Chương 11
Ngỡ rằng có thể quên đi, nhưng hóa ra vẫn còn đó.
Bạn nhỏ Minh Gia nằm sóng soài trên giường, nghiên cứu tỉ mỉ tấm ảnh của Trình Vũ Phi.
Tuy cho rằng khả năng người này là mẹ ruột của mình rất thấp, nhưng khi thấy Nguyễn Ngộ Minh định ném bức ảnh vào thùng rác, Minh Gia lại vội vàng giữ lại.
Nghe tiếng động cơ xe tới gần, cậu bé liền giấu tấm ảnh dưới gối rồi chạy xuống nhà.
Hôm nay, Minh Gia tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn, không những khoe với bố rằng mình đã chuẩn bị kỹ cho kỳ thi ngày mai, mà lúc ăn cơm, cậu bé còn ăn cả những món thường ngày không ăn.
Biểu hiện khác lạ của Minh Gia không qua khỏi mắt An Diệc Thành. Anh dám chắc con trai đang có việc muốn xin xỏ mình. Vì thế, ăn cơm xong, An Diệc Thành chưa vội lên gác ngay mà ngồi ở phòng khách chờ cậu nhóc mở miệng.
Minh Gia sà vào lòng bố, cười hì hì: “Bố!”.
“Sao?”
Minh Gia nuốt khan, mặc dù biết bố không thích nhắc đến chuyện của mẹ, nhưng cậu vẫn muốn hỏi: “Mẹ con là người thế nào?”.
Quả nhiên, sắc mặt An Diệc Thành biến đổi. Anh nheo mắt lại nhìn Minh Gia, không trả lời.
Cậu bé cúi đầu, dáng vẻ tội nghiệp.
“Con chưa từng thấy mẹ, muốn biết mẹ trông như thế nào...”
An Diệc Thành không đành lòng nhìn con trai như vậy, bèn xoa đầu cậu bé: “Con muốn biết cái gì?”.
“Mẹ đẹp không?”
Đây là kiểu câu hỏi gì?
An Diệc Thành nhíu mày: “Tàm tạm”.
“Tính tình mẹ tốt không?”
“Bình thường.”
...
Cuối cùng, nhóc Minh Gia phát hiện, An Diệc Thành trả lời cũng như không. Cậu bé vốn muốn dựa vào miêu tả của bố để so sánh với ngoại hình của cô Trình kia, thế nhưng căn cứ vào những câu trả lời của bố, e rằng ai cũng có khả năng là mẹ cậu.
Thấy trên mặt con trai hiện rõ sự thất vọng, An Diệc Thành bèn hỏi: “Chú Bảy lại đến chơi với con phải không?”.
Minh Gia lập tức lắc đầu: “Không. Chú Bảy nói dạo này rất bận nên không có thời gian đến chơi với con”.
“Bố thấy chú Bảy của con vẫn thiếu việc để làm lắm!”
“...”
Hôm sau, Minh Gia tự mình đến trường thi. Cậu bé tuyệt nhiên không có lấy một chút lo lắng, phần vì đã học bài kỹ, phần vì bố không đặt ra bất cứ yêu cầu gì. Cảm giác duy nhất của cậu chính là hôm nay rất lạnh, mặc dù trước khi ra khỏi nhà, cậu bé đã được dì giúp việc lấy thêm áo khoác cho mặc.
An Diệc Thành vốn định đưa Minh Gia tới trường, nhưng gần đến giờ lại có việc gấp phải giải quyết. Thời gian này, Cố Trường Dạ thường xuyên ở nhà chăm sóc vợ nên hầu như mọi việc lớn nhỏ đều đến tay anh.
Nhóc Minh Gia nghe Nguyễn Ngộ Minh nói, phụ nữ khi mang thai luôn cần có chồng ở bên cạnh, cậu bé tự hỏi, lúc mẹ mang thai mình, bố có ở bên chăm sóc mẹ hay không?...
Đề thi lần này không khó, Minh Gia làm rất tốt. Cuối giờ, thầy giáo dặn dò vài câu rồi cho cả lớp nghỉ. Bên cạnh trường tiểu học có một nhà trẻ, Minh Gia vừa ra khỏi cổng trường liền trông thấy người quen. Cậu bé dừng lại, cách đó không xa chính là cô Trình trong bức ảnh mà Nguyễn Ngộ Minh đưa cho cậu. Cô mặc chiếc áo khoác màu xanh ngọc bích, dắt tay một đứa bé từ trong nhà trẻ đi ra, gương mặt rạng rỡ nụ cười.
Đứa trẻ kia hình như không vui, Trình Vũ Phi đang dỗ dành cô bé.
Chẳng hiểu sao, Minh Gia lại có cảm giác mình bị bỏ rơi. Rõ ràng cả chú Bảy và chính cậu đều đã nhận định người phụ nữ kia không có khả năng là mẹ ruột của mình, nhưng chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
“Dì ơi, mẹ con không tốt. Con không thèm chơi với mẹ nữa...”
Giọng nói hờn giận của cô bé kia lọt vào tai Minh Gia.
Dì?
Vậy nghĩa là họ không phải mẹ con?
Cậu bé thở phào nhẹ nhõm, sau đó yên tâm trở về nhà.
Trình Vũ Phi vẫn không ngừng dỗ dành Nhân Nhân. Gia đình này đúng là kỳ quặc, hết người lớn giận dỗi lại đến trẻ con làm mình làm mẩy, không ai chịu thua ai.
Từ Triệu Luân đi công tác, Nhân Nhân lại không chịu chơi với mẹ, vì thế, Tiết Giai Nhu bèn gọi Trình Vũ Phi đến. Lúc này, cô nàng đang đứng ở cách đó không xa, nhìn con gái mình làm nũng với Trình Vũ Phi, không nhịn được phải lên tiếng: “Thôi thôi, dỗ cái gì mà dỗ! Mặc kệ nó đi, hiện giờ “bia đỡ đạn” của nó đang ở tít tận đâu rồi, để xem nó dám làm loạn đến mức nào! Á... còn dám khóc?”.
Nghe vậy, Nhân Nhân quả nhiên im bặt. Cô bé quay đầu đi, không thèm nhìn Tiết Giai Nhu, chỉ phụng phịu nói: “Bố tốt hơn mẹ!”.
“Đúng thế, vậy giờ cho con bay qua đó với bố, đừng có về nữa nhé!”
Nhân Nhân không trả lời. Cô bé biết mẹ nói được là làm được. Lần trước cô bé cũng nói câu này, sau đó liền bị mẹ đưa đến nhà bà nội, mấy ngày trời không thèm ngó ngàng gì tới. Thật đáng thương!
Trình Vũ Phi cũng hết cách với hai mẹ con họ. Cô day trán: “Dì đói rồi, chúng ta đi ăn cơm nhé!”.
...
Từ lúc về tới nhà, Minh Gia cứ nghĩ mãi về cảnh tượng kia, đến nỗi không ngủ được. Cậu bé rất muốn có một người mẹ! Cậu hy vọng bố mẹ mình cũng giống như những cặp vợ chồng trên phim ảnh, vì hiểu lầm mà xa nhau, sau đó lại trở về bên nhau. Chỉ có điều, cậu bé lo lắng nghĩ rằng, có lẽ mẹ đã quên mất từng sinh ra mình.
Buồn bã ủ dột cả một ngày, hôm sau, Minh Gia liền quyết định làm một việc cực kỳ quan trọng.
Đầu tiên, cậu bé gọi điện cho Nguyễn Ngộ Minh, hỏi rõ địa chỉ nơi ở của Trình Vũ Phi, rồi nhờ tài xế đưa mình tới đó. Cậu bé cảm thấy chú Bảy nói rất đúng, không cần biết cô Trình này có sinh ra mình hay không, nhưng biết đâu nay mai sẽ trở thành mẹ mình?
Từ hôm qua trông thấy Trình Vũ Phi ở trước cửa nhà trẻ, Minh Gia càng nôn nóng muốn gặp lại cô.
Tới nơi, cậu bé xuống xe, không quên cúi đầu cảm ơn tài xế rồi mới chạy vào khu chung cư.
Minh Gia vừa đi khỏi, tài xế lập tức gọi điện thông báo với An Diệc Thành.
Lần đầu tiên tới nơi này nên Minh Gia tìm hồi lâu vẫn không thấy tòa nhà số ba ở đâu. Cuối cùng, cậu bé phải hỏi người đi đường mới tìm thấy. Đứng trong thang máy, cậu rất hồi hộp, không biết cô Trình có nhà không, không biết lát nữa mình phải nói gì…
Ra khỏi thang máy, Minh Gia dễ dàng tìm được căn hộ mà Nguyễn Ngộ Minh nói. Cậu bé đứng bên ngoài, chần chừ mãi mới dám gõ cửa. Một lần, hai lần...
Trình Vũ Phi đang ở trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa yếu ớt truyền vào, cô cứ ngỡ là nhà bên cạnh. Hơn nữa, cô cũng không nghĩ có người đến tìm mình vào giờ này.
Thế nhưng, tiếng gõ cửa vẫn đều đặn vang lên.
Đứng ngồi không yên, Trình Vũ Phi đành phải đi ra. Mở cửa, cô không khỏi kinh ngạc khi trông thấy một đứa trẻ đang mở to mắt nhìn mình. Chắc thằng bé giật mình vì hành động đột ngột của cô.
Trình Vũ Phi cảm thấy áy náy, biết vậy đã sớm ra mở cửa. Cô ngồi xổm xuống trước mặt thằng bé, tươi cười hỏi: “Cháu tìm ai?”.
Minh Gia rụt rè đáp: “Cháu tìm bố...”.
“Bố cháu không ở đây, có phải cháu nhầm nhà không?”
Cậu bé ra sức lắc đầu. Đôi mắt tròn xoe nhìn Trình Vũ Phi, vô cùng đáng yêu.
“Đáng yêu quá! Cháu mấy tuổi rồi?” Cô thuận miệng hỏi.
“Sáu tuổi.”
Câu trả lời không đến từ cậu bé này, mà là từ miệng người đàn ông vừa ra khỏi thang máy.
Minh Gia quay đầu lại, ngơ ngác nhìn An Diệc Thành: “Bố!”.
Một tiếng “bố” của thằng bé khiến Trình Vũ Phi sững người, toàn thân cứng đờ đứng chết chân.
Nhưng An Diệc Thành không liếc nhìn cô lấy một cái, mà lập tức bế con trai rời đi.
Vào thang máy, Minh Gia sợ hãi nhìn sắc mặt giận dữ của bố. Bố không vui, chắc chắn là thế.
Mãi đến khi xuống tầng trệt, cậu bé mới dám thắc mắc: “Bố, vì sao nói dối? Con bảy tuổi cơ mà...”.
Hai bố con An Diệc Thành đã bỏ đi từ lâu, Trình Vũ Phi vẫn ở trong trạng thái ngây dại. Cô hoàn toàn không ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.
Một đứa trẻ thình lình xuất hiện trước cửa nhà cô, nói với cô rằng nó đang tìm bố. Mà bố của nó, không ai khác lại là An Diệc Thành…
Tiếng “bố” của thằng bé chẳng khác nào chất xúc tác làm nổ tung quả bom trong ngực Trình Vũ Phi. Những mảnh vụn tỏa nhiệt văng ra khiến toàn thân cô như bị thiêu đốt. Cô có thể cảm nhận được cơ thể mình nóng hừng hực, ngoại trừ duy nhất trái tim vẫn đang đóng băng. Nóng lạnh giao nhau, cơ hồ cô có thể ngất đi ngay tức khắc.
Nếu ai đó trông thấy Trình Vũ Phi lúc này, chắc chắn sẽ sợ chết khiếp. Sắc mặt cô tái nhợt, cả người không ngừng run rẩy. Rốt cuộc, cô cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, ngồi sụp xuống mặt đất.
Rất lâu, rất lâu sau, Trình Vũ Phi mới dần dần bình phục, cố gắng tận dụng chút sức lực ít ỏi còn lại để đứng dậy.
Con trai, sáu tuổi. Con trai của An Diệc Thành...
Nếu như... con của cô vẫn còn, hiện giờ nó đã lớn thế nào rồi? Liệu có giống thằng bé kia, cũng gọi An Diệc Thành là bố, gọi cô là mẹ?
Bởi vì nỗi đau quá lớn, nên không muốn hồi tưởng.
Ngỡ rằng có thể quên đi, nhưng hóa ra vẫn còn đó.
Đau đớn, đã vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng.
Mẹ. Một danh từ đẹp đẽ đến nhường nào... Trình Vũ Phi lặng lẽ khóc.
Cô đắm mình trong bi thương rất lâu, bất giác nghĩ đến lý do đứa trẻ kia tìm tới mình. Có phải thằng bé căm hận cô lắm không? Tâm hồn thơ dại của nó nghĩ về cô như thế nào?
An Diệc Thành nói anh chưa từng kết hôn. Cô tin điều đó. Vậy thì mẹ đứa trẻ là ai? Từ thái độ của An Diệc Thành, cô dám chắc không phải Hạ Tư Tư.
Cứ như thế, cô bị nhấn chìm trong mớ suy nghĩ mơ hồ, mông lung, không tìm được lời giải đáp, không tìm được lối ra.
…
Minh Gia về tới nhà liền chịu sự tra khảo của bố. Việc này không nằm ngoài dự liệu, cậu biết thế nào cũng bị bố trách mắng. Nhưng cậu không sợ, bởi vì lúc này trong lòng cậu đang nhen nhóm một niềm vui.
An Diệc Thành nghiêm nghị nhìn con trai: “Nói, vì sao con đến đó?”.
Minh Gia chu miệng: “Con chỉ muốn xem cô Trình trông như thế nào...”.
“Làm gì?”
“Chú Bảy nói với con là bố và cô Trình ở cùng nhau, mỗi khi bố vắng nhà nhiều ngày tức là đến nhà cô ấy. Con chỉ nghĩ, nếu bố đã thích cô Trình như vậy...”
“Ai bảo bố thích cô ấy?” An Diệc Thành ngắt lời con trai.
“Không thích sao bố lại ở cùng cô ấy?”, Minh Gia tỏ ra vô tội, “Con cảm thấy bố thích cô Trình, vì thế cô ấy có thể sẽ trở thành mẹ con, nên con mới đến xem...”.
Cậu bé cúi đầu, tự nhận thấy mình không phải đứa trẻ ngoan vì nói dối bố.
An Diệc Thành không tiếp lời, lặng lẽ nhìn con trai hồi lâu, sau đó cho phép thằng bé về phòng.
Tuy biết bố đang tức giận nhưng Minh Gia vẫn không kìm nén được sự phấn khích. Cậu chạy một mạch lên phòng, lập tức gọi điện cho vị “đồng minh” của mình để thông báo tin này.
“Minh Gia?”
“Chú Bảy, con nói cho chú biết một chuyện. Hôm nay con đến nhà cô Trình rồi. Con nghĩ cô ấy rất có thể là mẹ của con. Nếu không phải tại bố con xuất hiện đúng lúc đó thì con đã hỏi rõ ràng được rồi.”
Nguyễn Ngộ Minh chưa kịp sung sướng khi nghe đến câu “rất có thể là mẹ con”, thì đã toát mồ hôi lạnh vì câu “bố con xuất hiện”.
“Minh Gia, bố con biết con tới tìm cô Trình sao?”
“Chú Bảy, chuyện đó không quan trọng.”
“Không! Rất rất rất quan trọng!”, Nguyễn Ngộ Minh ai oán rên rỉ, “Minh Gia, chú sẽ bị bố con quẳng ra sa mạc đấy có biết không?”.
“Con không hề kể với bố chuyện chú dẫn con đi tìm mẹ. Con chỉ nói: chú Bảy nói bố ở cùng cô Trình nên con muốn đến gặp người mà bố thích...”
“Vậy cũng có thể khiến chú bị lôi ra gần sa mạc...”
“Nhưng cô Trình rất có khả năng là mẹ ruột của con. Lúc cô ấy hỏi con mấy tuổi, con đang định trả lời thì bố con đến, còn nói với cô ấy, con sáu tuổi. Vì sao bố phải nói dối cô Trình? Nhất định có vấn đề.”
“Minh Gia thông minh lắm!” Nguyễn Ngộ Minh khen xong, lại giội thêm gáo nước lạnh: “Ngộ nhỡ bố con sợ cô Trình biết bố con làm chuyện đó từ thời cấp ba, sẽ nghĩ xấu về bố con, nên bố con mới nói dối như thế?”.
Minh Gia bĩu môi: “Dù sao con vẫn tin cô ấy là mẹ con. Chú Bảy, hôm nào chú lại đưa con tới nhà cô ấy nhé”.
...
Đáng tiếc, cái “hôm nào” của nhóc Minh Gia chưa kịp đến thì Nguyễn Ngộ Minh đã nhận lệnh phải đi công tác ở một vùng khỉ ho cò gáy. Anh ta sầu não muốn chết.
Kỷ Bách Hiên biết chuyện, tỏ ra hết sức cảm thông: “Anh làm chuyện gì chọc giận Tứ ca mà đến nông nỗi này?”.
“Tôi chẳng qua chỉ muốn tốt cho nhóc Minh Gia thôi, giúp thằng bé tìm mẹ.”
Kỷ Bách Hiên vỗ vai Nguyễn Ngộ Minh: “Nén đau thương! Em sẽ ở nhà thắp... nến cho anh!”.
“Vô dụng! Cậu cứ đốt hẳn vàng mã luôn đi!”
“Được, em sẽ đốt thật nhiều cho anh, để anh trở thành tỷ phú!”
Nguyễn Ngộ Minh nắm lấy tay Kỷ Bách Hiên, cảm động suýt rơi nước mắt: “Chúng ta quả nhiên là anh em tốt”.
“...”
“À này, trước khi đốt vàng mã, đừng quên sang tên câu lạc bộ bowling cho anh đấy!”
“...”
Thực ra, anh ta cũng không thấy câu lạc bộ bowling kia có gì hay ho, chỉ có điều, nó lớn nhất thành phố. Và anh ta hứng thú với chữ “nhất” đó. Càng nghe càng êm tai, càng nghe càng cảm thấy hoành tráng.
Lần hẹn gặp này, không phải do An Diệc Thành yêu cầu, mà là Trình Vũ Phi chủ động.
Lúc nghe điện thoại của cô, anh chỉ châm chọc nói hai từ “Hiếm thấy!”. Tâm trạng anh vẫn rất tốt, hoàn toàn đối lập với cô đã mấy đêm mất ngủ. Cô chợt cảm thấy những ngày vừa qua mình thật nực cười. Dù đã biết chuyện anh có con trai, nhưng khi gặp trực diện lại có cảm giác khổ sở như vậy.
Hai người vẫn gặp nhau ở căn biệt thự đó. Chỉ là lần này, Trình Vũ Phi căng thẳng đến không nói ra lời. Đợi An Diệc Thành ra khỏi phòng tắm, cô hít sâu một hơi: “Đứa bé đó là con anh?”.
An Diệc Thành đứng tựa cửa, nhìn cô từ khoảng cách xa.
“Đúng.”
Cô gượng cười: “Rất đáng yêu. Con ruột của anh à?”.
“Đúng.” Anh trả lời nhanh gọn, mắt cũng không chớp lấy một cái.
“Thằng bé sáu tuổi... Vậy mẹ nó đâu?”
Nhận thấy rõ sự hồi hộp của cô, An Diệc Thành cố tình im lặng một lát mới đáp: “Em nghĩ với gia cảnh nhà anh ngày đó, có người phụ nữ nào sẵn sàng đi theo anh?”.
Giọng điệu nhẹ tênh của anh khiến Trình Vũ Phi liên tưởng đến chuyện khác.
“Vì người đó bỏ đi, mẹ anh bệnh nặng, anh một mình nuôi con nhỏ, nên mới phải thôi học ư?”
An Diệc Thành cười giễu: “Có gì mà phải ngạc nhiên như vậy? Khi đó anh hai bàn tay trắng, người phụ nữ đó bỏ con lại cho anh. Mẹ anh không có công việc ổn định, thường xuyên phải cõng cả Minh Gia ra ngoài nhặt phế thải. Thằng bé thậm chí còn không có cả sữa để uống. Sau đó mẹ anh bệnh nặng, không có tiền chữa chạy. Em nói xem, anh không bỏ học thì sao? Chẳng lẽ tiếp tục ngồi ở giảng đường đại học để mà hưởng thụ cái gọi là “giáo dục” kia sao? Bỏ mặc con trai sao?”.
Vẻ châm chọc càng hiện rõ trên gương mặt anh. Cái cảm giác bất lực kia cho đến tận ngày hôm nay, anh vẫn còn nhớ nguyên vẹn. Chưa bao giờ anh tự ti vì nhà nghèo, nhưng khoảnh khắc trông thấy mẹ chậm rãi trút hơi thở cuối cùng, nghe tiếng khóc vì đói của Minh Gia, anh mới thấy hận bản thân mình cỡ nào. Tuyệt vọng, đau khổ... nhưng anh không có thời gian để oán hận, để than vãn, bởi vì con trai không ngừng khóc, mẹ vẫn đang nằm trên giường bệnh cần người trông nom. Ngay cả quyền được suy sụp tinh thần, anh cũng không có. Chỉ đến đêm khuya, nhìn Minh Gia đã ngủ say, anh mới có động lực để kiên trì. Anh không còn dám nghĩ đến ngày mai, cảm giác bất lực ấy giày vò anh mỗi phút, mỗi giây. Thế nhưng, rốt cuộc anh cũng đã vượt qua được.
Mọi chuyện đã trở thành quá khứ.
Trình Vũ Phi gian nan mở miệng: “Anh... rất thích trẻ con...”.
Vừa là câu trần thuật, lại vừa giống câu hỏi.
“Hử?”, anh nhếch miệng, “Em đang thương hại anh đấy à?”.
Trình Vũ Phi cắn môi. Cô lấy đâu ra tư cách để thương hại anh?
“Em có biết quãng thời gian đó anh nghĩ gì không?” An Diệc Thành đột nhiên hỏi.
Cô chỉ nhìn anh.
Không đợi cô trả lời, anh đã nói tiếp: “Anh nghĩ, rồi sẽ có một ngày, anh trở thành một người đầy quyền uy, xuất hiện trước mặt người phụ nữ đó, cho cô ta thấy từ bỏ anh là một việc làm ngu xuẩn”.
An Diệc Thành khẽ lắc đầu, không ngờ bản thân mình cũng có lúc suy nghĩ ấu trĩ như vậy.
“Anh đã làm được rồi!” Với địa vị ngày hôm nay, anh đã có thể khiến cho những kẻ khinh thường mình trước kia phải kiêng dè, phải kính nể anh. Huống hồ người phụ nữ kia từ bỏ anh, không biết sẽ hối hận đến mức nào. “Anh làm được chưa?”.
Hai câu nói liên tiếp tuy không khác biệt là mấy nhưng An Diệc Thành hoàn toàn hiểu được ý tứ của cô. Câu đầu là lời khẳng định rằng anh đã có quyền thế, có địa vị, câu sau là hỏi anh đã trả thù người phụ nữ kia chưa...
“Anh đang nghĩ xem nên làm thế nào.”