Chương 232: Quỷ Thần Xui Khiến
Edit: Maria Liêu
Beta: Ha.chi+yunafr
Cao ốc Tần thị.
Quan Nghị trở lại phòng làm việc, vội vàng cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Đồng Thiên Ái, muốn nói cho cô biết sự việc đang xảy ra. Nhưng điện thoại di động của cô lại tắt máy!
"Chuyện gì xảy ra a! Chuyện trùng hợp sao? Cư nhiên tắt máy?" Quan Nghị thì thầm một tiếng, lắc đầu một cái, có chút mệt mỏi.
Nghĩ đến sự quan tâm của Tần Tấn Dương đối với Đồng Thiên Ái như vậy, vừa nắm con chuột, vừa tìm kiếm Người Thần Bí nhờ giúp đỡ.
Màn hình máy tính trong nháy mắt đưa tới một nụ hôn gió, ngay sau đó dữ liệu liền hiện lên, có thể nhìn thấy một dòng chữ nhỏ.
"Lần này muốn tra vị kia?"
"Phương Tình, điện thoại nhà, điện thoại di động, còn có điện thoại công ty, tất cả phương thức liên lạc." Quan Nghị mau lẹ gõ xuống ra một chuỗi chữ viết dài.
"Năm trăm vạn phí cố vấn, ngày mai gởi đến." Người Thần Bí ở đầu đó trả lời.
"Quy củ, hiểu!" Quan Nghị ngạc nhiên, lần nào đều cũng là như thế, dầu gì hắn cũng là khách quen cũ!
Qua một phút, như những lần trước , trong máy vi tính gởi tới một văn kiện.
"Hoàn thành nhiệm vụ, hy vọng ngày mai nhận được tiền của anh!" Tin tức phát xong, biểu tượng đã chuyển sang màu đen.
Quan Nghị vừa cảm thán, vội vàng mở văn kiện ra, nhìn thấy một loạt dãy số dài kia. Đưa tay cầm ống nghe điện thoại lên, mắt thỉnh thoảng lại liếc màn hình vi tính, bấm số.
"Thật xin lỗi! Số máy quý khách vừa gọi không thể liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau, gọi lại. . . . . ." Trong điện thoại di động, là giọng nói cứng nhắc của một cô gái truyền đến.
Quan Nghị nhíu mày, tiếp tục gọi.
"Tôi là Phương Tình! Tôi bây giờ không có ở nhà, nếu như có chuyện, xin nhắn lại sau một tiếng ‘beep’! Tôi sẽ liên lạc lại với bạn sau!" Giọng Phương Tình vang lên trong máy trả lời tự động.
Mày Quan Nghị nhíu lại càng ngày càng chặt, vô cùng bất đắc dĩ.
Muốn chết à! Làm sao lại trùng hợp như vậy .
Ngay sau đó bấm liên tiếp một dãi số, không phải "Không có ở công ty", chính là "Có chuyện gì xin nhắn lại", hoặc là "Con gái của tôi gần đây dọn ra ngoài, có chuyện gì thì hãy gọi điện thoại di động của nó" !
Thậm chí điện thoại của nhà mẹ cô cũng tra được, nhiều số thế kia, chính là không có một có số có thể tìm cô!
Quan Nghị có chút phiền não, cầm điện thoại di động gởi một cái tin nhắn cho Đồng Thiên Ái, hi vọng cô sau khi nhìn thấy thì có thể hiểu, tại sao hôm nay Tấn Dương không có đi gặp cô.
"Đồng Thiên Ái! Gia gia Tấn Dương bệnh tình nguy kịch, bây giờ cậu ấy đã trở về Anh quốc! Thấy tin này, tới Tần thị tìm tôi! Tôi ở Tần thị chờ cô!"
Nhắn xong tin, nhìn thấy tin nhắn báo lại "Gửi đi thành công", Quan Nghị lập tức ngồi phịch ở trên ghế .
Một đầu khác, Phương Tình đang kéo tay Quý Hướng Phàm, thật cao hứng đi dạo siêu thị.
Hôm nay siêu thị đặc biệt đông khách, hiện tại chính là thời gian siêu thị đông khách nhất. Nhón chân phóng mắt nhìn xung quanh, tất cả đều là đầu người, thầm cảm thán dạo này sao dân số tăng nhanh vậy.
Quý Hướng Phàm lôi kéo Phương Tình đi tới gian hàng đông lạnh, chọn mua cá.
Nhiệt độ tại gian đông lạnh vô cùng thấp, vì bảo đảm cá tươi cùng với chất lượng ngon.
Phương Tình không nhịn được kêu lên, "Này! Nơi này thế nào lại lạnh như thế a! Đoán chừng phải dưới mười độ đó"
"Cái này, em không hiểu rồi!" Quý Hướng Phàm giương đầu, nhất nhất quét qua những thứ này, "Giống như hải sản, bọn họ phải để nhiệt độ như vậy, nếu không cá sẽ hư hết"
Vừa đưa tay chỉ một con cá, hướng về phía phục vụ viên nói, "Chúng tôi muốn mua con này!"
"Ông xã! Kiến thúc anh thật rộng nha!" Phương Tình khó nén được khích lệ.
Quý Hướng Phàm híp mắt, cười nói, "Bây giờ mới biết a! Em là được gả ột ông xã vạn năng!"
"Tự cao tự đại!" Phương Tình chớp chớp đôi mi thanh tú, nói ra hai chữ, tựa hồ là nghĩ đến cái gì, vừa hướng về phía phục vụ viên hô, "Lấy thêm một con nữa! Chúng tôi mua hai con!"
Thiên Ái cùng vị Tần đại tổng tài kia! Hừ! Buổi tối sẽ đến ăn cơm!
Quý Hướng Phàm trong lòng mặc dù có chút hồ nghi, nhưng là nhìn thấy trên mặt cô có phần vui sướng, nên cũng không hỏi nhiều nữa. Không phải chuyện xấu, miễn là chuyện tốt là được!
"Nhìn xem thời gian coi! Hiện tại mấy giờ rồi!" Phương Tình nói xong, lấy điện thoại di động ra.
Một tiếng oán trách lầu bầu, "Hiện tại cũng sắp mười một giờ rồi sao? Chúng ta phải nhanh lên một chút .Ai? Nơi này thế nào không có sóng! Hay là điện thoại em hư!"
Quý Hướng Phàm giao tiền xong, nhận lấy túi cá màu đen. Cúi đầu nhìn qua mắt điện thoại di động của cô, "Không chừng mất tín hiệu! Nơi này là khu đông lạnh,vô cùng kín, mà tất nhiên cũng là tầng hầm!"
Phương Tình"Nha" một tiếng, không còn nghi hoặc nữa.
"Mua xong đồ rồi! Cơm trưa cũng còn chưa ăn! Một lát còn có người tới! Chúng ta sẽ bận rộn đó!" Vội vàng kéo tay Quý Hướng Phàm, hướng khu khác đi.
Nghĩa trang Nam Sơn.
Đồng Thiên Ái ngồi, đôi tay chống cằm, chỉ ngây ngốc chờ đợi. Ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, một đám lại một đám lơ lửng bay qua. Bản thân ngây ngô ngồi chờ.
Rốt cuộc không nhịn được, thì thầm một tiếng, "Tần biến thái! Rốt cuộc có tới hay không a!"
Nghĩ đến tin nhắn nửa đêm hôm qua của hắn, trong lòng không ngừng tự nói với mình: Đồng Thiên Ái! Đừng tức giận ! Tin tưởng mình, không có yêu lầm người! Vẫn là tin tưởng hắn!
Mười phút trôi qua, có chút không nhịn được nữa.
Cô cảm thấy vô cùng lo lắng, Tần Tấn Dương, lần này, chẳng lẽ lại đang đùa bỡn cô . . . . . .
Hồ nghi đưa tay vào túi xách sau lưng, muốn lấy điện thoại di động ra xem lại tin nhắn kia, như vậy cũng có thể cho chính mình một điểm an ủi. Cúi đầu, tìm trong túi xách, nhưng không tìm thấy điện thoại của mình.
"Không phải lại để quên trên tủ đầu giường đi?" Đồng Thiên Ái nỉ non một tiếng, cố gắng hồi tưởng.
Chợt, có chút áo não vỗ vỗ đầu óc của mình, "Thật là ngu ngốc! Ta thật sự là quá ngu ngốc! Không trách được lúc đi ra, còn cảm thấy quên cầm thứ gì!"
Nguyên lai là quên mang điện thoại di động rồi !
Làm sao bây giờ? Trở về lấy? Không được! Nếu là Tần biến thái tới, không nhìn thấy cô thì làm sao bây giờ?
Thôi! Anh ấy nhất định sẽ tới! Tần Tấn Dương, đây là anh tự mình nói đấy! Anh nhất định sẽ đến! Cô ở chỗ này chờ anh!