Chương 86: Trái tim của Tháp Nại
Thật lâu trước kia, Chiến Thần vẫn là Chiến Thần, Minh Hoằng vẫn chưa xuất hiện. "Trái tim của Tháp Nại" vĩ đại —— khoáng thạch mang năng lượng tia gamma của sao băng còn nằm ở nơi bảo tồn vật quý của quốc gia tại hành tinh Tháp Nại. Với tầng tầng năng lượng bảo vệ, cao cao tại thượng, bất cứ ai có ý đồ đụng vào, đều là tội chết.
Kẻ làm kinh động trái tim của Tháp Nại vốn đang trăm năm ngủ say kia, chính là một cô gái người thú tóc trắng cánh đỏ mắt xanh. Cô giống như một trận cuồng phong xinh đẹp, dễ dàng phá tan năng lượng bảo vệ của vương tộc. Cuối cùng, toàn thân bê bết máu đứng trước trái tim Tháp Nại. Mà vệ binh của quốc vương, bao vây phía sau cô, lại không kẻ nào dám ngăn cản Chiến Thần nhét trái tim của Tháp Nại vào lòng. Động tác thô lỗ giống như đó vốn chẳng phải là báu vật quốc gia, mà là một tảng đá có thể tùy thời vứt bỏ.
Dù là dân tộc với nền văn minh nhiệt tình ưa thích nghệ thuật, cũng cần có Chiến Thần, để lỡ may có giặc xâm lược còn có thể chống cự. Chiến Thần điện hạ Phong Thanh Dương trẻ tuổi, không thể nghi ngờ chính là Thần bảo hộ của Tháp Nại. Mười năm trước, khi kẻ xấu của nền văn minh cơ giới láng giềng. Dẫn theo năm vạn đại quân lẻn tới hành tinh Tháp Nại. Chính do Phong Thanh Dương điện hạ dẫn đầu đội lính bảo vệ, mạnh mẽ đánh lui chúng. Một trận thành danh, được quốc vương sắc phong thành quý tộc.
Thế nhưng Phong Thanh Dương điện hạ cũng có một bi kịch. Tại một dân tộc tốt đẹp như thế này, cô ngoại trừ đứng đầu toàn tộc về sức mạnh. Nhưng lại chẳng hiểu biết gì đối với mọi thứ cầm kì thư họa. Mượn lời nói gay gắt của các nhà bình luận mà nói đó là "một nhóc con không hề có "máu" nghệ thuật của hành tinh". Cho nên ở những năm hòa bình, Phong Thanh Dương vốn là một người xuất thân bình dân, đã trở thành trò cười cho các quý tộc.
Là kết tinh năng lượng cực mạnh của vũ trụ tối cao. Trái tim của Tháp Nại không chỉ có nguồn sinh lực siêu việt trong giai đoạn chuyển hóa carbon khuôn mẫu. Thậm chí còn mang năng lượng siêu việt hơn trong giai đoạn chiến đấu của người hành tinh Tháp Nại. Thông qua lực phóng xạ, thậm chí trái tim Tháp Nại có thể sinh ra năng lượng dao động giống với sóng điện não của con người
Vì thế, trái tim Tháp Nại đã sớm sửa tên của mình cho thật đáng yêu là Tháp Tháp. Mà giờ phút này, nó trơ mắt nhìn Phong Thanh Dương điện hạ đơn thương độc mã chém giết giữa hoàng cung, mang nó tới trước mặt một thanh niên anh tuấn với mái tóc màu xám đậm. Tháp Tháp nhận ra hắn, là đệ nhất hoàng tử Mộc Quang, một người đàn ông lúc nào cũng yếu ớt, được xưng là "Mộc hoàng tử."
"Mộc hoàng tử, tôi....Tôi đem trái tim của Tháp Nại tới, anh sẽ không chết!" Phong Thanh Dương bắt đầu cởi quần áo của Mộc hoàng tử.
"Dừng lại!" giọng nói yếu ớt của Mộc hoàng tử ngăn cản, "Thanh Dương, đừng càn quấy nữa! Tôi sẽ không....yêu cô, cô làm gì, tôi cũng sẽ không....yêu cô"
Chiến Thần trẻ tuổi tủi thân cố chấp: "Vì sao? Chính là bởi vì tôi không biết ca hát, cũng không biết vẽ tranh hay ngâm thơ sao? Tôi sẽ đánh giặc giúp anh! Anh phải chứng minh máy móc tối thượng có thể chinh phục tất cả các chủng tộc ở các hành tinh khác, tôi sẽ trở thành trợ thủ mạnh nhất của anh!"
Mộc hoàng tử lắc đầu gằn từng chữ: "Không. Bởi vì tôi...là người nửa máy móc. Người máy, không có vợ."
Máy móc tối thượng là tín niệm mà tôi luôn theo đuổi. Máu thịt của tôi mang theo từng cốt cách của người máy, đó chính là số mệnh. Tôi là quái thai do hoàng tộc Lưu Cơ vi phạm luân lý đạo đức cùng với người phụ nữ từ nền văn minh cơ giới sinh hạ. Tôi sẽ không yêu cô.
Tháp Tháp nghe lời nói của Mộc hoàng tử, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nói thật, nó cũng không muốn trở thành bộ phận của một kẻ nửa người máy. Nó đã từng thấy rất nhiều nền văn minh cơ giới, nó không thích những trò vui buồn tẻ như uống xăng, ăn điện gì đó.
Thế nhưng một cô gái vừa thô tục vừa cố chấp như Phong Thanh Dương. Sao lại có thể ôm mộng tưởng thương nhớ xa xôi với Mộc hoàng tử nhỏ nhắn nhẵn nhụi kia. Cô chỉ nhớ đến ngày đó, khi được sắc phong trở thành một vị hoàng tộc khác họ, các quý tộc đều vui mừng phấn chấn ca hát ngâm thơ, mà cô lại giống như một kẻ ngốc, bị gạt sang một bên. Ngày đó, chỉ có một người đàn ông tuấn mỹ vô cùng nhưng lại mang sắc mặt ảm đạm, dịu dàng nói chuyện cùng cô. Hỏi cô tình hình chiến đấu với bọn văn minh cơ giới cấp thấp qua loa. Giọng nói của hắn còn trầm ấm dễ nghe hơn trống trận. Mùi vị của hắn còn ngọt ngào hơn sunfur đioxit (SO2). Trong ánh mắt của hắn, không hề có chút khinh thị nào.
Mà Chiến Thần điện hạ trẻ tuổi, vừa nhìn thấy hoàng tử đã xác định là cả đời.
Cho nên, cô đối với sự cự tuyệt của Mộc hoàng tử đã tập mãi thành quen. Chẳng hề để ý chút nào, cởi lớp quần áo nơi ngực hắn, xé mở tầng da mỏng máu thịt của hắn, lộ ra máy móc tinh vi, rắc rối phức tạp trong ngực hắn.
"Trái tim Tháp Nại, năng lượng của Chiến Thần...." Cô đem trái tim Tháp Nại nhét vào trong ngực hắn, hai tay cô bị nguồn năng lượng màu xanh nhạt bao lấy "Cả hai dạng năng lượng cùng tiếp vào, còn không thể cứu anh sao?"
Sau khi bị Chiến Thần điên cuồng nhét vào trong cơ thể Mộc hoàng tử, Tháp Tháp cũng có chút nghẹn khuất, nhưng rất nhanh đã thích ứng. Dù sao thân thể khôi phục khỏe mạnh, chiến lực của Mộc hoàng tử bỗng được nâng lên tới mức đứng đầu Tháp Nại, mạnh hơn cả Chiến Thần, cũng thích được đi lại khắp nơi. Như vậy, Tháp Tháp có thể cảm thụ được năng lượng của mọi vật, mà không phải bị khóa ở nơi cất giữ báu vật lạnh như băng kia.
Thế nhưng Mộc hoảng tử chỉ suốt ngày si mê nghiên cứu máy móc. Không để ý đến hy vọng của phụ vương hắn, chờ mong muốn đem hắn thành quốc vương đời tiếp theo. Lại càng không để ý tới tâm tư thiếu nữ của Chiến Thần điện hạ mạnh mẽ. Tháp Tháp cảm thấy, Phong Thanh Dương thật ra cũng rất đáng thương. Cô quả thật là người sinh ra để chiến đấu, năng lượng của cô dường như có thể chống lại trái tim của Tháp Nại, lại không thể chiếm được trái tim của Mộc hoàng tử. Cô cũng thật ngốc, cho dù Mộc hoàng tử đồng ý, cũng không thể nào kết hôn cùng một bình dân mà ngay cả ca hát cũng không thể. Thế nhưng cô vẫn mặc váy mỗi ngày tràn ngập mong chờ, như một đứa ngốc đến tìm Mộc hoàng tử, lại luôn thất vọng mà ra về.
Rốt cuộc có một ngày, Mộc hoàng tử vì bị quốc vương buộc học tập mà chậm trễ việc nghiên cứu người máy, đã tức giận. Hắn cướp phi thuyền, lợi dụng năng lượng của Tháp Tháp, dễ dàng thoát khỏi dân tộc chỉ toàn chìm trong mộng ảo.
Hắn đến Trái Đất, trốn ngầm, dốc lòng nghiên cứu người máy, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Tháp Tháp nằm trong ngực hắn, nhìn trời hoàng hôn đỏ rực, nghĩ buồn chán. Có lẽ người của hành tinh Tháp Nại sẽ không vì một hoàng tử mất tích mà tức giận. Quốc vương cũng sẽ không gián đoạn sự nghiệp âm nhạc của chính mình. Chỉ có người con gái kia, Chiến Thần không ai địch lại, chắc sẽ thật đau lòng.
Tháp Tháp cảm thấy bản thân mình cũng có chút khổ sở. Nó hiểu được, khi nó phát ra năng lượng để cảm nhận mọi vật chung quanh, nó cũng sẽ bị năng lượng chung quanh ảnh hưởng. Nói cách khác, sóng điện não của Mộc hoàng tử, cũng sẽ ảnh hưởng đến nó.
Cho nên, Tháp Tháp mới có thể tưởng niệm, nhớ đến Phong Thanh Dương đang ở cách xa hơn mười năm ánh sáng kia. Bởi vì mỗi khi Mộc hoàng tử ngẩng đầu lên từ một đống máy móc. Có lẽ đang ngóng nhìn bên ngoài bầu trời kia, nhớ đến người con gái thô tục mà xinh đẹp kia chứ?
Không biết qua bao nhiêu năm, Mộc hoàng tử cuối cùng hiểu được, loại nhớ nhung này, gọi là tình yêu.
Tháp Tháp không biết, một người máy biết thế nào là yêu, phải cần bao nhiêu thời gian. Thế nhưng Mộc hoàng tử đã biết lợi dụng năng lượng của nó, hướng về phía vũ trụ phát ra tín hiệu cho bộ tộc Tháp Nại. Nó biết mười mấy năm sau, tín hiệu đó sẽ đến Tháp Nại. Quốc vương sẽ biết, Mộc hoàng tử tìm được một hành tinh thích hợp cho người Tháp Nại ở lại khi hành tinh kia đã dần khô kiệt tài nguyên. Nơi này là một không gian song song, giống như làm ra giành cho người Tháp Nại, tràn ngập sunfur đioxit (SO2), không có ai ở, mà Phong Thanh Dương cũng sẽ biết, Mộc hoàng tử yêu cô.
Tháp Tháp bỗng nhiên có chút chờ mong ngày mà cô gái kia đến Trái Đất. Có lẽ sẽ đánh nhau một trận với người Trái Đất, cũng có lẻ, sẽ gục đầu trong lòng Mộc hoàng tử, khóc lớn rất lâu.
Thế nhưng Tháp Tháp sai lầm rồi, Mộc hoàng tử cũng sai lầm rồi.
Phong Thanh Dương trời sinh lỗ mãng, sau khi thu được tín hiệu đầu tiên. Không đợi quốc vương phát lệnh di dời, không đợi đại quân chỉnh đốn, một mình một người lái phi thuyền, bắt đầu chuyến du hành vũ trụ cô độc. Đúng vậy, toàn tộc di dời cần chuẩn bị đến năm mươi năm, cô làm sao có thể chờ?
Cho nên một sinh vật Lưu Cơ, Chiến Thần Tháp Nại Phong Thanh Dương, cưỡi phi thuyền loại nhỏ bay xuống Trái Đất. Người Trái Đất chỉ nhìn thấy một ngôi sao xẹt qua không trung. Mộc hoàng tử không kiên nhẫn đem một đống người máy không hợp ý tiêu hủy.
Mà khi Phong Thanh Dương tràn ngập hy vọng bước vào không khí của Trái Đất. Cũng không hề biết rằng, không khí vô hình ở mặt ngoài Trái Đất, đủ để khiến một sinh vật Lưu cơ trong nháy mắt chết vì khó thở, đâu quan tâm cô có phải Chiến Thần trăm trận trăm thắng hay không?
Cô không phải nhà khoa học, cô là chiến sĩ. Cô không hiểu nơi nguy hiểm bên ngoài không gian song song kia, cũng không hiểu vì sao quốc vương phải đợi đến năm mươi năm sau mới xuất phát đến Trái Đất —— Bởi vì hắn đã ra lệnh buộc nhóm các nhà khoa học làm tốt tất cả chuẩn bị, đảm bảo sự chính xác trước khi đến không gian lưu cơ kia.
Mà người say mê nghiên cứu máy móc Mộc hoàng tử - vị hoàng tử nửa máy móc không cần hô hấp, cũng đã quên truyền thêm một tín hiệu đơn giản khác cho Phong Thanh Dương. Trong tín hiệu, nói rõ thứ có thể khiến cô chết đi trong không gian cacbon.
Cô giãy dụa trong không khí đáng sợ ở Trái Đất, cô khổ sở đến muốn chết. Nhưng cô tự nhủ mình không thể chết được. Cô còn muốn gặp Mộc hoàng tử. Nếu không, mình hắn làm sao dẫn dắt đại quân máy móc của hắn, chinh phục vũ trụ, lập nên nền văn minh máy móc vì đại nhất? Đó là giấc mộng của hắn. Giấc mộng của hắn, cũng chính là giấc mộng của cô!
Tất cả năng lượng của Chiến Thần vĩ đại, thúc đẩy cô trước khi chết thích ứng tiến hóa. Mà khi quang ảnh thú nhỏ yếu bị các nhà khoa học giam giữ lần nữa mở mắt ra, đã đánh mất ý thức, gien đã bị đột biến, tình yêu cũng quên đi, năng lượng cũng bị cacbon chung quanh giam cầm. Nó chính là cái xác không không hồn chỉ biết ăn thịt khát máu, hung mãnh vô cùng, mù quáng khôn xiết.
Mà Mộc hoàng tử vẫn chưa biết chuyện này. Sau một khoảng thời gian hắn mất ăn mất ngủ, mới nhớ tới người con gái rất lâu trước đây đã xông vào tẩm cung của mình, xé mở hết quần áo trước ngực mình; Mà Tháp Tháp cũng cảm nhận được năng lượng của Phong Thanh Dương, ở Trái Đất chợt lóe rồi biến mất. Nó nghĩ, Phong Thanh Dương nhất định là tức giận, cho nên mới không đến gặp hoàng tử. Có lẽ cô đã trở lại không gian Nitơ, nên năng lượng mới bị che dấu.
Lại qua thật lâu, Mộc hoàng tử đã thu được tín hiệu của quốc vương, bọn họ đã đến không gian song song của Trái Đất, sunfur đioxit của nơi này tươi mát vô cùng. Đây chính là cõi yên vui cuối cùng của người Tháp Nại.
Không, không phải. Mộc hoàng tử tự nói với chính mình.
Các người chỉ biết chán ghét không gian cacbon, lại không biết rằng nơi này xinh đẹp hơn, phong phú hơn nhiều so với không gian Nitơ. Cho nên tôi sẽ không trở về, trở lại bên các người. Cho đến khi tôi chế tạo ra một người máy hoàn mỹ, hắn, đủ để chinh phục Trái Đất.
Rốt cục, ở một ngày nào đó, một người máy hình người hoàn mỹ, nằm dưới nền đất năm trăm kilomet, nằm trước mặt Mộc hoàng tử.
Tóc đen của hắn được tạo thành từ sợi bện mềm mại nhất. Đôi mắt đỏ của hắn được chế tạo từ tinh thể trong sáng nhất. Xương cốt của hắn được làm từ hợp kim cao cấp từ phi thuyền của hoàng tử. Vẻ ngoài của hắn giống hệt hoàng tử vĩ đại, tuấn lãng nho nhã, phong thái cao quý.
Mà cùng lúc đó, Mộc hoàng tử quỳ trước thứ mà mình đã bỏ ra tâm huyết cả đời tạo ra, lộ ra nụ cười hoảng hốt.
Bởi vì hằng năm nghiên cứu với cường độ cao. Bởi vì vị hoàng tử vốn đã quen sống an nhàn sung sướng thiếu người chăm sóc. Mái tóc dài của hắn đã muốn héo rũ. Khuôn mặt hắn đã hõm xuống. Bên trong cơ thể hắn, cũng đã dần bị gỉ sét. Dù có được tinh thể trân quý nhất vũ trụ, nhưng hắn lại biết, bản thân đã sắp tới lúc diệt vong.
Cho nên, mấy ngày trước khi hắn đang tự hỏi năng lượng dùng để phát ra cho khối người máy hoàn mĩ này, đáp án vừa rõ ràng vừa duy nhất đã hiện ra.
Khi Mộc hoàng tử dùng lực lượng cuối cùng của mình, đem trái tim của Tháp Nại nhập vào trái tim của người máy, hắn nói nhỏ bên tai người máy
"Cần phải chứng minh cho quốc vương thấy, chỉ có văn minh cơ giới, mới có thể cứu vớt Tháp Nại."
Còn có một câu, hắn chưa kịp nói ra, nhưng thân thể bị tàn phá suốt trăm năm, đã bị xói mòn nhanh chóng trong không khí. Hắn bị gió dưới lòng đất thổi bay, bột phấn theo gió nhẹ bay, rơi vào biển rộng.
Hắn muốn nói, hãy nói cho Phong Thanh Dương biết, em là người mà Mộc Quang yêu.
Mà Tháp Tháp bi thương nhìn Mộc hoàng tử trôi đi. Nó nằm trong khuôn ngực mới, vừa xa lạ vừa buồn thương.
Sau đó, một người máy tên Minh Hoằng, mở mắt nhìn thấy thế giới dưới lòng đất.
Hắn có bề ngoài của Mộc hoàng tử, có năng lượng của Mộc hoàng tử, chỉ là, hắn không có linh hồn, không có trái tim.
Hắn bắt đầu tiếp tục công việc của Mộc hoàng tử, thậm chí còn làm rất tốt. Hắn làm ra mấy vạn đại quân, chuẩn bị chờ phát động không ai bì nổi.
Sau đó, rốt cục tới ngày đó, người con gái kia, đi đến thế giới dưới lòng đất.
Cô có tướng mạo hình người, hé ra một khuôn mặt xa lạ của cô gái loài người. Nhưng ở giây đầu tiên cô bước vào lòng đất, Tháp Tháp nay đã đổi tên thành "Tiểu Minh" lập tức hiểu được. Trước đây cảm nhận được năng lượng rải rác của Phong Thanh Dương. Thì ra thật sự tồn tại —— chỉ dùng cách thức khác tồn tại mà thôi.
Tiểu Minh cảm thụ được năng lượng quen thuộc kia, bỗng nhiên cảm thấy thật đau buồn. Bởi vì sự tồn tại của Hứa Mộ Triều, đồng nghĩa với sự tử vong của Phong Thanh Dương.
Mà khi Tiểu Minh bắt được Hứa Mộ Triều, cắn vào lỗ tai cô, ở bên tai cô vô cùng thân thiết nói nhỏ "Ngay cả lỗ tai đều đáng giá thu giữ.". Trong nháy mắt, Tiểu Minh hân hoan vô cùng phát ra nguồn năng lượng mỏng manh mà người thường không thể nhận ra.
Bọn họ sẽ yêu nhau sao? Tiểu Minh muốn thế. Nhưng hắn đã không còn là hắn, cô cũng không phải là cô.
Như vậy, Minh Hoằng và Hứa Mộ Triều, sẽ yêu nhau sao?
Phong Thanh Dương, Chiến Thần điện hạ vĩ đại, thân thể của cô đã gầy yếu tiêu vong, ý chí của cô đã bị cacbon phá hủy, gien của cô đã bị tiến hóa hoàn toàn thay đổi. Thế nhưng chỉ cần năng lượng bất tử, Chiến Thần cũng sẽ bất tử.
Mà vị hoàng tử nửa người máy trước lúc qua đời, cuối cùng cũng hiểu được tình yêu kia, lại một lần nữa trở lại điểm khởi đầu. Sống lại thành Minh Hoằng, giống hệt hoàng tử năm đó, tôn trọng máy móc tối thượng, coi thường tất cả, không có một chút thất tình lục dục* nào của loài người.
(*thất tình lục dục: Thất tình gồm:Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Cụ, Dục. (mừng, giận, thương, ghét, buồn, sợ, muốn)
Lục dục gồm:sắc dục (ham muốn nhìn thấy sắc đẹp.), thinh dục (ham muốn nghe âm thanh êm tai),hương dục (ham muốn ngữi mùi thơm dễ chịu), vị dục (ham muốn món ăn ngon miệng.), xúc dục (ham muốn xác thân sung sướng), pháp dục (ham muốn ý nghĩ được thỏa mãn. ) )
Như vậy, Chiến Thần điện hạ thân yêu, Hứa Mộ Triều người đã đồng hóa với năng lượng của Chiến Thần, em sẽ yêu tôi sao ?
Sẽ yêu một người máy đã quên đi tất cả, tự cho là đúng, vô cùng ngu dốt trong tình yêu, lại vô cùng đáng thương như tôi sao?