Q3 - Chương 18: Cuộc chiến bên bờ suối
Bọn trẻ líu ríu kéo đi trong lặng lẽ, thỉnh thoảng lại giật bắn mình bởi những tiếng động lạ trong các bụi cây. Nguyên nhận ra tụi nó đang lạc vào một miền đất quái và một chốc sau thì nó bắt gặp trong lòng mình cảm giác rờn rợn của cái lần tụi nó nửa đêm đột nhập vào trường Đămri.
Rất may là mình chỉ gặp những con thú hiền! Nguyên tự trấn an, sau nhiều lần phát hoảng vì những con quái thú đủ kiểu, đủ cỡ cứ chốc chốc lại ló ra trên các sườn đồi hoặc ung dung lướt ngang trước mặt tụi nó.
– Làm sao biết họa sĩ Yan Dran ở chỗ nào, Suku?
Nguyên sốt ruột hỏi, cảm thấy hai tay đã mỏi nhừ nhưng nó lại không muốn đặt Kăply xuống.
Suku chưa kịp đáp, thiệt tình thì nó cũng không biết đáp như thế nào, bọn trẻ đã ngoặt quanh chân đồi và Nguyên kịp thấy một dãy nhà lá hiện ra trong tầm mắt.
– Chắc là đây rồi.
K’Tub reo lớn và xông lên trước, xăm xăm đi tới.
Chỗ ở của Yan Dran trông giống như một khu nghỉ mát với những căn nhà lá có mái tròn như bát úp, ngăn cách với nhau bằng những thảm cỏ xanh rờn. Từ xa, Nguyên đã nhìn thấy những cây cột chạm khắc các hình thù kỳ lạ với những ô tam giác và hình thoi được sơn đỏ dựng rải rác khắp nơi. Vô số mãnh thú như voi, cọp, sư tử chầu quanh mỗi cây cột và hình ảnh đó quả thực khiến bọn trẻ nổi gai ốc khắp người, chân cẳng tự nhiên dừng phắt lại.
K’Tub nhướn mắt nghiêng ngó một hồi rồi thở phào:
– Hình như đây là những con thú bằng đá.
Nó đá mớ sỏi vụn dưới chân bắn về phía các con vật và cười hì hì khi chẳng thấy bọn chúng nhúc nhích gì hết:
– Thấy chưa!
Một tiếng nói thình lình vang lên từ sau gò đất nhỏ ven đường:
– Ê, chơi trò gì kỳ vậy?
Bọn trẻ giật mình đánh mắt về phía phát ra tiếng nói, ngạc nhiên thấy một thằng oắt chừng bảy tuổi từ sau gò đất bước ra, mắt gườm gườm nhìn K’Tub, trông có vẻ rất tức giận. Nó cầm trên tay một cây cọ vẽ, mặt mày nhem nhuốc nhưng không che lấp được vẻ thông minh lanh lợi.
K’Tub phì cười khi thấy thằng oắt mặc trần xì một cái quần cụt, phơi cái bụng chang bang ra trước mặt mọi người và cái vẻ giận dữ của nó trông thiệt là ngộ nghĩnh:
– Chà, em định làm gì vậy?
Thằng oắt nhận ra ngay K’Tub đang trêu nó. Mặt nó lập tức sa sầm và trong lúc bọn trẻ chưa đoán ra thằng oắt sẽ làm gì thì nó đã nhanh như chớp chĩa cây cọ vào người K’Tub, gầm lên:
– Đứt phựt nè!
Thằng oắt la rất lớn, đứa nào cũng nghe nhưng không hiểu nó bảo cái gì đứt thì hoàn toàn bất ngờ, thằng K’Tub hét lên một tiếng thất thanh và quính quíu dùng cả hai tay giữ chặt chiếc quần lúc này đã tụt xuống tới đầu gối. May mà chiếc áo nó mặc khá dài nên những chỗ kín đáo không đến nỗi phơi ra trước bàn dân thiên hạ nhưng cái hình ảnh lom khom kéo quần của nó cũng đã là cực kỳ khó coi.
Tụi Êmê, Păng Ting, Bolabala và Mua hét lên một tiếng xem ra còn rùng rợn hơn tiếng hét của K’Tub, cả tám bàn tay hấp tấp đưa lên che mặt, bốn cái đầu lật đật ngoảnh đi chỗ khác, nhanh đến mức có cảm tưởng nếu gặp con basilic có lẽ tụi nó cũng không phản ứng thần tốc như vậy.
Bây giờ thì bọn trẻ đã biết thằng oắt dùng thần chú để làm đứt dây lưng quần của đối phương, và khi biết được điều đó rồi thì tụi nó dở cười dở khóc và đưa mắt nhìn nhau, thiệt tình không biết phải nên đánh trả như thế nào.
K’Tub mặt đỏ như gấc, luống cuống thắt lại dây lưng cả buổi vẫn không xong mặt càng chín nhừ.
Đã thế, thằng oắt không ngừng hoa tay múa chân, miệng bô bô:
– Lêu lêu, mắc cỡ! Lêu lêu, mắc cỡ!
Dĩ nhiên hành động đầu tiên của K’Tub sau khi đã chỉnh trang y phục đâu vào đấy là hầm hầm chĩa tay vào thằng oắt nghịch ngợm. Nhưng nó chưa kịp hô một câu thần chú nào, Suku đã ôm cứng lấy tay nó:
– Khoan đã, mày!
Suku quay sang thằng nhóc, tươi cười hỏi:
– Em là Yan Jik phải không?
– Sao anh biết tên em? – Thằng oắt giương cặp mắt đen láy nhìn Suku.
Suku chỉ Nguyên:
– Em nhận ra ai đây không?
Bây giờ thằng Yan Jik mới nhìn thấy Nguyên.
– A, anh K’Brăk! – Nó reo lên hớn hở – Lâu nay anh đi đâu vậy? Sao anh không đi học nữa? Ba em nhắc anh hoài!
– Ờ, ờ, anh bị ốm. – Nguyên ấp úng, đã đoán đây là con trai của họa sĩ Yan Dran.
Yan Jik nhìn sững Kăply:
– Anh ôm ai vậy?
– Em họ anh. K’Brêt.
– Anh K’Brêt cũng bị ốm à?
– Ờ, bị ốm. – Nguyên đáp qua loa. Rồi nó chỉ tay vào lũ bạn – Còn đây là những bạn tốt của anh, Yan Jik.
Trong khi Nguyên giới thiệu tên từng đứa, Yan Jik tò mò lướt mắt qua những khuôn mặt, cuối cùng dừng lại ở K’Tub, cười khì khì:
– Xin lỗi chuyện khi nãy nha, anh K’Tub.
– Không có chi. – K’Tub cười gượng gạo – Nhưng thiệt tình anh hổng hiểu em học ở đâu loại thần chú kỳ cục này…
– Anh Pôcô và anh Pôca dạy em đó. – Yan Jik khoe, mặt nó như nở ra vì kiêu hãnh.
K’Tub nhún vai:
– Hai thằng nhóc đó dạy bậy bạ không hà.
– Bậy bạ ư? – Yan Jik nhíu mày, rồi nó lắc đầu lia lịa – Không đâu, anh K’Tub. Câu thần chú này dùng để đối phó với lão Imđi hiệu nghiệm lắm đó. Nếu không có nó, chắc em bị lão làm khổ dài dài.
Nguyên hỏi:
– Lão Imđi là ai?
Yan Jik có vẻ không tin một cái tai nào trong hai cái tai dơ hầy của mình. Nó nhìn sững Nguyên, miệng há hốc:
– Trời đất, anh quên lão rồi sao, anh K’Brăk?
– Ờ, ờ… – Nguyên bối rối đập đập tay lên trán – Vừa rồi anh ốm một trận quá mạng nên đã quên rất nhiều thứ, Yan Jik à.
– Đó là lão quản gia. – Yan Jik quẹt mũi nói, mặt nó nhăn húm khi nhắc đến lão Imđi, y như thể nó đang nói đến một cái giá treo cổ – Ba em thuê lão trông nhà và trông chừng em.
Yan Jik vung cây cọ:
– Chậc, mấy anh chị biết không, lão ta khó chịu cực kỳ. Lúc nào lão cũng lải nhải: Mày không được làm cái này. Mày không được làm cái kia. Thiệt rầu chết được. Đã thế, lão còn sống dai nhách.
Nguyên trố mắt nhìn Yan Jik, không tin trước mặt mình là một thằng nhóc bảy tuổi. Nó nhớ trùm Bastu từng khen Yan Jik rất thông minh, nhưng không nghĩ thằng này lại tinh khôn và láu lỉnh như vậy. Chắc tại nó chơi với hai con ma song sinh Pôcô và Pôca nhiều quá. Nguyên nghĩ bụng và hắng giọng:
– Ba em có nhà không, Yan Jik?
– Có. Tụi anh đi theo em.
Yan Jik nhanh nhẩu đáp và lập tức quay mình đi trước.
Căn nhà họa sĩ Yan Dran ở là căn nhà lớn nhất, nằm mé trái dãy nhà, bên cạnh một con suối hẹp và nhỏ, tiếng nước chảy róc rách khe khẽ, nghe buồn buồn nhột nhột như một vòi nước hỏng.
Trong khi bọn trẻ ngắm nghía mái lá tròn xoe như tán nấm khổng lồ và hiếu kỳ sờ tay vào những cây cột chạm trổ dựng hai bên cổng thì Yan Jik chui tọt vào nhà.
Nhưng nhoáng một cái, nó đã chạy ra:
– Ba em không có đây.
Nó đảo cặp mắt, láo liên nhìn quanh:
– Chắc ba em ở ngoài suối.
Bọn trẻ lại theo chân Yan Jik đi vòng qua căn nhà. Nhưng vừa quanh ra phía sau, tất cả liền khựng lại, mắt trợn lên.
Trước mặt tụi nó, bên này bờ suối, có hai người đàn ông đang đứng. Một người mặc đồ ngắn màu đen với những đường diềm sặc sỡ ở vai và cổ tay, tóc rối bù, tay đang cầm chặt thanh gươm ngắn chĩa về phía trước. Vừa nhác thấy hình dạng người đàn ông này, Nguyên đã nhận ngay ra đó là siêu phù thủy Yan Dran, thầy dạy vẽ của K’Brăk. Đứng bên cạnh Yan Dran là một lão già có khuôn mặt dài như mặt ngựa, những thớ thịt trên hai gò má nổi thành cục, sắc cạnh như đẽo bằng đá. Lão chống cây gậy trắng hếu như ống xương xuống đất, lưng lão hơi bị khòm nên trông như lão đang tựa người lên chiếc gậy cho khỏi ngã.
Lão này chắc là quản gia Imđi! Nguyên nghĩ bụng và quét mắt sang bên kia suối. Ngay lập tức, nó giật bắn mình, mắt chớp liền ba, bốn cái, thậm chí phải kềm chế lắm nó mới không đưa tay xuống đùi véo một cái để xem mình tỉnh hay mơ.
Các chàng trai Bạch kỳ lân tươi tắn trong những chiếc áo chùng đỏ quen thuộc đang đứng cạnh ba hình thù đen thùi lùi với ba con hắc xà ngoe nguẩy trên tay, trông âm u ma quái như vừa chui lên từ hầm mộ. Vừa nhác thấy ba người này, Nguyên đã cảm thấy khó thở, liền vội vã hít vô một hơi, sửng sốt lẩm bẩm: “Sao Bạch kỳ lân lại đi chung với Hắc tinh tinh há?”. Nguyên tự hỏi, nhưng rồi rất nhanh nó nhớ ra: Phải rồi! Bạch kỳ lân không đối phó với phe K’Rahlan, còn Hắc tinh tinh không chống lại phe Hắc Ám, nhưng Yan Dran là người của giáo phái Madagui, không liên quan gì đến những cấm kỵ của bọn họ.
Masari khẽ ve vẩy cây gậy sừng hươu trên tay, mỉm cười nói, trông anh tươi tỉnh như đang trò chuyện với bạn bè:
– Thế nào, Yan Dran? Hổng lẽ đến nước này mà ngươi còn chưa chịu nói ra?
Yan Dran khoa thanh gươm một vòng:
– Ngươi hãy hỏi thanh gươm của ta trước đã, Masari.
Pila lắc đầu làm những lọn tóc xanh thẫm dài tận vai khẽ đong đưa như có gió thổi, nom thật đẹp mắt:
– Ngươi ngoan cố thật đấy, Yan Dran. Ngươi nghĩ ngươi có thể chống lại sự liên thủ của sáu người bọn ta sao?
Yan Dran nhún vai, giọng khinh bỉ:
– Cách đây nhiều năm Bastu đích thân tra hỏi ta còn không có kết quả, lũ đánh thuê như bọn ngươi đừng có nằm mơ!
– Đừng nhiều lời với hắn nữa! – Một giọng nói khè khè phát ra từ chỗ Hắc tinh tinh, không rõ do ai nói – Nếu hắn không chịu mở miệng, bọn ta cho hắn về chầu trời quách!
– Im đi! – Lão quản gia Imđi quát lớn, chiếc lưng còng đột ngột thẳng lên khiến lão tự nhiên cao thêm một tấc – Cho bọn ngươi về chầu trời thì có!
Vừa hét lão vừa giận dữ trỏ cây gậy về phía Hắc tinh tinh, như thể cầu cho sét giáng xuống bọn họ cho rồi.
Yan Jik níu tay Nguyên, sợ hãi:
– Bọn này là ai vậy, anh K’Brăk?
– Đây là bọn sát thủ đánh thuê.
– Đánh thuê à? – Yan Jik cau mày – Thế anh có biết ai đã thuê họ không?
Nguyên tặc lưỡi:
– Chắc là phe Hắc Ám.
Yan Jik đưa cặp mắt lo lắng nhìn qua bên kia suối, băn khoăn:
– Chẳng hiểu họ muốn ba em nói ra điều gì?
Nguyên chưa kịp đáp, một tên trong bọn Hắc tinh tinh đã cất giọng gai gai:
– Ngươi thà chết chứ nhất định không chịu tiết lộ bí quyết vẽ truyền thần ư, Yan Dran?
Yan Dran lắc thanh gươm:
– Bọn ngươi không xứng để nói câu đó đâu.
– Được rồi, bọn ta sẽ cho ngươi biết ngay bọn ta có xứng hay không.
Gần như cùng lúc với câu nói, Tam phù thủy Hắc tinh tinh đồng loạt hất tay ra. Ba con hắc xà trên tay chúng lập tức vọt tới trước như tên bắn, vừa bay trong không vừa rít lên vi vu như tiếng sáo.
Lão Imđi huơ loạn xạ khúc xương trắng nhưng không đánh trúng được con rắn nào, mặt mày có vẻ đã bắt đầu hoảng sợ. Yan Dran vội vã bước lên chắn trước mặt lão quản gia và vung tay một cái: từ mũi gươm, một bầy diều hâu bay ra, xông thẳng vào ba con hắc xà.
– Hay quá! – Bolobala reo lên – Bọn quái xà gặp khắc tinh rồi…
Bolobala chưa nói hết câu, đã thuỗn mặt ra. Ba con rắn của Hắc tinh tinh nhanh như ba tia chớp đen, phóng loằng ngoằng ngó hoa cả mắt, vừa luồn lách né tránh những cái mỏ nhọn của bầy diều hâu vừa tấn công vào những kẽ hở của đối phương từ nhiều hướng. Vừa xông trận, bầy chim chưa mổ trúng địch thủ được cái nào đã thi nhau rơi xuống lộp độp.
Yan Dran thu những con chim về và lầm rầm niệm chú, lần này từ mũi gươm bay vọt ra một con rồng lấp lánh vảy bạc. Rồng là vua của các loại rắn, chưa thèm nhe nanh múa vuốt, chỉ quẫy mình một cái, ba con quái xà đã hấp tấp bay lộn trở về.
Bọn Hắc tinh tinh ré lên, giận dữ:
– Masari! Bọn ngươi chỉ biết trơ mắt ra dòm sao?
Masari khẽ mỉm cười, nhìn Pila và Karăm, hất đầu một cái.
Những chiếc gậy sừng hươu lập tức phun ra ba luồng ánh sáng chói lòa, chia nhau bắn thốc vào đầu, mình và đuôi rồng.
Thấy Bạch kỳ lân đã ra tay, Hắc tinh tinh cũng phất tay áo chùng, làm bay ra một làn khói đen thui và khẳm lặm, tanh tưởi như mùi tử thi, càng lúc càng tỏa rộng, nhanh chóng bao phủ cả một vùng.
Bọn trẻ lính quýnh bước lui cả chục bước để tránh xa cái mùi tử khí đó, mắt vẫn dán chặt vào trận đánh trước mặt, tim thắt lại khi thấy lão Imđi không chịu nổi làn khói đen, ngã đánh huỵch một cái, nằm thẳng cẳng, khúc xương trên tay văng tuốt ra xa.
Con rồng bạc thấy nguy, hả họng phun ra những quả cầu lửa. Những quả cầu va vào những luồng sáng của Bạch kỳ lân, phát ra những tiếng ùng oàng như tiếng đại bác khiến bọn trẻ phải đưa tay bịt chặt hai tai, chân bất giác thối lui liên tiếp.
Lúc này, trời đã hoàng hôn, con rồng bạc quẫy lộn giữa màn khói đen xen lẫn những luồng chớp sáng khiến dãy ráng đỏ phía xa xa rực lên dữ dội, trông như chân trời đang bốc cháy.
Nguyên lo âu thấy con rồng bạc của Yan Dran dường như đuối sức dần, những cú nhào lộn đã chậm chạp hẳn, có lẽ do hít phải làn khói độc của Hắc tinh tinh.
– Thế nào, Yan Dran? – Tiếng một phù thủy Hắc tinh tinh vọng ra từ sau bức màn khói – Đến nước này mà ngươi vẫn bướng bỉnh hay sao?
– Bướng bỉnh là hay chứ sao! – Một giọng nói sang sảng vang lên – Yan Dran, ngươi cứ bướng xem bọn chúng làm gì được ngươi!
Cùng với tiếng nói, một tiếng “bộp” vang lên, nghe như tiếng một quả táo vừa rụng xuống đất.
Bọn trẻ chưa hiểu ra chuyện gì, đột nhiên một làn sương trắng từ dưới đất từ từ dâng lên.
– Tứ bất tử! – Suku khẽ kêu.
Bây giờ thì làn khói đen của Hắc tinh tinh đã bị đẩy lên cao, mỗi lúc một nhạt dần và mọi người sửng sốt nhìn thấy trước mặt Yan Dran một con cóc đỏ to lớn đang ngửa đầu lên trời phun sương một cách say sưa.
– Hay lắm! – Karăm hào hứng – Bọn ta từng nghe nhắc tới Tứ bất tử nhưng chưa có dịp so tài.
– Chẳng có gì là hay hết, Karăm! – Phù thủy Hắc tinh tinh đứng bên trái hừ mũi – Mới có con cóc xuất trận thôi mà đã rắc rối rồi. Hắn đưa thêm ba con vật chết tiệt kia ra là bọn ta mệt đấy.
Bạch kỳ lân không đếm xỉa gì đến Hắc tinh tinh. Ba chàng trai huơ cây gậy sừng hươu một cái, ba luồng sáng tắt phụt.
– Tím hoa cà!
Masari khẽ hô, lập tức những chùm tia sáng tím lóng lánh từ các đầu gậy bắn ra, rực rỡ như pháo bông, trong nháy mắt đã chụp xuống người Yan Dran.
Bọn trẻ điếng hồn nhớ đến lần các chàng trai Bạch kỳ lân đánh nhau với sát thủ Baltalon ở thung lũng phía sau lâu đài K’Rahlan. Lần đó, khi những luồng sáng tím gặp phải sự phản kích của đối phương, đã phát ra một tiếng nổ kinh hồn, đẩy tụi nó ngã rạp và lăn lông lốc như trong một trận bão.
Bây giờ thấy đám mây màu tím của Bạch kỳ lân sắp sửa sa xuống chỗ Yan Dran đứng, tụi nó hoảng hốt ngồi thụp xuống, hai tay ôm lấy đầu. Thằng oắt Yan Jik và con khỉ Chacha ngơ ngác nhìn quanh, thấy đứa nào cũng làm như vậy, liền bắt chước làm theo. Nguyên ôm chặt Kăply vào lòng, loay hoay chọn tư thế sao cho hai tay che kín được khuôn mặt Kăply, tâm trí chỉ nghĩ đến chuyện làm sao cho bạn khỏi trầy xước nếu chẳng may cả hai cùng lăn đi.
Nhưng trái với sự chờ đợi của bọn trẻ, đám mây tím chạm phải làn sương trắng của con cóc đỏ lại không phát ra một tiếng nổ nào, thậm chí không vang lên một âm thanh nhỏ. Như hai mớ bông gòn chạm vào nhau, cả hai nhẹ nhàng đỡ lấy nhau và xô đẩy nhau một cách êm ái.
Một lát sau, con cóc đỏ có vẻ bị thất thế: Làn sương trắng tuôn ra từ miệng nó bị đám mây màu tím ép xuống, càng lúc càng thấp, Nguyên lo lắng thấy bụng nó phồng lên xẹp xuống một cách gấp gáp.
Đúng vào lúc làn sương sắp chạm mặt cỏ, con bọ ngựa vàng, con nhện xanh và con dế trắng đồng loạt nhảy ra, hăng hái giúp sức cho con cóc đỏ. Ngay tức khắc, làn sương tỏa rộng, trở nên dày dặc, và những luồng sáng tím nhanh chóng bị đẩy bắn lên cao.
Hắc tinh tinh thấy không xong, liền giũ tay áo chùng, những luồng khói độc một lần nữa bay ra, lần này hợp với đám mây màu tím của Bạch kỳ lân chống chọi kịch liệt với bốn con vật của Tứ bất tử.
Thế trận bỗng chốc trở nên giằng co, những màn khói sương cứ thay nhau trồi lên hụp xuống, mặc dù không đẹp mắt bằng cuộc đụng độ giữa Tứ bất tử với bàn tay máu của Balibia hôm trước nhưng vẫn khiến bọn trẻ hồi hộp và say mê theo dõi.
– Ba giúp ngài tổng quản một tay đi ba! – Yan Jik sốt ruột kêu lớn.
Yan Dran giật mình ngoái lại, thấy cả đống nhóc tì đang đứng sau hè dòm ra, nhưng ông không đủ thì giờ xem bọn nhóc là ai, chỉ nhận ra thằng Yan Jik đang nhảy tưng tưng, tay huơ qua huơ lại cây cọ vẽ một cách nóng nảy.
– Được rồi, con.
Ông mỉm cười, và quay mặt vô đấu trường, cao giọng:
– Ta phụ với lão, Tứ bất tử!
Vừa nói ông vừa ngoắt thanh gươm một cái, lôi ra từ đâu đó trong không trung một con chim vàng với sải cánh to như một cánh cửa. Con chim vừa xuất hiện đã bay bổng lên cao, vươn đôi cánh dài vỗ phành phạch. Những luồng khói đen từ trong tay áo Hắc tinh tinh tuôn ra bị con chim vàng quạt bay tứ tán.
Nhưng con chim hiện ra từ thanh gươm phép thuật của Yan Dran không làm mọi người kinh ngạc bằng con chim thứ hai bay ra từ cái xác của Kăply. Đây cũng là một con chim vàng, nó bất ngờ vọt lên từ cái xác cứng đờ của Kăply, trong tích tắc đã tới chỗ con chim kia; cả hai con cùng ríu rít kêu lên như chào hỏi rồi thi nhau quạt cánh như một cặp vũ công đang trình diễn màn múa đôi, nhịp nhàng và đẹp mắt không thể tả.
Trong khi Nguyên và tụi bạn há hốc miệng ra trước hiện tượng lạ lùng này thì cuộc chiến trước mặt đã phân thắng bại. Khói độc của Hắc tinh tinh bị hai con chim vàng quạt một hồi đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa, đám mây màu tím của Bạch kỳ lân một mình không chống nổi bốn con vật của tổng quản lâu đài Sêrôpôk, càng lúc càng loãng dần.
– Ha ha ha. – Tiếng cười nhạo báng của Tứ bất tử vang lên từ một chỗ bí mật nào đó – Tam phù thủy tài nghệ thiệt ra chỉ có thế…
Đang nói, tổng quản lâu đài Sêrôpôk bỗng nhiên im bặt, như bị ai thình lình giật mất tiếng nói ra khỏi miệng.
Trước mặt mọi người, Tam phù thủy Hắc tinh tinh bỗng nhiên biến mất. Bên kia bờ suối chỉ còn ba chiếc áo đỏ của Bạch kỳ lân.
– Yan Jik, coi chừng! – Chợt hiểu ra, Yan Dran ré lên, lật đật quay phắt ra sau.
Nhưng đã muộn: Hắc tinh tinh đột ngột trồi lên từ dưới đất, sát bên Yan Jik. Chưa ai kịp phản ứng, kể cả bọn Nguyên đứng ngay đó, ba con quái xà trong tay Hắc tinh tinh đã phóng ra, quấn chặt lấy Yan Jik.
Xách bổng thằng oắt như xách một đòn bánh, bọn Hắc tinh tinh khua chân một cái, đã lùi xa cách đó một quãng.
– Ngươi thua rồi, Yan Dran. – Phù thủy Hắc tinh tinh đứng giữa cười khục khục, vẻ đắc ý.
Yan Dran vẫy thanh gươm, thu con chim vàng lại. Ông mất thêm một lúc nữa để nhìn con chim vàng lạ lùng kia chui vào người Kăply mới từ từ quay lại phía Hắc tinh tinh, giọng mỉa mai:
– Bây giờ ta mới biết Tam phù thủy là thứ đầu trộm đuôi cướp.
Phù thủy đứng bên trái khọt khẹt như bị nghẹt mũi:
– Ngươi đừng quên bọn ta sống bằng nghề đánh thuê.
Phù thủy bên phải tiếp lời:
– Với bọn ta, mục đích là trên hết.
– Im đi! – Lão quản gia của Yan Dran lóp ngóp bò dậy sau một hồi nằm xụi lơ, sờ soạng mò tìm cây gậy trắng và câu đầu tiên thốt ra khỏi miệng là tiếng quát quen thuộc.
Lão nhướn mày làm khuôn mặt thêm dài ngoằng:
– Hổng lẽ Tam phù thủy là bọn người bất chấp những thủ đoạn bẩn thỉu?
– Lão đừng có vơ đũa cả nắm, lão Imđi! – Tiếng Masari vang lên từ bờ suối đối diện – Đó là chủ trương của Hắc tinh tinh. Bọn ta không bao giờ làm những trò như vậy.
– Anh nói hay lắm, anh Masari. – Păng Ting bước tới một bước, cao giọng – Vậy anh bảo Hắc tinh tinh thả Yan Jik ra đi!
Bây giờ các chàng trai Bạch kỳ lân mới trông thấy bọn Păng Ting. Cả ba trố mắt lên và Masari mỉm cười nói, nghe giọng điệu thì dường như anh biết trước bọn trẻ sớm muộn gì cũng tới chỗ này:
– Các em đấy à?
Păng Ting gật đầu và lặp lại yêu cầu:
– Các anh cứu Yan Jik ra đi.
– Cái này thì không được, Păng Ting. – Masari cười khổ.
– Nhất định các anh phải cứu Yan Jik. – Păng Ting mím môi – Các anh ra giá đi. Tụi em sẽ trả tiền sòng phẳng, thậm chí trả gấp đôi.
– Păng Ting, em đừng làm khó tụi anh chớ. – Pila nhăn nhó, tay vò vò tấm khăn choàng lông thú trắng tinh trên cổ, vẻ khó xử.
– Masari và Pila nói đúng đấy. – Karăm thở hắt ra – Bọn anh không thể đáp ứng yêu cầu của em được, mặc dù bữa nay anh thiệt là khoái khi thấy em không buồn kỳ kèo giá cả như mọi lần. Hổng lẽ hồi trưa em ăn trúng thứ chi hả Păng Ting?
Suku khẽ giọng:
– Vô ích thôi, chị Păng Ting. Một là, Bạch kỳ lân và Hắc tinh tinh không bao giờ đối đầu với nhau. Hai là Tam phù thủy không thể nhận tiền của người thứ hai để làm ngược lại yêu cầu của người thứ nhất.
– Nhóc ngươi nói đúng đấy, Suku. – Phù thủy Hắc tinh tinh đứng giữa cười khùng khục, Suku nói nhỏ xíu nhưng hắn vẫn nghe được – Còn con nhỏ Păng Ting kia, ngươi qua lại với bọn ta không ít mà không hiểu rõ quy tắc của bọn ta sao?
Păng Ting nhìn thằng Yan Jik đang giãy giụa một cách tuyệt vọng trong tay Hắc tinh tinh, ngực xẹp xuống:
– Làm sao giờ, anh K’Brăk?
Nguyên chưa kịp đáp, Yan Dran đã nhận ra nó:
– Con đó hả, K’Brăk? Con biến đi đâu mấy tháng nay vậy?
– Con bị ốm, thưa thầy.
– Con ôm người nào trong tay vậy?
– Dạ, em họ con.
Phù thủy Hắc tinh tinh bên trái lộ vẻ nóng nảy, hắn sờ tay lên cái mũi lệch, cất giọng lạnh lẽo:
– Cất câu chuyện của thầy trò ngươi vào đi. Yan Dran, bây giờ ta hỏi lại lần chót. Ngươi có chịu nói ra bí mật của ngươi hay không?
Yan Dran nghiến răng:
– Nếu ta không nói thì sao?
Hắc tinh tinh mỗi người cầm một cái đuôi rắn, đong đưa thằng Yan Jik trong không trung như đưa võng làm thằng oắt kêu thét lên.
– Ngươi cũng thấy rồi đó. – Phù thủy bên phải khụt khịt mũi, giọng đe dọa – Nếu ngươi tự hào rằng ngươi là người cha độc ác nhất thiên hạ thì ngươi cứ để thằng bé này chết trong tay bọn ta.
Nguyên sè sẹ đặt Kăply xuống đất, quay nhìn tụi bạn:
– Yan Dran không dám ra tay, nhưng tụi mình có thể liều mạng với Tam phù thủy. Chỉ cần Yan Jik thoát khỏi sự kềm chế của Hắc tinh tinh trong lúc lộn xộn, Tứ bất tử nhất định sẽ can thiệp.
Hắc tinh tinh hoàn toàn bất ngờ khi thấy bọn trẻ chia ra bao vây bọn chúng vào giữa. Chúng liếc nhau như hội ý rồi quay nhìn đối phương, đôi mắt bắt đầu phát ra thứ ánh sáng lập lòe như ma trơi.
– Tụi con lui ra đi. – Yan Dran quát lớn – Tụi con không phải là đối thủ của bọn chúng đâu.
Lúc này Nguyên bị kích động đến nỗi không buồn để ý đến lời cảnh cáo của Yan Dran, vẫn chằm chằm dán mắt vào mặt Hắc tinh tinh, tay từ từ giơ ra phía trước, đầu cố nhớ lại những câu thần chú chiến đấu đã học.
– Đã đến nước này thì bọn anh cũng đành phải vào cuộc thôi!
Tiếng Masari vang lên và gần như cùng lúc, ba chiếc áo đỏ như ba con chim lửa từ bờ suối bên kia bay vọt sang và đáp xuống bên cạnh Hắc tinh tinh.
– Xin lỗi tụi em nhé. – Pila nói, tay chĩa chiếc gậy sừng hươu về phía bọn trẻ.
– K’Brăk, con cãi lời ta sao? – Yan Dran lo lắng và giận dữ rít lên – Làm sao mà tụi con…
Hai vệt sáng một xanh một trắng từ xa lao tới như hai tia chớp cắt ngang câu nói của Yan Dran. Chưa ai kịp nhìn thấy đó là thứ gì, thì hai vệt sáng đã phóng thẳng vào người Hắc tinh tinh, nhanh không tưởng.
Tam phù thủy Hắc tinh tinh tái mặt, vừa kịp né qua một bên đã nghe vang lên những tiếng “phựt, phựt”.
Trước ánh mắt sửng sốt của mọi người, ba con hắc xà trên tay Hắc tinh tinh rũ xuống như ba sợi dây bị đứt, nhùng nhằng một lát rồi rớt bộp xuống đất, nằm cứng đờ.
– A!
Bọn Hắc tinh tinh la lên, hấp tấp vươn tay ra định tóm thằng Yan Jik vừa thoát khỏi ba sợi dây trói thì hai tiếng huýt sáo một bổng một trầm đã vang lên từ xa.
Như nhận được hiệu lệnh, hai vệt sáng nhanh nhẹn chia ra hai bên, cuốn lấy tay phải và tay trái của Yan Jik, rồi “véo” một tiếng, mang thằng oắt bay đi, nhanh đến mức khi Yan Jik đã mất hút rồi, ba cánh tay khẳng khiu của Tam phù thủy Hắc tinh tinh vẫn còn lơ lửng giữa khoảng không như ba nhánh cây khô.