Chương 84+85 (hết)

Rửa bát đũa xong, tôi gọi điện thoại cho Hạ Khải Phong, không ngờ người bắt máy lại là Bạch Mị Nhi.

"Khải Phong say rồi, tôi đang ở cùng với hắn, chắc đêm nay hắn sẽ không về đâu nên cô không cần phải chờ đợi làm gì nữa." Cô ta không chút cấm kỵ, trực tiếp nói, thậm chí còn không đủ kiên nhẫn để nói chuyện điện thoại với tôi.

"À, ra là thế, vậy thì làm phiền chị chăm sóc Khải Phong giúp tôi." Tôi ngồi xuống sofa, vắt chéo chân, kiêu ngạo nói.

Bạch Mị Nhi, cô đừng tưởng tôi ngu. Bà đây biết thừa cô đang châm ngòi ly gián.

"À mà không chỉ đêm nay, sau này hắn sẽ thường xuyên qua đêm với tôi đấy."

Tôi dùng giọng điệu nhẹ nhõm nói: "Vậy thì tốt quá! Tôi càng tự do, ha ha, nhưng mà, con tôi cứ nhao nhao đòi đi tìm ba, cô nói lại với hắn giúp tôi, khi nào về thì nhớ mua một ít đồ chơi cho Duệ Duệ."

"Hừ, có con gì giỏi lắm sao? Cũng không phải là con ruột." Cô ta nói xong thì liền cúp điện thoại.

Chuyện Duệ Duệ là con ruột của tôi và Hạ Khải Phong, chỉ có ba người chúng tôi biết, nên Bạch Mị Nhi mới lầm tưởng như thế.

Tôi khó chịu nói với cái điện thoại: "Chính là con ruột đấy, cô tức chết đi!"

Vứt điện thoại xuống ghế, tâm trạng tôi càng ngày càng trở nên trầm trọng. Một cảm giác đố kỵ, chua xót bỗng chốc xông thẳng lên đỉnh đầu tôi.

Vừa nãy tôi cũng thật ngây thơ!

Rốt cuộc thì quan hệ của Hạ Khải Phong và Bạch Mị Nhi là gì?

Tuy nói Bạch Mị Nhi là con gái nuôi của Minh Vương, nhưng Hạ Khải Phong và Bạch Mị Nhi đâu có quan hệ huyết thống nào? Tuy Hạ Khải Phong đã từng tỏ ra lãnh đạm với Bạch Mị Nhi, nhưng mà ai biết được bọn họ đã từng có gian tình gì không?

Tôi lắc lắc đầu: "Không, tôi phải tin tưởng hắn, đó chỉ là kế ly gián của Bạch Mị Nhi thôi."

Miệng thì nói thế, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất chán nản, mặt mày ủ rũ đi vào nhà vệ sinh. Sau khi rửa mặt xong thì tôi leo lên giường nằm. Không bao lâu thì nghe thấy tiếng của Duệ Duệ.

Tôi nói với hắn cơ thể không thoải mái, bảo hắn sang nhà bà ngoại chơi, đứa nhỏ này nhu thuận rót cho tôi một cốc nước đặt ở cạnh giường, xong mới chạy đi tìm bà ngoại.

Cũng không biết qua bao lâu, tôi chợt cảm giác có một bàn tay đang thò vào trong áo ngủ của tôi. Cái tay kia không nóng mà cũng không lạnh, rất giống với nhiệt độ cơ thể của Hạ Khải Phong.

Môi của hắn đè lên môi tôi. Tôi nhập nhèm mở một con mắt ra nhìn hắn. Hắn lộ ra ca bụng săn chắc sáu múi, trong con ngươi xanh biếc tĩnh mịch, bừng lên một ngọn lửa nóng.

"Không phải anh đang ngủ cùng Bạch Mị Nhi sao? Về đây làm cái gì chứ?"Tôi tràn đầy ghen tuông nói.

"Sao? Ghen rồi hả?" Hắn cúi người nhẹ nhàng cắn lên vành tai tôi.

"Không được sao?" Tôi nhìn hắn, lạnh lùng hỏi.

Hắn cười khẽ, hai mắt nóng bỏng nhìn tôi chằm chằm. "không phải ta đã về rồi sao?" Nói xong, hắn cởi quần áo của tôi ra, yết hầu trượt lên trượt xuống, giọng nói khàn khàn, giống như đang cố gắng khống chế ham muốn của bản  thân. "Em con nợ ta ba ngày cơ đấy? Hôm nay em chạy không thoát đâu."

Nói xong, hắn vùi đầu vào giữa hai chân tôi. Tôi mỉm cười thỏa mãn...

Ba ngày sau...

"Mau dậy đi!"

Hạ Khải Phong kéo chăn ra, ngón tay trêu đùa bộ ngực đẫy đà của tôi. Tôi thống khổ ai oán một tiếng rồi cho hắn một cước: "Cút!"

Sau đó tôi nghe thấy tiếng tủ quần áo bị mở ra.

Một phút trôi qua, tôi bị một tên đàn ông mạnh mẽ kéo lên, ném vào phòng tắm. Sau đó hai bàn tay nóng bỏng không ngừng sờ soạng khắp người tôi, khiến tôi không khỏi hét lên: "Em tự tắm! Cút đi cái đồ biến thái..."

Sau khi đuổi được con ma tà ác kia đi, tôi không cam lòng mà tắm rửa sạch sẽ. Xong việc thì quấn khăn, đi ra khỏi phòng tắm. Tôi thấy trên giường, một bộ sườn xám màu đỏ thẫm đã được đặt rất ngay ngắn, chỉnh tề, như thể nó đang chờ đợi chủ nhân của mình.

Hạ Khải Phong lười biếng ngồi trên ghế sa lon xem báo chí, thấy tôi đi ra thì hắn chỉ tay vào bộ sườn xám trên giường, nói: "Mặc nó vào đi."

"Mặc cái này làm gì?" Tôi hỏi.

Tôi vừa mới hỏi xong, ước chừng một giây sau, Hạ Khải Phong đã vọt đến trước mặt tôi, vươn tay muốn cởi cái khăn đang quấn trên người tôi ra. "Ta biết rồi, em muốn bản thiếu chủ động thủ, nhanh như vậy mà đã hình thành thói quen à?"

Tôi cả kinh, cuống quít giữ chặt khăn tắm, kêu to: "Em tự cởi, tự mặc."

Hắn cười đắc ý.

Ba mươi phút sau, tôi bước ra khỏi phòng với bộ dáng xinh đẹp, lộng lẫy. Bộ sườn xám này dã thành công tôn lên những đường cong hoàn mỹ trên cơ thể tôi. Tôi vô cùng tự tin đi tới trước mặt Hạ Khải Phong.

Quả nhiên, hắn nhìn tôi chằm chằm, miệng khen ngợi không ngớt: "Em mặc sườn xám thật đẹp."

"Đi đâu thế?" Tôi nghiêng đầu hỏi hắn.

Hắn ôm tôi vào lòng, nói: "Cứ đi theo ta là được."

"Duệ Duệ đâu rồi?" Tôi hỏi.

"Ở nhà mẹ của em." Hắn nói.

Ba mươi phút sau, tại Cục Dân Chính.

Tôi ngồi chờ trên ghế, nhìn từng đôi tình nhân ân ái đi ra.

Tôi quay ra nhìn Hạ Khải Phong, không ngờ hắn lại ngoan ngoãn đứng xếp hàng đợi như vậy. Nhưng không đến 10 phút, hắn bắt đầu không chịu nổi nữa, ngồi xuống bên cạnh tôi, lạnh lùng nói: "Nếu bọn họ còn không gọi tên chúng ta, bổn theo gia sẽ phá hủy cái Cục Dân Chính này."

Nói xong, hắn đứng lên cầm điện thoại gọi cho ai đó. Chỉ vài giây sau, chúng tôi được người của Cục Dân Chính cung kính mời vào.

Nhìn đơn đăng ký kết hôn trên tay Hạ Khải Phong, hai mắt tôi tràn đầy nước mắt, tôi lén lút lau chúng đi rồi quay sang hỏi hắn. "Sao đột nhiên lại muốn kết hôn?"

Hôm nay Hạ Khải Phong mặc một bộ vest màu đen phong cách Tây Âu, tóc tai được hắn vuốt keo trông rất chỉnh tề. Trên người tỏa ra một mùi hương nước hoa nam tính nhàn nhạt. Đây chính là dáng vẻ của một chú rể nha.

Hắn nhìn tôi, thản nhiên nói: "Ngoại trừ ta, em không được gả cho người khác. Cho nên em chỉ có thể kết hôn với tôi, dù sao sớm hay muộn cũng đều phải kết, cho nên liền kết thôi."

Cái tên này thật là... Chẳng những không có màn cầu hôn, mà ngay cả hoa với nhẫn cưới cũng đều không có, cứ thế mà muốn tôi gả cho hắn? Thật là, tức quá đi!

Nhân viên tiếp tân đồng tình nhìn tôi. Sau khi ký vào giấy chứng nhận kết hôn xong, Hạ Khải Phong chuyển tờ giấy sang chỗ tôi, thân thiết nói: "Ký vào đây này!"

Thấy tôi vẫn yên lặng không động đậy, Hạ Khải Phong liền lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, sau đó nói: "Cô ấy không ký tên."

Nói xong, hắn đưa điện thoại cho tôi, tôi cầm lấy rồi đưa lên tai nghe. Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói đầy giận dữ của mẹ tôi. "Nhanh ký đi cho mẹ!"

Tôi im lặng, tôi cũng không có nói là không kết, nhưng mà... Tôi vẫn luôn hy vọng có một màn cầu hôn lãng mạn, hoa hồng, nhẫn cưới kim cương, giống như hôn lễ trong mơ vậy. Nhưng đó mãi là giấc mơ không thành vì ai vì ai? (HongKong 1)

Không biết mẹ đã bị Hạ Khải Phong bỏ bùa mê thuốc lú gì mà coi hắn như con đẻ, còn tôi thì lại trở thành một đứa con dâu mới cưới về.

Hạ Khải Phong... Em hận anh!

Hy vọng một nhà ba người chúng tôi sẽ được sống yên ổn, hạnh phúc đến mãi mãi...

--------------- Hết ---------------

Có sách rồi này

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện