Chương 228: Chờ Đợi Chờ Đợi
Beta: Ha.chi
Sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, Đồng Thiên Ái đã rời giường. Nói đúng hơn là đêm qua cô cơ hồ không thể nào ngủ. Hận không thể vừa nhắm mắt lại thì trời liền sáng.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tỉnh lại. Quay đầu nhìn đồng hồ, đã sáu giờ 30' rồi !
Một giây kế tiếp, phấn chấn tinh thần, vội vàng từ trên giường nhảy xuống, kích động bắt đầu mặc quần áo.
Bước nhỏ mà nghĩ muốn chạy về phía phòng tắm, vừa mới mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy một người gương mặt còn ngáy ngủ . Cô ta híp mắt, bộ dạng đầy mỏi mệt, giống như là cá Du Hồn, Phiêu Miểu đi về phía trước .
Đồng Thiên Ái đứng ở cửa miệng không nói gì, cứ như vậy nhìn cô ta, nhìn thấy cô ta đi ngang qua mình, lúc này chân mới tiếp tục bước đi.
Chợt sau lưng Phương Tình đột nhiên lên tiếng, thanh âm cũng là mơ hồ không rõ, "Thiên Ái. . . . . . Sớm như vậy. . . . . . Cậu đứng đây làm cái gì a. . . . . . Lúc này mới mấy giờ a. . . . . ."
"Éc. . . . . ." Đồng Thiên Ái lúng túng dừng bước lại, lập lòe nhìn xuống thân Phương Tình chỉ thấy một bộ dạng hỗn độn .
Cô có chút ngượng ngùng mỉm cười, ấp úng giải thích, "Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tớ. . . . . . Cho nên tớ muốn đi sớm một chút a. . . . . . ừ. . . . . . Chính là như vậy. . . . . ."
"Vậy sao? Sáng sớm phải đến chỗ mẹ cậu ?" Phương Tình có chút tỉnh, liếc nhìn cô tò mò hỏi .
Đồng Thiên Ái liền vội vàng gật đầu, híp mắt khẽ cười, "Đúng vậy a đúng a! Tớ sớm một chút đến chỗ mẹ! Tiểu Tình cậu ngủ thêm đi nha! Tớ đi rửa mặt trước!"
Phương Tình cũng không nói thêm gì, xoay người đi vài bước, nghiêng đầu sang chỗ khác nói tiếp, "Một lát tớ lái xe đưa cậu đi?"
Đồng Thiên Ái đã đi vào phòng tắm, cửa vừa khép vào một nửa, "Không cần nha! Tớ muốn tự đi!"
"Vậy cũng tốt! Vậy tớ đi ngủ thêm một chút!" Phương Tình làm bộ như cái gì cũng không biết khi nói, nhưng mà trên mặt lại nâng lên nụ cười đắc ý, giống như là quỷ kế đã được như ý.
Trên giường lớn trong phòng ngủ, Quý Hướng Phàm còn đang ngủ. Bị không khí lạnh như băng bên cạnh thổi tới, hắn theo trực giác nhíu nhíu mày, lầu bầu một tiếng, "Bà xã! Làm sao em lại chậm như vậy!"
"Ông xã! Em đã nói với anh! Em sẽ làm được mà! Thiên Ái sẽ có thể hạnh phúc vui vẻ !" Phương Tình tâm tình thật tốt đôi tay nâng mặt của hắn lên, vui vẻ ghé vào tai hắn nói.
Quý Hướng Phàm đưa tay ôm chặt cô, đầu tựa vào cổ của cô hỏi, "Sao? bà xã anh lại làm ra chuyện gì tốt nữa rồi sao?"
"Hắc hắc he he!" Phương Tình lại cố lộng huyền hư (cố làm ra vẻ cao siêu), không trực tiếp nói ra sự việc, nói chung chung. "Em ấy à! Em ngày hôm qua đã làm một chuyện vĩ đại!"
"Buổi sáng hôm nay tâm trạng Thiên Ái liền vui vui vẻ vẻ! Ai! Nói không chừng em có thể cùng cô ấy kết hôn một lượt !"
Quý Hướng Phàm cái gì cũng không còn nghe vào, chỉ nghe được một câu cuối cùng, vô cùng đồng ý gật đầu, "Như vậy là tốt rồi! Bà xã chúng ta kết hôn luôn đi! Không cần chờ đôi nam nữ chậm chạp kia!"
Vừa mới dứt lời, Phương Tình đẩy hắn ra lật người, ôm chăn chuẩn bị ngủ bù lại, thanh âm lười biếng, thờ ơ nói: "Kết hôn à? Được đó! Khi nào Thiên Ái kết hôn, thì em cũng sẽ kết hôn!"
". . . . . ." Quý Hướng Phàm chợt trợn to hai mắt, bộ dáng trông rất ão nảo.
Phải chờ tới khi Thiên Ái kết hôn? Sao phải như vậy a! Thiệt là! tại sao số hắn lại khổ như vậy a! Rõ ràng đã cùng hắn ở chung một chỗ nhưng tại sao lại không muốn cùng hắn kết hôn?
Trong phòng tắm, Đồng Thiên Ái cầm khăn lông lau chùi mặt.
Đưa tay đem tóc mình buộc kiểu đuôi ngựa thật cao, hài lòng nhìn thấy bộ dạng phấn chấn của mình. Hướng về phía gương trang điểm, triển khai một nụ cười thật to.
Nhỏ giọng nói, "Mẹ! Lâu như vậy không thấy Thiên Ái, mẹ nghĩ Thiên Ái thế nào?"
Nghĩ tới, vừa cúi đầu vừa nói thầm. "Không biết hôm nay cái tên biến thái đó có đến hay không! Mẹ! Mẹ nhìn thấy hắn mẹ sẽ thích hắn sao? Hắn là một nam nhân lộn xộn lung tung!"
Mất mấy phút ngây ngô soi gương, Thiên Ái đưa tay vỗ đầu mình.
"Này! Đồng Thiên Ái! Cô thật là một kẻ ngu ngốc! Cô ở nơi này mè nheo cái gì đây? Nhanh một chút lên đường đi!" Khẽ nguyền rủa một tiếng, vội vàng đem khăn lông treo lên, vừa đem bãi chiến trường thu dọn lại vừa sắp xếp lại đồ dùng tắm gội.
Vội vàng rời ra khỏi phòng tắm, chạy đến phòng ngủ của mình. Tiện tay cầm lên túi xách đặt trên ghế, cùng với trái cây cúng tế đã chuẩn bị từ sớm cô sải bước ra khỏi phòng.
"Có thứ gì quên mang theo không? Không có! Đi nhanh thôi!" Cô Cúi đầu, liếc nhìn đồ ttrong tay.
Đổi dép, xỏ chân vào giày của mình.
Vừa mới mở cửa phòng, chuẩn bị đi ra ngoài. Phương Tình từ trong phòng ngủ thò đầu ra, cười nói, "Thiên Ái! Trở về sớm một chút ăn cơm a! Nếu là mang nhiều thêm một người trở lại ăn cơm cũng không có chuyện gì a!"
"A! Tớ sẽ trở về sớm một chút!" Đồng Thiên Ái trong tay còn nắm túi xách vẫn cố gắng làm thành biểu tượng "OK".
Phương Tình hướng cô phất phất tay, "Đi đi! Đi đi!"
"Được!" Đồng Thiên Ái gật đầu, đi ra khỏi nhà trọ.
Trở tay đóng lại cửa, cô nháy mắt đột nhiên nhíu mày, "Ai? Tiểu Tình sao lại nói ra câu nói kia vậy?"
Đi được vài bước, trong lòng Thiên Ái hồ nghi. Mang nhiều một người trở lại ăn cơm cũng không có sao? Tại sao Tiểu Tình lại nói như thế? Thật sự là kỳ quái a! Chẳng lẽ cậu ấy biết Tần Tấn Dương nói hôm nay sẽ đến gặp mình?
Không phải đâu! Tiểu Tình làm sao biết!
Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không suy nghĩ nhiều nữa. Bấm cho cửa thang máy đóng lại, một đường thẳng đến tầng dưới cùng cao ốc. Chưa được vài phút, Đồng Thiên Ái đã sải bước vội vã đi ra khỏi cao ốc.
Lúc này, trời đã có chút sáng.
Trên đường cái người đi tới đi lui cũng không ít.
Đồng Thiên Ái đứng ở con đường bên cạnh cao ốc, đưa tay vẫy một chiếc tắc xi.
Chợt nhắm mắt lại, cảm thụ gió thổi phất qua bên mặt, phát ra chút ít tiếng vang rất nhỏ. Bên tai tựa hồ còn có thể dựa vào trong trí nhớ nghe thấy giọng điệu của hắn, thâm trầm nói —— Thiên Ái! Ngày mai nhất định phải chờ anh!
Khóe môi không tự chủ lộ ra nụ cười, đáy mắt phát ra ánh sáng long lanh.
Mở cửa xe, khom lưng ngồi vào bên trong xe, xe vững vàng đi về phía trước