Chương 06 Phần 2
Ông băng ra dưới ánh mặt trời và biến vào vùng cỏ dài. Sau một lúc ông xuất hiện trở lại, và thông báo rằng có một khoảng đất cứng nằm giữa chân vách đá và dòng sông, ở một số nơi có những mảng cỏ mọc dày xuống bờ nước. "Còn nữa," ông nói, "có vẻ như có dấu chân đi dọc theo hướng này của dòng sông. Nếu chúng ta rẽ trái và đi theo nó, chúng ta cuối cùng sẽ đi về hướng đông của Khu Rừng ."
"Tôi dám nói!" Pippin nói. "Tức là, nếu như con đường dẫn đi xa thế, và không đơn giản dẫn chúng ta đến một đám lầy rồi để chúng ta lại đó. Ai đã tạo ra con đường này, các anh nghĩ ra không, và vì sao chứ? Tôi tin chắc là nó không được làm ra vì lợi ích của chúng ta. Tôi đang rất nghi ngờ về Khu Rừng này và mọi thứ trong nó, và tôi bắt đầu tin vào tất cả các câu chuyện về nó. Và các anh có ý kiến gì về việc chúng ta nên đi xa về hướng đông bao xa nữa không?"
"Không," Merry nói, "tôi không biết. Tôi không biết ít nhất là chúng ta đang đi xuống khu Liễu Rủ được bao xa, hoặc là ai có thể đến đây đủ thường xuyên để tạo ra một con đường dọc theo nó. Nhưng tôi không thể thấy hay nghĩ ra một con đường khác để ra khỏi đây."
Chẳng còn gì khác hơn, họ nối đuôi nhau đi, và Merry dẫn họ vào con đường mà ông đã phát hiện ra. Cỏ sậy mọc khắp nơi nơi, rất xum xuê và cao, cách khá xa trên đầu họ; nhưng nhờ vậy con đường lại dễ đi, khi nó uốn lượn ngoằn ngoèo, dẫn xuống vùng đất phía nam giữa đám đầm lầy và ao tù. Thỉnh thoảng nó lại vượt qua những ngọn đồi khác, chạy dọc xuống những đường rãng dẫn vào Liễu Rủ và băng ra khỏi những khu rừng trên những vùng đất cao, và từ tại điểm đấy có những thân cậy hoặc một đám bụi cây dày cẩn thận nằm chắn ngang.
Các hobbit bắt đầu cảm thấy rất nóng. Có một đám ruồi các loại đang vo ve bên tai họ, và mặt trời buổi trưa đang đốt nóng lưng họ. Cuối cùng họ thình lình đâm vào một trảng đất mỏng; những cành cây lớn màu xám vươn ra chặn ngang đường. Cứ mỗi bước tiến đến thì sự miễn cưỡng càng dân cao. Sự im lìm ngái ngủ có vẻ như đã vươn ra khắp khoảng đất và dâng lên chân họ, và nhẹ nhàng rơi ra vùng không khí phía trên đầu và mắt họ.
Frodo cảm thấy cằm của mình chúc xuống và đầu ông gật gù. Ngay trước mặt ông, Pippin đang quỵ thẳng xuống trên gối. Frodo ngừng lại. "Không được," ông nghe Merry nói, "Không thể đi thêm bước nào mà không nghĩ. Phải nghĩ thôi. Dưới mấy cây liễu khá mát. Lại ít ruồi nữa!"
Frodo không thích điều này. "Đi nào!" ông la lên. "Chúng ta không thể nào nghỉ trưa ở đây được. Chúng ta phải thoát ra khỏi Rừng đã," Nhưng những người khác không còn quan tâm gì nữa. Bên cạnh họ, Sam đứng ngáp lấy ngáp để và nhắm mắt một cách ngu muội. Thình lình Frodo cảm thấy giấc ngủ đang đổ ập xuống ông. Đầu ông quay cuồng. Bây giờ thì có vẻ như trong không trung không còn âm thanh nào nữa. Bọn ruồi không còn vo ve. Chỉ có một tiếng động nhẹ nhè vẳng lên, một tiếng dao động nhè nhẹ như một nửa tiếng thì thầm, có vẻ như đang vẳng lên trong đám cành cây trên cao. Ông ngước đôi mắt nặng nề và thấy một cây liễu lớn đang vươn ra từ phía trên, già cả và cổ kính. Nó có vẻ uy nghi, những cành cây của nó vươn lên trên như những cánh tay với những ngón tay dài đang vươn ra, thân của nó uốn éo vặn vẹo ngoác ra từ những khe nứt lớn khẽ cọt kẹt khi thân cây chuyển động. Lá của nó xào xạc trên bầu trời sáng rực làm ông loá mắt, và ông lảo đảo, nằm ngã vật xuống cỏ.
Merry và Pippin trườn tới và nằm dựa lưng vào thân cây liễu. Đằng sau họ những vết nứt mở rộng để đón họ khi thân cây đu đưa lúc lắc. Họ nhìn lên những chiếc lá vàng và xám, đang di chuyển nhẹ nhẹ và cất tiếng hát trong ánh sáng. Họ nhắm mắt lại, và rồi có vẻ như họ gần như có thể nghe được thành lời, những lời nói dịu dàng, nói điều gì đó về nước và giấc ngủ. Họ tự đầu hàng trước ma thuật và đổ xuống ngủ vùi ở gốc của một cây liễu xám.
Frodo nằm cố chiến đấu một lúc với giấc ngủ đang đổ ập xuống ông; rồi với một nỗ lực ông lại kháng cự lại cảm giác của mình. Ông cảm thấy một sự thèm khát nước lạnh mê hồn. "Đợi ta, Sam" ông lầm bầm. "Phải rửa chân một phút."
Nửa mơ nửa tỉnh ông lơ mơ bước về phía trước đến một con sông bên cạnh cây, nơi một những cái rễ khổng lồ đang vươn ra phía suối, giống như một đàn cá lia xương xẩu đang vươn xuống uống nước. Ông đứng dạng chân trên một trong những cái rễ ấy, và khoả đôi chân nóng nực xuống dòng nước nâu mát lạnh; và ông cũng thình lình dựa lưng vào thân cây mà ngủ thiếp đi.
Sam ngồi xuống và gãi đầu, và ngáp như một con quạ. Anh lo lắng. Buổi chiều đã khá trễ, và anh nghĩ rằng việc thình lình ngủ đi như vậy không tự nhiên chút nào. "Có cái gì đó đằng sau mặt trời và không khí nóng," anh lầm bầm với chính mình. "Tôi không thích cái cây lớn này. Tôi không tin nó. Hãy nghe nó đang hát về giấc ngủ kìa! Điều này không hay ho tí nào!"
Anh đứng lên, và lảo đảo nhìn lại xem điều gì đã xảy ra với bày ngựa lùn. Ông thấy hai con đã đi theo lối đi; và anh chỉ vừa kịp để tóm lấy chúng và lôi chúng lại với những con khác, ngay lúc đó anh nghe thấy hai tiếng động khác; một lớn, và tiếng kia nhẹ nhưng rất rõ ràng. Một tiếng giống như một vật gì đó nặng nề vừa đổ ầm xuống nước; còn tiếng kia là một tiếng lách cách của một cái khoá khi một cái cửa vừa đóng lại rất nhanh.
Anh vội vã quay lại bờ sông. Frodo đang nằm trong nước bên bờ sông, và một gốc cây lớn có vẻ như đang trùm lên ông và kéo ông xuống, nhưng ông không kháng cự. Sam túm lấy cái áo vet tông của ông, và kéo ông lên từ dưới gốc cây, anh vất vả kéo ông lên bờ. Ông tỉnh dậy ngay, ho và thổi phì phì.
"Anh biết không, Sam," cuối cùng ông nói, "Cái cây ******* này ném tôi xuống! Tôi cảm thấy thế. Cái rễ lớn đó quấn quanh tôi và lật tôi xuống!"
"Tôi tin rằng ngài đang nằm mơ, thưa ngài Frodo," Sam nói. "Ngài không nên ngồi ở một nơi như thế này, nếu như ngài cảm thấy buồn ngủ."
"Thế còn những người khác thì sao?" Frodo hỏi. "Tôi không biết họ mơ thấy những giấc mơ gì."
Họ quay quanh những người khác đang nằm bên cây, và rồi Sam hiểu cái tiếng lách cách mà anh nghe thấy là gì. Pippin đã biến mất. Kẽ nứt mà ông nằm dựa vào đã đóng lại, không còn thấy được dù vết nứt nhỏ. Merry đang mắc vậy: một kẽ nứt khác đang đóng lại quanh hông ông; chân ông nằm nhô ra, nhưng phần còn lại của ông nằm kẹt trong một lỗ đen, cạnh của nó kẹp quanh ông như một cái càng cua.
Đầu tiên Frodo và Sam đấm vào cái thân cây mà Pippin vừa nằm. Rồi họ điên cuồng kéo mạnh quanh hàm của kẽ nứt đang giữ ông Merry tội nghiệp. Điều này hoàn toàn vô dụng.
"Chuyện ngu xuẩn gì đang xảy ra thế này?" Frodo hoang dại la lên. "Vì sao mà chúng ta lại đến cái Khu Rừng khủng khiếp này chứ? Ước gì chúng ta trở lại Crickhollow vào lúc này!" Ông đá vào cái cây với tất cả sức lực, không chú ý gì đến chân của mình. Một đợt run có thể cảm thấy được chạy lan khắp thân cây và truyền lên các cành cây; những cái lá xào xạc và thì thào, nhưng bây giờ thì với một tiếng động giống một tiếng cười mờ ảo từng đằng xa. "Tôi cho rằng hình như chúng ta không đem theo một cây rìu nào trong hành lí của mình, thưa ngài Frodo?" Sam hỏi.
"Tôi có mang theo một cây rìu nhỏ để đốn củi," Frodo nói. "Nó không có tác dụng lắm."
"Đợi một phút!" Sam la lên, anh lóe lên một ý kiến từ cái ý về củi này. "Chúng ta có thể dùng lửa để làm cái gì đó!"
"Chúng ta có thể," Frodo nghi ngờ nói. "Chúng ta có thể quay sống Pippin trong đó."
"Chúng ta có thể thử làm đau cái cây hoặc đe dọa nó để bắt đầu," Sam hung dữ nói. "Nếu như nó không thả họ ra, tôi sẽ hạ nó xuống, cho dù tôi phải gặm nó." Anh chạy đến chỗ những con ngựa lùn và nhanh chóng quay lại với hai cái hộp đánh lửa và một cái rìu.
Họ nhanh chóng gom lá và cỏ khô lại, và gom thêm nhiều vỏ cây nữa; và họ gom một đống lớn các nhành cây gãy và các que củi bị bị chặt bổ ra. Rồi họ xếp các thứ này ở một phía thân cây, ở phía xa với các tù nhân. Ngay khi Sam vừa đánh lửa, nó lập tức nhen vào đám cỏ khô, một cơn gió làm bùng lên ngọn lửa và khói bốc lên. Những nhánh cây kêu lách tách. Những ngọn lửa nhỏ liếm lên lớp vỏ cây của cái cây cổ đại và làm nó cháy xém. Một cơn rùng mình chạy lan khắp cây liễu. Những chiếc lá có vẻ như rít lên phía trên đầu họ với một tiếng kêu đau đớn và giận dữ. Một tiếng la lớn vang ra từ chỗ Merry, và từ phía xa bên trong cái cây họ nghe thấy Pippin phát ra một tiếng kêu nghèn nghẹn.
"Dẹp nó đi! Dẹp nó đi!" Merry kêu lên. "Nó sẽ nghiền tôi làm đôi, nếu cậu không làm vậy. Nó nói thế!"
"Ai? Cái gì?" Frodo la lên, chạy ào đến phía bên kia của cái cây.
"Dẹp nó đi! Dẹp nó đi!" Merry van nài. Những nhánh cây liễu bắt đầu lắc lư dữ dội. Có một tiếng động như thể tiếng gió vang lên và lan ra đến những cành cây của tất cả những cây chung quanh, giống như họ vừa ném một hòn đá xuống một dòng sông phẳng lặng trong thung lũng và làm gợn lên những cơn giận dữ chạy ào suốt cả Khu Rừng. Sam đá đống lửa nhỏ đi và dập tắt những đốm lửa. Nhưng Frodo, không có một ý định rõ ràng nào về lý do của việc mình làm hay ông đang hi vọng gì, ông cứ thế chạy dọc theo con đường và gào lớn "Cứu! Cứu! Cứu!" Có vẻ như ông khó mà nghe được giọng kêu inh tai nhức óc của mình: nó được thổi bay khỏi ông bởi những ngọn gió từ những cây liễu và chìm vào tiếng ồn ào của lá cây ngay khi nó vừa rời khỏi miệng ông. Ông cảm thấy tuyệt vọng: mất phương hướng và không còn lý trí.
Thình lình ông đổ ra. Có một tiếng trả lời, hoặc là ông nghĩ vậy; nhưng có vẻ như nó vọng đến từ phía sau ông, dọc xuống con đường xa hơn trở lại phía Khu Rừng. Ông quay lại và lắng nghe, và nhanh chóng thấy là không còn gì để nghi ngờ nữa: có ai đó đang hát, một giọng hát vui mừng sâu lắng đang cất lên đầy bất cẩn và hạnh phúc, nhưng lời hát thì chẳng có nghĩa gì cả:
Hey dol! merry dol! ring a dong dillo!
Ring a dong! hop along! fal lal the willow!
Tom Bom, jolly Tom, Tom Bombadillo
Nửa vui mừng và nửa sợ hãi về mối nguy hiểm mới này, cả Frodo và Sam đều im lặng. Thình lình một chuỗi tiếng nó vô nghĩa (hoặc họ cảm thấy thế) chấm dứt, giọng nói vọng lên lớn và rõ rồi bùng lên thành một bài hát:
Nào! Đến đây nào, niềm vui nhỏ, nỗi buồn đau! Đến nào cưng!
Gió nhẹ và những con sáo đá nhiều lông.
Cùng xuống dưới Đồi, sáng rực trong vầng dương,
Đợi bên ngưỡng cửa ánh sao lồng lộng,
Là tiểu thư nhỏ bé của tôi, con gái của Bà Sông
Mảnh mai như cành liễu, lành như mặt nước trong
Ông Tom Bombadil già mang đến những cành huệ nước
Và bùng lại niềm họng. Anh có nghe ông hát không?
Nào! Đến đây nào, niềm vui nhỏ, lời chối từ! Và niềm vui, ôi
Goldberry, Goldberry, cành liễu vui vẻ mọng quả, ôi
Hỡi ông Liễu già tội nghiệp, hãy lấy những cái rễ của người đi
Tom đang đói đây, và đêm sẽ đến sau ngày.
Tom sẽ lại mang theo những bông huệ nước về nhà.
Hey! Đến đây, nỗi buồn đau! Mi có thể nghe tiếng ta hát ca?
Frodo và Sam đứng như thể bị mê hoặc. Gió đã lặng. Những chiếc lá lại im lặng trở lại trên những cành cây cứng đơ. Có một tràng hát khác, và rồi thình lình, nhảy tưng tưng và múa dọc theo đường, xuất hiện trên đám cỏ sậy một cái mũ già mòn vẹt với một cái đỉnh cao và một cái lông chim màu xanh dài đính trên vành. Với một cái nhảy khác một người đàn ông hiện ra bên tầm nhìn, hoặc là có vẻ thế. Dù sao thì ông cũng rất lớn và nặng nề so với một hobbit, nhưng không đủ cao so với một Con Người Lớn, cho dù ông cũng tạo ra đủ tiếng động như thế, ông rảo tới với một đôi ủng vàng trên đôi chân dày, băng qua đám cỏ và lao đến như một con bò đang lao xuống uống nước. Ông mặc một cái áo khoác màu xanh và có một chòm râu dài màu nâu; đôi mắt ông màu xanh và sáng, khuôn mặt ông đỏ như một trái táo chín, nhưng đầy những nếp nhăn vì cười. Ở tay mình ông cầm một cái lá lớn như một cái khay đầu những bông huệ nước trắng.
"Giúp với!" Frodo và Sam la lên và lao về phía ông, tay dang ra.
"Whoa! Whoa! Bình tĩnh nào!" người đàn ông già kêu lên, giơ một tay lên, và họ dừng lại ngaym như thể vừa bị hoá đá. "Nào, các ông bạn nhỏ, các ông ở đây và sao lại kêu thét như bò rống thế? Chuyện gì ở dưới đấy? Các ông biết ta là ai không? Ta là Tom Bombadil. Nói với ta chuyện rắc rối của các anh! Tom lúc này đang vội. Đừng có nghiền nát mấy bông huệ của ta đấy!"
"Các bạn của tôi bị một cây liễu bắt giữ," Frodo la lên đứt hơi.
"Thầy Merry đang bị nghiền nát trong một kẽ cây!" Sam la lên.
"Cái gì?" Tom Bombadil la lên, nhảy dựng lên không khí. "Ông Liễu Già ấy à? Không tệ hơn thế chứ hả? Điều này có thể giải quyết được ngay thôi. Ta biết một giai điệu dành cho ông ta. Ông Liễu xám già ấy! Ta sẽ làm đông lạnh tuỷ ông ta ngay, nếu như ông ta không cư xử cho đúng mực. Ta sẽ hát cho ông ta bật gốc lên. Ta sẽ hát ột cơn gió thổi bật lên và thổi tung lá và cành của ông ta đi. Ông Liễu Già!" Cẩn thận đặt những bông hoa huệ của mình xuống cỏ, ông chạy ào đến bên cây. Ở đấy ông thấy đôi chân của Merry vẫn còn thò ra - phần còn lại của cơ thể ông vẫn đang bị kéo chặt bên trong. Tom đặt miệng vào kẽ nứt và bắt đầu hát bằng một giọng thấp. Họ không thể nghe thấy lời ông, nhưng cuối cùng thì Merry đứng dậy. Đôi chân của ông bắt đầu đá. Tom nhảy qua một bên và bẻ một cành cây đập mạnh vào bên cây liễu. "Thả họ ra ngay, Ông Liễu Già!" ông nói. "Ông đang nghĩ gì thế hả? Ông không nên thức dậy chứ. Ăn đất đi! Đào sâu vào! Uống nước đi! Đi ngủ đi! Bombadil đang nói đấy!" Rồi ông tóm lấy chân Merry và kéo ông ra khỏi cái kẽ nứt đang thình lình mở rộng ra.
Có tiếng kêu lách tách rồi một kẽ nứt khác mở rộng ra, và Pippin văng ra khỏi đó như thể ông bị đá ra. Rồi với một tiếng tách lớn, cả hai kẽ nứt đều đóng lại rất nhanh. Một cái rùng mình lan khắp thân cây từ đỉnh xuống gốc, rồi nó trở lại yên tĩnh hoàn toàn.
"Cám ơn!" các hobbit nói, lần lượt người này sau người kia.
Tom Bombadil phá lên cười. "Nào, các ông bạn nhỏ!" ông nói, cúi xuống để nhìn vào mặt họ. "Các ông sẽ đi về nhà với tôi! Bàn đã nặng trĩu sẵn kem vàng, tảng ong, bánh mì trắng và bơ. Goldberry đang đợi. Sẽ có đủ thời gian để đặt các câu hỏi sau bữa khuya. Các ông sẽ theo tôi càng nhanh càng tốt!" Nói xong ông nhặt các bông hoa huệ lên, rồi vẫy tay và nhảy múa dọc theo con đường về hướng đông, cho đến khi tiếng hát vang lên thật lớn và trở nên vô nghĩa.
Đầy ngạc nhiên và cũng quá nhẹ nhõm mà không nói được gì, các hobbit đi theo ông với tất cả sự nhanh nhẹn mà họ có. Nhưng thế vẫn không đủ nhanh. Tom nhanh chóng biến mất trước mặt họ, và tiếng hát của ông trở nên yếu và vẳng xa dần. Thình lình giọng của ông vọng ngược trở về phía họ với một tiếng chào lớn.
Nhảy lên nào, các bạn nhỏ của ta, tiến lên Withywindle!
Tom sẽ đi trước và thắp nến bây giờ
Mặt trời đã lặn về tây, các ông sẽ phải lần mò
Khi bóng đêm đã xuống, và cửa sẽ rộng mở
Ánh sáng ngoài khung cửa sổ đang lấp lánh ánh vàng
Đừng sợ đám cây sủi đen! Đừng để ý đám liễu già!
Đừng sợ rễ hay thân cây! Tom ngay trước đây mà.
Nào nào! Niềm vui nhỏ! Chúng ta đang đợi!
Sau đó thì các hobbit không còn nghe thấy gì nữa. Gần như ngay lúc đó mặt trời có vẻ như lặn tuột xuống đám cây phía sau họ. Họ nghĩ đến ánh sáng đang chiếu xiêu của buổi chiều tối đang rọi xuống Sông Rượu Mạnh, và những cánh cửa sổ ở Bucklebury đang bắt đầu chiếu sáng bởi hàng trăm nguồn sáng. Bóng đen mờ mịt đang đổ xuống họ; thân cây và cành cây rũ xuống tối tăm đầy đe dọa trên đường. Sương trắng đang bắt đầu dâng lên quanh bề mặt dòng sông và rễ cây lúc lắc quanh đường biên của nó. Ở ngay khoảng đất dưới chân họ một làn hơi nước đen đang dân lên và trộn lẫn với bóng đen đang đổ xuống rất nhanh.
Lúc này đã bắt đầu khó mà đi theo con đường, và họ đã cảm thấy khá mệt. Chân họ có vẻ như đeo chì. Những âm thanh ngấm ngầm kỳ lạ bắt đầu vang lên dọc theo các bụi rậm và đám cỏ sậy ở hai phía họ; và nếu họ nhìn lên bầu trời xám xịt, thì họ có thể thấy những khuôn mặt xương xẩu kỳ lạ lờ mờ tối đen trên nền sáng đang liếc xuống họ từ bờ cao và lề rừng. Họ bắt đầu cảm thấy rằng toàn bộ nơi này là phi thực, và họ đang vấp vào một giấc mơ đáng sợ có thể tiếp diễn mãi mà không sao thức giấc được. Ngay khi họ vừa cảm thấy chân mình vừa dừng lại, họ thấy rằng mặt đất đang từ từ dâng lên. Nước đang bắt đầu thì thầm. Trong bóng đêm họ thấy một luồng bọt lờ mờ, nơi dòng sông chảy trên một cái thác ngắn. Rồi thình lình cây cối bỗng tận cùng và sương mù ở lại phía sau họ. Họ bước ra khỏi Rừng, và tìm thấy một vùng cỏ rộng đang trải ra trước mặt họ. Con sông, lúc này đã nhỏ lại và chảy nhanh, đang reo vui tuôn chảy xuống đón họ, ánh sao lấp lánh đây đó, khi chúng bắt đầu tỏa sáng trên bầu trời.
Cỏ dưới chân họ mịn và ngắn, như thể nó được gặt hoặc xén. Phần nhô ra của khu Rừng đã được cắt tỉa như một cái hàng rào. Con đường bây giờ đã bằng phẳng trước mặt họ, được chăm sóc kĩ lưỡng và viền bởi đá. Nó lượn lên đỉnh của một đồi cỏ, bây giờ đã ngã xám dưới bầu trời đêm đầy sao; và ở đấy, vẫn còn nằm cao phía trên họ ở đường dốc phía trên, họ nhìn thấy ánh sáng lấp lánh từ một ngôi nhà. Con đường lại dẫn xuống, rồi lên trở lại, dẫn lên một bên đồi đầy cỏ, hướng về ánh sáng. Thình lình một luồng sáng vàng tỏa ra từ cánh cửa đã mở sẵn. Ngôi nhà của Tom Bombadil trước mặt họ, lên, xuống, dưới ngọn đồi. Đằng sau nó là một bờ dốc của một vùng đất xám và trọc, và đằng sau nó là cái bóng tối của Cao Nguyên Gò đang đổ về hướng đông của màn đêm.
Họ, các hobbit và ngựa lùn, vội vã đi tới. Phân nửa sự sợ hãi và mệt mỏi đã rời khỏi họ. Câu hát" Hey! Đến đây nào những niềm vui nhỏ!" đang vang lên như chào đón họ.
Hey! Đến đây nào, niềm vui nhỏ! Đi lên nào, những niềm phấn khởi của ta!
Hobbit! Và tất cả ngựa lùn! Chúng ta đang đón chào bữa tiệc!
Bắt đầu cuộc vui! Hãy cùng hát lên nào!
Rồi một giọng nói khác rõ ràng vang lên, trẻ và cổ kính như Mùa Xuân, giống như bài hát của một con nước vui tươi đang đổ vào màn đêm từ một buổi sáng tươi trẻ trên các ngọn đồi, đổi xuống như một một tiếng bạc đón họ:
Hãy cất cao lời hát! Hãy cùng hát với nhau
Bài hát của mặt trời, của sương mờ, mưa gió, của mây mù và của trăng sao
Gió thổi trên các ngọn đồi, chuông reo bên rừng rậm
Cỏ sậy đang phủ bóng, hoa cúc nở trên làn sóng
Ông già Tom Bombadil và con gái của Dòng Sông!
Và với những lời hát đó các hobbit đứng lại trên ngưỡng cửa, và một luồng sáng vàng rực về phía họ.