Chương 3
Có tiền chính là có thể tùy hứng!
Viêm Cảnh Hi khóe miệng giương lên nụ cười chế nhạo.
Cuộc đời cô chính là gét nhất loại người này, chính là có thể tùy ý tiêu xài!
Người có tiền không biết người nghèo khó khăn, nhớ ngày đó, cô vì lo tiền thuốc men cho dì Trương đến cả bán loại trứng kia của mình cũng đã từng*, chỉ còn chưa có đi bán cái gì kia.
* Trứng này thì là trứng trong cơ thể con gái ấy chứ ko phải trứng gà đâu :D2
Tiếng di động của Viêm Cảnh Hi vang lên, cô nhìn thấy là Phùng Như Yên gọi, tròng mắt ảm đạm xuống.
“Xin lỗi, mình ra ngoài nhận điện thoại.” Viêm Cảnh Hi đi đến toilet trả lời.
“Viêm Cảnh Hi, trong vòng nửa tiếng nữa phải trở về, có chuyện quan trọng nói cho con.” Phùng Như Yên trước sau như kẻ thô bạo nói xong liền cúp điện thoại.
Viêm Cảnh Hi ánh mắt nhập nhèm, tròng mắt nhìn về phía không khí, ánh mắt mị hoặc như đang xem xét mọi chuyện, hít một hơi thật dài.
Trường quý tộc hiện tại cô đang theo học cùng Viêm gia có chút quan hệ ở bên trong, mắt thấy muốn tốt nghiệp, không thể phản kháng lại mệnh lệnh, còn có, cô bây giờ còn không có năng lực nuôi sống những đứa trẻ trong cô nhi viện, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại.
Viêm Cảnh Hi cúp điện thoại, hướng phía cửa đi đến.
Đẩy cửa ra
Trời mưa, tháng ba trời thật lạnh.
Viêm Cảnh Hi cố đội mưa, đi tới ngoài đường lớn bắt xe.
Cô hiểu rất rõ Phùng Như Yên, nếu như cô trong vòng nửa tiếng không quay về, đêm nay chắc chắn cô sẽ không dễ chịu.
Cửa quán rượu mặc dù có nhiều người, thế nhưng muốn bắt xe thật không dễ dàng, cộng thêm trời mưa.
Viêm Cảnh Hi nhìn thời gian trên di động, nhíu mày.
Một chiếc xe Bentley hơn một nghìn vạn lịch sự tao nhã dừng ở trước mặt cô, cửa sổ chiếc xe màu đen dần hạ xuống.
Viêm Cảnh Hi nhìn thấy người đàn ông khuôn mặt lãnh khốc cùng với con ngươi thâm thúy trong quán rượu kia.
Kinh ngạc sửng sốt một chút.
Anh không phải vừa tới quán bar sao? Thoạt nhìn hẳn là đang được ca tụng nịnh bợ trong kia, sao có thể nhanh như vậy đi...
Bất quá nghĩ lại, chắc chắn sẽ không bởi vì cô đi, anh cùng ra theo, có lẽ là trùng hợp đi?
“Lên xe.” Lời này anh nói mang theo giọng điệu chính là đang ra lệnh.
Viêm Cảnh Hi liếc bốn phía một chút, không có taxi qua đây, mà trên đường cũng còn vài người đang đứng đợi như cô!
Người đàn ông này cũng không sốt ruột, trầm ổn đem xe dừng ở trước mặt cô.
Như vậy, cho dù có taxi cũng sẽ không trở cô a?
Viêm Cảnh Hi nhìn thời gian lại quá năm phút đồng hồ, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái.
Cô tin ngồi lên xe của anh còn tốt hơn đứng đây đợi.
Tự thuyết phục chính mình, Viêm Cảnh Hi mở cửa xe, ngồi lên vị trí kế bên tài xế, rồi tự thắt dây an toàn cho mình.
“Khu Thủy Mộc, cảm ơn.” Viêm Cảnh Hi nhìn về phía trước nói.
Lục Mộc Kình chuyển động xe, hướng tới khu Thủy Mộc.
Trong xe rất yên tĩnh.
Một lúc lâu, Lục Mộc Kình thấy cô không nói lời nào, ánh mắt thâm thúy đảo qua cô.
Hôm nay cô đến quán bar, mặc áo cánh dơi màu trắng, áo trắng kia vì dính mưa mà có chút trong suốt, mơ hồ xem được khe rãnh thật sâu kia của cô.
Lục Mộc Kình trong mắt xẹt qua một tia sáng quỷ dị, quay mặt sang, nhìn về phía trước, cảm giác được thân thể có một biến động kì dị, hơi nhướng mày.
“Biết một cô gái hỏi muốn dây lưng của một người đàn ông có ý vị như thế nào sao?” thanh âm anh vang lên, rất có từ tính, ở trong không gian nhỏ hẹp lại có chút ái muội.
Viêm Cảnh Hi làm cho mình trấn định lại, cười nói: “Không có ý tứ, tôi cùng các bạn học đánh cược, đang chơi trò chơi mạo hiểm.”
Vì muốn cắt đứt ý nghĩ không đúng của người kia, Viêm Cảnh Hi liền tuyên bố: “Tôi đã có vị hôn phu .”
Lục Mộc Kình thâm thúy nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, rơi vào ngực của cô, “Áo trong suốt thành như vậy, vị hôn phu của cô cũng mặc kệ?”