Chương 114: Rời Đi Bên Cạnh Ta
Buổi sáng tám giờ. Hôm nay cô cố ý dậy sớm chạy nhanh đến công ty. Đồng Thiên Ái vội vàng đi ra thang máy, hướng thẳng phòng làm việc đi tới. Trong lòng ý nghĩ từ tối hôm qua vẫn cứ đeo đuổi mãi đến bây giờ. Thậm chí ngay cả khi đi ngủ, cũng không có cảm giác an tâm! Cảm thấy rất phiền não!
Y Y nói "Gặp lại" , sẽ không phải là. . . . . .
"Đồng tiểu thư, chào buổi sáng!" em gái mới đến vừa đi ra từ phòng giải khát nhìn thấy có người tới liền chào hỏi nhiệt tình.
Đồng Thiên Ái vẻ mặt tươi cười " Chào Buổi sáng!"
Nói xong, lại bước nhanh hơn. Đẩy cửa kiếng ra, tầm mắt quét qua phòng làm việc, nhìn thấy vị trí của Tiền Y Y —— không có một bóng người. Chuyện gì xảy ra! . . . . . . Chẳng lẽ cô ấy thực sự. . . . . . Cứ như vậy. . . . . . Ở ngày thứ hai. . . . . . sau buổi tối đó? . . . . . . Biến mất không thấy? . . . . . . Ý nghĩ trong lòng, càng ngày càng xác định.Em gái mới đến bưng hai chén cà phê, đi tới bên cạnh Đồng Thiên Ái "Đồng tiểu thư, em rót hai ly, này ly cho chị!"
Đồng Thiên Ái như không nghe thấy lời của cô nói, kéo tay em gái bên cạnh hỏi: "Thật xin lỗi, em có nhìn thấy Tiền Y Y không?"
Em gái mới đến suy nghĩ một lát trả lời: "Không thấy! Bây giờ còn sớm ! Tất cả mọi người còn chưa đi làm! Thế nào? Đồng tiểu thư có việc gấp?"
". . . . . ." Đồng Thiên Ái cúi đầu "Không có gì!"
"Cái này cho chị!" em gái mới đến đem chén cà phê đặt ở trên bàn làm việc của cô.
". . . . . . Cám ơn em. . . . . ."
Đồng Thiên Ái nhìn chằm chằm vào ly cà phê, hồi tưởng lại thời gian trước ở trong phòng trà cùng Tiền Y Y chợt cảm thấy sống mũi cay cay. Y Y. . . . . . Ngươi nói "Gặp lại" . . . . . . chẳng lẽ là. . . . . . Cũng không gặp lại . . . . . . Đôi tay đang cầm chén cà phê, ngơ ngác ngồi tại chỗ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi chờ đợi một ai đó cảm giác thời gian khá dài. Mặc dù chỉ có một phút, nhưng dường như thấy trôi qua thật lâu. Nhân viên bắt đầu đến, căn phong yên tĩnh cũng dần trở nên ồn ào náo nhiệt hơn. Đồng Thiên Ái nhìn chằm chằm chỗ rẽ, trong lòng cảm thấy hồi hộp hơn bao giờ hết. Mỗi một lần mong đợi lại đổi lấy một lần thất vọng. Tiền Y Y vẫn không thấy xuất hiện. Rốt cuộc không nhịn được đứng dậy, đi về phía phòng làm việc của Miss Trần. Cửa không có khóa đang mở . Đồng Thiên Ái đưa tay gõ cửa: "Xin lỗi! Miss Trần, em muốn hỏi, Tiền Y Y hôm nay xin nghỉ sao? Nên không có đi làm?"
Miss Trần ngẩng đầu, ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn cô, "Đồng tiểu thư, không phải là em với Tiền tiểu thư quan hệ rất tốt sao?"sao thế? Tiền tiểu thư cùng công ty ký hợp đồng kỳ hạn là nửa năm, đúng lúc hôm qua là hết hạn. Nàng đã đưa đơn thôi việc cho công ty,chẳng lẽ em cũng không biết sao?"
". . . . . ." Đồng Thiên Ái cảm thấy tâm nhải một cái "bộp bộp", buồn buồn nói "Cám ơn Miss Trần, em đi làm việc!" Trở lại chỗ ngồi, Đồng Thiên Ái ngã ngồi trên chiếc ghế. Chợt phát hiện, ở chỗ này bây giờ một thân một mình rồi. Ở nơi hoàn cảnh xa lạ, không có ai làm bạn rồi!Đồng Thiên Ái. . . . . .một mình. . . . . .
Đôi tay vuốt trán, cúi đầu, chợt thấy có chút khó chịu. Cô cảm thấy mình nên sớm phát hiện Y Y có điểm khác lạ mới phải! Ngày hôm qua nên lập tức xông lên hỏi cô ấy xem thế nào! Các cô là chị em tốt, không phải sao?
Như vậy tại sao. . . . . . Y Y đột nhiên muốn rời khỏi đây? . . . . . . Nghiêng đầu, ngó ra ngoài cửa sổ.Gương mặt tròn trịa đáng yêu của Tiền Y Y loáng thoáng hiện lên. Cô ấy sẽ nháy mắt mắt to tròn, đưa tay về phía mình "30 tệ! Phần cơm này! Thêm chút tiền công!"
"Thiên Ái! Đồng Thiên Ái! Bắt đầu từ hôm nay, ngươi và ta là chị em tốt!" . . . . . .Cho tới bây giờ, đều nghĩ không muốn cùng người khác kết giao. Nhưng lại không tự chủ được thích thân cận Tiền Y Y, thích cùng cô ấy ở chung ,cảm giác tự do tự tại. . . . . . Không có bị trói buộc. . . . . .Y Y, ngươi sẽ đi nơi nào? Chúng ta còn có thể gặp lại không?
Một ngày trôi qua trong bàng hoàng, hồi tưởng lại quá khứ. Không có tiền Y Y làm bạn, quả nhiên là tịch mịch rất nhiều. Không còn có người lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau mình, ôm cổ của mình, thân mật cọ cọ.Sẽ không có. . . . . . Cuộc sống bắt đầu trở lại yên tĩnh như trước. . . . . .
Đồng Thiên Ái! Sao thế ? Ngươi đang sợ cô đơn sao? Nhưng trước kia ngươi vẫn kiên cường một mình đó thôi! không mất mác! Mỗi người rời đi đều có nguyên nhân. . . . . .Một chú chim nhỏ mơ ước muốn bay lượn vậy tại sao muốn đem cánh của nó bẻ gảy đấy. . . . . .để cho nó bay lượn trong bầu trời xanh mênh mông. . . . . .
Cho dù cô không có ngươi bên cạnh, cho dù chim nhỏ bay qua bầu trời, không có để lại bất cứ dấu vết gì, cũng không cách nào quên sự thực —— nó đã từng ngao du qua. . . . . .Từ từ đi ra khỏi công ty đã thấy Tiêu Bạch Minh. Nhìn thấy cô xuất hiện, vội vàng mở cửa xe đi xuống, đứng trước mặt cô nở nụ cười, chờ đợi mình đi tới bên cạnh hắn.
Tại sao. . . . . . Lại có cảm giác muốn khóc. . . . . . cảm giác vô cùng mất mát. . . . . .đi tới trước mặt hắn, cố gắng nở nụ cười, không muốn làm cho hắn nhìn thấy mình có chút cảm xúc ưu thương.Tiêu Bạch Minh chăm chú nhìn vào ánh mắt của Thiên Ái,thấy được cô đang kìm nén cố gắng không để ý ánh mắt của cô, nhàn nhạt hỏi "Ái! Hôm nay em có khỏe không?"Lại là giọng nói. . . . . .nhẹ nhàng như vậy. . . . . Hít mũi một cái, cúi đầu không dám nhìn hắn. Nín một lát, có chút nghẹn ngào, nhẹ nhàng gọi một tiếng "anh Bạch Minh. . . . . ." anh có phải hay không. . . . . .Có một ngày. . . . . . Cũng sẽ rời khỏi em . . . . . .