Chương 71: Nhạc công tử đột nhiên rời đi
Cảm giác của Lam Hiên Vũ là mình tiến nhập vào một cái thế giới đẹn kịt, cái gì cũng đều nhìn không thấy, cái gì cũng không nghe thấy. Hắn không có cảm thấy thống khổ nhưng nội tâm lại tràn ngập sợ hãi. Thứ duy nhất hắn có thể mơ hồ cảm giác được là mình tựa hồ đang phi hành.
Trước mắt hắn đột nhiên sáng ngời, tầm mắt trở nên rõ ràng. Hắn kinh ngạc phát hiện, trước mắt là một cảnh tượng vô cùng kỳ dị. Hắn thấy phảng phất là mình quan sát từ bầu trời xuống, phía dưới mây mù mờ mịt, mà ở trong mây mù kia là từng hòn đảo lơ lửng trên không trung, kỳ dị mà rực rỡ.
Mà ở chung quanh hắn có rất nhiều sinh vật kì quái. Hắn không thấy mình là cái dạng gì, chỉ có thể mơ hồ thấy được quang mang nhàn nhạt đang phát ra từ thân thể mình. Mà những sinh vật kì quái bên cạnh này có rất nhiều con có chiều cao hơn trăm mét. Đó là Rồng sao? Hắn giật mình mà nhìn. Bọn chúng là nguyên một đám hình thể thon dài mà lại cực lớn, rất giống cự long trong truyền thuyết. Thế nhưng đây cũng quá nhiều a, nơi này có hàng trăm hàng ngàn đầu Cự Long, nhưng cũng có rất nhiều cự thú có hình thể giống với Cự Long.
Hắn không cảm nhận được khí tức của những cự thú này, cũng nghe không được thanh âm, mà nháy mắt sau đó, những cự thú này đều hướng xuống phương mây mù mà phi. Các loại quang mang màu sắc cũng bắn ra từ trong mây mù ngay sau đó, rất nhiều người nổi lên như nấm mọc sau mưa. Bọn hắn cũng đều là hình thể cực lớn, cầm trong tay các loại vũ khí mà chiến đấu với những dầu cự thú kia.
Quang ảnh trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, Lam Hiên Vũ đã không cách nào nhìn rõ được nữa rồi, nhưng hắn cảm nhận được một loại tâm tình tràn ngập bi thương cùng phẫn nộ, còn nghe được một âm thanh long ngâm vô cùng to rõ. Không biết qua bao lâu thời gian, đột nhiên, những quang ảnh trước mắt lại một lần nữa trở nên rõ ràng, một đạo hào quang hồng sắc đã đến bên người hắn.
Một cảm giác sợ hãi khó có thể hình dung truyền đến, nháy mắt sau đó, hào quang màu đỏ kia lóe lên rồi biến mất, hai luồng quang mang vàng bạc đột nhiên nở rộ tại hai bên thân thể hắn
Lam Hiên Vũ muốn kêu to nhưng hắn lại không thể phát ra được chút âm thanh nào, hắn sợ hãi, không cam lòng, phẫn nộ, bi thương, các loại tâm tình lan tràn trong hắn.
...
Y viện Tử La thành, phòng trọng chứng giám hộ.
Nam Trừng vẫn luôn canh giữ bên ngoài phòng trọng chứng giám hộ. Trên thực tế thì bản thân phòng trọng chứng giám hộ luôn có cấp dưỡng cung ứng, căn bản là cũng không cần tới người canh chừng, nhưng Nam Trừng muốn mình phải ở lại chỗ này trông coi nhi tử, nàng thậm chí đã làm ngừng lương giữ chức.
Lam Tiêu vốn là đã thăng chức và phải tới Thiên La Thành công tác đấy, nhưng bởi vì tình huống này của Lam Hiên Vũ nên hắn lựa chọn lưu lại. Đối với bọn họ mà nói, Thiên La Thành là một cái thành thị lạ lẫm, hơn nữa, hiện tại Lam Hiên Vũ cũng không chịu được giày vò a.
"Tít tít, tít tít, tít tít!" tiếng cảnh báo chói tai đột nhiên vang lên. Nam Trừng bỗng nhiên cả kinh, nàng mãnh liệt đứng lên mà nhìn vào trong phòng.
trong phòng giám hộ, Lam Hiên Vũ đang nằm trên giường đột nhiên không ngừng run rẩy, một bên mặt của hắn hiện ra đường vân màu vàng, mà bên kia lại hiện ra đường vân màu bạc. "Bác sĩ, bác sĩ!" Nam Trừng thất kinh mà kêu to. Kỳ thật không cần nàng gọi, khi cảnh báo của phòng trọng chứng giám hộ vừa vang lên thì bác sĩ cũng đã chạy qua.
"Nhanh, chuẩn bị máy hỗ trợ tim. Đánh thuốc an thần, làm tốt điều khiển sóng não. Sóng não của hắn chấn động vô cùng kịch liệt." Lúc bày bác sĩ cũng là vẻ mặt ngưng trọng. Lam Hiên Vũ đã hôn mê hai mươi ngày rồi, tình huống như hắn mà còn xuất hiện dị thường thì rất có thể sẽ gặp phải tử vong.
Đứa bé này còn nhỏ như thế lại bị tai nạn như vậy, thầy thuốc nhân tâm, giờ khắc này, trong nội tâm người bác sĩ này cũng không tốt được chút nào. Sau khi thuốc an thần được đẩy vào, thân thể run rẩy của Lam Hiên Vũ dần bình tĩnh trở lại, nhưng đường vân màu vàng bạc trên mặt hắn cũng không có rút đi. nhất là tại mi tâm còn có quang mang nhàn nhạt như ẩn như hiện.
Bác sĩ cùng các y tá bận rộn nửa giờ, cuối cùng cũng đã có thể làm cho Lam Hiên Vũ bình tĩnh lại. Bác sĩ lại kỹ càng mà kiểm tra thân thể hắn một lần nữa, tất cả đều bình thường.
Sân thể dục lớn của Thiên La Thành.
Nhạc công tử với một thân hoa phục màu bạc. Hắn mang trên mặt một vẻ mỉm cười thản nhiên, ánh mắt u buồn, chẳng qua là một cái biểu lộ bình thường nhất của hắn nhưng lại tác động tới tâm của tất cả người hâm mộ.Người hâm mộ của hắn ngồi đầy sân thể dục lớn, mà trong đó có 80% là nữ. Họ như si mê mà huy động cánh tay của mình, phóng ra sự nhiệt tình của mình.
Quá đẹp trai xuất sắc rồi! Nhạc công tử thật sự là quá đẹp trai xuất sắc rồi! Hơn nữa, cảm giác nghe hắn hát tại hiện trường hoàn toàn khác khi nghe qua tiếp sóng. Trong tiếng ca của hắn có một loại mị lực khó có thể hình dung, làm cho tất cả người nghe đều hoàn toàn đắm chìm vào trong tâm tình của hắn, không tự chủ được mà rơi lệ, không tự chủ được mà nhớ lại chính mình.
“Thân ảnh của nàng sớm đã mơ hồ, phảng phất đã trải qua muôn đời luân hồi.
Thanh âm của nàng dường như rõ ràng, đã từng vang vọng bao nhiêu lần bên tai.
Khí tức của nàng như lan như mài, dù là qua thiên thu muôn đời cũng như trước quanh quẩn bên ta.
Tay nàng mềm mại mà thon dài, nơi nàng tồn tại vĩnh viễn là bến cảng tốt nhất của ta.
Như cũ là một bài hát Niệm kia, Nhạc công tử đã hát qua vô số lần, thế nhưng mỗi một lần đều có thể tác động vào tâm mọi người, mỗi một lần đều biểu đạt sự tưởng niệm bất đồng.
Có vẻ như chính Nhạc công tử cũng đã hoàn toàn đắm chìm trong tiếng ca của chính mình. Mỗi khi hắn hát bài hát này thì chính hắn sẽ tiến vào một loại trạng thái đặc thù, hắn vẫn luôn mơ hồ cảm thấy như trong tính mạng của mình có một người cực kì trọng yếu đang kêu gọi chính mình.
"Ô...ô...n...g ——" đột nhiên, Nhạc công tử đang ca hát thì đột nhiên cau mày. Nháy mắt sau đó hắn trở nên ngây dại, tiếng ca dễ nghe cũng im bặt mà dừng, Nhạc vẫn tiếp tục, nhưng tiếng ca lại đình chỉ, những người bên dưới lập tức tỉnh táo lại, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Thực xin lỗi, ta phải rời đi một lát." Nhạc công tử đột nhiên xoay người cúi đầu, sau một khắc, hắn đột nhiên bước tới trước một bước. Dưới tình huống tất cả mọi người không có nhìn rõ ràng, hắn đã hóa thành một đạo kim quang lóe lên rồi biến mất.
"Cái này..."
Tất cả đều ngơ ngác mà nhìn.
Đây là sắp xếp của bên chủ sự đấy sao? Nhạc công tử bay mất, nhưng lại nhanh như vậy? Đây là cái tình huống gì? trong lúc nhất thời, mọi người xì xào bàn tán, rất nhanh tình cảnh liền trở nên có chút hỗn loạn.
"Thỉnh mọi người giữ yên lặng, đây là Nhạc công tử đang chuẩn bị một phần kinh hỉ cho mọi người, một kinh hỉ của riêng Thiên La tinh."