Chương 270: Lo Được Lo Mất
Beta: Ha.chi2996
Quan Nghị nhíu mày, cũng không phải phản đối chuyện hai người bọn họ mở cửa hàng bánh ngọt, mà là cảm giác hai cô gái này sống chung một chỗ trong thời gian dài, sau này sẽ có chuyện không hay xảy ra!
"Kỳ Kỳ a! Nghĩ như thế nào mà cùng Đồng Thiên Ái mở tiệm đây?" Hắn kiên nhẫn hỏi.
Du Ty Kỳ khốn hoặc nhìn hắn, hiển nhiên cũng tìm không ra nguyên nhân, "Anh Quan Nghị! Không sao cả ! Chị Thiên Ái đề nghị, em cảm thấy tốt vô cùng !"
"Sao vậy? Không được sao?" Cô cho là hắn không đồng ý, trực giác hỏi.
Rõ ràng đề nghị mở cửa hàng bánh ngọt chính là hắn nghĩ ra ! Thế nào hiện tại khiến cô cảm thấy hắn không vui đây? Thật sự là kỳ quái ! Chẳng lẽ là mình nghĩ sai sao?
Lúc này, nguồn điện lò nướng tự động nhảy đến nút tắt.
Du Ty Kỳ đã không còn ý định chú ý đến những cái bánh ngọt kia, trong nháy mắt cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống bày một bộ dáng buồn bã
.
"Không phải! Không phải là không thể được!" Quan Nghị nhìn thấy bộ dạng mất mác của cô, vội vàng sửa lại miệng, ôm cô đi ra phòng bếp, "Chưa nói không thể ! Có thể!"
"Có thật không?" Cô không yên tâm hỏi.
Quan Nghị vội vàng phụ họa, gật đầu nói, "Thật! Đương nhiên là thật!"
Hắn dám nói một chữ "Không" sao? Khuôn mặt của cô ấy đau khổ sẽ khiến tay chân hắn luống cuống, hắn làm sao dám chứ! Bây giờ mới biết ý nghĩa sợ hết hồn hết vía!
Ai! Chẳng lẽ yêu một người, sẽ trở nên lo được lo mất sao?
Tần Tấn Dương thấy hai người bọn họ đi vào phòng khách, lúc này mới mở ra bước chân đi đến trước mặt Đồng Thiên Ái, nhíu hai đạo mày kiếm, giống như khốn hoặc hô, "Vợ ơi! Sao hôm nay thức dậy sớm như vậy !"
Buổi sáng, hắn có thói quen đưa tay muốn ôm cô. Kết quả sờ soạng nửa ngày, cũng không chạm được người của cô! Chợt từ trong ngủ mơ thức tỉnh, dọa hắn giật mình!
Cho là cô lại biến mất làm ảnh hưởng tới trái tim của hắn! Đáng thương!
Đồng Thiên Ái liếc hắn một cái, còn kiên cố hơn thành lũy nói, "Em quyết định cùng Kỳ Kỳ mở cửa hàng bánh ngọt! Thế nào? Anh cùng một dạng với Quan đại thư ký cũng có ý kiến sao?"
"Không có ý kiến !" Tần Tấn Dương vội vàng đi tới bên người cô, cũng đưa tay ôm cô đi vào trong phòng khách.
Nhưng là cô cùng Du Ty Kỳ? Tóm lại cảm thấy không ổn!
Chợt nghĩ đến cái gì, vừa đi vừa nói, "Vợ ơi! Không phải lúc trước em nói là về sau nếu chưa lấy được bằng đại học thì sẽ tính tiếp tục học sao?"
"Học! Vốn là sau này ra ngoài sẽ là thực tập! Sau khi trở về trường học xong một môn cuối cùng mà có thể tốt nghiệp! Kết quả môn cuối cùng kia không có học xong! Ghét! Đều là anh! không phải anh biết người khác cũng tốt nghiệp sao!"
Đồng Thiên Ái nghĩ tới, tức giận nhìn chằm chằm hắn.
Nói đi nói lại, nghĩ tới nghĩ lui cũng phải trách hắn !
Nếu không phải vì hắn, cô sao có thể sẽ xảy ra nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy!
Năng lực tiếp nhận của Tần Tấn Dương, bây giờ đã rất cường hãn rồi, hắn không có đem cái trừng mắt của cô để ở trong mắt, như cũ chỉ dịu dàng cười. Mà trong ánh mắt cưng chiều đến phát ngán của hắn, đều tràn đầy thâm tình.
"Vậy thì học ! Học một môn, lại cũng không mất nhiều thời gian!" Hắn thuận miệng nói.
Đồng Thiên Ái lập tức kêu lên, "Anh cho rằng em là anh sao?" Ghê tởm a! Biết đầu não hắn lợi hại, đại tổng tài hai bằng đại học!
"Sao chứ?Kỳ Kỳ đã sớm có được bằng đại học rồi !" Tần Tấn Dương vô tâm nói, cũng không có tính kích tướng của cô.
Đồng Thiên Ái không dám tin nhìn Du Ty Kỳngồi trên ghế sa lon, so cô còn nhỏ hơn hai tuổi, giật giật khóe miệng, "Cô ấy đã lấy được bằng đại học rồi hả ?"
Không phải chứ? Ách. . . . . . Mặc dù trước cũng thấy kỳ quái, cô gái hai mươi tuổi sao không cần đi học, nhưng vì nhiề nguyên nhân, nên không có mở miệng hỏi qua!
Tần Tấn Dương lại gần bên tai cô, nhỏ giọng nói, " Kỳ Kỳ cô ấy không thích đi học, nhưng mười tám tuổi cô ấy đã lấy được bằng đại học rồi ! Sau đó, cha cô ấy cũng không quản cô, mọi ý đều theo cô!"
Có vài người chính là trời sinh thông minh ! Tùy tiện học là có thể vượt qua kiểm tra! Ai!
"Mười tám tuổi. . . . . ." Đồng Thiên Ái nỉ non một tiếng, nhíu mày, vô cùng khâm phục nói, "Thật là lợi hại ! Mười tám tuổi! Thần đồng! Thiên tài!"
Tần Tấn Dương nghe cô gọi mà buồn cười, thừa cơ hôn mặt của cô, "Ừ! Vợ à, em cũng không ngốc! Dầu gì cũng là một sinh viên Đại Học !"
Mặc dù, bây giờ còn chưa tốt nghiệp!
"Tại sao em cảm giác anh có chút nhìn có chút hả hê!" Đồng Thiên Ái cau mày, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn một loại gương mặt hồ ly tuấn tú.
Nhìn một chút! Nhìn cái khuôn mặt kia, lại khiến cho cô muốn đánh!
Tần Tấn Dương lập tức thu nụ cười, chu mỏ, buồn bã nói, "Vợ ơi! Anh không có ! Anh nào có! Ý của anh là, em mau học xong, sau đó thật tốt mở tiệm!"
Hắn đổi đề tài, đi vòng qua cô phân rõ thiệt hơn.
Quả nhiên, Đồng Thiên Ái nhướng mày, "Ừ! Đúng là phải nhanh lên một chút học xong! Không học xong chính là lãng phí! Em đã học nhiều năm như vậy, không phải uổng phí rồi sao?"
Lúc nói chuyện, hai người đã đi tới phòng khách.
Tần Tấn Dương ôm lấy cô ngồi vào ghế sa lon, mà bên cạnh bọn hắn một người khác trên ghế sa lon, Quan Nghị ngồi cùng với Du Ty Kỳ. Hai đôi yêu đương, cũng ngọt ngào giống nhau.
"Chị Thiên Ái! Vậy chúng ta liền khai trương đi!" Du Ty Kỳ ngẩng đầu nói.
"Được! Ngày mai sẽ để cho bọn họ đi tìm! Này! Tần Tấn Dương! Có nghe hay không !" Đồng Thiên Ái nói , nghiêng đầu nhìn về vị nam nhân bên cạnh. nam nhân bị kêu tên gật đầu liên tục, "Biết! Vợ à! Anh hiểu!"
Đồng Thiên Ái nghĩ đến mở tiệm, hưng phấn nói, " Kỳ Kỳ! Chúng ta trước xem một chút trang hoàng cái gì! Muốn mở tiệm thì còn có rất nhiều việc ! Nếu không tính luôn thì không còn kịp nữa!"
"Được! Chúng ta đi!" Du Ty Kỳ hưng phấn đứng lên, đi tới bên người cô.
Tần Tấn Dương cùng với Quan Nghị thậm chí cũng không kịp chen miệng, nhìn hai người bọn họ vui vui mừng mừng đi lên lầu. Có thể tưởng tượng ra trong một khoảng thời gian rất dài sau này, hai người bọn họ đều sẽ bị bở rơi.
"Ngươi nghĩ ra chuyện tốt ! Mở cửa hàng bánh ngọt cơ đấy!" Tần Tấn Dương hừ lạnh một tiếng.
Quan Nghị vô tội nhìn hắn, "Ai bảo cậu vác mặt trở lại lúc này! Cậu nên trách mình không có năng lực!"