Chương 243: Không Muốn Bỏ Qua
"Let me take you?" Âm điệu hỏi thăm.
Mấy câu Anh ngữ đơn giản này, Đồng Thiên Ái có thể nghe hiểu, cao hứng gật đầu một cái, "OK! Thanks!"
Taxi dừng lại ở trước một khách sạn, Đồng Thiên Ái tùy tiện rút tờ bảng Anh trị giá lớn nhất cho tài xế. Vốn là muốn nói "Không cần thối lại", kết quả không biết nói sao.
Chu mỏ, không thể làm gì khác hơn là hướng về phía tài xế phất phất tay bảo không cần.
Tài xế cũng là mặt nghiêm túc, vội vàng quay cửa kính xe xuống, đem tiền lẻ đưa về phía cô, "You find a change!"
Đồng Thiên Ái sửng sốt một chút, vội vàng nhận lấy tiền lẻ, vừa cảm kích nói nhiều lần"Thanks". Đứng tại chỗ, nhìn taxi rời đi, lúc này mới xoay người, ngẩng đầu ngắm nhìn khách sạn.
Đẩy cửa vào, cô nhìn chung quanh một vòng.
Nhìn bảng giá tiền, lấy ra đầy đủ tiền đặt ở trên quầy, lấy ra giấy tờ của mình, hướng về phía nữ tiếp tân người Anh nói, "One!"
"I know!" Nữ tiếp tân tựa hồ thường thấy loại chuyện như vậy, nâng lên khuôn mặt tươi cười tỏ vẻ hiểu được trả lời.
Chẳng bao lâu, thẻ của gian phòng được đặt ở trên quầy, thử quét qua một lần khẳng định chính xác, "Room 503!" Nói xong, tay chỉ về phía cầu thang bên trái.
Đồng Thiên Ái vừa cầm lấy thẻ phòng cùng với giấy tờ tùy thân, vừa gật đầu nói, "Thanks!"
Xoay người, đi về phía cầu thang.
Trong phút chốc, phát hiện tình huống trong tưởng tượng của mình không có tệ đến như vậy.
Ít nhất dọc theo đường đi gặp người mình, cũng không tệ!
Xem ra chính mình còn rất may mắn a! Nhanh đi tắm! Bây giờ là bốn giờ sáng, sau đó nghỉ ngơi một hồi, sẽ phải lên đường đi gặp cái tên biến thái đó! Nghĩ đến mình đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, dáng vẻ hắn kinh ngạc, không cách nào khắc chế, cười trộm ra tiếng.
"503?" Đồng Thiên Ái tìm kiếm gian phòng của mình, ánh mắt quét qua từng gian phòng trong hành lang.
Rốt cuộc đi tới trước phòng 503, hướng về phía cửa, quẹt thẻ, đèn đỏ sáng lên, ngay sau đó cửa mở ra, thấy gian phòng sạch sẽ, chợt buông lỏng tâm tình.
Đóng cửa lại, đem túi đeo trên lưng ném lên giường, vội vàng xông vào phòng tắm, tắm trước nói sau.
Thoáng một cái qua 30 phút, cửa phòng tắm bị người mở ra.
Đồng Thiên Ái chỉ quấn khăn tắm lớn quanh người, cầm khăn lông khô lau chùi tóc. Đi tới phòng ngủ, ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ báo thức, nhíu mày, "Bây giờ mới bốn giờ sáng? Ai! Quá sớm!"
"Hiện tại đi! Bọn họ có lẽ còn đang ngủ! Mình nên đợi đến tám giờ hãy đi!" Cô nghĩ tới, ngồi ở trên giường, lẳng lặng chờ đợi thời gian trôi qua.
Một lát sau, vốn là tư thế đang ngồi, biến thành nằm.
Một lát sau, con mắt vốn là còn khẽ mở mắt, từ từ nhắm lại.
Thật sự là quá buồn ngủ hơn nữa quá mệt mỏi, bất tri bất giác cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Thời gian, từ từ trôi qua. . . . . .
Nhưng người trên giường vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại . . . . . .
Trên phi cơ từ Đài Bắc bay đi Anh quốc.
Tần Tấn Dương nghiêng đầu nhìn về phía tiếp viên hàng không, dung nhan anh tuấn tràn đầy nóng nảy, hỏi, "Còn mấy giờ nữa mới đến Luân Đôn?"
"Tiên sinh! Phi cơ đã bay mười giờ, qua hai canh giờ nữa, có thể đến được Luân Đôn Anh quốc! Xin không cần nóng nảy!" Tiếp viên lộ ra nụ cười mang tính nghề nghiệp.
Tần Tấn Dương không nói gì thêm, nhắm hai mắt lại.
Trong lòng lại bắt đầu đếm ngược tính giờ, còn hai giờ!
Chợt, nhớ tới lúc trước, giống nhau cũng là hai giờ. . . . . . Giống hệt lúc đó. . . . . .
Nhưng lại cố tình bỏ qua. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . . Anh không muốn cùng cô bỏ qua. . . . . .
Chờ anh! Trong lòng im lặng nói.