với Tiểu Mai là tối nay sẽ về sớm ăn cơm cùng cô, vậy mà bây giờ lại...
Suy nghĩ một lát, Khải Phong gật đầu:"Được rồi, tối nay để tôi tới đó một chút rồi về, cậu không cần đi cùng"
______________________
Tại bữa tiệc...
Khải Phong vừa bước vào, mọi người đã ngay lập tức nhận ra vì anh là giám đốc tập đoàn Lưu thị rất có tiếng trong giới kinh doanh. Hơn nữa anh lại có ngoại hình tuấn tú, tác phong vững vàng nên thu hút sự chú ý của nhiều người. Mọi người cứ thế lần lượt ra mời rượu Khải Phong.
Hôm nay anh chỉ uống chút rượu xã giao nhưng lại cảm thấy nhanh mệt mỏi. Khải Phong rất biết tiết chế trong những bữa tiệc kiểu này vậy mà không hiểu sao bây giờ lại hơi chóng mặt.
-"Anh có cần giúp gì không?"_Một người phục vụ bước tới chỗ Khải Phong. Anh định trả lời nhưng sau đó liền mất đi ý thức.
----------------------
Trên chiếc xe BWV đen...
-"Tới khách sạn S"_Khánh Ly nói với người tài xế.
5 ngày trước Khánh Ly phát hiện mình có thai với tình một đêm ở quán bar. Cô ta vốn định bỏ cái thai nhưng không ngờ lại nghĩ ra được âm mưu nham hiểm này.
Giám đốc trung tâm thương mại A là anh trai kết nghĩa của Khánh Ly, cô ta tìm mọi cách để nhờ anh mình mời bằng được Khải Phong tới dự tiệc khai trương sau đó sai nhân viên cho thêm thuốc vào rượu của anh nên chỉ uống một chút đã không còn tỉnh táo.
Khánh Ly quay sang nhìn Khải Phong rồi xoa tay lên bụng mình:
-"Con à, bố của con nhất định phải là giám đốc tập đoàn Lưu thị"
____________________
Nấu cơm xong đã gần 6h, Tiểu Mai tự nhủ chắc Khải Phong cũng sắp về tới nhà rồi, cô tháo tạp giề rồi ra phòng khách ngồi chờ anh.
Chờ mãi đến hơn 8h vẫn không thấy Khải Phong về, Tiểu Mai sốt ruột lấy điện thoại gọi nhưng anh không nghe máy. Cô nghĩ một lát rồi thử gọi cho trợ lí Lâm:
-"Anh Lâm, anh có biết Khải Phong đang ở đâu không?"
-"À tối nay có tiệc khai trương trung tâm thương mại A. Giám đốc bảo tôi về trước, chỉ có một mình anh ấy đi thôi"
-"Vậy ạ...Cảm ơn anh"
-----------
Khải Phong tỉnh dậy thấy đầu óc choáng váng. Anh cau mày nhìn xung quanh chợt nhận ra đây không phải nhà mình.
-"...khách sạn sao?"_Anh day trán cố nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua nhưng không hiểu. Anh chỉ uống vài li rượu, sao bây giờ lại ở đây?
Khải Phong đi ra lấy quần áo thì nhìn thấy một tờ giấy nhỏ để trên bàn:
"Em về trước đây. Em sẽ giữ bí mật về đêm nay. Yêu anh
-Khánh Ly-"
-"Chắc chắn mọi chuyện hôm nay đều do cô ta dựng lên. Đê tiện!"_Khải Phong nghiến răng vò nát tờ giấy vứt xuống sàn rồi nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
________________________
gần 2h sáng...
Tiểu Mai chờ Khải Phong tới nỗi ngủ quên luôn ở phòng khách, vì cả tối không ăn gì nên nửa đên tỉnh ngủ, đành vào bếp lấy đồ ăn. Đang ngồi ngơ ngẩn ở bàn nghịch chiếc muỗng thì Tiểu Mai làm rơi. Cô cúi xuống nhặt chợt có tiếng mở cửa. Ánh mắt hiện lên một tia mừng rỡ, Tiểu Mai vội vàng định đi ra nên không cẩn thận cộc đầu vào thành bàn. Cô kêu á lên vì đau, Khải Phong ở ngoài ngay lập tức chạy vào:
-"Tiểu Mai! Có chuyện gì thế?"
-"À, em bị cộc đầu thôi..."_Cô còn đang định hỏi anh tại sao lại về muộn như vậy thì Khải Phong bước tới ôm đầu Tiểu Mai tựa vào ngực mình, tay nhẹ xoa lên tóc cô:
-"Sao em bất cẩn thế, vốn đã không thông minh, đụng như vậy nhỡ ngốc thêm thì sao?"
-"Đáng ghét! Ai ngốc chứ"_Tiểu Mai đánh nhẹ Khải Phong
Anh để mặc cô đánh mình, vẫn ôm chặt lấy.
-"À đúng rồi, sao bây giờ anh mới về? Gọi điện thoại cũng không nghe, rốt cuộc là đã ở đâu?" _Mai Mai buồn bã trách móc
Khải Phong nén tiếng thở dài:
-"Anh có việc đột xuất nên phải quay lại công ty giải quyết nốt"
-"Việc gì mà giải quyết đến tận giờ này?"
-"Anh...lỡ ngủ quên. Mai Mai, anh xin lỗi sẽ không có lần thứ 2 đâu"
Được rồi, coi như em tạm tin. Hôm nay em đã làm rất nhiều món anh thích, chờ cũng rất lâu nữa"_Tiểu Mai xịu mặt
Khải Phong xót xa vuốt nhẹ tóc cô:
"Em vất vả rồi, hay để sáng mai anh sẽ ăn hết những món em nấu có được không?"
Mai Mai nhoẻn miệng cười: "Anh nhớ giữ lời đấy"
----------------------------
2 tuần sau...
Hôm nay Khải Phong về sớm hơn mọi ngày. Định nhấn mã mở cửa thì chợt nhận ra cửa không khoá. Trong lòng có chút lo lắng, anh vội đi vào nhà:
-"Tiểu Mai, em lại quên khoá cửa kìa"
-"Anh về rồi sao?"
-"Sao cô lại tới đây?"_Khải Phong kinh ngạc nhìn Khánh Ly từ phòng khách nhà mình bước ra.
-"Vợ tôi đâu? Tiểu Mai! Tiểu Mai!"_Anh vừa chạy vào nhà vừa gọi
"Cô ta ra ngoài rồi, chỉ có dì Phương ở nhà thôi. Tại em gọi điện thoại anh không nghe nên em mới phải tới đây"
_Khánh Ly thong thả ngồi xuống ghế
-"Tôi không có chuyện gì để nói, cô về đi"_Anh xoay người định đi vào thì Khánh Ly đứng dậy:
-"Em có thai rồi!"
Khải Phong sững người, giống như bị trúng đạn, một tiếng nổ vang lên trong đầu:
-"Đừng lôi chuyện này ra để đùa"
-"Em không đùa. Cái thai được 2 tuần rồi. Anh không tin có thể xem sổ khám sức khoẻ"_Khánh Ly lấy trong túi ra một quyển sổ nhỏ giơ lên.
Khải Phong nắm lấy cổ tay Khánh Ly, nghiến răng gằn từng chữ: "Đi ra ngoài rồi tính. Tôi cảnh cáo cô không được nói chuyện này với Tiểu Mai"
Khánh Ly đột nhiên cười thành tiếng:
-"Haha! Bây giờ thì cô tin lời tôi nói chưa?"
Anh cau mày không hiểu Khánh Ly đang nói gì, giây sau lờ mờ nhận ra thì cửa phòng ngủ từ từ mở. Tiểu Mai đang đứng phía sau, đầu hơi cúi xuống.
"...tại sao?"_cô cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ hoàn toàn, mắt bỗng nhoà đi.
Khải Phong bước tới trước mặt Tiểu Mai, sự sợ hãi trong lòng dần dâng lên. Anh đột nhiên ôm chầm lấy cô, giữ chặt như thể buông ra cô sẽ biến mất.
-"Tiểu Mai, không phải như vậy!"
Làm sao bây giờ? Hiện tại phải giải thích cho cô, nhưng anh chẳng biết bắt đầu như thế nào. Tiểu Mai để mặc Khải Phong ôm mình, thậm chí 2 cánh tay cảm thấy hơi đau cũng không hề phản ứng.
Sự lạnh lùng của cô như hàng nghìn mũi tên đâm vào tim anh, bây giờ Khải Phong cảm thất rất tuyệt vọng!
-"Chuyện này anh không cố ý, tất cả là do cô ta sắp xếp, Tiểu Mai em phải tin anh, phải tin anh!"_Khải Phong gần như gào lên
Tiểu Mai vẫn không nói gì, gắng sức thoát ra khỏi vòng tay của anh.
Khánh Ly đứng sang một bên nhếch miệng cười, tay áp nhẹ lên bụng:
-"Tiểu Mai, cô nên biết điều một chút, dù sao bây giờ tôi cũng đã có thai..."
-"Cô im miệng cho tôi!"_Khải Phong tức giận gầm lên
Khánh Ly có chút giật mình nhưng vẫn cứng giọng:
-"Dù sao bây giờ anh cũng chỉ còn một lựa chọn duy nhất là em thôi. Nếu để người ngoài biết giám đốc Lưu thị đã kết hôn nhưng lại có con riêng với tình cũ thì hẳn sẽ tốn không ít giấy mực của cánh báo chí đấy"
Khải Phong hừ lạnh, con ngươi sẫm lại:
-"Đúng thế, tôi là giám đốc của Lưu thị, cô thông minh như vậy chắc cũng hiểu được tôi có thể làm gì. Khánh Ly, tôi nói cho cô biết, Tiểu Mai là vợ tôi, cả đời này là người vợ duy nhất của tôi, tôi sẽ không li hôn với cô ấy!"
-"Được, vậy anh cứ thử xem danh tiếng của ai sẽ tổn hại nhiều hơn"_ Khánh Ly nhìn Khải Phong với ánh mắt đầy phức tạp
-"Đủ rồi!"_Tiểu Mai cuối cùng cũng lên tiếng. Cô cúi gằm mặt, che dấu 2 hàng nước mắt đã sớm chảy dài, toàn thân có chút run rẩy nhưng lời nói lại vô cùng rõ ràng:"Là tại tôi, ngay từ đầu tôi đã sai rồi, toàn bộ đều là lỗi của tôi"
Dứt lời, Tiểu Mai xoay người chạy ra khỏi nhà.
Nhớ vote để có truyện đọc tiếp nha chap sau ngược hơn nhiều