Chương 34: Chương 34: Cô cố ý?
Viêm Cảnh Hi nhếch khóe miệng, gửi tin nhắn này cho Lục Hữu Nhiễm, sau đó lại soạn một tin nhắn khác gửi qua: “Nếu như anh có việc, phiền nói trước một tiếng, để người ta vô duyên vô cớ đợi nửa tiếng đồng hồ, cảm giác rất không thoải mái.”
Viêm Cảnh Hi gửi qua, bỏ di động vào trong túi, quay người đi ra rạp chiếu phim.
5 phút sau Lục Hữu Nhiễm gọi điện thoại qua.
Viêm Cảnh Hi nhìn màn hình biểu thị có cuộc gọi tới của Lục Hữu Nhiễm, cô trái lại rất tò mò, người đàn ông này một giây trước bắt cá hai tay, một giây sau sẽ nói cái gì với cô.
Viêm Cảnh Hi nhận điện thoại.
“A lô.” Viêm Cảnh Hi bình thản mở miệng.
“Cô chờ ở rạp chiếu phim, nửa tiếng sau tôi đến, 10 giờ hẳn là vẫn có phim.” Anh ta trầm giọng nói xong, lại cúp điện thoại di động.
Viêm Cảnh Hi kinh ngạc nhìn về phía di động.
Đây là cái chuyện quái gì vậy?
Người đàn ông kia cũng quá kiêu ngạo!
Không một câu giải thích, dường như anh ta ở bên ngoài tìm phụ nữ là điều đương nhiên, người khác chỉ có thể vui vẻ tiếp nhận. Càng hoặc là anh ta cảm thấy không sai khi anh ta làm ra loại hành động bất trung này, cô còn phải đưa cho anh ta một cái cờ, cảm ơn anh ta đã có thể dành thời gian đến xem phim với cô?
Hừ!
Toàn thế giới không phải chuyển động quanh một mình anh ta!
Viêm Cảnh Hi cầm di động gạt qua chế độ im lặng, để trong túi, tiếp tục trở về.
Nửa tiếng sau, cô vẫn còn đang ở trên đường, di động chấn động lên.
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía màn hình điện thoại biểu thị cuộc gọi đến của Lục Hữu Nhiễm, cười nhạt, lại để di động vào trong túi lần nữa.
Cô trở lại nhà trọ, đã là 9 rưỡi tối, bốn phía một mảnh đen kịt, chỉ có căn phòng Lục Mộc Kình đèn sáng.
Viêm Cảnh Hi mở đèn, thức ăn vẫn ở trên bàn.
Cô bỗng nhiên nhớ tới, lúc đi nồi chè đậu đỏ trên bếp ga vẫn còn đang nấu.
Cô vội vàng vọt vào phòng bếp, bếp đã tắt, nồi chè đậu đỏ vẫn còn trên bếp ga.
Viêm Cảnh Hi mở nắp nồi, mơ hồ có chút cháy sém.
Viêm Cảnh Hi chột dạ, cắn cắn môi, trong con mắt trong suốt thoáng qua một chút bất an.
Cô đi ra ngoài không nói làm gì, đây là tự do của cô.
Thế nhưng, cô lại quên mất nồi chè đậu đỏ vẫn còn đang nấu, nếu không phải anh đúng lúc tắt đi, nói không chừng sẽ dẫn đến hỏa hoạn.
Bây giờ Lục Mộc Kình chắc chắn rất tức giận.
Viêm Cảnh Hi đang nghĩ ngợi, di động vang lên, cô nhìn cuộc gọi đến là của Phùng Như Yên.
Viêm Cảnh Hi nhìn thấy Phùng Như Yên gọi điện liền bực bội, hít sâu một hơi, sau khi điều chỉnh hô hấp, ấn trả lời.
“Mẹ.” Viêm Cảnh Hi gọi một tiếng.
“Viêm Cảnh Hi, cô có phải cánh cứng cáp rồi không, không biết trời cao đất rộng, cư nhiên để Hữu Nhiễm ở rạp chiếu phim chờ cô một tiếng, còn không nhận điện thoại của cậu ta? Có người khác người như cô thế sao? Có người không hiểu chuyện như cô vậy sao? Cô cho rằng mình là ai? Cư nhiên dám thả chim bồ câu của Hữu Nhiễm, xem ra cô thật sự không muốn tốt nghiệp, còn có, tôi thấy trước đây tôi đầu tư cho dì Trương kia của cô hai vạn tệ cũng phải trả lại rồi, cái thứ gì...” Phùng Như Yên đùng đùng mắng.
Viêm Cảnh Hi để di động cách tai xa một chút, đặt lên bàn, chờ bà ta mắng xong.
Cô thật có chút hiếu kỳ, Phùng Như Yên biết chuyện của Viêm Nhị sao?
Con gái của bà ta đang phá cô cùng Lục Hữu Nhiễm, bà ta lại đang tác hợp cô cùng Lục Hữu Nhiễm, trong nồi phản sao?
Viêm Cảnh Hi nghe trong di động không còn tiếng mắng nữa, cầm di động lên, đặt ở bên tai.
“Tại sao không nói chuyện, cô đang nghe sao?” Phùng Như Yên không vui mắng.
Viêm Cảnh Hi nổi lên một chút, khó khăn nói: “Mẹ, mẹ nghe con giải thích, mẹ không phải bảo con ở lại nhà trọ cho tốt sao? Trước đó con chạy ra theo Lục Hữu Nhiễm đi xem phim, không làm tốt việc nhà, bây giờ Lục tiên sinh rất tức giận, con còn khiến cho bữa ăn khuya bị đốt trụi, nói không chừng, ngày mai sẽ nên cút xéo đi? Mẹ nói xem, bây giờ con nên đi rạp chiếu phim, hay ở lại làm việc nhà cho tốt?”
Viêm Cảnh Hi vứt vấn đề này cho bà ta, giọng điệu dịu dàng, lo lắng, trong mắt mang theo ý cười giảo hoạt.
Nếu như Phùng Như Yên để cô đến rạp chiếu phim, ngày mai cô sẽ có thể tìm cái cớ chuyển ra khỏi nơi này.
Nếu như bà ta để cô ở chỗ này, như vậy chỗ Lục Hữu Nhiễm bà ta sẽ chu toàn cho cô.
Phùng Như Yên sửng sốt một chút, trầm mặc ba giây: “Cô có thể cho tôi suy nghĩ lâu hơn được không, chú Hữu Nhiễmchính là CEO của Lục thị, nếu như cô đắc tội với cậu ta, tôi thấy cô cũng không cần tốt nghiệp, đọc nhiều sách như vậy, cái bằng tốt nghiệp kia, không có năng lực gì, cũng không có ích gì.”
“Ý của mẹ là...” Viêm Cảnh Hi hỏi.
“Cô ở chỗ chú Hữu Nhiễm biểu hiện thật tốt cho tôi, Hữu Nhiễm bên kia tôi sẽ nói.” Phùng Như Yên bất đắc dĩ nói.
“Dạ, vậy mẹ, con đi lau dọn!” Viêm Cảnh Hi cúp điện thoại, lộ ra nụ cười tươi đẹp.
Thật thoải mái!
Cô sửa sang toàn bộ rồi đi ra khỏi phòng bếp, vốn muốn hỏi Lục Mộc Kình có muốn ăn khuya hay không để cô làm.
Thế nhưng lúc đi ra lại thấy phòng Lục Mộc Kình đã tắt đèn, lường trước anh có thể đã đi ngủ.
Có lẽ...
Chỉ là không muốn gặp cô mà thôi.
Viêm Cảnh Hi lờ đi cảm giác quái dị trong lòng, nhẹ chân nhẹ tay lên lầu, vào phòng khóa cửa.
Cô cầm di động đặt trên tủ đầu giường, trái phải lắc lắc cổ, một ngày qua đi, như là chiến tranh, rất mệt, hiện tại cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Viêm Cảnh Hi kéo rèm cửa sổ xuống, chuẩn bị tắm, rửa mặt xong sẽ đi ngủ.
Cô đi vào phòng tắm, mở vòi nước, cởi đồ ra nhét vào trong chậu, đứng dưới dòng nước ấm áp, vén mái tóc ướt sũng qua, ngửa mặt, nhắm mắt lại, để dòng nước mảnh nhỏ rơi vào trên mặt, thư giãn sau một ngày mệt mỏi.
Đột nhiên, trước mắt tối sầm, đèn chợt bị tắt.
Viêm Cảnh Hi căng thẳng trong lòng, không biết làm sao, nữ quỷ mặc đồ màu đỏ thoáng cái xông vào đầu óc của cô.
Sống lưng của cô một trận cảm giác lạnh lẻo, bóng tối khiến cho cô một chút cảm giác an toàn cũng không có.
Phản ứng đầu tiên của Viêm Cảnh Hi chính là đi lấy điện thoại di động của mình, cô vội vàng quấn khăn tắm rồi đi ra.
Bởi vì đóng rèm cửa sổ lại nên bên trong tối đen không thể nhìn thấy được năm ngón tay.
Viêm Cảnh Hi cẩn thận từng li từng tí lục lọi, sợ hãi nhìn bốn phía đen kịt, trong không khí tĩnh lặng tựa hồ có thể nghe thấy âm thanh hô hấp của chính mình.
“Bụp.” Một tiếng, Viêm Cảnh Hi đụng phải chân giường.
Cô nằm bò đến trên giường, sờ di động trên tủ đầu giường.
Đột nhiên, đầu ngón tay đụng phải một thứ gì đó trơn mềm lạnh lẽo.
Thật lạnh, lạnh đến thấu xương, xúc cảm, như da thịt người, thậm chí hình dạng, liền đều giống như là tay người.
Tay của ma? !
Viêm Cảnh Hi mở lớn đôi mắt sợ hãi, sống lưng lạnh ngắt, thần kinh trong nháy mắt nổ tung.
“A!” Cô hét to một tiếng, bất chấp trước mắt cái gì cũng không nhìn thấy, từ trên giường nhảy xuống, hướng phía cửa trong ấn tượng xông tới.
Cô chỉ nghe được âm thanh binh binh bàng bàng của những đồ vật bị chính mình đụng ngã lăn.
Cô cũng không đoái hoài.
Cuối cùng, đầu gối nặng nề đụng trên cửa.
Viêm Cảnh Hi kêu lên một tiếng đau đớn, hình như thứ gì rơi vào chân của mình, tiềm thức tưởng rằng ma đuổi tới, không kịp quan tâm đau đớn, cũng không kịp ngẫm nghĩ thứ rơi vào bên chân mình là cái gì, lần mò đến nắm cửa, liều mạng chạy như muốn xông ra ngoài.
Lục Mộc Kình nghe thấy âm thanh binh binh bàng bàng sát vách, trở mình, ấn đèn ở đầu giường, phát hiện bị cúp điện.
Anh lại nghe thấy tiếng la kinh hoảng của Viêm Cảnh Hi, lập tức rời giường, lo lắng đi ra, nhìn về một cái bóng mơ hồ trong bóng tối, hoài nghi gọi: “Tiểu Hi.”
Viêm Cảnh Hi nghe thấy âm thanh của Lục Mộc Kình, trong mắt khinh hoảng như nhìn thấy hi vọng sống, không suy nghĩ nhiều, hướng phía âm thanh xông tới.
“Lục Mộc Kình.” Cô hoang mang gọi, xông vào ngực của anh, cảm thấy nhiệt độ cơ thể người, lập tức túm lấy vạt áo anh.
Lục Mộc Kình thuận tay vòng lấy phía sau lưng trơn bóng của cô, che chở cô, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy, hoang mang như vậy, xảy ra chuyện gì sao?”
Viêm Cảnh Hi nắm thật chặt cánh tay anh, dường như dùng sức ôm lấy anh, mới không còn sợ hãi, mang theo tiếng khóc hoảng sợ, âm thanh đều có chút trở nên nhỏ nhẹ, nghẹn một hơi nói: “Lục Mộc Kình, trong phòng của tôi có ma. Tôi vừa mò phải tay của cô ta, lạnh lắm, lạnh lắm.”
Lục Mộc Kình không nói lời nào, chăm chú nhìn hình dáng mơ hồ của cô.
Dù cho trong bóng đêm, đôi mắt anh vẫn như kim cương, phát ra tia sáng kiên định đặc biệt sâu thẳm.
“Tiểu Hi, tôi không tin có ma, cô không cần làm tôi sợ.” Lục Mộc Kình phán đoán nói.
Viêm Cảnh Hi nhìn Lục Mộc Kình không tin, nóng nảy: “Tôi không lừa anh, thực sự, anh xem, đèn cũng không sáng, hơn nữa...”
Cô vẫn chưa nói hết, đèn đột nhiên sáng lên.
Trước mắt bắt đầu rõ hơn.
Lục Mộc Kình thấy rõ trong nháy mắt Viêm Cảnh Hi, ánh mắt căng thẳng, phủ kín một tầng mê mị say lòng người, trong máu có luồng nhiệt khí xông thẳng vào đại não, sau đó theo máu chảy xuôi toàn thân.
Cô không hề mặc đồ, da thịt tuyết trắng phấn nộn như trẻ sơ sinh, trên mái tóc ướt sũng là những giọt nước chậm rãi rơi vào đầu vai của cô.
Ở dưới xương quai xanh xinh đẹp là hai vật tròn trịa hoàn mỹ giơ cao, khiến không một ai có thể bỏ qua được nơi tròn trịa ấy, hương vị phụ nữ đặc biệt thơm, theo từng câu nói của cô, linh động nhảy.
Viêm Cảnh Hi cảm thấy vẻ mặt của anh có chút quái dị, theo ánh mắt của anh nhìn xuống trước ngực mình.
Trong đầu như bị súng máy oanh tạc xuyên qua, xấu hổ đến mức lỗ tai đều đỏ.
Cô lập tức kề sát áo sơ mi của Lục Mộc Kình, ôm phía sau lưng của anh, không cho anh nhìn thấy, nhíu chặt chân mày, thấp giọng nói: “Không được nhìn.”
Lời nói ra, cô cũng không ngờ được lại mềm mại như vậy, giống như mang theo e thẹn, nhẹ như lông chim phất qua ngực anh.
Cô kề sát cơ ngực của anh.
Anh không nhìn thấy thân thể của cô, thế nhưng, có thể cảm giác được chỗ đó của cô bắt đầu ma sát áo sơ mi của anh.
Càng như một loại ngôn ngữ tay chân mời gọi.
Yết hầu lên xuống, tròng mắt càng thêm sâu, âm thanh bởi vì khát vọng nào đó mà trở nên khàn khàn: “Cô cố ý?”
Viêm Cảnh Hi lắc đầu, khóc không ra nước mắt.
Cô thực sự không phải cố ý!
Vừa rồi tinh thần tập trung cao độ muốn chạy thoát, lúc nãy ở trong phòng náo loạn đụng đủ thứ không biết rơi ở đâu, hoặc là, lúc mở cửa, thứ rơi bên chân gì đó chính là khăn tắm, cô quá tập trung tinh lực chạy, cũng không chú ý, liền vọt vào trong ngực của anh.
Rất giống đầu hoài tống bão, thế nhưng cô thật không có.
Viêm Cảnh Hi hết đường chối cãi, trong mắt lại hơn một ít mờ mịt ẩm ướt, phản xạ ra ánh đèn tạo nên những gợn sóng óng ánh khiến cô càng thêm lóng lánh, mê người.
Lục Mộc Kình nhìn chằm chằm dáng vẻ say lòng người này của cô, máu nóng lên, cúi người, hôn lên môi của cô, nhẹ nhàng, rất dịu dàng, một chút lại một chút, cẩn thận lại có kiên trì như một cặp tình nhân.
Viêm Cảnh Hi sốt ruột không biết bây giờ phải làm sao cho tốt, không muốn bị anh nhìn thấy, cho nên vẫn ôm thật chặt phía sau lưng của anh, tựa trước cơ ngực anh, cũng không đưa tay đẩy anh.
Muốn mở miệng, môi lại bị anh ngăn lại.