Quyển 1 - Chương 109: Chiến thuật tâm lý
Người nhiều việc vui tinh thần thích!
Có được sự đáp lại tình yêu của Lãnh Loan Loan, quả thực khiến tâm tình Hiên Viên Dạ đạt đến điểm cao nhất. Con người luôn luôn thô bạo bất thường như hắn nay lại ngày ngày có một nụ cười ấm áp ngọt ngào trên khóe miệng. Gương mặt tuấn mỹ vô trù càng tuấn tú đến câu hồn người, trong đôi mắt thâm thúy lóe ra ánh sáng, giống như có vô số đốm sao rơi vào đó, khiến các phi tần, cung nữ nhìn hắn không mà thiếu chút nữa chảy nước miếng. Lãnh Loan Loan tức giận lườm nam nhân, trực tiếp đưa ra hai chữ: Yêu Nghiệt.
Hiên Viên Dạ nhíu mày kiếm, càng phát ra đắc ý. Yêu Nghiệt và Tiểu Yêu nữ vừa vặn xứng đôi, không phải sao?
Lãnh Loan Loan không nói gì, nam tử này càng ngày càng vô sỉ! Nam nhân từng cả người tản ra khí thế thô bạo, duy ngã độc tôn rốt cuộc đã bị giấu đến đâu rồi?
Ngự Thư Phòng, một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau. Hiên Viên Dạ tự nhiên là ánh mắt mỉm cười, hận không thể nói cho toàn bộ người trong thiên hạ biết tâm trạng hạnh phúc của hắn giờ phút này. Mà Lãnh Loan Loan trừng mắt, càng trừng, trừng, trừng!!!. Nam nhân này, hình như mỗi giây mỗi phút hắn đều nhìn chằm chằm nàng? Tuy rằng hắn sủng ái, dung túng là rất thoải mái, nhưng nàng cũng muốn đi chơi, mà không phải lúc nào cũng theo hắn kể cả lúc hắn đi làm công chuyện. Ở Ngự Thư Phòng vài ngày, sắp mốc meo rồi, nếu hiện tại gã nam nhân không hay ho kia dám nhiều lời, nàng xác định sẽ cho hắn đẹp mặt!
"Hoàng thượng..."
Đang nghĩ tới đâu, giọng nói lanh lảnh của Hứa Mậu truyền đến. Xé rách bầu không khí như ngâm nước này, cũng vì thế chọc tới phiền toái.
"Kêu la cái gì?" Hiên Viên Dạ mất kiên nhẫn nói, "Có chuyện gì?" Hiện tại chuyện gì cũng không bằng chuyện hắn cùng tiểu Hoàng hậu tiếp tục bồi dưỡng tình cảm. Nếu Hứa Mậu dám lấy một ít việc nhỏ đến làm phiền hắn, phải đánh ông ta mấy chục đại bản.
Cơn gió mùa hè tràn vào từ ngoài cửa sổ, mặt trời tháng năm đã rực rỡ đến chói mắt.
Hứa Mậu nghe thấy giọng nói mất kiên nhẫn của Hiên Viên Dạ, do dự đứng ở ngoài cửa. Tâm trạng nhiều ngày nay của Hoàng thượng không phải rất tốt sao? Sao mà hiện tại lại có điềm báo núi lửa bùng nổ thế này, hắn có nên đi vào làm người hết giận hay không?
Lãnh Loan Loan liếc nhìn Hiên Viên Dạ một cái, nàng còn muốn tìm việc giải buồn. Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, lạnh lùng nói: "Vào đi."
Nghe thấy giọng nói Lãnh Loan Loan, Hứa Mậu đi vào.
"Tham kiến Hoàng thượng, nương nương."
"Nói đi, có chuyện gì?" Hiên Viên Dạ đưa mắt sâu kín nhìn hắn, Hứa Mậu kìm lòng không được đánh cái rùng mình. Kỳ quái, rõ ràng thời tiết đang rất nóng, sao trong phòng lại lạnh thế này?
"Khởi bẩm bệ hạ, nương nương, vừa rồi Lâm thống lĩnh hồi báo đám sát thủ bị giam trong thiên lao, bất luận dùng hình tra tấn như thế nào cũng không mở miệng khai." Sự tình liên quan đến Bắc Bang, Dạ Liêu, việc này không thể khinh thường.
"Một đám phế vật." Hiên Viên Dạ lạnh lùng nói, ngay cả vài tên sát thủ cũng không tra được, còn dùng những người này làm gì?
"Khoan đã... "
Lãnh Loan Loan chặn giọng Hiên Viên Dạ, đôi mắt hắc bạch phân minh sáng lên. A, sao mà mình lại quên đám Hắc y nhân kia được nhỉ? Dám làm loạn ở địa bàn của nàng, còn dám làm tướng quân lão cha của nàng bị thương, sao nàng có thể tha cho bọn chúng được chứ.
"Bản cung có cách khiến chúng khai, hơn nữa tuyệt không tra tấn."
"A, Hoàng hậu có cách gì?" Hiên Viên Dạ nghiêng người nhìn Lãnh Loan Loan, cảm thấy hứng thú.
"Nhìn rồi chẳng phải sẽ biết sao." Lãnh Loan Loan nói, đi ra ngoài.
"Trẫm muốn đi."
Hiên Viên Dạ thấy nàng rời đi, cũng nhanh chóng đứng dậy, nói với Hứa Mậu, "Còn không mau bãi giá."
Hứa Mậu vừa nghe, chạy ra ngoài cửa gọi thái giám nâng kiệu rồng.
Hiên Viên Dạ cùng Lãnh Loan Loan cùng ngồi trong kiệu rồng, hướng đến thiên lao. Ánh dương sáng bạc rơi trên hoa và cây cảnh, giống như khủ lên chúng một lớp áo lấp lánh.
Thiên lao
Rất nhiều thị vệ gác, âm lãnh không có một tia nhân khí.
"Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu giá lâm."
Giọng nói lanh lảnh vang lên ở nơi âm trầm này, thị vệ cả kinh, quỳ xuống:
"Tham kiến Hoàng thượng, nương nương."
Cỗ kiệu dừng trước cửa Thiên lao, Hiên Viên Dạ nắm Lãnh Loan Loan bước xuống. Bọn thái giám đều cúi đầu, chờ đợi phân phó.
"Các ngươi lưu lại đi."
Lãnh Loan Loan phất tay với thái giám, tổng quản Thiên lao dẫn hai người vào Thiên lao.
Thiên lao, những gian tù nối tiếp nhau, bởi vì bịt kín, nên dù bốn vách tường bên trong đều treo đèn, nhưng ngọn đèn u ám, càng tăng thêm mấy phần âm trầm.
Hiên Viên Dạ, Lãnh Loan Loan được tổng quản dẫn đến một gian phòng tận cùng bên trong. Đẩy ra cánh cửa vừa lớn vừa nặng, 'két' một tiếng, trong Thiên lao yên lặng vang lên một âm thanh chói tai. Mười Hắc y nhân đều bị cột vào những chiếc cọc gỗ, những sợi xích sắt lớn trói chặt người, y phục đã có vết máu loang lổ, mái tóc hỗn độn buông thõng, che khuất khuôn mặt.
Nghe thấy động tĩnh, mấy người đều ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở Hiên Viên Dạ một thân hoàng bào và Lãnh Loan Loan nhỏ nhắn. Sợi tóc tùy ý buông thả, cách khom người khiến nàng trở nên lạnh như băng. Đáy mắt hận ý không chút nào che giấu, nếu không phải bị trói, tin rằng đám Hắc y nhân này sẽ xông lên xé rách họ. Là vì tiểu nữ oa này bắt được thủ lĩnh của bọn họ, lại đưa tới một đám Hắc y nhân khác bao vây, nếu không, tin rằng vào giờ phút này, kết cục của chúng sẽ không phải ở trong nhà lao lạnh như băng lao này.
Hiên Viên Dạ nhíu mày, trừng mắt nhìn. Một đám người đáng chết, cư nhiên dám ngông cuồng nhìn chằm chằm Loan Loan như thế, quả thực không biết sống chết.
Lãnh Loan Loan ngửa đầu, ánh mắt bình tĩnh như nước, đi đến trước mặt một Hắc y nhân, nhìn chăm chú vào miệng vết thương còn chảy máu trên người hắn. Lấy qua một chiếc roi một bên, vung tay đánh không ngừng.
Hắc y nhân trừng mắt nhìn nàng, thân thể không kìm lòng được co rúm lại. Chớp mắt, làn roi vung ra, đau đớn lan tràn. Nữ oa này quả thực là ma quỷ, Hắc y nhân đều không quên khoảnh khắc nàng ở giữa điện, mặt không đổi sắc chọc mù mắt lão đại, chặt tay hắn.
Hiên Viên Dạ được tổng quản bưng tới một chiếc ghế dựa, dựa lưng vào ghế tràn đầy hứng thú nhìn Lãnh Loan Loan. Không phải Loan Loan đã nói không cần tra tấn sao? Hiện tại nàng như vậy là muốn làm gì?
Không khí trong ngục giống như bị rút dần đi, Lãnh Loan Loan không nói một lời, chỉ có cây roi lúc ẩn lúc hiện. Thời gian từng chút một đi qua, dần dần, trong mắt Hắc y nhân đã bắt đầu toát ra thần sắc khủng hoảng. Gã nhìn chằm chằm nàng, ngay cả hô hấp cũng thật cạn kiệt.
Nữ oa này rốt cuộc muốn làm gì?
Bởi vì không đoán ra, bọn họ càng sợ hãi.
Ngay khi họ nghĩ mình sắp không thể hít thở, khủng hoảng mà chết, Lãnh Loan Loan lại quăng roi sang một bên, cây roi rơi vào bếp lò đỏ rực. Từ trong lò phát ra tiếng roi bị thiêu đốt, khói toát ra.
Lãnh Loan Loan đi về bên người Hiên Viên Dạ, vẫy tay với quản ngục một bên.
Quản ngục liếc nhìn Hiên Viên Dạ, được sự cho phép của Hoàng đế, liền cẩn thận cúi người, nghe sự thì thầm của Lãnh Loan Loan, rồi trở đi.
"Két..."
Quản ngục rời đi, sau một lúc mang về mười mấy tên thị vệ.
Lãnh Loan Loan vung tay lên, mười mấy tên thị vệ đi đến trước mặt mười tên Hắc y nhân. Một đối một, bắt đầu hỏi bối cảnh của chúng, là ai sai họ ám sát đoàn sứ đến Thiên Diệu.
Hiên Viên Dạ một trận kinh ngạc, đây là cái mà Loan Loan gọi là biện pháp mà không cần dùng hình? Hắn căn bản không thấy có cái gì đặc biệt? Nhưng rất nhanh, hắn đã hiểu được. Mười mấy tên thị vệ hỏi đi hỏi lại Hắc y nhân những vấn đề giống nhau, như vô số tiếng o o của ong mật. Nửa canh giờ sau, một canh giờ sau, lại thêm nửa canh giờ, hai canh giờ giờ, vẫn không ngừng hỏi đi hỏi lại như cũ.
Hắc y nhân đầu tiên thì kiên trì cắn răng không đáp, nhưng tinh thần chúng giống như bị cào xé từ từ đến vô tận, vẻ mặt bắt đầu hoảng hốt, tòa thànhvững vàng rốt cục đã có vết nứt.
Lãnh Loan Loan cũng không có tâm trạng theo chân chúng tiếp tục nghe, liền kéo Hiên Viên Dạ rời đi. Nhưng lại phân phó nếu thị vệ hết nước miếng, thay người khác tới hỏi.
Đến bữa tối, từ thiên lao truyền đến tin tức. Toàn bộ Hắc y nhân đã khai, bọn họ là sát thủ Hổ Khiếu phái đến, mục đích là muốn ám sát sứ thần Bắc Bang, Dạ Liêu, khơi mào chiến tranh giữa ba nước.
Hiên Viên Dạ bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đầu tiên là Lãnh Loan Loan làm cho Hắc y nhân cảm thấy không nắm được tình huống mà sinh khủng hoảng, lại lúc chúng khủng hoảng thì oanh tạc, khiến tinh thần chúng không thể tập trung, rốt cục đã hoảng hốt khai. Mà theo nàng nói, chiêu này tên là...
Chiến thuật tâm lý.