Chương 12 Phần 3

Đến chiều thì họ đi xuống những cánh rừng. Họ có thể đã theo đúng con đường mà Gandalf, Bilbo và những người lùn đã dùng nhiều năm trước. Sau vài dặm thì họ ra khỏi đỉnh của một bờ cao phía trên Con Đường. Từ điểm này Con Đường đã rời khỏi Hoarwell nằm xa phía sau trong cái thung lũng hẹp của nó, và bây giờ thì nó nhập vào gần với chân những ngọn đồi, cuộn lại và lượn ra phía đông dọc theo những cánh rừng và những bờ vách phủ đầy thạch nam hướng về phía Khúc Cạn và Rặng Núi. Không xa khỏi đường đê Người Sải Bước tìm thấy một hòn đá trên cỏ. Trên những đường khắc nguệch ngoạc và bây giờ đã phủ đầy thạch nam của nó vẫn có thể thấy được những dấu triện của người lùn và những dấu hiệu bí mật.

"Đấy!" Merry nói. "Đấy hẳn phải chính là hòn đá đã đánh dấu nơi mà vàng của những tên quỷ khổng lồ đã được dấu. Phần của ông Bilbo được chia còn bao nhiêu nhỉ hử Frodo?"

Frodo nhìn hòn đá, và ước gì Bilbo đã mang về nhà không nhiều châu báu hơn nguy hiểm, hoặc là những nguy hiểm ấy dễ xử lý hơn. "Hoàn toàn không," ông nói, "ông Bilbo đã cho nó đi. Ông nói với tôi rằng ông không cảm thấy là nó thực sự thuộc về ông, khi mà nó đến từ những tên cướp."

Con Đường nằm khá lặng lẽ dưới cái bóng đen dài của buổi chiều sớm. Chẳng có dấu hiệu của những người lữ hành nào khác. Và vì chẳng còn lối đi nào khác khả dĩ cho ho, nên họ leo xuống bờ đê, và rẽ trái đi càng nhanh càng tốt. Ánh sáng của mặt trời phía tây đã nhanh chóng tỏa xuống một bên bờ những ngọn đồi. Một cơn gió lạnh đang thổi xuống để đón họ từ rặng núi phía trước.

Họ bắt đầu nhìn quanh để tìm một chỗ nghỉ trên Con Đường, nơi họ có thể cắm trại qua đêm, thì họ nghe thấy một âm thanh chợt vang lên, mang nỗi sợ hãi ập vào tim họ: tiếng vó ngựa đang vang lên ngay phía sau họ. Họ nhìn lại, nhưng họ không thể thấy được gì xa do có nhiều khúc quanh đã lượn ngang Con Đường. Họ cố gắng đi nhanh hết sức để vượt qua con đường mấp mô để leo vào trong cái vách sâu đầy những bụi việt quất và thạch nam ở phía trên, cho đến khi họ đi vào một lối nhỏ đầy những cây gỗ phỉ mọc dày. Khi họ nhìn ra từ đám bụi cây, họ có thể nhìn thấy Con Đường, mờ nhạt và xám xịt trong ánh nắng tắt dần, thì họ cảm thấy một cảm giác khang khác. Tiếng vó ngựa vang lên gần hơn. Họ đang phóng rất nhanh, với những tiếng clippety-clippely-clip nhè nhẹ. Rồi họ nghe thấy một tiếng động có vẻ như tiếng những cái chuông nhỏ rung lên, rất yếu ớt, như thể nó đang được thổi về phía họ bởi một làn gió nhẹ.

"Nghe không giống như tiếng ngựa của các Kỵ Sĩ Đen!" Frodo nói, lắng nghe chăm chú. Các hobbit khác đồng ý một cách đầy hi vọng rằng nó không giống vậy, nhưng tất cả họ vẫn tràn đầy nghi ngờ. Họ đã sống trong nỗi sợ hãi bị săn đuổi lâu đến nỗi bất kỳ tiếng động nào vẳng phía sau họ cũng có vẻ báo điềm gở và không hề thân thiện. Nhưng Người Sải Bước đã lách lên trước, cuối xuống nền đất, một tay đặt lên tai, và một vẻ vui mừng hiện ra trên mặt ông.

Ánh sáng đang mờ tắt, những chiếc lá trên các bụi cây run nhè nhẹ. Tiếng chuông kêu càng lúc càng rõ và gần hơn, và những tiếng clippety - clip vang đến từ những tiếng chân vội vã. Thình lình một con ngựa trắng hiện ra từ khung cảnh bên dưới, sáng rực lên trên trong khung cảnh tối tăm, đang phóng đi rất nhanh. Trong bóng chạng vạng, dây cương của nó lóe sáng lấp lánh, như thể nó đang được đính bởi những hòn ngọc như những ngôi sao sống. Cái áo khoác đen của người cưỡi ngựa trải ra sau lưng ông, và cái mũ trùm của ông lật ra sau; mái tóc vàng của ông tung bay theo từng bước ngựa. Frodo cảm thấy như có một luồng sáng trắng đang tỏa ra từ thân hình và y phục của người kỵ sĩ, như thể đang tỏa ra qua một tấm màn mỏng.

Người Sải Bước bước ra khỏi chỗ nấp và hướng xuống về phía Con Đường, nhảy lên với một tiếng kêu xuyên qua rừng thạch nam; nhưng thậm chí ngay trước khi ông di chuyển hoặc lên tiếng, thì người kỵ sĩ đã kéo cương ngựa và ngừng lại, nhìn về phía bụi cây mà họ đứng. Khi nhìn thấy Người Sải Bước, người kỵ sĩ xuống ngựa và chạy đến gặp ông, gọi lớn: Ai na vedui Dcrcnadan! Mae govannen! Giọng nói nhanh và vang lên rõ ràng của ông khiến tim họ không còn nghi ngờ gì nữa: người kỵ sĩ là một người Elves. Không có ai sống trong cái thế giới rộng lớn này có được một giọng nói tuyệt vời như thế. Nhưng có vẻ như có một âm điệu vội vã hoặc sợ hãi trong tiếng gọi của ông, và họ thấy rằng lúc này ông đang nói chuyện nhanh chóng và vội vã với Người Sải Bước.

Người Sải Bước nhanh chóng vẫy tay ra hiệu cho họ, và các hobbit rời khỏi bụi cây và vội vã lao xuống Con Đường. "Đây là Glorfindel, người đang sống trong ngôi nhà của Elrond," Người Sải Bước nói.

"Chào, và cuối cùng chúng ta cũng đã gặp nhau!" vị lãnh chúa Elf nói với Frodo. "Tôi được gửi đi từ Rivendell để gặp các ông. Chúng tôi sợ rằng các ông đang gặp nguy hiểm trên đường."

"Thế ông Gandalf đã đến Rivendell rồi à?" Frodo kêu lên vui mừng.

"Không. Ông ấy không ở đấy khi tôi khởi hành; nhưng đã cách đây chín ngày rồi," Glorfindel trả lời. "Elrond đã nhận được những tin tức làm ông lo lắng. Một số người bà con của tôi đã du hành trong vùng đất của ông ở đằng sau Baranduin, đã biết được những chuyện xấu đang xảy ra, và đã gửi về những thông điệp ngay khi họ có thể. Họ nói rằng số Chín đã ra ngoài, và rằng ông đang lạc đường với một gánh nặng khủng khiếp mà không có ai hướng dẫn, vì Gandalf đã không trở lại. Thậm chí ở Rivendell cũng có thể có vài người đang công khai phóng ngựa đi tìm số Chín nhưng khi họ ở đấy thì Elrond đã chỉ họ về phía bắc, tây và nam. Mọi người nghĩ rằng các ông có thể đã rẽ đi khá xa để tránh bị theo đuổi, và đã lạc lối ở Hoang Dã."

"Phần việc của tôi là đến Con Đường, và tôi đã đến Cầu Mitheithel, để lại một dấu ám hiệu ở đấy, khoảng gần bảy ngày trước. Có ba trong số những người phục vụ của Sauron đang ở trên Cầu, nhưng chúng rút lui và tôi theo chúng về phía tây. Tôi cũng gặp hai tên khác, nhưng chúng rẽ xuống hướng nam. Từ đó tôi bắt đầu dõi theo dấu vết của các ông. Cách đây hai ngày thì tôi thấy được nó, và đi theo nó qua Cầu; đến hôm nay thì tôi nhận ra nơi mà các ông xuống từ những ngọn đồi trở lại. Nhưng đi nào! Không có thời gian cho những tin tức khác. Do các ông ở đây chúng ta phải mạo hiểm dùng Con Đường và đi thôi. Có năm tên đang đuổi theo chúng ta, và khi chúng thấy dấu vết của các ông trên Con Đường thì chúng sẽ đuổi theo chúng ta như gió thổi. Và chúng chưa phải là tất cả. Tôi không biết bốn tên kia có thể đang ở đâu. Tôi sợ là khi chúng ta tìm thấy Khúc Cạn thì nó đã bị chiếm giữ để chống lại chúng ta."

Trong khi Glorfindel đang nói thì bóng chiều đã dày hơn. Frodo cảm thấy một sự mệt mỏi khủng khiếp đang tràn ngập ông. Kể từ khi mặt trời bắt đầu chìm vào màn sương thì màn sương trước mắt ông càng tối lại, và ông cảm thấy rằng một bóng tối đang phủ giữa ông và khuôn mặt các bạn. Bây giờ thì vết thương đang hành hạ ông, và ông cảm thấy lạnh. Ông lắc lư, nắm lấy tay Sam.

"Chủ tôi đang ốm và bị thương," Sam giận dữ nói. "Ông ấy không thể tiếp tục phi ngựa sau khi đêm xuống. Ông ấy cần nghỉ ngơi."

Glorfindel đỡ lấy Frodo khi ông ngã ra nền đất; rồi ông nâng ông hobbit lên nhẹ nhàng trên tay mình và nhìn vào mặt ông với một vẻ lo lắng nghiêm nghị.

Người Sải Bước kể lại ngắn gọn về cuộc tấn công vào trại của họ dưới Weathertop, và về con dao kinh khiếp. Ông rút ra cái chuôi dao mà ông còn giữ và đưa nó cho người Elf. Glorfindel rùng mình khi ông cầm lấy nó, nhưng ông nhìn nó rất chăm chú.

"Có những điều ma quái được viết trên chiếc chuôi này," ông nói; "cho dù có mắt các ông không thấy được nó. Giữ lấy nó, Aragorn ạ, cho đến khi chúng ta đến được ngôi nhà của Elrond! Nhưng hãy cẩn thận, và cầm nó càng ít càng tốt! Chúa ơi! Vết thương của thứ vũ khí này vượt ra khỏi khả năng chữa thương của tôi. Tôi sẽ làm những gì tôi có thể - nhưng tất cả những điều này càng khiến tôi thúc giục các ông tiếp tục đi ngay bây giờ mà không nghỉ ngơi gì nữa."

Ông kiểm tra vết thương trên vai Frodo bằng những ngón tay của mình, và khuôn mặt của ông càng trở nên nghiêm trọng, như thể ông đang thấy được điều gì đó làm ông không an lòng, nhưng Frodo cảm thấy cái lạnh đang giảm dần trên sườn và tay mình; một cảm giác ấm áp đang tỏa từ vai xuống tay ông, và vết thương trở nên bớt đau. Ánh chạng vạng của buổi chiều tối có vẻ như đang sáng lên với ông, như thể một đám mây vừa rút đi. Ông lại thấy rõ khuôn mặt của các bạn mình trở lại, rồi hi vọng và sức lực lại trở về với ông.

"Ông sẽ cưỡi con ngựa của tôi," Glorfindel nói. "Tôi sẽ thu ngắn bàn đạp lại gần yên, và ông phải ngồi càng chặt càng tốt. Nhưng ông không cần phải sợ: con ngựa tôi sẽ không để rơi người kỵ sĩ nào mà tôi ra lệnh cho nó chở. Bước kiệu của nó nhẹ nhàng và êm ái; và nếu có mối nguy hiểm nào đến quá gần, nó sẽ chở ông lướt đi với một tốc độ và thậm chí cả những con chiến mã đen của kẻ thù cũng không thể so được."

"Không, không đâu!" Frodo nói. "Tôi sẽ không cỡi nó, nếu như tôi sẽ được chở tới Rivendell hoặc bất kỳ nơi đâu mà bỏ lại các bạn tôi với nguy hiểm."

Glorfindel mỉm cười. "Tôi rất nghi ngờ điều này," ông nói, "rằng các bạn ông sẽ gặp nguy hiểm mà không có ông! Những kẻ săn đuổi sẽ theo ông và để chúng tôi lại trong yên bình, tôi nghĩ thế. Chính là ông, Frodo ạ, và vật mà ông đang mang bên mình đã mang tất cả chúng tôi vào cuộc mạo hiểm."

Frodo không trả lời điều này, và ông bị thuyết phục để leo lên con ngựa trắng của Glorfindel. Thay cho ông, con ngựa lùn lại chở nặng phần lớn những hành lí của những người khác, nên bây giờ họ có thể đi nhẹ nhàng hơn, và họ đi khá nhanh trong một lúc; nhưng các hobbit bắt đầy thấy rằng khó mà theo kịp sự nhanh nhẹn chẳng hề biết đến mỏi mệt của người Elf. Ông dẫn họ vào vùng bóng tối mở rộng, và vẫn tiếp tục đi dưới những màn đêm dày đặc. Chẳng có trăng hay sao. Cho đến khi bình minh xám xịt hiện ra ông mới cho phép họ ngừng lại. Pippin, Merry và Sam đến lúc này đã gần như ngủ mơ trên những bước thấp bước cao của mình; và thậm chí cả vai Người Sải Bước cũng có vẻ như đã lún xuống trong mệt mỏi. Frodo ngồi trên ngựa trong một giấc mơ tăm tối.

Họ đi xuống vùng thạch nam cách bờ đường vài dặm, và ngủ ngay tức khắc. Họ cảm thấy khó mà mở được mắt khi Glorfindel, người tự mình canh gác khi họ ngủ, đánh thức họ trở lại. Mặt trời buổi sáng lúc này đang lên cao, và những đám mây và sương mù của đêm đen đã tan mất.

"Uống cái này!" Glorfindel nói với họ, lần lượt rót cho từng người một cốc nhỏ từ cái túi da điểm bạc của ông. Nó trong vắt như nước suối và chẳng có vị gì, và nó chẳng để lại cảm giác lạnh hay nóng gì trong miệng; nhưng sức mạnh và sinh lực như đang tuôn vào tay chân họ khi họ uống nó. Sau chầu rượu này thì bánh mì cũ và trái cây khô (là tất cả những thứ mà họ còn lại vào lúc này) mà họ ăn có vẻ còn thoả mãn cơn đói của họ hơn nhiều bữa sáng ngon lành ở Quận trước đây.

Họ đã nghĩ ngơi không đến năm giờ khi họ đến Con Đường trở lại. Glorfindel vẫn tiếp tục thúc họ tiến lên, và chỉ cho phép dừng lại hai lần trong một khoảng thời gian ngắn trong khi ngày đăng trình. Theo đó họ đã đi được gần hai mươi dặm trước khi đêm xuống, và đến được điểm mà Con Đường bắt đầu rẽ phải và chạy về phía đáy của thung lũng, bây giờ nó đang dẫn thẳng đến Bruinen. Cho đến lúc này thì các hobbit vẫn không thể thấy hay nghe được dấu hiệu nào của những kẻ truy đuổi; nhưng Glorfindel thường xuyên ngừng lại và lắng nghe xem họ có bị đuổi từ sau không, và một vẻ lo lắng phủ lên mặt ông. Một hoặc hai lần ông nói chuyện với Người Sải Bước bằng ngôn ngữ của người Elf.

Tuy nhiên cho dù những người dẫn đường của họ có tỏ ra lo lắng thế nào chăng nữa, thì các hobbit cũng khó mà đi xa hơn nữa trong đêm nay. Họ bước thấp bước cao trong tiếng ong ong của sự mệt mỏi, và không thể nghĩ đến điều gì ngoài bàn chân và đôi chân của mình. Vết thương của Frodo lại đau gấp đôi, và trong suốt cả ngày mọi thứ đối với ông như tan vào những bóng đen của bóng ma xám xịt. Ông gần như vui mừng khi đêm đến, vì lúc đó thế giới có vẻ như ít mờ nhạt và trống rỗng hơn.

Các hobbit vẫn đang rất mệt mỏi, khi họ lại khởi hành vào sáng sớm hôm sau. Còn nhiều dặm cần phải đi để đến Khúc Cạn, và họ vội vã phóng đi với tốc độ nhanh nhất mà họ có thể.

"Mối nguy hiểm của chúng ta có thể lên đến mức cao nhất ngay tại đêm trước khi chúng ta đến được bờ sông," Glorfindel nói; "bởi vì tim của tôi cảnh cáo tôi rằng kẻ truy đuổi hiện nay đang nhanh chóng theo sau chúng ta, và những người khác có thể đang chờ đợi ở nơi Khúc Cạn."

Con Đường vẫn đang rẽ hẳn xuống dưới đồi, và lúc này ở nhiều nơi đã có nhiều cỏ ở cả hai bên, các hobbit bước lên đo khi họ có thể, để làm dịu đôi chân mỏi mệt của họ. Đến xế trưa thì họ đến một nơi mà Con Đường thình lình hiện ra dưới bóng tối của những cây thông cao, và rồi nó ăn vào một đường hẩm nhỏ với những vách tường ẩm ướt dốc cao làm bằng đá đỏ. Tiếng vọng của những bước chân vang lên xa khi họ vội vã tiến tới trước; và có vẻ như có nhiều tiếng chân vang lên theo sau tiếng chân của chính họ. Ngay lúc đó, như thể xuyên qua một cái cổng ánh sáng, Con Đường dẫn ra khỏi đoạn cuối của đường ống vào một vùng không gian trải rộng. Ở phía cuối của của đường dốc họ thấy trước mặt mình một dặm dài bằng phẳng, và nằm sau nó là Khúc Cạn Rivendell. Ở phía xa hơn là một dãy đất nâu, nối mạch bởi những con đường uốn lượn; và phía sau nó là một rặng núi cao nhô lên, bờ vách này nối với bờ vách kia, và đỉnh này sau đỉnh nọ, biến vào bầu trời mờ ảo. Vẫn còn một tiếng vọng của những tiếng chân vẳng theo đường hầm đằng sau họ; một âm thanh vội vã như thể một cơn gió đang thổi lên tràn qua những cành thông. Ngay lúc đó Glorfindel quay lại và lắng nghe, và rồi ông lao đến với một tiếng la lớn.

"Bay!" ông gọi to. "Bay nào! Kẻ thù đang đuổi đến chúng ta!"

Con ngựa trắng phóng vọt lên. Các hobbit chạy ào xuống bờ dốc.

Glorfindel và Người Sải Bước chạy sau như một đội quân hậu tập. Họ chỉ mới chạy được nửa đường băng qua dãy đất thì thình lình tiếng ngựa phóng nước đại vang lên. Một Kỵ Sĩ Đen vừa hiện ra khỏi cái cổng cây cối mà họ vừa vượt qua. Hắn kìm cương ngựa, dừng lại, lắc lư trên yên ngựa. Một tên khác phóng theo hắn, và rồi tên khác nữa, và lại thêm hai tên khác.

"Phóng ngựa đi! Phóng đi nào!" Glorfindel gào lên với Frodo.

Ông không tuân lệnh ngay, vì một sự kháng cự kỳ lạ đã chiếm lấy ông. Ông giữ ngựa tiến một bước, rồi ông quay lại và nhìn lại sau. Các Kỵ Sĩ Đen ngồi trên những con chiến mã ghê gớm của chúng có vẻ như những bức tượng đầy đe dọa trên một ngọn đồi, tối tăm và cứng rắn, trong khi tất cả cánh rừng và vùng đất chung quanh chúng lùi xa dần như thể đang biến vào sương khói. Thình lình ông biết từ tim mình rằng chúng đang đứng im để ra lệnh cho ông đứng đợi. Ngay tức khắc nỗi sợ hãi và căm ghét thúc vào ông. Cánh tay trái của ông rời dây cương và nắm vào chuôi gươm, với một ánh đỏ ông rút nó ra.

"Phóng ngựa đi! Phóng ngựa đi!" Glorfindel gào lên, và rồi với một giọng lớn và rõ ông gọi với con ngựa bằng ngôn ngữ của người Elf: noro lim, noro lim, Asfaloth!

Ngay tức khắc con ngựa trắng phóng vọt đi như một làn gió vượt qua khoảng trũng cuối cùng của Con Đường, Ngay lúc đó những con ngựa đen phóng vụt xuống đồi để truy đuổi, và từ phía các Kỵ Sĩ Đen vang lên một tiếng kêu kinh hãi, như thể Frodo đã từng nghe đầy sợ hãi trong những khu rừng cách xa ở phía Đông. Nó được trả lời và trước sự khiếp vía của Frodo cùng bạn bè, từ cánh rừng và những vách đá phía xa bốn Kỵ Sĩ Đen khác đang phóng ra như bay. Hai tên phóng ngựa về phía Frodo; hai tên kia phóng như điên về phía Khúc Cạn để chặn ngang đường thoát của ông. Ông có cảm tưởng chúng phóng nhanh như gió và đang nhanh chóng lớn hơn và tối tăm hơn, khi đường đi của chúng hội tụ vè phía ông.

Frodo nhìn ngược lại một thoáng. Ông không thể thất các bạn mình nữa. Các Kỵ Sĩ Đen từ phía sau đang bị bỏ rơi: thậm chí những con chiến mã ghê gớm của chúng cũng không thể theo kịp tốc độ của con ngựa Elf trắng của Glorfindel. Ông lại nhìn ra phía trước, và hi vọng tan biến. Có vẻ như không còn cơ hội để đến được Khúc Cạn trước khi ông bị hai tên khác đang nằm mai phục chắn ngang. Lúc này ông có thể thấy chúng một cách rõ ràng: chúng dường như đã cất mũ trùm và áo khoác đen đi, và bây giờ chúng đang mặc áo choàng mào xám trắng. Những thanh gươm tuốt trần nằm trong những cánh tay nhợt nhạt của chúng; những cái mũ trụ nằm trên đầu chúng. Đôi mắt lạnh của chúng lóe lên, và chúng gọi tên ông với một giọng trầm thấp.

Nỗi sợ hãi lúc này đã tràn ngập tâm hồn Frodo. Ông không nghĩ về thanh gươm của mình nữa. Ông không kêu tiếng nào. Ông nhắm mắt và bám chặt vào bờm ngựa. Gió rít lên bên tai ông, và những cái chuông trên bộ yên cương rít lên hoang dại và chói chang. Một hơi thở lạnh lẽo chết chóc đang thấu vào ông như một lưỡi kích, như cơn tuôn trào cuối cùng, nhưng một ánh lửa trắng chớp loá, con ngựa trắng phóng đi như đang mọc cách, băng qua ngay trước tên Kỵ Sĩ Đen đầu tiên.

Frodo nghe thấy tiếng nước vỗ. Nó sủi bọt dưới chân ông. Ông cảm thấy tiếng trào dâng mãnh liệt khi con ngựa rời khỏi dòng sông và phóng lên con đường đá. Ông đang lết lên bờ đường dốc. Ông đã băng qua Khúc Cạn.

Nhưng những kẻ truy đuổi đã gần đến đằng sau. Con ngựa dừng lại trên đỉnh của bờ đường, nhìn quanh vàhí lên man dại. Có chín Kỵ Sĩ Đen ở bờ nước phía dưới, và tinh thần của Frodo nhụt hẳn trước sự đe dọa của những khuôn mặt đang nhìn lên. Ông không biết điều gì sẽ ngăn được chúng băng qua nơi ấy dễ dàng như ông đã làm; và ông cảm thấy rằng việc cố tìm cách trốn thoát qua con đường dài mờ mịt từ Khúc Cạn đến Rivendell là vô dụng, khi mà các Kỵ Sĩ Đen đã băng qua. Dù như thế nào thì ông cũng cảm thấy là mình đang được ra lệnh khẩn cấp phải dừng lại. Nỗi căm ghét một lần nữa lại dâng trào trong ông, nhưng ông không còn sức lực để chống lại. Thình lình tên Kỵ Sĩ Đen đầu tiên thúc ngựa vọt tới. Hắn kiểm tra con nước và quay lại. Với một nỗ lực ghê gớm Frodo ngồi hẳn lên và vung gươm.

"Hãy trở lại!" ông gào lên. "Trở lại với vùng đất Mordor, và đừng đi theo ta nữa!" Giọng của ông vang lên yếu ớt và run rẩy bên tai ông. Các Kỵ Sĩ Đen dừng lại, nhưng Frodo không có quyền năng của Bombadil. Những kẻ thù của ông cười phá lên về phía ông đầy nghiệt ngã và lạnh lẽo. "Sẽ trở lại! Sẽ trở lại!" chúng gọi đến. "Chúng ta sẽ trở về Mordor với mi!"

"Trở lại!" ông kêu lên.

"Chiếc Nhẫn! Chiếc Nhẫn!" chúng kêu lên bằng giọng chết chóc; và ngay tức khắc tên thủ lĩnh của chúng giục ngựa tiếng vào vùng nước, theo sát bởi hai tên khác.

"Nhờ Elbereth và Lcrcthien Trong Sạch," Frodo la lên với nỗ lực sau cùng, nâng gươm lên, "các ngươi sẽ không có được chiếc Nhẫn hay ta!"

Rồi tên thủ lĩnh, kẻ bây giờ đã băng qua được nửa Khúc Cạn, vươn đứng lên đe dọa trên bàn đạp, và đưa tay lên. Frodo không nói được nữa. Ông cảm thấy lưỡi mình như dính liền vào miệng, và tim ông quằn quại. Thanh gươm của ông gãy tan và rơi khỏi cánh tay run rẩy của ông. Con ngựa Elf lui lại và thở phì phì. Con ngựa đen đầu tiên đã gần như đặt chân lên bờ đường.

Ngay lúc đó một tiếng gầm và tiếng bước chân vội vã vang lên: một tiếng nước cuộn ầm rầm rĩ trên nhiều tảng đá. Frodo lờ mờ cảm thấy con sông phía dưới ông dâng lên, và phía dưới dòng chảy của nó đang nhấp nhô lông ngù của các kỵ binh. Frodo cảm thấy như những ngọn lửa trắng đang lung linh trên chỏm mũ sắt của họ và ông dừng lại mừng vui khi thấy làn sóng các kỵ sĩ trắng trên những con ngựa trắng với những cái bờm ướt đẫm. Ba Kỵ Sĩ Đen vẫn còn đứng lại giữa Khúc Cạn bị tràn ngập: chúng biến mất, thình lình bị chôn vùi dưới những lớp bọt nước giận dữ. Những tên khác sau chúng sợ hãi phóng lui.

Với những nhận thức vất vả sau cùng, Frodo nghe thấy những tiếng kêu thét, và có vẻ như ông thấy rằng đằng sau các Kỵ Sĩ Đen đang ngần ngừ trên bờ sông là một hình bóng sáng rực với ánh sáng trắng; và đằng sau nó là một hình bóng đen nhỏ đang vung lên những ngọn lửa, lửa đỏ trong làn sương xám đang phủ khắp thế giới.

Sự cuồng dại đang tràn ngập những con ngựa đen, và chúng phóng đi trong kinh hãi mang theo các kỵ sĩ của chúng trong một đợt rút chạy kinh hoàng. Tiếng gào hoang dại của chúng bị nhấn chìm trong tiếng gầm gừ của con sông đang cuốn chúng đi. Rồi Frodo cảm thấy mình ngã xuống, và tiếng gầm gừ hỗn độn có vẻ như đang dâng lên rồi nuốt chửng ông cùng với các kẻ thù của ông. Ông không nghe và thấy gì nữa.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện