Chương 177: Chính Là Ghen
"Hả" Tần Tấn Dương không chút nghĩ ngợi, có chút tức giận nói, ''Anh chính là ghen!''
Đáng chết! Anh chính là ghen! Bởi vì cô luôn né tránh anh, lại hay thay đổi thất thường, để cho anh làm sao sẽ không lo được lo mất đây? Tính đi tính lại, còn là lỗi của con nhím nhỏ này!
Đồng Thiên Ái sửng sốt một chút, không nghĩ tới anh sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy. Bên tai có hơi hồng hồng, dần dần nhuộm cả khuôn mặt. Trong lòng có chút chút ngọt ngào, cũng làm bộ không cử động.
''Buông ra! Anh không buông ra,nếu không vừa tan tầm tôi sẽ đi tìm học trưởng, tôi còn muốn hướng anh ấy cười nịnh nọt! Nhanh lên một chút mau tránh ra!'' hướng hắn gầm nhẹ, làm thể nào cũng không đẩy được thân thể cứng rắn trước mặt.
Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa đàn ông và phụ nữ, sức lực của đàn ông luôn lớn hơn so với phụ nữ! Thật thua thiệt!
Tần Tấn Dương mân môi, ảo não nhíu mày. Trong đầu suy nghĩ, chợt có ý tưởng. Dắt tay của cô, xoay người lôi kéo cô đi ra khỏi phòng làm việc nhỏ.
''Anh kéo tôi đi đâu! Tần đại tổng tài!'' Đồng Thiên Ái dùng sức bỏ tay hắn ra, nhưng là bỏ thế nào cũng không được.
Thế nào lại như vậy! Thật là muốn chết!
Tần Tấn Dương sải bước hướng phòng làm việc của mình đi tới, đưa tay đẩy cửa ra, lôi kéo Đồng Thiên Ái đi vào. Cánh cửa ''Bang -----'' một tiếng, đóng lại.
''Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì hả!'' Đồng Thiên Ái nhíu khuôn mặt nhỏ lại, căm giận hét.
Bên trong phòng làm việc của tổng tài, Quan Nghị vẫn không có rời đi, ngồi ở đấy chờ Tần Tấn Dương trở lại, càng muốn xem anh trương ra bộ mặt đen.
Không nghe thấy tiếng vang sau lưng, vội vàng quay người lại.
Nghe được tiếng hét tràn đầy sinh lực của Đồng Thiên Ái, ánh mắt nhìn một đôi dở hơi. Một tay chống cằm, dù bận vẫn ung dung nhìn bọn họ "Biểu diễn".
Tần Tấn Dương xoay người, thân hình cao lớn hướng về phía xô, nheo lại đôi mắt đẹp lại, : "Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ làm việc ở chỗ này!"
"Cái gì?" Đồng Thiên Ái há to miệng, chỉ vào anh quát, "Anh không có nhầm chứ? Nơi này chính là phòng làm việc của tổng tài đấy!"
Biến thái chết tiệt! Chẳng lẽ hắn đem phòng làm việc của tổng tài tặng cho cô sao? Không thể nào! Lại đang bắt đầu lên cơn điên đây! Gần đây thường hay nổi điên, hơn nữa còn càng ngày càng nghiêm trọng.
Tần Tấn Dương khinh thường hừ lạnh, "Phòng làm việc của tổng tài thì sao! Dù sao bắt đầu từ hôm nay em bắt đầu ở chỗ này làm việc!"
"...." Khóe miệng giật giật, vô cùng nghiêm túc hỏi. "Như vậy, Tần đại tổng tài, anh tính để cho tôi ngồi ở cái bàn làm việc nào đây? Chẳng lẽ là ngồi bàn làm việc của anh....."
Còn chưa dứt lời nói, trực tiếp bị anh cắt đứt, :"Nếu em thích, em cứ việc ngồi!"
Hả? Không phải chứ! Ngày mai mặt trời nhất định sẽ mọc ở hướng tây à xem!
"Tần Tấn Dương!" Đồng Thiên Ái bất lực hét lên tên của anh. Anh có biết bây giờ mình đang làm gì không! Quả thật giống như một hài tử, tùy hứng như vậy!
"Bà xã! Anh không phải đang ở trước mặt em sao!" Lửa giận Tần Tấn Dương trong lòng Tần Tấn Dương đã tắt, khôi phục lại bình thường.
Bà xã?..... Bà xã! ........
Đồng Thiên Ái nhất thời cảm thấy thiếu không khí, có loại cảm giác vô lực. Ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt tuấn tú đang cười giống chó kia, hận không vung quả đấm được, liền trực tiếp đánh hắn ngất đi.
"Nói cho anh một lần cuối cùng! Không ----- được ------ gọi ----- như ---- thế-----" từng chữ vô cùng trịnh trọng mà cảnh cáo.
Tần Tấn Dương gật đầu một cái, giống như vô cùng trịnh trọng tiếp nhận, "Anh đã nghe! Lão bà!"
Trời ơi! Điên rồi! Thủ lĩnh tổng tài Đài Loan Tần Tấn Dương, hắn bị điên rồi! Hơn nữa không phải chỉ là hơi điên, mà phải là hoàn toàn điên rồi! Hoàn toàn biến thành đồ ngốc rồi!
".........." Đồng Thiên Ái thở phì phò mà nhìn chằm chằm anh, lập tức không biết nên làm như thế nào cho phải.
Tần Tấn Dương nở ra nụ cười mê người, giả vờ vô tội hỏi, "Thế nào? Lão bà em làm sao vậy? Ai chọc giận em! Không cần phải giận, mặc dù như vậy nhìn cũng rất đáng yêu!"
"Tần Tấn Dương! Anh đi chết đi!" Đồng Thiên Ái rốt cuộc không nhịn được, lấy ra ba năm học Không Thủ Đạo, hung hắng hướng bắp chân anh đánh tới.
Giống như là đã sớm biết cô sẽ hành động như vậy, bàn tay theo phản xạ đưa ra theo động tác của cô, dễ dàng ôm hông cô, không để cho cô có bất kỳ cơ hội nhúc nhích nào.
Tần Tấn Dương kề sát lỗ tai cửa cô, nhẹ nhàng nói, " Lão bà! Anh không chết! Anh chết em thì làm sao đây?"
Buồn nôn! tên biến thái này thật buồn nôn!
" Anh yên tâm! Anh chết, tôi tuyệt đối sẽ tốt hơn bây giờ! Còn có thể tìm bạn trai, sau đó gả đi, sống vui vẻ hạnh phúc!" Đồng Thiên Ái nheo mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói.
Quả nhiên, người kia lại bắt đầu trở mặt, cáu kỉnh quát, "Em dám!"
"Ai nói tôi không dám!" Đồng Thiên Ái không chút nghĩ ngợi, trả lời. Giống như muốn làm trái lại ý của hắn.
Quan Nghị vẫn đang xem tiết mục náo nhiệt, rốt cuộc không nhịn được cười to lên, "Ha ha -----" gương mặt trẻ con bởi vì phải cười to, nhìn có chút dữ tợn.
"......"
"........."
Nghe thấy một tràng cười gian trá, Tần Tấn Dương cùng Đồng Thiên Ái đều buồn bực, một giấy sau vô cùng ăn ý nghiêng đầu, hai cặp mắt bắn về kẻ đang ngồi trên ghế.
"Làm sao anh lại ở chỗ này!"
"Làm sao cậu lại ở chỗ này!"
Lời vừa ra khỏi miệng, liền ăn ý giống nhau như vậy.
"A! Các cậu rất ăn ý nha!" Quan Nghị nhìn bọn hộ, kêu lên.
Tần Tấn Dương không nói gì, ngắm nhìn Đồng Thiên Yêu bên cạnh.
"Ai cùng anh ta có ăn ý chứ!" Đồng Thiên Ái đỏ mặt, nhỏ giọng phản bác.
Thật là muốn chết! Cư nhiên lại có người ngồi trong văn phòng, bọn họ cũng không phát hiện! Nói cách khác tất cả mọi chuyện mới nói vừa rồi, cũng bị cái tên tay sai đáng ghét này nghe được!
A a a a ------
Nghĩ tới đây, nghiêng đầu sang chỗ khác, hung hăng trợn mắt nhìn cái tên đầu sỏ bên cạnh. Nếu không phải cái tên biến thái đáng chết này, thì làm sao lại lúng túng như vậy! Trời ơi! Về sau nhìn mặt Quan đại thư ký như thế nào đây!