Chương 257: Đó Là Người Khác
Edit: Maria Liêu
Beta: Ha.chi
Cô..., trừ Tần Tấn Dương, đều chọc cho ba người bọn khốn khổ không dứt.
Cái gì gọi là trước kia cho rằng là, thật ra thì cũng không phải là?
Thật là không hiểu nổi rồi ! Cũng nghe không rõ! Tính cách các cô gái trẻ thật khó hiểu! Đặc biệt là Du đại tiểu thư từ nhỏ được coi như trân bảo cưng chiều mà lớn lên!
Du Hạo Thiên nghi ngờ nhìn Tần Tấn Dương, vừa nghiêng đầu nhìn con gái mình, chần chờ hỏi, "Kỳ Kỳ! Là như vậy sao? Hay là có người muốn con nói như vậy? Con yên tâm! Có cha ở đây, cha sẽ làm chủ cho con!"
"Cha!" Du Ty Kỳ có chút không chịu nổi kêu lên, cha cô thế nào mà ngoan cố như vậy !
Vừa đưa tay làm nũng lắc lắc cánh tay của hắn, tiếp tục dịu dàng nói, "Cha! Kỳ Kỳ biết cha rất thương con! Thế nhưng chuyện này, là ý của Kỳ Kỳ!"
Nghiêng đầu nhìn Tần Tấn Dương, mỉm cười nói, "Cùng Tần ca ca một chút quan hệ cũng không có!"
Vừa đưa mắt nhìn sang Tần Nhân Tông, giống nhau trấn định nói, "Cho nên, Tần gia gia! Cha! Các ngươi cũng không cần trách cứ Tần ca ca! Là Kỳ Kỳ muốn giải trừ hôn ước đấy!"
Cô nói xong, đứng dậy, đi tới bên cạnh Tần Tấn Dương, "Coi như không có chị Thiên Ái! Kỳ Kỳ cũng sẽ không gả cho Tần ca ca!"
Bởi vì. . . . . . Cô đã biết. . . . . . Cô cho tới nay chờ đợi là ai. . . . . .
Đó là người khác!
Du Hạo Thiên không nghĩ tới con gái của mình đột nhiên thay đổi chủ ý, chỉ là ánh mắt thâm trầm nhìn Tần Tấn Dương. Trong đầu tưởng tượng thấy tất cả khả năng, nhưng lại không nghĩ ra Kỳ Kỳ vì người nào mà thay lòng!
Rốt cuộc, mở miệng hỏi, "Kỳ Kỳ!Con nói con thích người khác! Như vậy người đó là ai?"
Ít nhất người kia phải tồn tại! Nếu không hay là lại lừa gạt bọn họ!
Du Ty Kỳ đỏ mặt, cũng là ấp úng không biết làm sao mở miệng.
Ai! Vừa nghĩ tới Quan Nghị, lại nghĩ đến khi còn bé. Bất chợt giờ mới hiểu được, thật ra thì đối với hắn, cũng đối với Tần ca ca từ đầu đến cuối đều là hai loại cảm giác không giống nhau.
Ngôn ngữ đã không cách nào biểu đạt nhưng là trong lòng đã hiểu rõ ràng!
Du Hạo Thiên thấy cô sững sờ mất hồn, nhíu mày, quát lên, "Tấn Dương! Có phải hay không con hướng Kỳ Kỳ nói cái gì rồi!"
"Không có!" Tần Tấn Dương trấn định nhìn lại hắn, cũng chỉ có hai chữ đơn giản trả lời. Ánh mắt của hai người trên không trung giao hội, va chạm ra tia lửa lấp lánh.
Đang ở lúc hai người giằng co, Du Ty Kỳ kêu to ra tiếng, "Không phải rồi! Cha!"
"Con. . . . . . Con có người trong lòng . . . . . ."
"Người kia. . . . . . Cha. . . . . . Tần gia gia. . . . . . Đều biết. . . . . ."
Mọi người tò mò nhìn cô, đều ở đây cố gắng hồi tưởng, rốt cuộc là người đàn ông nào cư nhiên được tâm của cô.
Du Ty Kỳ đỏ mặt, hít thở sâu một hơi tức, kêu to ra tiếng, "Con thích Quan Nghị ! Là Quan Nghị! Không phải là Tần ca ca!"
Một câu này nói ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người!
Nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra !
Người này, lại là Quan Nghị?
Du Ty Kỳ ho khan một cái, đi tới bên cạnh Tần Tấn Dương, kéo tay của hắn, nói, "Bắt đầu từ hôm nay! Con hi vọng cha! Tần gia gia! Còn có tất cả mọi người không cần đem con cùng Tần ca ca thành một đôi!"
"Bởi vì ! Chúng ta chỉ là như anh em thôi!"
"Còn có một chuyện, Oh! Hôn ước để con giải trừ! Con là con gái, cho nên con muốn mình là người chủ động trước! Dạ! Cứ quyết định như vậy! Tần gia gia sẽ đồng ý con chứ?"
Đem lời cô muốn nói nói hết, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về Tần Nhân Tông, chờ đợi ông đòng ý.
Du Hạo Thiên gặp tình hình như thế, cũng không có ngăn trở nữa. Dù sao mình chỉ cần con gái mình vui vẻ, ông cũng không sao cả. Hơn nữa người trong lòng Kỳ Kỳ là Quan Nghị, ông cũng không phản đối!
Bất kể là Tần Tấn Dương, hay là Quan Nghị, hai người này cũng không tệ, rất ưu tú!
"Kỳ Kỳ !" Tần Nhân Tông có chút cảm khái, không nghĩ tới làm vòng tròn lớn như vậy.
Nhớ tới trước đó, mình đem cô gái trẻ Đồng Thiên Ái kia đuổi đi, kết cục lại là như vậy? Thật đúng là có chút ngoài dự liệu! Nhưng là, không thể không nói như vậy rất tốt!
Tần Tấn Dương cùng Du Ty Kỳ nhìn chăm chú, Tần gia nhất gia chi chủ Tần Nhân Tông trầm giọng nói, " Chuyện những người tuổi trẻ các ngươi, tùy các ngươi đi!"
Sau đó, nghiêng đầu nhìn về Du Hạo Thiên, "Chúng ta những lão gia hỏa này, cũng không nhúng tay!"
Du Hạo Thiên nhìn con gái bảo bối của mình, nét mặt cô tươi cười như hoa, dung nhan của cô cùng người trong trí nhớ của mình lẫn nhau trùng điệp, đột nhiên hồi tưởng lại người vợ đã qua đời nhiều năm của mình.
Không khỏi không cảm khái, không thể không thở dài.
Thời gian . . . . . . Thật là mau. . . . . .
Người còn không phản ứng kịp, cũng đã qua nhanh như vậy. . . . . .
Du Ty Kỳ hài lòng gật đầu một cái, đột nhiên nghĩ đến gì đó, hét lên, "Cha! Con ngày mai muốn đi Đài Bắc! Trước nói cho cha biết! Nếu không cha ngày mai không tìm được con, lại lo lắng!"
"Ngày mai đi Đài Bắc?" Du Hạo Thiên trầm giọng hỏi, "Là đi gặp Tiểu Nghị sao?"
Du Ty Kỳ đỏ mặt, gật đầu một cái, không nói gì cũng là chấp nhận.
"Ai! Con gái nhà này chính là không giữ được !" Tần Nhân Tông khó lại nở được nụ cười đùa giỡn, rốt cuộc cũng bỏ được cái bản mặt sắp chết xuống.
Du Hạo Thiên vội vàng theo lời của hắn cười nói, "Cũng không phải là không giữ được !"
Mặc dù nói như vậy, nhưng là trong tươi cười cũng là vui sướng lớn hơn trách cứ!
Không có cha mẹ nào, không hi vọng con gái của mình có được hạnh phúc!
Lúc này, Tần Tấn Dương vẫn không nói gì lên tiếng, hắn nhìn Tần Nhân Tông nói, "Ngày mai! Con cũng muốn đi Đài Bắc!"
Mặc dù. . . . . . Mặc dù Quan Nghị tra tới tin tức. . . . . . Chứng thật Thiên Ái chưa có trở về . . . . .
Nhưng lại muốn đích thân đi xem một chút. . . . . .
Chỉ cần còn có một chút hi vọng. . . . . . Hắn sẽ phải đi. . . . . .
Du Ty Kỳ cơ trí đi đến bên cạnh cha mình, kéo cổ tay của hắn, làm nũng nói, "Cha!Con lần trước học được cách làm bánh ngọt rồi! Cha đi nếm thử một chút đi!"
"A !Tốt! Cha đi nếm thử một chút!" Du Hạo Thiên cũng là người thức thời, vội vàng đứng lên .
Vừa nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về phía Tần Nhân Tông cười nói, "Tần ca a! Vậy tôi đi trước! Ông cùng Tấn Dương nói chuyện một chút đi!"