Chương 141: Cố Ý Lạnh Lùng
Sau tất cả mọi chuyện, buổi chiều hôm nay yên ắng chưa từng thấy. Gã biến thái chết tiệt đó, không hiểu sao lại đối xử tốt với cô. Thậm chí, hắn còn cố ý phân phó cấp dưới an bài cho cô một phòng làm việc riêng.
Trong căn phòng làm việc nhỏ, Đồng Thiên Ái ngơ ngác ngồi. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm màn hình vi tính phía trước, trong đầu lại hiện về những chuyện vừa xảy ra.
Muốn tỉnh táo bao nhiêu, Đồng Thiên Ái lại cảm thấy chính mình u mê bấy nhiêu. Lúc trước đối với những người từng theo đuổi cô đều kiên quyết từ chối. Sao lần này lại không dứt khoát như vậy. Còn không ngừng nghĩ đến muốn chết… Không được cô muốn bình tĩnh lại. Không thể nghĩ đến chuyện đó.
Nghiêng đầu về phía cửa sổ, lại nhìn thấy gương mặt tuấn tú khí thế bức người, vẻ mặt nham nhở lần nữa hiện lên trước mắt. Là ảo giác sao? Đồng Thiên Ái đưa tay dụi dụi mắt, cuối cùng gương mặt đáng ghét kia cũng biến mất.
“Cộc Cộc…”là tiếng gõ cửa. Nằm ở trên bàn, tựa như chú chó Nhật lười biếng, Đồng Thiên Ái nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng ngẩng đầu lên. Nhìn về phía cánh cửa, Đồng Thiên Ái chán ghét nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Người gõ cửa là Quan Nghị, thân thể cao ngất của hắn đang đứng chặn trước cửa. Hắn đứng đó nhìn Đồng Thiên Ái lười biếng, nở nụ cười thân thiện “ Đồng tiểu thư! Tan sở rồi! Cô không về sao? Hay là muốn ở đây qua đêm?”
“……” Đồng Thiên Ái liếc nhìn một cái, quyết định trầm mặc. Với những người đi theo tên biến thái, cô là không có tiếng nói chung với bọn họ. Biện pháp tốt nhất chính là đem những người đó ra khỏi tầm mắt, xem bọn họ là không khí. Như thế chính mình mới cảm thấy thoải mái. Theo suy nghĩ đó của chính mình Đồng Thiên Ái lẳng lặng cúi đầu đi về phía cửa.
Quan Nghị thấy cô như thế cũng thờ ơ mỉm cười, rất tự nhiên lui về phía sau cho cô bước đến. Đứng sau Quan Nghị, Tần Tấn Dương trầm lặng, đôi tay để vào trong túi quần tây. Hắn đứng đằng sau nhìn chằm chằm vào Đồng Thiên Ái. Thở dài chán nản. Cô gái nhỏ này không thèm nói một lời nào sao? Sao lại quật cường đến như vậy chứ? Nhìn cô như thế, Tần Tấn Dương quyết định lần này không ép buộc cô gì nữa.
“Quan Nghị! Đi thôi!” nhàn nhạt mở miệng, ngay lập tức xoay người rời đi.
Đồng Thiên Ái sửng sốt một chút, tay nắm chặt lấy quai túi xách, vì lời nói lạnh lùng của Tần Tấn Dương mà trở nên cứng ngắc tại chỗ. Nghe hắn nói thế, cô hẳn là nên thở phào nhẹ nhõm chứ, nhưng sao trong lòng lại thấy có gì đó buồn bực, mất mát.
Từ từ ra khỏi cao ốc Tần thị, Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên liền phát hiện Tiêu Bạch Minh đã đứng bên kia đường đợi cô từ sớm. Lần này anh không đi xe, chỉ là đứng phía đối diện, hướng nhìn về phía cô, nở ra nụ cười thương yêu. Sau đó, anh mở bước chân, hướng về phía cô đi đến.
Đồng Thiên Ái đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích, vốn là muốn bước chân đi đến nhưng trong nháy mắt bản thân lại thu hồi lại. Đứng bên này nhìn sang, thấy Tiêu Bạch Minh từ đàng xa đi đến, anh tựa như một người bảo vệ, một thiên sứ của chính cô. Đúng vậy… anh là người bảo vệ… là thiên sứ… Chính mình lại thấy ảo não vì phát hiện này. Người bảo vệ… cũng không phải là người yêu đi… Đồng Thiên Ái lần này thì không có cách nào trốn tránh nữa rồi. Đúng như lời tên kia nói mình đối với anh Bạch Minh là thích. Là thích chứ không phải yêu. Như vậy rốt cuộc thì chính mình thích người nào yêu người nào.
“Thiên Ái! Em đói bụng không? Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm ở Tần thị, cảm thấy thế nào?” Tiêu Bạch Minh không biết từ lúc nào đã sang đến bên này, đang đứng trước mặt cô.
Đồng Thiên Ái ngẩng mặt lên nhìn anh, buồn buồn ‘Dạ!’ một tiếng “Bụng có chút đói rồi… Em muốn ăn….”
“Thiên Ái muốn ăn gì vậy?” Tiêu Bạch Minh đưa tay vuốt vuốt tóc cô, sau đó dắt tay cô đi lên “ Anh để xe ở bãi đỗ xe ngầm rồi! Mình cùng đi nào!”
“Dạ được!” Đồng Thiên Ái không để ý nói “ Tùy tiện ăn món gì cũng được, không sao cả!”.
Đáy mắt Tiêu Bạch Minh liền xuất hiện bóng dáng chiếc xe Benz quen thuộc. Xuyên qua khung cửa kính màu đen, có thể tinh tường nhìn thấy vị chủ nhân bên trong. Tổng tài Tần thị, thủ lịch tổng tài oanh liệt của Đài Loan – Tần Tấn Dương.
“Thiên Ái! Sao không kéo áo khoác hẳn lên thế này?”
Đồng Thiên Ái theo phản xạ, cúi đầu nghiêng mắt nhìn thấy áo khoác chính mình đã khéo khóa lên được một nửa. Nghi ngờ nhìn Tiêu Bạch Minh, Đồng Thiên Ái tùy ý nói “Trời cũng không lạnh lắm…!”
“Gần đây thời tiết thay đổi em phải chú ý đến bản thân! Nếu không sẽ bị cảm đấy!” Tiêu Bạch Minh nói xong, đưa tay kéo khóa áo khoác lên cho cô. Tư thái cùng động tác hết sức thân mật.
Đồng Thiên Ái ngu ngơ đến ngốc nghếch, nâng lên khuôn mặt tươi cười nhìn anh. Nhưng vì đụng chạm nhỏ nhặt này lại khiến cô trong nháy mắt nhớ lại đêm hôm đó. Tay của anh, không biết là cố ý hay là vô tình, đụng nhẹ đến cô.
Chiếc xe theo đường thẳng chạy đến, thời điểm xẹt ngang qua bọn họ, tốc độ xe cực kì chậm rãi. Tần Tấn Dương nghiêng đầu nhìn hai người thân mật mờ ám với nhau. Lông mi không tự chủ cau chặt lại, đôi môi mỏng tức giận bặm chặt. Ngay giây tiếp theo, đôi tay đặt trên tay lái dường như cũng trở nên cứng ngắc. Cư nhiên lại để anh nhìn thấy hai người ở chung một chỗ thân mật.
Thái độ kia của Tiêu Bạch Minh có lẽ sẽ lừa gạt được Thiên Ái nhưng không gạt được ánh mắt của anh. Hắn là cố ý… cố ý ở trước mặt anh diễn vở kịch thân mật.
Tần Tấn Dương cười khẩy một cái tự thưởng cho phát hiện của chính mình. Hắn nên biết rõ vị trí của hắn trong lòng Thiên Ái là gì. Cũng không phải vị trí mà hắn ao ước. Chỉ là Thiên Ái cô ấy quá lệ thuộc vào hắn. Nói chính xác hơn, hắn đối với Thiên Ái chỉ là bạn bè không hơn không kém mà thôi. Cho nên hắn cô tình làm ra động tác kia sao? Tiêu Bạch Minh hẳn là hạnh phúc với trò này lắm đây. Tần Tấn Dương chán ghét nhìn về phía trước, đối diện với ánh mắt Tiêu Bạch Minh.
Tiêu Bạch Minh dùng dư quang cuối mắt quan sát chiếc xe phía đối diện. Chống lại tầm mắt của Tần Tấn Dương, lại nhận được ánh mắt khiêu khích của hắn, hơn nữa còn là ánh mắt ý vị sâu xa, cảm giác như chính mình bị hắn nhìn thấu.
Quả nhiên, anh khẩn trương đến mức ngu xuẩn rồi. Sao lại dùng chuyện nhỏ nhặt này để biểu hiện địa vị của mình cho người đàn ông kia biết chứ. Tiêu Bạch Minh nhìn chiếc xe dần dần khuất xa, đầu lại căng đau dữ dội.
Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, nhìn thấy chân mày anh nhíu chặt, có vẻ khó chịu, quan tâm hỏi anh
“Anh Bạch Minh… anh làm sao vậy… Anh không khỏe à? Sắc mặt của anh rất xấu!”
“Không sao đâu! Anh dẫn em đi ăn cơm! Có lẽ là do dạo này công việc quá nhiều!” Tiêu Bạch Minh cố nén nỗi đau, tận lực bình thản nói với Đồng Thiên Ái.