Chương 15 Phần 1

Chương XV

Nhẫn xuôi phương Nam

Sau ngày đó các hobbit tổ chức một cuộc họp cho riêng mình ở trong phòng của Bilbo. Merry và Pippin vô cùng phẫn nộ khi họ nghe thấy rằng Sam đã trườn vào phòng Hội Đồng, và đã được chọn làm bạn đồng hành của Frodo.

"Đó là điều bất công nhất," Pippin nói. "Thay vì đuổi cổ hắn ra, và xích hắn lại, Elrond lại khen thưởng cho cái thói táo gan của hắn!"

"Khen thưởng à!" Frodo nói. "Tôi không thể tưởng tượng ra một hình phạt nào nghiêm khắc hơn nữa. Anh không nghĩ xem mình đang nói gì à: bị kết án đi vào một cuộc hành trình vô vọng, đó là một phần thưởng à? Hôm qua tôi đã mơ thấy rằng nhiệm vụ của tôi thế là xong, và tôi có thể nghỉ ngơi ở đây một thời gian dài, có thể là vĩnh viễn luôn cũng được."

"Tôi không ngạc nhiên," Merry nói, "và tôi ước gì cậu có thể làm vậy. Nhưng chúng tôi đang đố kỵ với Sam chứ không phải cậu. Nếu như cậu phải đi, thì đó sẽ là một sự trừng phạt cho bất kỳ ai trong chúng ta khi bị bỏ lại phía sau, dù là ở Rivendell này. Chúng tôi đã đi một chặng đường dài với cậu và đã cùng nhau vượt qua những thời khắc khó khắn. Chúng tôi muốn tiếp tục."

"Đó là điều mà tôi muốn nói," Pippin nói. "Những hobbit chúng ta nên gắn bó với nhau, và chúng ta sẽ làm thế. Tôi sẽ đi, trừ phi họ xích tôi lại. Trong đoàn phải có một ai thông minh chứ."

"Nếu thế thì chắc chắn anh sẽ không được chọn, Peregrin Took!" Gandalf nói, nhìn xuyên qua cái cửa sổ gần sát nền nhà. "Nhưng việc mà tất cả các anh lo lắng là hoàn toàn không cần thiết. Vẫn chưa có gì được quyết định cả."

"Chưa có gì được quyết định!" Pippin kêu lên. "Thế tất cả các ông đã làm gì? Các ông đã họp kín hàng giờ rồi."

"Chỉ nói chuyện thôi," Bilbo nói. "Có nhiều chuyện để nói lắm, và ai cũng tỉnh ngộ dần. Thậm chí là cả ông Gandalf già nữa, tôi nghĩ là tin tức của Legolas về Gollum khiến cho thậm chí là ông ấy cũng phải giật bắn mình, dù ông vẫn cố tỉnh như không."

"Anh sai rồi," Gaffer nói. "Anh đã không chú ý. Ta đã nghe tin này từ Gwaihir rồi. Nếu anh muốn biết, thì người duy nhất thật sự tỉnh ngộ ra, như anh đã nói, chỉ có anh và Frodo thôi; và ta chỉ là người duy nhất không ngạc nhiên mà thôi."

"Được rồi, sao cũng được," Bilbo nói, "vẫn chưa có gì được quyết định sau khi Frodo tội nghiệp và Sam được lựa chọn. Lúc nào tôi cũng sợ là mọi chuyện sẽ diễn tiến như thế, nếu như tôi được tha khỏi chuyện này. Nhưng nếu ông hỏi tôi, thì tôi cho rằng Elrond sẽ cử một một toán người tài giỏi cùng đi, khi những thông báo được phát ra. Họ đã bắt đầu chưa, ông Gandalf?"

"Rồi," thầy phù thủy nói, "Một số trinh sát đã được cử đi. Một số sẽ đi vào ngày mai. Elrond đang phái một số người Elves, và họ sẽ giữ liên lạc với các Rangers, và có thể là với những người của Thranduil ở Mirkwood nữa. Và cả Aragorn cũng đã đi với những người con trai của Elrond. Chúng ta sẽ lùng sục tất cả những vùng đất suốt suốt nhiều dặm trên chặng đường này trước khi có một sự khởi hành nào. Cho nên cậu hãy vui lên, Frodo ạ! Có thể cậu sẽ còn được ở lại đây khá lâu."

"A!" Sam nói đầy ủ rũ. "Chúng tôi sẽ chỉ đợi cho đến khi đông đến thôi."

"Điều này không thể chủ động được," Bilbo nói. "Đó là một phần lỗi của cháy, Frodo cháu ta: cháy cứ khăng khăng đòi đợi cho đến sinh nhật ta. Ta không thể không nghĩ rằng việc vinh danh đó thật buồn cười. Ta không nên chọn ngày đó để cho những người S-B đi vài Bag End. Nhưng bây giờ mọi chuyện là thế đấy: cháu không thể đợi cho đến khi xuân về; và cháu cũng không thể đi khi mà những bản báo cáo chưa quay về.

Khi giá đông lạnh lùng sang

Đêm thâu lạnh buốt dâng tràn tuyết sương

Cây xanh rụng lá thảm thương

Giữa miền Hoang Dã ma vương lộng hành

Nhưng bác sợ rằng may mắn của cháu chỉ thế thôi."

"Ta e là như vậy," Gandalf nói. "Chúng ta không thể bắt đầu cho đến khi bọn ta biết được tin về đám Kỵ Sĩ."

"Cháu nghĩ là tất cả bọn chúng đã bị cơn lũ tiêu diệt rồi chứ." Merry nói.

"Không thể tiêu diệt Vòng Tròn Hồn Ma theo cách vậy đâu," Gandalf nói. "Quyền lực của chủ nhân của chúng nằm trong chúng, và chúng còn đứng vững hay ngã gục là do hắn. Chúng ta hi vọng rằng chúng đã bị mất ngựa và mất mặt nạ, và việc này sẽ khiến ối nguy giảm đi trong một thời gian; nhưng chúng ta phải tìm hiểu một cách chắc chắn. Trong lúc đó thì cậu nên cố quên đi những lo lắng của mình, Frodo ạ. Ta không biết là có thể làm gì để giúp cậu không; nhưng ta vẫn cứ nói thầm cho cậu nghe điều này. Đã có người nói rằng sự thông minh là cần thiết ột đội. Anh ta đúng. Ta nghĩ là ta sẽ đi với cậu."

Frodo vui mừng cực độ khi nghe thấy tuyên bố này khiến Gandalf phải rời ngay khỏi ngưỡng cửa sổ mà ông đang ngồi, nhấc nón lên và cúi mình. "Ta chỉ nói rằng ta nghĩ là ta sẽ đi. Đừng có vội hi vọng gì hết. Elrond sẽ nói nhiều về chuyện này, và anh bạn Người Sải Bước của các anh nữa. Điều này làm ta nhớ ra, ta muốn đi gặp Elrond. Ta phải đi thôi."

"Bác nghĩ là cháu sẽ ở đây được bao lâu?" Frodo nói với Bilbo khi Gandalf đã đi.

"Ồ, bác không biết. Bác không thể đếm ngày ở Rivendell được," Bilbo nói. "Nhưng bác nghĩ là sẽ khá lâu Chúng ta sẽ còn có thể nói chuyện nhiều. Còn về việc giúp bác viết cho xong cuốn sách và bắt đầu phần tiếp theo thì sao? Cháu đã nghĩ đến một kết cục chưa?"

"Rồi ạ, nghĩ nhiều lần, và tất cả đều đen tối lẫn bất an," Frodo nói.

"Ồ, không thế đâu!" Bilbo nói. "Những cuốn sách nên có những kết cục tốt đẹp chứ. Thế này thì sao: và sau đó tất cả bọn họ đều yên ổn và sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau?"

"Thế thì hay lắm, nếu như thật sự được như vậy," Frodo nói.

"A!" Sam nói. "Và bọn họ sẽ sống ở đâu? Đó là điều mà tôi thường hay tự hỏi."

Các hobbit còn tiếp tục nói chuyện thêm một lúc nữa về chuyến du hành đã qua và những mối nguy hiểm phía trước; nhưng rồi những điều tốt đẹp của vùng đất Rivendell đã khiến những sợ hãi và ưu phiền biến khỏi tâm trí họ. Tương lai, dù tốt hay xấu, vẫn không bị quên lãng, nhưng đã tạm ngừng không còn áp đặt quyền uy lên hiện tại nữa. Sức khỏe và hi vọng trong họ lớn dần, và họ đều vui mừng đón từng ngày khi nó đến, nói chuyện vui vẻ trong từng bữa ăn, với từng lời và từng bài hát.

Ngày tháng đã trôi qua như thế, bình minh mỗi buổi sáng đều rực rỡ và trong lành, và nỗi buổi chiều đều tươi đẹp và quang đãng. Nhưng mùa thu nhanh chóng qua đi; những ánh sáng vàng dần dần ngã thành ánh bạc mờ, và những chiếc lá còn nấn ná lại rồi cũng rơi khỏi những thân cây trơ trụi. Một cơn gió bắt đầu thổi lạnh từ phía Rặng Núi Sương Mù về phía đông. Tuần trăng tròn đã tỏa sáng trên bầy trời, đẩy lùi ánh sáng của những vì sao yếu ớt. Nhưng một ngôi sao thấp ở phương Nam đỏ rực lên. Mỗi đêm, khi trăng lặn trở lại, thì nó lại sáng rực hơn bao giờ hết. Frodo có thể thấy nó từ cửa sổ của ông, chìm sâu trong những tầng trời đang sáng rực như một con mắt đang chăm chú quan sát từ phía trên những ngọn cây trên bờ thung lũng.

Những hobbit đã ở trong Ngôi Nhà Elrond được gần hai tháng, và tháng Mười Một đã trôi qua trong những gì còn lại của mùa thu, rồi đến tháng Mười Hai thì những người trinh sát bắt đầu trở về. Một số họ đã đi về phương bắc, sau những con suối của vùng Hoarwell bên trong Ettemoors; một số khác đi về hướng tây, và họ đã tìm kiếm trên những vùng đất nằm xa dưới Cơn Lũ Xám với sự trợ giúp của Aragorn cùng các Rangers, xa đến tận Tharbad, nơi mà Con Đường Phía Bắc già cỗi cắt ngang qua con sông bởi một thị trấn hoang tàn. Nhiều người đã đi xuống phía đông và nam; còn một số khác thì băng qua Rặng Núi và tiến vào Mirkwood, trong khi những người khác thì leo lên hẻm núi nằm ở nguồn của Dòng Sông Vui Sướng, rồi tiến vào Vùng Đất Hoang Dã Hơn và tiến vào Những Cánh Đồng Vui Sướng và cuối cùng họ đến ngôi nhà cũ của Radagast ở Rhosgobel. Radagast không có ở đấy; và họ đã trở về qua những ngọn đèo cao vốn được gọi là Cầu Thang Dimrill. Những con trai của Elrond, Elladan và Elrohir, là những người cuối cùng trở về; họ đang thực hiện một chuyến đi dài, băng xuống vùng Mạch Nước Bạc và đi vào một vùng đất lạ, nhưng họ không nói mục đích chuyến đi của mình với ai ngoài Elrond.

Những người truyền tin đã không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu hay tin tức gì về những Kỵ Sĩ hay những người hầu khác của Kẻ Thù ở tại vùng đất nào. Thậm chí những con Đại Bàng ở Rặng Núi Sương Mù cũng không cho họ biết tin tức gì thêm. Họ cũng không thấy hay nghe được gì về Gollum; nhưng những con sói hoang vẫn đang tụ tập lại, và lại săn mồi xa lên tận Dòng Sông Vĩ Đại. Ba con ngựa đen chết đuối đã được tìm thấy ngay tại Khúc Cạn ngập lũ. Trên những vách đá dốc phía dưới nó những người tìm kiếm tìm thấy xác của năm con khác, ngoài ra còn có một cái áo khoác đen dài, rách nát tả tơi. Không có dấu vết gì của các Kỵ Sĩ Đen, và chẳng có nơi nào đưa đến cảm giác về sự hiện hữu của chúng. Có vẻ như chúng đã biến mất vào phương Bắc.

"Ít nhất là đã có thể tính được tám trong số Bộ Chín," Gandalf nói. "Không thể hấp tấp mà khẳng định chắc chắn được, và ta nghĩ là lúc này chúng ta đã có thể hi vọng rằng Vòng Tròn Hồn Ma đã bị phân tán, và chúng buộc phải trở về để có thể gặp Chủ Nhân của chúng ở Mordor, trống rỗng và không hình không dạng."

"Nếu đúng như vậy thì chúng ta sẽ có một chút thời gian trước khi chúng bắt đầu săn đuổi trở lại. Tất nhiên là kẻ thù còn những kẻ phục vụ khác, nhưng sẽ phải rong ruổi trên tất cả các đường biên giới của Rivendell trước khi chúng có thể lần ra được dấu vết của ta. Và nếu như chúng ta cẩn thận thì chúng sẽ khó mà làm được việc đó. Nhưng chúng ta không được chần chừ nữa."

Elrond triệu tập các hobbit. Ông chăm chú nhìn Frodo. "Đã đến lúc rồi," ông nói. "Nếu như chiếc Nhẫn phải đi, thì nó phải đi sớm. Nhưng những ai đi với nói đừng trông đợi là sẽ được giúp đỡ bởi chiến tranh hay quân đội. Họ phải đi vào những vùng đất của Kẻ Thù, cách xa khỏi mọi sự giúp đỡ. Anh vẫn còn muốn giữ lời của mình không, Frodo, rằng anh sẽ là người mang chiếc Nhẫn?"

"Tôi vẫn giữ lời," Frodo nói. "Tôi sẽ đi với Sam."

"Thế thì ta sẽ không thể giúp đỡ anh được gì nhiều, thậm chí là chỉ những lời khuyên," Elrond nói. "Ta không thể thấy trước được gì nhiều trên đường đi của anh; và ta không biết được làm sao mà nhiệm vụ của anh có thể hoàn thành. Lúc này Bóng Tối đã trườn đến chân Rặng Núi, và nó đã Ginny đến biên giới của Dòng Lũ Xám; và và ta chỉ thấy toàn là bóng đêm mịt mù dưới Bóng Tối. Anh sẽ gặp nhiều kẻ thù, một số công khai, một số ẩn mặt; và anh có thể tìm thấy bạn bè trên con đường của mình khi mà anh ít trông chờ nhất. Ta sẽ gửi đi các thông điệp, những gì mà ta có thể trù tính được, đến những ai mà ta quen biết trên thế giới rộng lớn này; nhưng nếu như những thông điệp thất lạc thì những vùng đất sắp đến sẽ trở nên rất nguy hiểm, hoặc là chính bản thân những thông điệp ấy cũng không đi nhanh hơn anh."

"Và vì vậy ta sẽ lựa chọn những người sẽ đồng hành với các anh, khi mà họ hoặc vận may cho phép. Số người cùng đi sẽ rất ít, vì các anh hi vọng sẽ đi nhanh và bí mật. Ta có một đạo quân những người Elves với những áo giáp được làm từ Những Ngày Cổ Xưa, họ cũng sẽ có ích khi mà quyền lực từ Mordor trỗi dậy."

"Đội Đồng Hành của chiếc Nhẫn sẽ bao gồm Chín người; và Chín Hành Nhân sẽ được đối phó với Chín Kỵ Sĩ ma quái kia. Gandalf sẽ đi, cùng với anh và người hầu trung thành của anh; vì đấy sẽ là một nhiệm vụ vĩ đại của ông, và có thể sẽ là sự tận cùng cho những gì ông đã làm."

"Còn lại, họ sẽ đại diện cho Những Người Tự Do trên Thế giới: người Elves, Người Lùn và Con Người. Legolas sẽ đại diện cho người Elves, và Gimly con trai của Gluin sẽ đại diện cho Người Lùn. Họ sẽ sẵn lòng cùng đi ít nhất là qua Rặng Núi, và có thể sẽ còn đi nữa. Đại diện cho con người thì các anh sẽ có Aragorn con trai của Arathorn, vì chiếc Nhẫn của Isildur quan hệ rất mật thiết với anh ta."

"Người Sải Bước!" Frodo nói.

"Phải," ông nói với một nụ cười. "Ta sẽ lại một lần nữa là bạn đồng hành với ông, Frodo."

"Tôi muốn xin ông đi với tôi," Frodo nói, "nhưng tôi nghĩ là ông sẽ đi Minas Tirith cùng với Boromir."

"Phải," Aragorn nói. "Và Thanh Gươm Đã Gãy sẽ được rèn lại trước khi tôi bắt đầu cuộc chiến. Nhưng con đường của các ông và con đường của chúng tôi có hàng trăm dặm trùng nhau. Do đó Boromir cũng sẽ có tên trong Đội Đồng Hành. Ông ta là một người can đảm."

"Thế thì còn phải tìm hai người nữa," Elrond nói. "Và ta sẽ suy nghĩ việc này. Ta có thể chọn được một số người thích hợp trong số những người nhà của ta để cử đi."

"Nhưng nếu thế thì không còn chỗ cho chúng tôi!" Pippin tuyệt vọng kêu lên. "Chúng tôi không muốn bị bỏ rơi lại đằng sau. Chúng tôi muốn đi cùng Frodo."

"Đấy là vì anh không hiểu và không tưởng tượng được điều gì đang nằm phía trước," Elrond nói.

"Và cả Frodo cũng thế," Gandalf nói, hỗ trợ Pippin một cách bất ngờ. "Không ai trong số chúng ta thấy rõ cả. Đúng là nếu các hobbit này hiểu được nguy hiểm, thì họ sẽ không dám đi. Nhưng họ sẽ tiếp tục muốn đi, hoặc ước là họ dám, và sẽ họ sẽ xấu hổ và buồn bã. Elrond ạ, tôi nghĩ rằng trong chuyện này thì nên tin vào tình bạn của bọn họ hơn là những trí tuệ vĩ đại. Thậm chí nếu như ông chọn chúng tôi một lãnh chúa người Elf như là Glorfinder, thì ông ta cũng không thể lay chuyển được Ngọn Tháp Hắc Ám, hay mở được đường đến với Lửa bằng quyền lực của ông ta."

Ông nói khá thuyết phục," Elrond nói, "nhưng tôi vẫn còn nghi ngờ. Tôi có linh tính là ngay cả Quận vào lúc này cũng không tránh khỏi nguy hiểm, và tôi đã nghĩ đến chuyện cử hai người này trở về như là hai người báo tin, làm những gì mà họ có thể làm, tuỳ thuộc vào phong tục làng quê của họ, để cảnh báo mọi người về nguy hiểm. Trong bất kỳ trường hợp nào đi nữa, thì tôi vẫn phán quyết rằng người trẻ hơn trong số hai người này, Peregrin Took, nên ở lại. Tim tôi không muốn để anh ta đi."

"Vậy thì, Chủ Nhân Elrond ạ, ngài nên nhốt tôi vào nhà tù, hoặc trói tôi vào một cái bao và gửi tôi về nhà," Pippin nói. "Vì nếu không làm thế thì tôi sẽ theo Đội Đồng Hành,"

"Vậy thì cứ làm thế. Anh sẽ đi," Elrond nói, và ông thở dài. "Bây giờ thì câu chuyện về Bộ Chín đã hoàn thiện. Trong bảy ngày nữa Đội Đồng Hành phải khởi hành."

Thanh gươm của Elendil được rèn mới lại tại lò rèn của người Elves, và lưỡi của nó được trang trí bởi hình vẽ của bảy ngôi sao nằm giữa Vầng Trăng khuyết và Mặt Trời tỏa sáng, và chúng được viết bởi những ngôn ngữ cổ, vì Aragorn con trai Arathorn sẽ tham gia vào cuộc chiến hướng về Mordor. Thanh gươm bừng sáng khi nó lại được rèn nguyên trở lại, ánh sáng mặt trời tỏa trên nó đỏ rực, ánh mặt trăng sáng lạnh, và lưỡi của nó cứng rắn và sắc bén. Rồi Aragorn đặt cho nó một cái tên mới, và gọi nó là Andurikl, Lửa Miền Tây.

Aragorn và Gandalf cùng đi bộ với nhau và ngồi nói chuyện về chặng đường sắp tới và về nguy hiểm mà họ có thể gặp phải; và họ cân nhắc về những tấm bản đồ và những cuốn sách với những câu chuyện và hình ảnh về những kiến thức cổ xưa nằm trong căn nhà của Elrond. Đôi khi Frodo cùng làm việc với họ, nhưng ông mãn nguyện với việc dựa vào những lời chỉ dẫn của họ, nên ông dùng tất cả những thời gian có thể để nói chuyện cùng Bilbo.

Trong những ngày cuối cùng ấy, vào một buổi chiều các hobbit cùng ngồi với nhau ở Căn Phòng Lửa,và họ đã được nghe toàn bộ những câu chuyện về Beren và Luthien, và vế chiến thắng của Châu Báu Vĩ Đại; nhưng rồi vào một ngày, trong khi Merry và Pippin vẫn còn đang loanh quanh đâu đó, thì Frodo và Sam ngồi với Bilbo trong căn phòng nhỏ của riêng ông. Rồi Bilbo đọc vài đoạn trong cuốn sách của ông (có vẻ như rất thiếu hoàn chỉnh) hoặc ngâm nga những bài thơ của ông, hoặc đánh chú thích vào những chuyến phiêu lưu của Frodo.

Một buổi sáng trong những ngày cuối Frodo ngồi riêng với Bilbo, và ông hobbit già kéo ra từ dưới giường một cái hộp gỗ. Ông mở nắp lên và lục lọi bên trong.

"Đây là thanh gươm của cháu," ông nói. "Nhưng nó đã gãy rồi, cháu biết đấy. Ta đã giữ kĩ nó nhưng ta quên không hỏi xem các lò rèn có thể hàn nó lại được không. Lúc này không còn thời gian nữa. Vì vậy ta nghĩ rằng, cháu nên giữ nó, cháu hiểu không?"

Ông lấy ra khỏi hộp một thanh gươm nhỏ trong một bao kiếm bằng da sờn mòn. Rồi ông rút nó ra, và cái lưỡi sáng loáng được chăm sóc kỹ của nó sáng lên, lạnh lẽo và lấp lánh. "Đấy là Chích," ông nói, và nhẹ nhàng nhét sâu nó vào cái cán gỗ. "Cầm đi, nếu cháu thích. Bác sẽ không cần đến nó nữa, bác tin vậy."

Frodo trân trọng nhận nó.

"Và còn cái này nữa!" Bilbo nói, rút ra một cuộn giấy có vẻ như khá nặng so với kích cỡ của nó. Ông tháo ra nhiều lớp giẻ cũ, và lấy ra một cái áo giáp nhỏ. Nó gồm nhiều vòng nhỏ dệt sát nhau, mềm mại như vải lanh, lạnh lẽo như băng tuyết, và cứng rắn hơn cả sắt thép. Nó sáng lên như ánh trăng bàng bạc, và được đính nhiều viên ngọc trắng. Thắt lưng của nó giắt đầy trân châu và pha lê.

"Đẹp nhỉ?" Bilbo nói, đưa nó ra ánh sáng. "Và hữu dụng nữa. Đó là chiếc áo giáp người lùn mà Thorin đã cho bác. Bác đã lấy nó lại từ chỗ Michel Delving trước khi bác khởi hành, và đóng gói nó trong hành lí của mình: bác mang tất cả những vật kỷ niệm trong cuộc Hành Trình đi với mình, ngoại trừ chiếc Nhẫn. Nhưng bác không định dùng nó, và bây giờ bác không cần ó, ngoại trừ thỉnh thoảng lại lấy ra ngắm mà thôi. Cháu sẽ không cảm thấy nặng nề gì khi mang nó."

"Cháu sẽ trông - vâng, cháu không nghĩ là cháu sẽ trông hợp với nó," Frodo nói.

"Đúng như những gì ta đã nói với mình," Bilbo nói. "Nhưng đừng quan tâm đến dáng vẻ trông bên ngoài. Cháu có thể mang nó dưới lớp quần áo bên ngoài. Nào! Cháu phải chia xẻ điều bí mật nào với bác. Đừng nói cho ai khác biết nữa. Nhưng bác sẽ cảm thấy vui hơn nếu bác biết là cháu đang mặc nó. Bác tin là nó thậm chí còn chống lại được cả những lưỡi dao của bọn Kỵ Sĩ Đen," ông hạ giọng khi nói câu cuối.

"Được lắm, cháu sẽ lấy nó," Frodo nói. Bilbo đưa nó cho ông, và siết chặt thanh Chích trên chiếc thắt lưng lấp lánh, và rồi Frodo phủ chiếc quần túm vải lốm đốm bẩn của mình lên trên, rồi áo dài và áo khoác.

"Cháu nhìn chỉ như một hobbit bình thường," Bilbo nói. "Nhưng bây giờ bên trong cháu giá trị hơn nhiều so với bề mặt bên ngoài. Chúc cháu may mắn!" Ông quay đi và nhìn ra cửa sổ, cố ậm ừ.

"Cháu không biết dùng lời nào để cám ơn bác vì chuyện này, Bilbo ạ, và với tất cả quá khứ tốt đẹp của chúng ta nữa," Frodo nói.

"Đừng thử làm thế!" ông hobbit già nói, quay lại và vỗ lên lưng cháy. "Ô!" ông kêu lên. "Cháu bây giờ đã cứng cáp lắm rồi! Nhưng cháu nghe này: các Hobbit phải luôn gắn bó với nhau, đặc biệt là những người nhà Baggins. Tất cả những gì bác muốn được đáp trả là: cháu hãy cẩn thận cho bản thân mình càng nhiều càng tốt, và hãy mang về tất cả những tin tức có thể, cùng với những bài hát và những câu chuyện cổ xưa mà cháu có thể có được. Bác sẽ cố hết sức mình để kết thúc cuốn sách của mình khi cháu quay về. Bác sẽ viết phần hai của cuốn sách, nếu như bác rảnh rỗi." Ông ngừng lời và lại quay về cửa sổ, hát khe khẽ.

Ngồi bên ánh lửa hồng

Ta nghĩ ngợi mênh mông

Những gì ta đã thấy

Những gì ta đã trông

Những cánh đồng hoa cỏ

Bướm vàng lượn tầng không

Giữa nắng hè vàng rực

Lá vàng tựa tơ trong

Tóc đẫm đầy sương sớm

Nắng bạc soi má hồng

Ta ngồi bên lửa đỏ

Vẫn nghĩ ngợi mênh mông

Về thế giới rộng lớn

Về giá lạnh mùa đông

Đến chẳng cần xuân thắm

Như điều tôi dõi mong

Vẫn có quá nhiều thứ

Ta vẫn chưa được trông

Từng góc rừng ngọn suối

Từng bãi cỏ dòng sông

Ta ngồi bên lửa đỏ

Và nghĩ ngợi mênh mông

Về những người xưa vắng

Về những người hư không

Của tương lai thăm thẳm

Biết ta có dịp trông

Nhưng ta vẫn ngồi đấy

Và nghĩ ngợi mênh mông

Về những ngày quá khứ

Ta nghe tiếng chân mong

Tiếng động nào vẳng vọng

Trên ngưỡng cửa xa khơi

Đó là một ngày giá lạnh xám xịt gần cuối tháng Mười Hàng. Cơn Gió Mùa Đông đang thổi băng qua những cành cây trơ trụi, và rồi cuộn lên sùng sục trên những cây thông trên những ngọn đồi. Những đám mây rời rã thấp và tối tăm đang vội vã trôi nhanh. Đội Đồng Hành đã sẵn sàng khi mà bóng tối buồn thẳm đang bắt đầu đổ xuống buổi chiều sớm. Họ bắt đầu khởi hành lúc chạng vạn, vì Elrond khuyên họ nên cố đi dưới sự che phủ của bóng đêm càng nhiều càng tốt, cho đến khi họ đi xa khỏi Rivendell.

"Mọi người nên cẩn thận tai mắt của những kẻ phục vụ của Kẻ Thù," ông nói. "Ta không hề nghi ngờ gì về việc tin tức về sự thất bại của các Kỵ Sĩ Đen đã đến tai hắn, và hắn đang điên cuồng giận dữ. Ngay vào lúc này những tên gián điệp của hắn trên mặt đất và trên không sẽ tản rộng xuống những vùng đất phương bắc. Thậm chí các anh phải cẩn thận cả bầu trời phía trên đầu mình khi đi đường."

Đội Đồng Hành không mang theo nhiều những đồ dùng cho chiến tranh, vì họ hi vọng bí mật tránh được những cuộc giao tranh. Aragorn không mang theo vũ khí nào khác ngoài Anduril, và ông vận bộ một bộ đồ y phục chỉ có màu xanh và đen lấm bụi, nhưng một Ranger trong hoang dã. Boromir mang một thanh gươm dài, nhìn có vẻ giống cây Anduril nhưng không lâu đời bằng và ông cũng một mang theo một thanh gươm và cây tù và chiến tranh của mình.

"Nó sẽ và to và rõ trong những thung lũng của những ngọn đồi," ông nói, "và nó sẽ khiến tất cả kẻ thù của Gondor phải bỏ chạy!" Ông đặt nó lên miệng và thổi một tràng dài, tiếng vọng của nó vẳng từ vách đá này qua vách đá kia, và tất cả những ai ở Rivendell nghe tiếng động này đều cả dậy.

"Anh nên cẩn thận khi phải thổi lại cái tù và lần nữa, Boromir ạ," Elrond nói, "cho đến khi anh lại đặt chân lên biên giới vùng đất của mình, nơi mọi người đều vô cùng trông chờ anh."

"Có thể" Boromir nói. "Nhưng tôi luôn luôn để cái tù và của mình cất tiếng khi tiến bước, và cho dù sau đó chúng tôi có thể sẽ đi trong bóng tối, tôi sẽ không đi như một tên trộm trong bóng đêm."

Người lùn Gimly là người duy nhất công khai mặt cái áo ngắn làm bằng những vòng tháp, vì những người lùn thường làm những vật nặng rất nhẹ; và trên thắt lưng của ông là một cây rìu to bản. Legolas có một cây cung và một bao đựng tên, và trên thắt lưng của chàng là một con dao dài. Những hobbit nhỏ hơn mang những thanh gươm mà họ lấy ra từ hầm mộ; nhưng Frodo chỉ cầm theo thanh Chích; và cái áo giáp của ông , như ý muốn của Bilbo, đã được giấu kín. Gaffer cầm theo cây quyền trượng của mình, nhưng ông đeo thanh gươm Glamdring của người Elves trên thắt lưng, thanh gươm bạn của thanh Orcist đang nằm trên ngực của Thorin dưới Ngọn Núi Cô Đơn.

Tất cả mọi người đều vận những bộ y phục ấm và dày được làm bởi Elrond,và họ có những cái da và áo choàng có lông thú. Thức ăn và quần áo dự trữ , chăn màn và những thứ cần thiết đã được chất lên một con ngựa lùn, không gì khác hơn thì là con vật tội nghiệp mà họ đã mang đi từ Bree. Những ngày sống tại Rivendell đã tạo nên một sự thay đổi đáng kinh ngạc trên nó: nó đã trở nên bóng lưỡng có vẻ như tràn đầy sinh lực của thời trai trẻ. Sam đã khăng khăng đòi chọn nó, vì anh cho rằng Bill (anh gọi nó thế) sẽ trở nên héo hon tiều tụy nếu nó không được đi.

"Con vật ấy gần như có thể nói được," anh nói, "và nó sẽ nói, nếu như nó ở đây lâu hơn nữa. Nó đã nhìn tôi một cách rõ ràng như thể ngài Pippin có thể nói thành lời: nếu anh không để tôi đi với anh, Sam ạ, thì tôi sẽ tự đi theo anh." Thế nên Bill sẽ đóng vai trò con thú chở hàng, song nó là thành viên duy nhất của Đội Đồng Hành không tỏ ra căng thẳng.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện