Q1 - Chương 5: Con số kỳ lạ và pho tượng bí ẩn
Cũng như lần trước, Nguyên và Kăply tỉnh dậy trên chính chiếc giường lót nệm lông chim. Khác một điều là lần này hai đứa nó nằm chung một giường.
Vừa mở mắt ra, tụi nó đã nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Êmê và K’Tub sát rạt bên cạnh. Hai đứa này đứng ngay mép giường và đang giương cặp mắt lo âu lên nhìn tụi nó.
Nguyên và Kăply vừa chớp chớp mắt, K’Tub đã nhảy tưng lên như pháo thăng thiên, miệng reo ầm:
– Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!
Êmê luồn tay dưới đầu Nguyên, mừng rỡ:
– Em đỡ anh ngồi dậy nhé.
– Khỏi! Khỏi! Anh tự ngồi dậy được mà!
Nguyên quýnh quíu nói và hoảng hốt nhích người ra xa, rõ ràng là nó chưa quên cái hôn trìu mến của Êmê mới đây.
– Đừng sợ! – Êmê cười nói – Cậu K’Tul nói anh và anh K’Brêt đã được phục hồi năng lượng rồi mà, phải vậy không K’Tub?
Êmê quay sang K’Tub, thấy thằng nhóc dường như không để tai vào câu hỏi của mình. Đang nhảy tưng tưng, K’Tub bỗng đứng trơ, mặt ngẩn ra nhìn chằm chằm về chỗ Nguyên, chính xác là nhìn xuống chỗ Nguyên vừa nằm.
Thái độ lạ lùng của K’Tub khiến Êmê ngạc nhiên nhưng ngay tức khắc nó nhìn rõ điều gì đã làm K’Tub sao nhãng đầu óc. Trên tấm nệm lông chim, ngay chỗ Nguyên vừa rời khỏi, không biết tự bao giờ xuất hiện con số 28 sáng lóng lánh như lân tinh, chả rõ viết bằng thứ mực gì.
– Ôi con số gì thế? – Êmê sửng sốt kêu lên.
Bây giờ Nguyên và Kăply cũng đã nhìn thấy con số kỳ lạ đó.
– Ờ, – Nguyên lẩm bẩm – ai đánh số trên giường chi vậy kìa?
– 28 nghĩa là sao há? – Kăply thắc mắc.
K’Tub chồm người sát tới, nó đã cử động được, miệng láu táu:
– Để em chùi thử coi!
Nhưng tha hồ cho K’Tub kỳ cọ, con số 28 vẫn không hề mờ đi chút xíu nào.
– Để chị!
Êmê nói, quá sốt ruột trước sự cố gắng vô vọng của K’Tub. Môi mím chặt, những lọn tóc vàng lúc lắc treo trên vai và gương mặt trắng mỗi lúc mỗi đỏ ửng vì cố sức, Êmê như chúi hẳn người xuống tấm nệm. Nhưng ngay cả Êmê cũng không thể làm con số kỳ lạ đó biến mất được.
Cuối cùng, nó bước lui một bước, nói như ra lệnh:
– Anh K’Brăk và anh K’Brêt xuống khỏi giường đi!
Đợi Nguyên và Kăply leo xuống đất và chạy tuốt ra ngoài xa, Êmê vươn thẳng người, giơ tay phải ra phía trước, mặt mày nghiêm trọng như sắp đánh nhau với một con rồng chứ không phải đang chuẩn bị xoá một con số, trầm giọng hô:
– Mất tăm mất tích.
Con số lại sáng lên thêm chút nữa, đầy chế nhạo. Rõ ràng nó không chịu mất tăm mất tích mà còn muốn giễu cợt Êmê.
– Mặc kệ nó đi! Chị không xoá được đâu! – K’Tub nói – Con số này đã bị phù phép rồi.
Êmê đưa tay lau mồ hôi trán, thở đánh thượt:
– Nhưng ai đã phù phép nó? Ai đã viết ra con số này? Và viết ra để làm gì?
Êmê làm một tràng khiến K’Tub nhăn mặt:
– Làm sao em biết được. Có thể là ba em.
Cặp mắt Êmê tròn xoe:
– Cậu K’Tul ư?
– Em nghĩ thế! – K’Tub bối rối sục tay vào mớ tóc xanh lá cây – Viết ra một con số mà ngay cả chị cũng không xoá nổi chỉ có thể là ba em thôi.
– Không phải ba!
Từ ngoài cửa, giọng ông K’Tul vang lên. Ông bước vào phòng, cao lêu nghêu, chân vẫn kéo lê đôi guốc gỗ kỳ dị.
Ông quay đầu một vòng, ánh mắt lấp loáng một cách nguy hiểm. Rồi giống như Êmê trước đó, ông tiến đến trước chiếc giường nệm lông chim, giơ tay cao bên trên con số 28, khẽ mấp máy môi:
– Mất tăm mất tích.
Giọng ông nghe như vỗ về, tất nhiên là nhẹ nhàng hơn Êmê rất nhiều. Tám con mắt của bọn trẻ bám cứng xuống tấm nệm và bốn đôi môi cùng thở phào khi thấy dưới cái giọng êm như ru của ông, những con số mờ dần, mờ dần rồi biến mất.
– Ai đã viết những con số này hở ba?
Ông K’Tul rùng vai (Kăply có cảm giác như ông đang cố nhét cái đầu vào giữa đôi vai gầy lúc nào cũng nhô cao của ông):
– Ba không rõ. Có thể là dì Êmô.
– Mẹ con á? – Êmê ngạc nhiên. Rồi nó lắc đầu quầy quậy – Không phải đâu. Mẹ con lúc này đang ở chỗ giáo chủ Ama Êban mà.
– Như vậy là có ai đó đùa chơi.
Ông K’Tul thờ ơ nói, vẻ không muốn quan tâm đến ba cái chuyện nghịch ngợm đó làm chi cho mệt. Ông quay sang chỗ Nguyên và Kăply đứng, hắng giọng hỏi, ý rằng đây mới thiệt là chuyện nghiêm túc:
– Hai con thấy khoẻ chưa?
– Dạ khoẻ rồi ạ. – Nguyên và Kăply đồng thanh đáp.
Ông nheo nheo mắt:
– Năng lượng của các con đã được phục hồi, nhưng khả năng vận dụng pháp thuật xem như mất gần hết. Dù sao sau khi lãnh đủ lời nguyền Tan xác của Buriăk mà chỉ bị mất trí nhớ và khả năng điều khiển phù chú là may lắm rồi.
Mình và Nguyên có biết pháp thuật hồi nào đâu mà mất với chẳng mất! Kăply tức cười quá nhưng ngoài mặt nó vẫn làm bộ rầu rầu. Nó biết trong hoàn cảnh hiện nay, tụi nó chẳng có cách nào khác là giương mắt ếch ra xem những diễn biến càng lúc càng kỳ quặc và ráng ẩn nhẫn chờ dịp thoát thân.
Làm như biết Kăply đang nghĩ ngợi lung tung trong đầu, ông K’Tul đưa tay ngoắt nó:
– K’Brêt, lại đây!
Kăply rụt rè bước lại, bụng hồi hộp không biết ông K’Tul muốn gì ở nó.
– Đưa tay phải ra trước mặt! – Ông K’Tul ra lệnh.
Kăply đưa tay phải ra trước mặt. Suýt chút nữa nó đã phì cười, vì nó thấy sao mà nó giống ông K’Tul và con nhỏ Êmê hết sức vậy không biết.
Kăply nghe giọng ông K’Tul vang lên đều đều bên tai:
– Con nhìn xuống tấm nệm coi! Con có thấy một cọng lông chim sút ra không?
– Thấy ạ.
– Con để tay ngay bên trên cọng lông chim, nhìn chăm chăm vào nó, đầu óc hết sức tập trung và nói “bay lên”. Rồi, làm đi!
Kăply cố làm theo lời dặn dò của ông K’Tul. Nó duỗi thẳng tay bên trên tấm nệm, dán mắt vào chiếc lông chim và rì rầm:
– Bay lên!
Cọng lông chim chẳng hề nhúc nhích tí ti.
– Con nói to hơn chút nữa! – Ông K’Tul bảo.
Kăply cất cao giọng:
– Bay lên!
Nhưng cọng lông chim vẫn nhất quyết ù lì. Nó cứ trơ ra như trêu ngươi.
– Em biết anh làm được mà anh K’Brêt! – K’Tub động viên giọng rất đỗi tha thiết – Chỉ cần anh tập trung tinh thần…
Nghe cái giọng như muốn khóc của K’Tub, Kăply thấy áy náy quá chừng. Kăply cố bắt mình tập trung đầu óc, mặc dù trong thâm tâm nó chẳng tin chút xíu nào về cái việc nó có thể khiến cho cọng lông chim động đậy, vì nó biết rõ nó không phải là thằng K’Brêt. Lần này Kăply cố hét thật to:
– Bay lên!
Trong một thoáng Kăply tưởng mình hoa mắt. Rõ ràng nó đang nhìn thấy cọng lông chim bốc mình lên, lơ lửng giữa không trung một lúc rồi là là rơi xuống.
Êmê reo lên:
– Giỏi lắm, anh K’Brêt!
Còn K’Tub thì nhảy cẫng, tay vỗ bôm bốp:
– Em đã biết trước thế nào anh cũng làm được mà.
Nguyên đứng vào chỗ của Kăply, theo lệnh của ông K’Tul, ngay trước chiếc giường. Và cũng như Kăply, nó giơ thẳng tay ra trước mặt, mắt cắm vào cọng lông chim trên tấm nệm. Thành công của Kăply khiến Nguyên tự tin hơn nhiều. Chỉ sau tiếng hô đầu tiên, cọng lông chim đã bốc mình lên thật cao, suýt chút nữa Nguyên đã chộp được nó trong tay.
K’Tub một lần nữa bắn mình lên theo thói quen và hét lên một tiếng rùng rợn như còi tàu:
– Tu… y… y… ê… ệ… t…
Êmê đâm bổ về phía Nguyên. Nó chộp tay Nguyên lắc qua lắc lại một cách xúc động:
– Hay lắm, anh K’Brăk!
Trước vẻ mặt sững sờ của Nguyên, nó cầm tay Nguyên đưa lên miệng hôn một cái “chóc” rồi nhe răng cười:
– Thấy chưa anh có bị co rút nữa đâu!
– Nhưng K’Brăk và K’Brêt bây giờ chỉ có thể thực hiện những pháp thuật sơ đẳng như thế thôi!
Ông K’Tul vừa nói vừa lọc cọc lê đôi guốc ra khỏi phòng. Tới cửa, ông quay đầu lại, nhắc:
– Tụi con chuẩn bị xuống ăn trưa đi là vừa rồi đấy!
Thằng K’Tub đang sung sướng quá nên chẳng thấy đói bụng chút xíu nào. Hai chữ “ăn trưa” đối với nó không gợi lên điều gì hấp dẫn. Nó nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Nguyên và Kăply, hạ giọng an ủi:
– Hai anh đừng buồn. Em và chị Êmê sẽ giúp hai anh ôn lại mọi thứ!
K’Tub không biết đối với Nguyên và Kăply, khiến một chiếc lông chim bay lơ lửng trên không đã là chuyện quá sức tưởng tượng của tụi nó rồi, nghĩa là tụi nó không còn mơ ước gì hơn nữa. Cho nên hai đứa mới thộn mặt ra, chứ thiệt tình tụi nó có buồn cái quái gì đâu.
– Ôn gì cơ? – Nguyên bần thần hỏi lại, nó nghe tiếng thằng K’Tub léo nhéo bên tai nhưng không rõ thằng này định nói gì.
– Ôn lại bài vở ấy. – K’Tub đập lên tay Nguyên – Khi nào khoẻ hẳn dĩ nhiên anh và anh K’Brêt sẽ được nhận vào học tiếp ở trường đào tạo tài năng Đămri. Những lúc ở nhà, em và chị Êmê sẽ giúp hai anh ôn lại những gì hai anh đã quên.
Như để chứng minh, nói xong K’Tub kéo tay Nguyên chạy băng băng lại chỗ tấm gương. Nó cầm lên mấy cuốn sách trên bàn, vung vẩy trước mặt Nguyên, rạng rỡ khoe:
– Anh thấy không. Những thứ trong này anh và anh K’Brêt đã học qua rồi, ôn lại cũng nhanh thôi mà.
Nguyên liếc mấy cuốn sách trên tay K’Tub, tò mò đọc các tựa: “Pháp thuật nhập môn”, “Bảy bước để trở thành phù thuỷ sơ đẳng”, “Hiệu ứng Lang Biang”, “Làm quen với dược liệu”…, bụng chẳng hiểu làm thế nào mà nó và Kăply có thể nhét các thứ quái đản này vào đầu cho được.
– Í, pho tượng của anh K’Brăk ở đâu ra vậy kìa?
Tiếng kêu của Êmê thình lình vang lên, cắt đứt những lo lắng trong đầu Nguyên. Cả ba ngoảnh lại, thấy Êmê đang chỉ tay vào một pho tượng nhỏ đặt trên bàn. Pho tượng bé bằng cái ly uống nước, chẳng biết làm bằng vật liệu gì nhưng nom rất sinh động. Hôm qua lúc chạy lại soi gương, Nguyên đã trông thấy pho tượng này nhưng lúc đó nó không để ý. Bây giờ trố mắt dòm kỹ, nó nhận ra đó đúng là tượng của thằng K’Brăk. Vì pho tượng đang trong tư thế ngồi vẽ, cánh tay cầm cọ vung lên một cách bay bướm. K’Brăk là chúa thích vẽ. Những bức tranh mà nó vẽ trên đồi phù thuỷ hôm nọ đã làm Nguyên và Kăply kinh hoàng như thế nào, đến bây giờ nhớ lại Nguyên vẫn còn muốn són ra quần.
– Ờ, lạ quá ha! – K’Tub nhìn chòng chọc pho tượng, miệng lẩm bẩm.
Kăply nói:
– Hôm qua anh đã trông thấy pho tượng này rồi, K’Tub!
K’Tub nhìn Nguyên:
– Chắc đây là tác phẩm của anh K’Brăk?
– Anh có biết gì đâu! – Nguyên lắc đầu – Anh tưởng pho tượng này được đặt ở đây lâu rồi chứ!
– Nó chỉ mới xuất hiện một hai ngày nay thôi anh K’Brăk à. – Đang nói, giọng K’Tub bỗng chùng xuống – Ờ, em quên là anh không còn nhớ gì…
K’Tub đau đớn nói và nó thò tay định cầm pho tượng lên. Nhưng ngay lập tức, mặt nó ngây ra: Pho tượng như được chôn cứng xuống mặt bàn, không hề nhúc nhích.
Sau một thoáng ngỡ ngàng, K’Tub khom người cầm pho tượng bằng cả hai tay, bặm môi lay lấy lay để. Trông nó hì hục hệt như một người làm vườn đang cố nhổ bật một gốc cây bướng bỉnh. Nhưng có thể thấy rõ là pho tượng không hề trồi lên mà ngược lại, mồ hôi trên trán K’Tub thi nhau rơi xuống lộp độp.
Nhớ đến cọng lông chim khi nãy tự dưng Nguyên nổi hứng đề nghị:
– Để anh hút nó lên cho, K’Tub.
Nguyên duỗi thẳng tay bên trên pho tượng, cố tập trung đầu óc vào câu thần chú vừa học và trợn mắt hét vang:
– Bay lên.
Trái với sự chờ đợi của Nguyên, chẳng có gì bay lên cả. So với cọng lông chim, pho tượng thiệt tình là lì lợm hơn nhiều. Mặc cho Nguyên lặp đi lặp lại câu thần chú hai ba lần, lần sau hùng hổ hơn lần trước, pho tượng vẫn nhất định trơ trơ. K’Tub thở ra:
– Anh mới phục hồi năng lượng, chưa thể nhấc pho tượng này lên được đâu. Chắc phải nhờ tới chị Êmê.
– Chẳng ăn thua gì đâu, K’Tub. – Êmê lắc đầu – Tác giả pho tượng này với tác giả con số khi nãy chắc là một. Chị không giải nổi phù phép của người đó đâu.
Rồi Êmê nhìn ra cửa, giục:
– Chuyện đó để tính sau đi! Bây giờ xuống ăn trưa kẻo cậu K’Tul đợi.
Nguyên và Kăply theo chân Êmê và K’Tub bước ra hành lang. Từ hôm bị bắt cóc đến nay, đây là lần đầu tiên tụi nó ra khỏi phòng. Cả hai ngạc nhiên nhận ra toà nhà tụi nó đang ở có đường nét khá vuông vức, bên trong các phòng toàn bộ đều được ốp bằng gỗ thơm và trắng như giấy, từ sàn nhà, trần nhà đến các khung cửa, một số cửa được lắp kính, từ bên trong có thể ngắm cảnh quan đẹp như tranh vẽ ở ngoài trời. Nhưng mé ngoài các bức vách đều được làm bằng đá, một loại đá giống như hoa cương, có màu đen và láng bóng.
Đi hết hành lang dài, cả bọn bước xuống một cái cầu thang xoáy trôn ốc, được làm bằng những phiến đá đẽo thành hình giống như một cái lỗ khoá, chúng được đặt phiến này lên phiến kia tạo thành những bậc thang, dẫn xuống một thảm cỏ xanh nằm ngay khu vườn bên dưới, nơi ông K’Tul đang ngồi đọc báo trước một cái bàn dài.
Trên mặt bàn chạm trổ một cách tinh xảo đủ thứ hình thù kì lạ đang bày la liệt thức ăn đựng trong những cái đĩa bạc lớn có chân, và giống y chang hai cái ghế kỳ quái mà K’Brăk và K’Brêt đã dùng để đưa Nguyên và Kăply về đây, những cái chân đĩa cũng có hình thù những cái móng ngựa.
Đang chạy tới chạy lui giữa chiếc bàn và nhà bếp bên phía trong để bưng bê thức ăn là hai đứa bé, một trai một gái, trạc tuổi K’Tub, mặt mày dĩ nhiên trắng bóc và tóc trên đầu cũng dĩ nhiên có cái màu rất tiệp với cây lá trong vườn.
– Tụi nào vậy K’Tub? – Nguyên kề tai K’Tub thì thầm.
– Gì cơ?
– Hai đứa nhỏ kia kìa!
– Trời đất, trí nhớ của anh thiệt là hỏng bét mất rồi! – K’Tub la lên – Thằng Đam Pao và con Chơleng mà anh cũng không nhận ra hả? Tụi nó ở đây từ hồi nào đến giờ mà.
Nguyên đưa tay vỗ vỗ trán:
– Ờ, đúng là anh quên sạch hết rồi!
K’Tub dường như chợt nhận ra mình la hơi lớn. Nó thò tay nắm lấy tay Nguyên, giọng áy náy:
– Anh đừng lo. Thế nào em cũng nghĩ ra cách đến núi Lưng Chừng kiếm mấy quả táo vàng về chữa trị cho anh với anh K’Brêt.
Thằng K’Tub nói bằng giọng quả quyết nhưng nếu nhìn vào ánh mắt buồn xo của nó, có thể thấy nó không tin vào lời hứa của mình lắm. Từ xưa đến nay, theo truyền thuyết thì chỉ có một người duy nhất là Mackeno, một pháp sư huyền thoại, là đem về được một quả táo vàng từ núi Lưng Chừng. Mà sự kiện đó xảy ra cách đây đã mấy trăm năm rồi. K’Tub biết rõ điều đó nên sau khi tuyên bố một câu hùng hồn, nó làm thinh ngó lơ chỗ khác.
Nhưng Nguyên chẳng nhận ra nỗi buồn trong mắt K’Tub. Nó đang mải quét mắt vào các đĩa thức ăn trước mặt, cố đoán xem đó là món gì và khi ăn vô, nó và Kăply có sẽ lăn đùng ra đất hay không.
– Ăn đi các con!
Ông K’Tul cất tiếng giục, lúc này ông đã buông tờ báo xuống bàn và cầm lên chiếc muỗng cán dài.
Chỉ đợi có vậy, K’Tub hí hửng cắm phập cái nĩa trên tay vào một đĩa thịt có màu nâu như chôcôlat, được bó chặt thành từng khoanh, không rõ là thịt gì. Nó dích một khoanh tọng vào miệng, nhai nhồm nhoàm, rồi thấy Nguyên dán mắt chằm chằm vào miệng mình, nó hất đầu:
– Ăn đi chớ, anh K’Brăk!
– Món gì vậy? – Nguyên tò mò hỏi.
Câu hỏi của Nguyên khiến K’Tub suýt mắc nghẹn. Nó trợn mắt tính la lên nhưng rồi chợt nhớ đến kí ức trống rỗng của Nguyên, nó cố nuốt cho trôi miếng thịt, chép miệng đáp:
– Đây là món “sinh vật nguyên thuỷ” là món ăn anh vẫn ưa thích xưa nay đó.
Nguyên xiên cái nĩa vào một khoang sinh vật nguyên thủy, ngắm nghía một lúc rồi nhắm mắt đút đại vô miệng, tư thế sẵn sàng phun ra nếu cái món ăn kỳ lạ này có mùi bắp cải thối, mùi chuột chết hay một mùi gì đại loại như vậy. Không ngờ mùi vị của nó lại giống hệt như thịt bò, mềm và thơm không thể tả khiến Nguyên nuốt vội nuốt vàng, và nhớ ngay ra từ hồi bị bắt về đây nó chưa có cái gì vào bụng.
– Thấy chưa! Em đã bảo đây là món ăn khoái khẩu của anh mà!
K’Tub reo lên sung sướng khi thấy trong nháy mắt, Nguyên đã ních tới khoanh thịt thứ ba. Ở bên cạnh, Kăply cũng đang mê mải vục đầu vào cái đĩa lớn đựng một thứ gì đó có vẻ như là xà lách trộn trứng cá. Êmê ăn nhẩn nha như mèo, vừa nhai vừa nhìn cái lối ăn uống thiếu kiềm chế của Nguyên và Kăply bằng ánh mắt tán thưởng.
Đột nhiên K’Tub reo lên:
– Ba ơi ba, ở đâu ra cái pho tượng anh K’Brăk vậy hở ba?
– Pho tượng ở trong phòng phải không? – Ông K’Tul thản nhiên hỏi lại, mặt vẫn không ngước lên vì chiếc muỗng của ông vẫn đang lang thang trong chiếc tô đựng lõng bõng một thứ nước sền sệt có màu cánh gián trước mặt.
– Dạ. Pho tượng đó hình như bị phù phép rồi hay sao ấy. Tụi con không sao cầm lên được.
Sau khi nuốt một muỗng canh to tổ chẳng, ông K’Tul mới từ từ đặt chiếc muỗng xuống và ngẩng lên nhìn K’Tub, từ tốn nói:
– Pho tượng đó của ba đấy.
– Ba nặn tượng anh K’Brăk chi vậy?
– Để lưu giữ hình ảnh của người đã chết! – Ông đưa tay quẹt mép, chậm rãi giải thích – Khi K’Brăk và K’Brêt bị hôn mê dưới lời nguyền của Buriăk, ba cứ tưởng cả hai sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa. Tụi con nên nhớ, xưa nay chưa một ai sống sót dưới lời nguyền Tan xác. May thay, ba chưa kịp nặn tới tượng của K’Brêt thì cả hai đã sống lại một cách kì diệu…
Kăply vừa tọng một bụng xà lách trộn, đã thấy no ứ, nên chẳng chú tâm mấy đến cuộc trò chuyện giữa hai cha con pháp sư K’Tul. Đối với nó, pho tượng thằng K’Brăk do ai nặn và nặn làm cái quái gì chẳng có gì quan trọng. Nó đã quen với nhưng sự kiện kì dị chung quanh nên chẳng còn hiếu kì về những chuyện đó nữa.
Lúc này nó đang ngồi thở phì phò, tai lơ đãng, mắt chắm chú quan sát khung cảnh chỗ nó ngồi, xem thử có cách nào nó và Nguyên có thể trốn thoát khỏi nơi này để trở về làng Ke thân yêu của nó hay không.
Tòa nhà nó đang ở nằm trên một ngọn đồi nhỏ, cao tới ba tầng. Ngồi ở chỗ nó, có thể nhìn thấy những đường nằm ngang của mái nhà ẩn hiện trong cây xanh và biến mất trong lùm cây. Có một sự hài hòa giữa nhà và cảnh trí xung quanh, một sự chung sống êm đềm giữa dầm, cột, mái, các bức tường đá hoa cương, các cầu thanh xoắn, các cửa kính với cây cối, các thảm cỏ, các tảng đá đủ hình thù, với các rặng núi từ gần tới xa mờ sau lưng và bầu trời xanh thẳm trên cao.
Thực sự thì Kăply thấy phong cảnh ở đây rất đẹp, rất nên thơ nhưng rõ ràng nó không biết chỗ nó đang ở thuộc về xứ nào. Mà nếu không biết mình đang ở đâu trên trái đất thì đừng nghĩ tới chuyện trốn thoát làm gì cho mất công. Kăply nghĩ ngợi một hồi rồi quay qua K’Tub:
– K’Tub nè.
– Gì hở anh K’Brêt?
– Mình đang ở đâu vậy?
– Mình đang ở nhà mình chứ ở đâu.
– Nhưng nhà mình thuộc về xứ nào?
K’Tub nhìn Kăply với ánh mắt lạ lùng như thể Kăply vừa mọc ra thêm một cái đầu. Nhưng rồi sực nhớ ra chứng bệnh của Kăply, K’Tub cố đáp bằng cái giọng cố tỏ ra dịu dàng:
– À, xứ mình là xứ Lang Biang.
– Xứ Lang Biang? – Kăply ngơ ngác – Xứ Lang Biang theo anh biết thì đâu có chút gì giống như vầy. Cao nguyên Lang Biang có thành phố Đà Lạt, có thác Cam Ly, có hồ Xuân Hương và chắc chắn không ai biết ếm bùa một pho tượng hay phù phép một cọng lông chim bay lên…
– Đó là xứ Lang Biang ở thế giới khác! – K’Tub mỉm cười cắt ngang – Anh nhầm lẫn lung tung rồi!
Trong khi Kăply nghe đầu mình kêu u u, tưởng như ai vừa đánh rớt một cái chong chóng trong đó thì giọng K’Tub chuyển sang vỗ về, nó thủ thỉ với Kăply những lời nó vừa hứa hẹn với Nguyên bằng vẻ khổ tâm hết sức:
– Nhưng anh đừng lo. Em và chị Êmê nhất định sẽ đến núi Lưng Chừng…
K’Tub chưa kịp bày tỏ hết thiện ý, đã nghe Êmê kêu lên:
– Ủa, cậu K’Tul đâu rồi?
Bọn trẻ ngoảnh lại, ngơ ngác nhìn quanh.
– Chắc ba em đi nghỉ rồi!
K’Tub nói, và nó nhấc mình lên khỏi ghế:
– Thôi, tụi mình cũng về phòng đi!
Bọn trẻ kéo nhau leo trở lên các bậc thang xoắn bằng đá, ì ạch thấy rõ so với lúc đi xuống vì bụng đứa nào cũng đang lèn chặt thức ăn. Xuyên qua dãy hành lang mát lạnh vì hơi đá tỏa ra từ hai bức vách, bọn trẻ tới trước cửa phòng. K’Tub đang định xông vào thì Êmê đột ngột giơ tay lên, thì thào với vẻ nghiêm trọng:
– Khoan đã!
K’Tub ngạc nhiên hỏi, Êmê thì thào khiến nó cũng thì thào theo:
– Gì thế?
– Cậu K’Tul đang ở trong phòng.
K’Tub kiễng chân nhìn qua vai Êmê, cố nhìn xem ba nó đang làm gì ở trỏng. Dĩ nhiên lấp ló đằng sau lưng K’Tub là hai gương mặt tò mò quá xá cỡ của Nguyên và Kăply. Bọn trẻ thấy ông K’Tul đang đứng trước bàn, tay chĩa thẳng ra phía trước.
– Ba em đang làm gì thế nhỉ? – K’Tub buột miệng, không rõ nó hỏi Êmê hay tự hỏi mình.
– Ba em đang cố nhấc pho tượng lên đấy! – Tiếng Êmê rù rì đáp, giọng không giống vẻ bàng hoàng.
– Bay lên!
Tiếng ông K’Tul thét to bên trong xác nhận sự suy đoán của Êmê. Có vẻ ông không tài nào xê dịch được pho tượng nên mới quát lên giận dữ như thế.
Êmê quay bộ mặt xanh dờn sang bọn trẻ:
– Tụi mình quay xuống vườn đi!
Như cảm giác được sự bí mật khó hiểu đằng sau những gì vừa trông thấy, bọn trẻ nín thở rón rén quay trở lui. Lúc này thực tình chúng không có ao ước nào hơn là làm sao biến lối đi dưới chân thành chiếc cầu tuột trơn như mỡ để chúng có thể nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang trước khi pháp sư K’Tul kịp phát giác.