Q3 - Chương 23: Dì Ka Lên

Lúc bọn trẻ rời khỏi nơi ở của họa sĩ Yan Dran, trời bắt đầu hửng sáng. Không đứa nào cảm thấy mỏi mệt mặc dù đêm hôm trước tụi nó gần như không chợp mắt phút nào, cả bọn túm tụm lại một chỗ ngồi nghển cổ nghe Suku kể chuyện nó đã bí mật thu phục và huấn luyện cánh tay của Baltalon như thế nào, và nhất là nghe Nguyên và Kăply thuật lại những gì tụi nó đã trải qua ở núi Lưng Chừng, vừa nghe vừa luôn miệng dặm vào những tiếng hít hà như cái kiểu thêm gia vị vào thức ăn để câu chuyện thêm đậm đà, hấp dẫn.

Sự xuất hiện của thầy Akô Nô và Tam phù thủy ở núi Lưng Chừng khiến bọn trẻ rất ngạc nhiên, nhưng dĩ nhiên không ngạc nhiên bằng mối quan hệ giữa bọn họ với nhau. Đặc biệt, câu chuyện về lão quái Ôkô Na gây cho tụi nó một cảm giác rờn rợn, mặc dù lão đã nhận lời thầy Akô Nô cứu chữa cho Kăply nhưng cứ mường tượng đến cảnh lão biến thành con basilic với đôi cánh quái dị và chiếc mào đỏ như máu trên trán, cả bọn như tắm mình trong nỗi sợ hãi, và một cách tự nhiên tụi nó nhớ ngay tới sứ giả Basil ở thung lũng Plei Mo và những hình ảnh ghê rợn đó rõ ràng đã khiến tụi nó thấy người gây gây như phát ốm.

Yan Jik dẫn hai con ma nhóc Pôcô, Pôca đi theo bọn Kăply tới tận ngọn đồi nơi hôm trước các vị khách nhìn thấy con sóc có đôi chân vịt và cái đầu cá nhám.

– Em về đi, Yan Jik. – Nguyên nhìn thằng oắt, trìu mến nói – Em tiễn bọn anh tới đây là được rồi.

– Mai mốt anh sẽ đi học lại chứ, anh K’Brăk? – Yan Jik hỏi, mắt nó đỏ hoe.

– Dĩ nhiên rồi. – Nguyên nói.

– Yan Jik nè. – Êmê nghiêm mặt – Câu thần chú gì gì đó, em đừng bao giờ đem ra xài nữa nha.

Yan Jik hồn nhiên hỏi lại:

– Câu thần chú gì gì đó là câu thần chú gì hở chị Êmê?

Trong khi Êmê đỏ bừng mặt thì K’Tub cau mặt nạt:

– Mày đừng có giả vờ, Yan Jik. Câu thần chú gì gì đó tức là câu thần chú mà mày dùng để long trọng đón chào tao hôm đầu tiên đó.

– À, đó là thần chú Đứt phựt anh em Pôcô Pôca dạy cho em. – Yan Jik kêu lên, tay vung vẩy cây cọ vẽ. Mặt nó nhăn nhó như thể bị ai đó nắm tai kéo lên – Không được đâu, chị Êmê. Lão Imđi làm tàng ghê lắm. Em mà không xài câu thần chú đó, lão sẽ đì em sói trán mất.

Nguyên đưa mắt nhìn anh em song sinh Pôcô Pôca đang đứng sau lưng Yan Jik một quãng. Hai con ma nhóc khoảng mười tuổi, mặt mày láu lỉnh, tay mỗi đứa đều cầm một con rắn, Nguyên nhận ra đó là thanh xà và bạch xà.

– Pôcô, Pôca này. – Nguyên chép miệng nói, không biết đứa nào là Pôcô đứa nào là Pôca – Tụi em đừng có bày vẽ cho Yan Jik những trò nghịch ngợm nữa nghe chưa. Đừng xúi Yan Jik vẽ những con vật dị dạng nữa. Nếu không, thám tử Eakar sẽ tìm tới đây đó.

Pôcô, Pôca cùng lúc xịu mặt xuống. Và một trong hai đứa nói:

– Tụi em có được ở lại đây nữa đâu. Họa sĩ Yan Dran đuổi tụi em đi rồi.

Păng Ting chớp mắt:

– Thì tụi em quay về hồ Ma.

– Không. – Lần này cả hai đứa đều giãy nảy – Tụi em sợ lắm. Hồ Ma toàn ma không hà. Tụi em không muốn sống chung với những con ma nữa đâu.

Câu nói của anh em Pôcô Pôca khiến bọn trẻ bất giác đưa mắt ngó nhau. Hổng lẽ Pôcô, Pôca không biết tụi nó là hai con ma? Kăply cắn môi nghĩ, mắt nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ.

– Trời đất! – K’Tub phì cười – Bộ tụi em tưởng tụi em là…

Nguyên ho một tiếng to như sấm để cắt lời K’Tub, và nói nhanh:

– Không muốn về hồ Ma thì cứ ở lại đây. Nếu tụi em không xúi Yan Jik những chuyện bá láp nữa, thầy Yan Dran sẽ không đuổi tụi em đâu…

– Pôcô Pôca nè. – Bolobala khụt khịt mũi – Nói thiệt chị hổng biết làm sao phân biệt được đâu là Pôcô, đâu là Pôca…

Thằng bé đứng bên trái huơ con bạch xà một vòng, toét miệng cười:

– Chị nhìn vào con rắn trên tay tụi em ấy. Em là Pôcô, chủ nhân con rắn trắng. Còn đứa cầm con rắn xanh là Pôca, em trai của em…

– Em trai cái đầu mày, Pôcô! – Thằng Pôca ré lên giận dữ – Tao là em mày hồi nào vậy hả?

Pôcô cười giả lả :

– Không chịu làm em thì thôi, làm gì mày la lối điếc tai vậy!

Pôca dường như chưa hết bực. Mặt nó quạu đeo:

– Lần sau em mà còn xưng hô lung tung như vậy, anh sẽ không bỏ qua đâu đấy.

– Ha ha, buồn cười quá! – Thằng Pôcô hai tay ôm bụng, gập người cười sặc sụa – Nếu tao không làm anh mày thì mày cũng đừng hòng làm anh tao, Pôca à.

Hai con ma nhóc cãi qua cãi lại sùi bọt mép, đến khi ngước lên đã không thấy bọn Kăply đâu nữa.

– Bọn họ đâu rồi, Yan Jik? – Pôcô ngơ ngác nhìn thằng oắt.

– Họ đi rồi. – Yan Jik buồn bã đáp, mắt vẫn nhìn chăm chăm con đường mòn lượn quanh chân đồi bây giờ đã vắng hoe, không một bóng người.

Nó chép miệng, cảm khái:

– Không biết bao giờ em mới gặp lại họ.

– Tao biết chỗ họ ở, Yan Jik. – Pôca quay tít con rắn trên tay thành một vệt màu xanh, hãnh diện khoe – Họ ở trường Đămri. Ngài hiệu trưởng N’Trang Long đã mời tụi tao đến đó một lần.

– Thiệt á? – Yan Jik ngẩn người nhìn Pôca.

Pôca ưỡn ngực ra phía trước:

– Tao xạo mày làm chi. Lần đó nếu tụi tao không ra tay, thằng cha Buriam gì đó đã quậy nát bét cái trường Đămri rồi.

Pôcô hăng hái tiếp lời:

– Mày yên chí đi, Yan Jik. Hôm nào tụi tao sẽ lén dẫn mày đến đó chơi.

Pôcô vừa nói vừa hào hứng vỗ vai Yan Jik và khi nhận ra bàn tay nó bị trượt vào khoảng không, Pôcô mới sực nhớ nếu không có hai con thanh xà bạch xà làm phương tiện, anh em nó không thể chạm vào cơ thể của bất cứ ai và cũng không ai chạm vào người tụi nó được. Còn tại sao lại như vậy thì tụi nó hoàn toàn không hiểu nổi.

* * *

Hồ Ma buổi sáng không đến nỗi quá buồn tẻ như bọn Êmê từng chứng kiến. Nắng dát từng mảnh vàng lên cây cỏ và gió vẫn thổi qua đám lau sậy rậm rạp ven hồ làm phát ra những tiếng sáo vi vu nhưng âm điệu đã không còn nỉ non như chiều mưa hôm trước. Hơn nữa lần này đi ngang hồ Nguyên đã không còn bế cái xác lạnh ngắt của Kăply trên tay, trong túi hai đứa lại có thêm hai quả táo vàng quí giá.

Lúc tụi nó đến nơi, nước hồ Ma vẫn đen kịt và con rùa khổng lồ vẫn kiên trì thi hành nhiệm vụ bằng dáng nằm bất động trên hòn đảo giữa hồ.

Nguyên nói nhỏ vào tai Kăply:

– Lát nữa thế nào tụi mình cũng gặp bà Ka Lên, mẹ của K’Brêt. Mày không được sơ suất đấy…

Nguyên chưa dứt lời, một giọng nói ồm ồm đã mừng rỡ cất lên:

– A, tụi bay đã về rồi đấy à? Có hái được quả táo vàng nào không?

– Có đây.

Nguyên đáp và vui vẻ cho tay vào túi, lấy quả táo của mình ra, vừa nghe tiếng Bolobala thì thầm ngay sau gáy:

– Anh K’Brăk… chúng ta chỉ có hai quả…

Nguyên làm như không nghe thấy cô bạn gái, tiếp tục chìa quả táo ra trước mặt:

– Một quả có đủ cho các người không?

Ba con chim đầu người phấn khích đến mức không còn đứng hoài trong bụi cây nữa. Cả ba vội vã liệng ra khỏi chỗ nấp, cánh vỗ rào rào và đáp xuống nhánh cây thấp trước mặt bọn trẻ.

Con chim có cái đầu ông già giương mắt nhìn quả táo trên tay Nguyên, vẻ kích động:

– Đúng là nó rồi. Ta có nghe nói về quả táo này.

Gương mặt người nữ sáng lên:

– Cảm ơn con. Theo ta biết thì một quả táo thừa sức cứu sống tất cả số chim đầu người quanh hồ Ma này.

– Vậy thì các người cầm lấy đi. – Vừa nói Nguyên vừa vươn dài tay ra, gí quả táo vào sát nhánh cây.

Con chim có gương mặt dữ tợn háo hức vươn cổ ra và há miệng định ngoạm lấy quả táo nhưng đến phút chót không hiểu sao nó lại rụt cổ lại.

– Sao thế? – Nguyên thắc mắc.

– Không được. Bọn ta không thể dùng quả táo này được. – Con chim đưa chân lên gãi gãi bộ râu quai nón, ngập ngừng nói – Nếu không còn quả táo này, nhóc mày không thể trở thành chiến binh giữ đền thực thụ được đâu.

Nguyên sững người ra, chớp chớp mắt và nhìn sang hai con chim bên cạnh. Bắt gặp cái nhìn của Nguyên, cái đầu ông già thở hắt ra, giọng trầm hẳn đi:

– Hắn nói đúng đấy. Nhóc mày giữ lấy mà dùng.

Ánh mắt người nữ nhìn Nguyên long lanh:

– Bọn ta thiệt sự rất cảm kích tấm lòng tốt của con. Nhưng con cũng biết rồi đó, số phận của bọn ta không quan trọng bằng số phận của xứ Lang Biang…

Bolobala lúc đầu có ý ngăn cản Nguyên tặng quả táo vàng cho những con chim đầu người, bây giờ chợt bắt gặp một cảm giác gì đó rất khó tả đang nảy mầm trong lòng mình. Nó nói, hoàn toàn không tự chủ:

– Tụi này còn một quả nữa.

– Ta biết. – Gương mặt dữ tợn cất giọng ồm ồm – Nhưng trong bọn ngươi có đến hai chiến binh giữ đền kia mà.

Ông già ngúc ngoắc khuôn mặt đỏ au, Kăply thấy ông làm một động tác gì đó giống như là nhún vai:

– Hổng lẽ bọn ngươi không biết mỗi chiến binh giữ đền phải ăn trọn một quả táo sao?

Nguyên không ngờ mình lại rơi vào một tình huống khó xử như thế. Nó cứ ngỡ một quả táo là đủ cho cả nó lẫn Kăply. Nó quay sang Êmê, cảm thấy bối rối hơn nó nghĩ:

– Làm sao đây, Êmê?

Êmê trả lời Nguyên bằng cách không trả lời gì cả. Nó nhìn Nguyên nhưng ánh mắt hoang mang của nó dường như trượt đi đâu đó.

Nguyên khẽ liếc K’Tub, tặc lưỡi:

– Nếu không có quả táo này thì những con chim đầu người quanh hồ Ma, cả dì Ka Lên nữa…

– Ai nhắc đến tên ta đó?

Một giọng nói lanh lảnh vang lên kèm theo tiếng cánh vỗ phành phạch. Bọn trẻ ngẩng phắt lên, giật mình thấy một con chim đầu người từ xa bay vù tới, đáp mạnh xuống cạnh ba con chim kia làm nhánh cây rung lên bần bật.

Con chim mới đến có gương mặt của một phụ nữ sắc sảo với đôi mắt nhỏ và cặp môi mỏng nhưng những vết hằn trên trán khiến bà trông héo hắt và có vẻ già trước tuổi.

Trong bọn, chỉ có K’Tub và Êmê là biết mặt bà Ka Lên. Khi bà Ka Lên bị sứ giả Badd bắt đi, Êmê mới ba tuổi còn K’Tub vừa chào đời. Nhưng trong phòng bà Êmô có treo những bức chân dung của vợ chồng K’Srêgơl và vợ chồng K’Rahlan nên dù bà không lên tiếng, chỉ nhìn thoáng qua, hai đứa nó đã nhận ngay ra bà.

Bà Ka Lên dĩ nhiên không nhận ra bất cứ đứa trẻ nào trong lâu đài K’Rahlan, kể cả K’Brăk và K’Brêt – con trai bà. Bà quét mắt qua những gương mặt, nôn nao lặp lại câu hỏi:

– Ai vừa nhắc đến tên ta, phải không? Ta vừa nghe như thế mà.

Êmê chĩa chiếc mũi hếch về phía bà Ka Lên, kêu lên bằng giọng xúc động:

– Dì Ka Lên…

– Dì Ka Lên? – Bà Ka Lên tròn xoe mắt, những chiếc móng bấu chặt lấy cành cây – Ngươi kêu ta là dì Ka Lên?

Êmê mếu máo:

– Con là Êmê đây mà.

– Êmê? – Bà Ka Lên há hốc miệng – Cha mẹ ơi, con là con gái chị Êmô ư?

– Vâng ạ. – Êmê chỉ tay sang các bạn, giới thiệu bằng giọng nghèn nghẹt – Đây là K’Tub, con trai cậu K’Tul. Còn đây là K’Brăk, con trai pháp sư K’Rahlan…

– Ồ, con đã lớn như thế này rồi sao, K’Brăk. – Bà Ka Lên mừng rỡ reo, đôi cánh vỗ liên hồi như muốn bay bổng lên – Thiệt là hay quá!

Ngón tay Êmê ngừng lại chỗ Kăply:

– Thưa dì, còn đây là K’Brêt…

Êmê vừa nói vừa hồi hộp quan sát bà Ka Lên, hoảng hồn thấy bà như bị một chứng nhức đầu đột ngột. Bà nhăn mặt một cái, những thớ thịt trên gò má giật giật rồi hoàn toàn không báo trước, bà òa ra khóc như mưa:

– Ôi, con trai ta…

Đôi cánh dang rộng, bà chúi tới trước như muốn ôm lấy Kăply khiến con chim ông già phải xòe cánh cản bà lại để bà khỏi té nhào xuống đất.

Kăply liếc Nguyên, bắt gặp cái trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của thằng này, liền lật đật nhích tới trước một bước và run run mở miệng:

– Mẹ…

– Dì Ka Lên, – Êmê vọt miệng – anh K’Brăk và anh K’Brêt hiện là chiến binh giữ đền đời thứ ba của xứ Lang Biang đó.

Thông tin kịp thời của Êmê ngay lập tức làm dịu đi cơn bão cảm xúc của bà Ka Lên. Bà sụt sịt giơ chân lên tính quẹt nước mắt nhưng sực nhớ bà đang sống trong lốt của một con chim, liền hạ chân xuống, hỏi giọng phấn khích:

– Thật thế sao, Êmê?

– Thật mà, thưa mẹ. – Êmê chưa kịp đáp, Kăply đã vọt miệng, tay hớn hở lôi quả táo trong túi áo chìa ra – Con đem quả táo này về cho mẹ và…

– Không được ăn quả táo đó, bà Ka Lên. – Con chim ông già cuống quít nói – Đó là những quả táo vàng có tác dụng tăng năng lượng pháp thuật cho các chiến binh giữ đền. Chúng ta không thể đụng tới được.

– Ta biết mà. – Bà Ka Lên gật đầu, vui vẻ nói – Khi nghe Êmê bảo hai đứa nhỏ là chiến binh giữ đền, ta đã biết đây là những quả táo gì rồi…

Bà quay nhìn Kăply, ôn tồn:

– Con không được phung phí như thế, K’Brêt. Ta biết con là đứa con hiếu thảo nhưng đối phó với phe Hắc Ám là chuyện cần thiết hơn.

Bà chớp chớp mắt:

– Con phải ăn quả táo này, rồi sau đó cùng với ba con…

Kăply nói nhanh, làm như thể nói như vậy thì bà Ka Lên sẽ hiểu ngược lại:

– Ba con mất tích mười hai năm nay rồi, thưa mẹ.

– Thế ư? – Trái với sự lo lắng của bọn trẻ, bà Ka Lên lẩm bẩm, vẻ cam chịu, có vẻ như bà đã sẵn sàng đón nhận hung tin này từ lâu – Ông ấy mất tích à? Mất tích kể như chưa phải là xấu lắm, đúng không con? Dù sao thì mất tích không có nghĩa là đã chết. Ta cũng mất tích mười hai năm nay đó thôi.

Kăply rụt rè chìa quả táo ra lần nữa:

– Vì vậy mà mẹ nên ăn quả táo này. Lúc đó, mẹ sẽ giúp đỡ con và anh K’Brăk…

– Con im đi, K’Brêt! – Rõ ràng là Kăply đã thất bại thảm hại khi cố nhắc lại đề nghị của mình. Bà Ka Lên giận dữ nạt, làm như Kăply vừa xúc phạm bà ghê gớm – Nếu con thông minh như ta tưởng thì con phải hiểu điều này: Nếu con không ăn quả táo này thì dù có sống lại, ta cũng không giúp được gì cho con đâu. Con và K’Brăk phải trở thành những chiến binh giữ đền thực thụ thì mới có thể báo thù cho ba mẹ, cho vợ chồng K’Rahlan – Kaming và đem lại thanh bình cho xứ Lang Biang…

Một bầu không khí ngột ngạt kéo dài sau câu nói của bà Ka Lên. Ba con chim đầu người đứng cạnh bà suốt một lúc lâu không tham gia vào cuộc tranh cãi giữa hai mẹ con, bây giờ con chim ông già mới thủng thỉnh lên tiếng:

– Con nên nghe lời mẹ con, K’Brêt à.

Kăply cúi đầu xuống, cố sàng lọc lại những cảm xúc trong lòng. Nó không phải là thằng K’Brêt, vì vậy mẹ của K’Brêt hẳn nhiên không phải là mẹ nó. Nhưng không hiểu sao nó vẫn bắt gặp trong lòng mình một cảm giác là lạ. Có thể vì nó đã ở trong vai thằng K’Brêt quá lâu, đã gắn bó với lâu đài K’Rhalan nói riêng và số phận xứ Lang Biang nói chung chặt chẽ đến mức tự nhiên nó mang trong người một phần tình cảm của thằng K’Brêt. Kăply biết nếu bây giờ bà Ka Lên và những con chim đầu người khác không ăn quả táo này thì có thể họ sẽ không còn cơ hội nào để trở lại thành người được nữa, cũng có nghĩa chẳng bao lâu họ sẽ chết hẳn và trở thành những cư dân của hồ Ma. Ý nghĩ đó khiến Kăply cảm thấy bất nhẫn, lòng nó dâng lên một nỗi xót thương mà từ trước đến giờ nó chưa từng trải qua.

Một cái gì rơi trên vai đánh “bộp” làm Kăply choàng tỉnh. Nó quay đầu nhìn quanh quất, há hốc miệng khi trông thấy một quả táo vàng đang lăn lóc trên mặt đất.

Kăply đánh mắt qua bên cạnh, thấy quả táo trên tay Nguyên vẫn còn đó. Như vậy đây là quả táo khác. Mọi người giương mắt ra nhìn quả táo, sửng sốt đến mức không ai nghĩ đến chuyện nhặt lên cho tới khi thằng Suku chợt ré lên một tiếng và ngước mắt lên ngọn cây trên đầu, hét ầm:

– Chacha! Mày lén lút làm trò gì đấy hả?

* * *

Bọn trẻ đi theo đường cũ đến giữa trưa thì tới thung lũng Plei Mo. Vẫn những vách đá xanh đen phủ đầy dây leo và các loại rêu xám bao quanh bước chân khiến tụi nó rùng mình bắt gặp lại cái cảm giác đang rơi vào một thế giới bị ruồng bỏ. Lúc đi qua con đường dẫn ra khỏi thung lũng, mặc dù không muốn, bọn trẻ vẫn hồi hộp đưa mắt nhìn pho tượng mụ Basil đứng cheo leo bên vách núi. Trông mụ hoàn toàn cô độc, nhưng cái tư thế đứng chồm trên hai chân như gợi lại một thời gieo rắc kinh hoàng khiến mụ vẫn toát ra một nét gì đó thật đáng sợ.

Bà Ka Lên không theo Kăply trở về lâu đài K’Rahlan dù bà đã thoát khỏi tay thần chết và trở lại hình dáng bình thường trước sự reo mừng của bọn trẻ. Những con chim đầu người khác cũng vậy. Sống quá lâu trong lốt chim, họ không thể hoạt động giống như người bình thường ngay được. Bọn ta cần ít nhất là một tháng để hồi phục và thích nghi trước khi quay về nhà. Không giấu được vẻ buồn rầu, bà Ka Lên đã thở dài cho biết như vậy lúc bọn trẻ rời khỏi hồ Ma.

Bây giờ nhớ lại, Kăply vẫn cảm thấy lâng lâng sung sướng và thiệt tình lúc nhìn sự hân hoan trên mặt từng người sau khi trút bỏ lốt chim, Kăply nghe rất rõ trái tim nó đang tưng bừng ca hát. Nó biết ơn vô cùng sự láu cá của con Chacha mặc dù sau khi ném quả táo vàng xuống đất, con khỉ con đã trốn mất tiêu, mặc cho Suku gào đến toạc cả cuống họng.

Suốt dọc đường đi, bọn trẻ cứ bàn tán mãi về con Chacha, không biết thiệt ra thì nó đã hái bao nhiêu quả táo vàng, và lo lắng liệu sự tham lam quá quắt của nó rốt cuộc có sẽ khiến nó bị Hội đồng tối cao Lang Biang treo cổ lên hay không.

Nóng lòng về nhà, bọn trẻ đi rất nhanh, dù vẫn không ngừng trò chuyện. Lúc đi ngang khu rừng tiên tri, Kăply sực nhớ đến chiếc lá màu đỏ hôm nọ, liền cho tay vào túi mò mẫm.

– Hà hà. – Kăply huơ qua huơ lại chiếc lá trên tay trước mặt Suku, cười nhạo – Suku nè. Em cứ khăng khăng đây là khu rừng tiên tri thật nhưng theo anh, khu rừng này chắc cũng là khu rừng giả quá hà.

Suku lúc lắc lọn tóc trước trán cho nó chạy qua chạy lại:

– Trận động đất hôm nọ không thể là giả, anh K’Brêt.

Kăply dài môi ra:

– Uy tín của một khu rừng tiên tri không phải ở chỗ nó động đất hay không động đất mà ở chỗ nó tiên tri có chính xác hay không thôi.

Kăply đưa chiếc lá lên sát mắt, cười khì khì:

– Chắc em quên rồi. Để anh đọc lại cho em nghe nha: “Trong bọn ngươi, có kẻ sẽ chết trước khi đến được núi Lưng Chừng… nhưng… nhưng…”.

Như bị một quả táo chẹn ngang họng, Kăply kẹt cứng ở chỗ chữ “nhưng”, không làm sao phun nốt câu nói ra được.

– Gì thế, K’Brêt? – Mua trố mắt nhìn Kăply, tò mò xen lẫn lo âu.

– Lạ quá, Mua à. – Kăply ngẩn ngơ đáp, vẫn không rời mắt khỏi chiếc lá – Mua còn giữ chiếc lá của Mua không. Mua lấy ra xem đi.

Không chỉ Mua, cả đống đứa hấp tấp cho tay vào túi sau câu nói của Kăply. Tất nhiên không phải đứa nào cũng tìm thấy chiếc lá của mình. Chỉ có Nguyên, Êmê, Păng Ting và Bolobala là còn giữ lại chiếc lá hôm nọ. Chiếc lá của Mua đã rơi khỏi tay nó ngay phút đầu tiên, lúc nó sợ hãi nhìn thấy dòng chữ tiên tri u ám. Còn bọn con trai, trừ Nguyên và Kăply, hoặc là đã làm mất hoặc đã ném chiếc lá đi đâu đó và thiệt tình là tụi nó cũng không nhớ đã ném ở đâu.

Cũng như Kăply khi nãy, Nguyên và tụi Êmê tròn xoe mắt khi nhìn vào chiếc lá trên tay. Những chiếc lá vẫn đỏ tươi như vừa rời khỏi cành, nhưng điều đó không đáng kinh ngạc bằng những gì tụi nó đọc thấy trên mặt lá. Vẫn dòng chữ cũ “Trong bọn ngươi, có kẻ sẽ chết trước khi đến được núi Lưng Chừng” nhưng bây giờ bỗng có thêm một đoạn phía sau “nhưng sẽ sống lại sau khi rời khỏi hòn núi đó”.

– Lạ thiệt đó nha. – Păng Ting sửng sốt nói – Hôm trước đâu có dòng chữ này.

Thằng K’Tub nhảy tưng tưng và hấp tấp chìa tay ra:

– Chị Păng Ting! Đưa em mượn xem đi!

Nó gí mắt vào chiếc lá, hét ầm:

– Đúng rồi, hôm trước không hề có câu này.

Một phút sau, tất cả những đứa còn lại đều được xem dòng chữ kỳ lạ trên những chiếc lá tiên tri.

Kan Tô bĩu môi “xì” một tiếng:

– Nếu dòng chữ này hiện ra sau khi K’Brêt sống lại thì đâu có thể gọi là tiên tri.

– Không hẳn thế đâu, anh Kan Tô. – Suku đong đưa đôi mắt sáng – Có thể dòng chữ đó hiện ra trước khi anh K’Brăk và anh K’Brêt đặt chân lên núi Lưng Chừng nhưng chúng ta đã không lấy ra xem.

– Trời đất, mày nói gì thế, Suku! – K’Tub ré lên – Hổng lẽ lâu lâu mình phải lôi chiếc lá ra nghiên cứu, xem nó có nổi hứng thêm thắt gì không hay sao?

– Đúng là vậy đó, K’Tub. – Suku gật đầu, thản nhiên – Mày sẽ không ngạc nhiên nếu mày nhớ ra kẻ cai quản khu rừng tiên tri chính là ác thần Mituyn, một vị thần có tính khí kỳ quặc nhất trong các vị thần…

Đang nói, Suku phải dừng lại để gỡ những sợi tóc vướng ngang miệng. Rồi nó hất mạnh đầu để những lọn tóc trước trán không đâm vào mắt, nhưng ngay lập tức nó cảm thấy hết sức bối rối khi lần đầu tiên trong đời những lọn tóc bỗng nhiên không thèm trượt qua một bên mà cứ đâm thẳng vào mắt nó một cách ngang ngạnh.

K’Tub khoái chí nhìn thằng Suku loay hoay với mớ tóc, chưa kịp mở miệng trêu đã cảm thấy cổ nhột nhạt, liền đưa tay lên mò mẫm và nhặt được một túm tóc.

Ở bên cạnh, tụi Kăply cũng đang luống cuống gỡ những lọn tóc không biết từ đâu bay tới dính đầy đầu, ngực, bụng và cả hai chân.

Nguyên hét lên, hai tay vẫn đang sờ soạng khắp người:

– Balibia.

Bọn trẻ giật mình ngước lên, hãi hùng thấy tóc bay đầy trong không trung. Và khi ánh mắt tụi nó chạm phải những bàn tay máu đỏ tươi, đầy sát khí, được khảm vào những thân cây to bên đường không biết từ bao giờ thì đứa nào đứa nấy cảm thấy trái tim gần như muốn vọt ra ngoài.

Cả bọn đứng tụm vào nhau, nhớn nhác dòm quanh. Êmê níu tay Nguyên và Kăply, giọng căng thẳng:

– Hai anh phải cẩn thận với hai quả táo. Hắn sẽ đánh cướp đấy.

Giọng Êmê nhỏ xíu, còn tệ hơn một lời thì thầm nhưng vẫn không lọt khỏi tai Balibia.

– Ta đã đến đây rồi thì bọn ngươi có muốn cẩn thận cũng không được đâu.

Giọng cười hăng hắc của hắn vọng ra từ trong rừng và cùng với tiếng nói, tả hộ pháp Hắc Ám lừ lừ tiến ra, lần này trong hình dáng thật của hắn, với chiếc áo choàng bằng tóc quấn bên ngoài áo thụng đen, xâu chuỗi răng người trên cổ lúc lắc theo từng bước đi.

Bolobala trừng trừng nhìn Balibia:

– Bộ ngươi hổng sợ Đại phù thủy Păng Sur sao mà đón đường bọn ta?

Balibia nhếch mép, chân vẫn không ngừng bước:

– Bọn ngươi đừng có đem Nhị tiên ra dọa ta! Khôn hồn thì đưa hai quả táo vàng ra đây!

Suku rón rén bước tới sau lưng Nguyên và Kăply, nói khẽ:

– Hai anh ăn quách hai quả táo đi. Lúc đó, chẳng sợ gì tên Balibia này nữa.

– Nhưng thầy N’Trang Long bảo hái đem về mà. – Nguyên phân vân đáp – Thầy có bảo tụi anh ăn dọc đường đâu.

Đằng trước mặt, Balibia lại buông ra một tràng cười rờn rợn:

– Bọn ngươi xì xầm cái gì đó. Hừm, bây giờ có muốn nhét hai quả táo đó vô bụng cũng đã muộn rồi.

Nói xong, Balibia vung tay lên, lập tức một bàn tay máu khổng lồ xuất hiện ngay trên đầu hắn, chờn vờn đầy đe dọa.

Trong khi bọn trẻ chĩa tay ra phía trước chuẩn bị một trận sống mái thì Balibia khẽ rung người một cái. Bàn tay máu thay vì chụp xuống thì lại quạt ngang. Một cơn lốc dậy lên, mạnh đến mức những thân cây quanh đó bị uốn cong đi, lá rụng rào rào, còn bọn trẻ gần như bị lột truồng khi những vạt áo chùng bị cuốn lên kêu phần phật, và từ trong khung cảnh hỗn loạn đó, hai quả táo vàng trong túi Nguyên và Kăply rơi ra, lăn tròn trên cỏ.

Bọn trẻ chưa kịp nhìn thấy gì thì Balibia đã phẩy tay. Hai quả táo như bị một sức hút vô hình, bay vọt về phía Balibia đang xòe tay đợi sẵn.

– Chết rồi! Hai quả táo!

Thoáng thấy hai chấm màu vàng bay về phía đối phương, Suku hốt hoảng ré lên. Lúc này nó muốn sai cánh tay của Baltalon đi giật lại hai quả táo cũng không còn kịp nữa. Kêu lên một tiếng, nó đứng đực ra, mặt héo đi, cảm thấy rõ rệt trái tim nó đang rơi xuống đâu đó chỗ dạ dày, nhưng cũng có thể là vẫn còn rơi xuống nữa.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện