Q3 - Chương 28: Tù nhân
Păng Ting và bọn trẻ lâu đài K’Rahlan không đứa nào học lớp Cao cấp 1 của thầy Akô Nô. Nguyên và Kăply học với thầy Haifai. K’Tub học lớp Sơ cấp 2 của cô Cafeli Chil. Còn Êmê và Păng Ting học với thầy Đi Pri ở lớp Trung cấp 2. Để có thể mon men lại gần thầy Akô Nô, tụi nó chỉ có cách chờ đến giờ tan học.
Suốt buổi sáng, đứa nào đứa nấy cứ nhấp nha nhấp nhổm trong chỗ ngồi, chỉ mong cho các tiết học qua lẹ lẹ. Bụng dạ để đâu đâu nên bữa đó K’Tub lần đầu tiên trong đời lãnh một con dêrô to tướng trong môn bói toán mà thiệt ra thì nó học không đến nỗi tệ lắm.
Lúc bói bằng cách tung đồng xu, nó mắt tròn mắt dẹt ngắm nghía các đồng sấp ngửa một hồi rồi tuyên bố trong vòng một tuần nữa toàn bộ học sinh trường Đămri sẽ bị sét đánh nát bét như đống thịt vụn khiến cả lớp nhảy dựng và thét lên be be còn cô Cafeli Chil thì xanh mét mặt, lật đật đưa cho nó một cái mai rùa, hy vọng môn bói này sẽ giúp cho miệng mồm của nó bớt thối đi một chút, nhưng K’Tub sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng những vạch ngang vạch dọc trên chiếc mai rùa liền hớn hở bổ sung rằng không chỉ học sinh mà cả các thầy cô trong trường cũng đừng hòng một ai thoát chết dưới lưỡi tầm sét và cũng như học trò, thân thể các thầy cô sẽ nát nhừ như cám là cái chắc.
Có thể nói cô Cafeli Chil là cô giáo có tấm lòng của một người mẹ, xưa nay chỉ cho học trò điểm 1 là thấp hết mức, ngay cả với những đứa dốt đặc cán mai đến mức không phân biệt được cây tầm ma với cây đuôi diều hay lẫn lộn thần chú Lộn mèo với thần chú Té xuống. Nhưng buổi sáng hôm đó, cô giận đến tím bầm mặt. Như một con ngỗng phát khùng, cô quay ngoắt lại, đùng đùng đi thẳng lên bàn giáo viên, rút ngăn kéo đánh rột một tiếng, lôi cuốn sổ điểm ra và khoanh tròn một con số không to tướng ngay cạnh cái tên K’Tub, ngòi bút chạy nhoáng nhoàng, quyết liệt.
Cùng lúc đó, ở lớp Trung cấp 2, Êmê và Păng Ting cũng đang bị thầy Đi Pri chửi te tua vì sau khi trúng phải bùa mê của Êmê, đối thủ của nó không những tỉnh rụi mà còn ngoác miệng cười sằng sặc; còn chiếc đinh ma thuật của Păng Ting trước nay vẫn được thầy Đi Pri khen là hoàn hảo và khéo léo nhất lớp, bữa nay không hiểu sao không chịu bắn vào thằng Đêra theo ý định của Păng Ting mà cứ cắm cúi rượt theo thầy Đi Pri, lại lăm lăm đâm bổ vào mái tóc bóng mượt của thầy khiến thầy phải cuống cuồng né trái né phải vì không trở tay kịp.
Chỉ có Nguyên và Kăply là hên nhất. Mải sa đà vào chuyện thăm dò thầy Akô Nô, tụi nó quên béng hôm nay không có tiết học Thần chú chiến đấu nên lỡ chui vào lớp, tụi nó đành ngồi trơ thổ địa, ngáp ngắn ngáp dài chờ tiếng chuông tan học vang lên. Nhờ vậy mà tụi nó không phải bị trả bài; nếu không, chắc chắn hai đứa nó, nhất là Kăply, sẽ sa vào tình cảnh của mấy đứa kia là điều hoàn toàn không tránh khỏi.
Thầy Akô Nô vừa bước ra khỏi lớp đã trợn tròn mắt khi thấy bọn Kăply đứng đợi ngay trước cửa. Thầy quét mắt một lượt qua các gương mặt rồi dừng lại ở Păng Ting, toét miệng cười:
– Nhóc ngươi dạo này vui vẻ chứ?
– Dạ vui, thưa thầy.
Thầy Akô Nô xoa tay lên mái tóc trái đào:
– Bộ hôm nay bọn nhóc ngươi định mời ta đi ăn kem hay sao mà cả lũ chầu chực ở đây thế?
Câu hỏi của thầy khiến cả bọn ngẩn ngơ đưa mắt ngó nhau. Như vậy đây là thầy Akô Nô thật. Vừa bước ra, thầy không hỏi thăm ai mà hỏi thăm ngay chóc Păng Ting đã khiến tụi nó nghi nghi trong bụng rồi. Bây giờ thầy lại nhắc tới chuyện ăn kem, chứng tỏ là thầy chưa quên vụ thầy bị thằng Y Đê giật kem trên phố hôm nọ, sau đó thầy bắt thằng này phải mua đền sáu que kem cho sáu thầy trò cùng ăn.
Păng Ting mừng rỡ:
– Ra thầy đúng là thầy, hả thầy?
– Ủa, nhóc ngươi bữa nay làm sao thế? – Thầy Akô Nô dòm Păng Ting lom lom – Bộ thần kinh ngươi bị trục trặc hả, nhóc? Tự nhiên chặn đường ta chỉ để hỏi một câu lãng òm.
Nguyên vội lên tiếng thay nhỏ bạn:
– Tụi con không dám chặn đường thầy ạ. Tụi con đang đi tìm Y Gok và Diradivo.
Chờ thầy Akô Nô khuất ở cuối hành lang, bọn trẻ mới dám kéo nhau ra cổng.
– Rõ rồi! – K’Tub là đứa đầu tiên reo lên khi cả bọn đặt chân lên đại lộ Brabun – Thầy Akô Nô là thầy Akô Nô. Hổng có ai giả mạo hết.
– Thấy chưa, anh K’Brăk! – Êmê đập lên tay Nguyên khiến thằng này phải vội nhích ra xa, đề phòng cử chỉ thân mật tiếp theo – Cái đầu của thám tử Eakar rõ ràng là có vấn đề.
Păng Ting hậm hực:
– Tay này rất đáng nghi. Ổng làm thám tử cái quái gì mà hở một tí là phun ra tùm lum trên tờ báo của Ama Đliê. Chắc tờ Tin nhanh N, S & D phải tốn bộn bạc để mua ba thứ tin tức vớ vẩn của ổng.
Nguyên không hào hứng lắm với việc lên án thám tử Eakar. Lúc này tâm trí nó đang bị choán bởi cả đống thắc mắc quan trọng: Vậy có ai bị nhốt trong ngọn tháp hay không? Nếu có thì kẻ đó là ai? Nếu không thì tiếng thét rùng rợn kia cất lên từ đâu? Nó cúi đầu rảo bước, rơi ra ngoài rìa câu chuyện của tụi bạn lúc nào không hay.
Nguyên chỉ sực tỉnh khi Kăply cất tiếng:
– Vậy ly nước mà thầy Akô Nô uống hôm qua đúng là loại xirô làm dịu thần kinh hở mày?
– Ờ, – Nguyên lừng khừng đáp – nếu xâu chuỗi những sự kiện mà tụi mình nhìn thấy hai ngày nay thì có thể đó chỉ là loại thuốc an thần thông thường.
– Như vậy là không có chuyện thầy Akô Nô bị bắt nhốt? – Kăply lẵng nhẵng.
– Chuyện sờ sờ ra như vậy mà anh còn không tin sao, anh K’Brêt? – K’Tub ré lên, giọng phật ý.
– Chẳng có gì là sờ sờ hết. – Tiếng nói của thám tử Eakar thình lình vang lên sau lưng bọn trẻ – Trong những vụ lắt léo như thế này, bọn nhóc ngươi không thể tin vào con mắt được.
Năm cái đầu ngoảnh phắt lại và đáy mắt thằng K’Tub rõ ràng là đang lóe lên thứ ánh sáng điên tiết. Nó nghiến răng ken két, bộ tịch đã rất muốn lao vào nhà thám tử:
– Ý của ông là tụi tôi không nên tin vào mắt mình mà chỉ nên tin vào lời nói nhăng nhít của ông?
– Đúng như vậy, nhóc con à. – Thám tử Eakar tỉnh khô, tay ve vẩy cây gậy phép – Nhóc ngươi chỉ nói sai có một điểm thôi: Những gì ta nói không hề nhăng nhít.
Păng Ting bĩu môi về phía Eakar như thể ông là một con cóc:
– Ông chỉ bịp được Ama Đliê thôi, ông Eakar. Thực ra thì hắn cũng không bị ông lừa đâu nhưng hắn muốn mua ba cái tin giật gân của ông để bịp độc giả. Hừ, toàn là một bọn hám tiền như nhau!
– Ê, ngươi ăn nói cẩn thận nha. – Thám tử Eakar vểnh râu lên – Nếu gọi là hám tiền thì không chừng có cả nhóc ngươi trong đó nữa à.
Cú phản đòn của Eakar làm Păng Ting nghẹn họng. Từ lúc chơi thân với đám nhóc lâu đài K’Rahlan, Păng Ting đã bớt so đo tiền bạc đi nhiều, nhưng cái tai tiếng đó thật khó mà gột rửa trong ngày một ngày hai.
Êmê bênh bạn bằng cách bước tới một bước, chĩa cái mũi hếch ngay mặt Eakar, đầy hăm dọa:
– Nghe nè, ông Eakar. Dĩ nhiên là Păng Ting cũng khoái kiếm tiền nhưng đồng bạc mà Păng Ting kiếm được là đồng bạc chính đáng và lương thiện. Còn bọn ông thì chuyên tung tin giả để trục lợi. Hai bên tư cách khác nhau xa.
– Thôi được, ta không tranh cãi với bọn ngươi nữa. – Nhà thám tử nhếch mép, chẳng tỏ vẻ gì tức giận trước nhận xét sỗ sàng của Êmê – Tốt nhất là tối nay bọn ngươi đi theo ta.
– Đi đâu? – K’Tub nhíu mày.
Eakar quất cây gậy vô lòng bàn tay đánh “bép” một tiếng, hừ mũi:
– Đi vô trường Đămri chứ còn đi đâu. Còn chỗ nào khác để nhốt giáo sư Akô Nô nữa.
K’Tub gầm lên:
– Đến bây giờ mà ông còn nói…
Nhà thám tử đập tay lên vai thằng nhóc theo cái cách người ta dập tắt một mồi lửa:
– Những gì lỗ mãng nhóc ngươi định phun ra tạm thời cứ cất lại đó, đợi sau khi chứng kiến mọi chuyện vào tối nay rồi ngươi hãy văng ra cũng chưa muộn.
Nói xong, Eakar quay mình bỏ đi. Từ xa, bọn trẻ nghe tiếng ông vọng lại:
– Tối nay ta đợi bọn ngươi ở trước cổng trường.
Từ lúc đó cho tới khi về đến nhà, bọn trẻ không ngớt nguyền rủa nhà thám tử bằng những lời lẽ mà nếu nghe được chắc nụi là ổng sẽ bóp cổ không sót một đứa.
K’Tub nghiến răng trèo trẹo:
– Tối nay ổng mà không chứng minh được người bị nhốt là thầy Akô Nô thì tụi mình sẽ xúm vào xé xác ổng, chị Păng Ting à.
– Ơ, – Êmê chợt kêu lên – làm sao chúng ta có thể đột nhập vào trường Đămri được?
– Chắc là Eakar có cách. – Nguyên chép miệng nói – Xưa nay, Eakar và bọn người bên Cục an ninh không bị bùa Bất khả xâm phạm cản trở. Có lẽ đó là quy chế đặc biệt mà Hội đồng tối cao xứ Lang Biang dành cho bọn họ.
Đúng như Nguyên phỏng đoán, tối đó thêm thằng Suku là sáu đứa, cả bọn dùng áo tàng hình lẻn ra khỏi nhà, chạy thẳng tới trường và được thám tử Eakar dắt qua hai lớp cổng êm ru.
Khi lọt vào bên trong sân trường, bọn trẻ cởi áo tàng hình ra cầm tay nhưng vẫn không có ai chặn tụi nó lại. Đội bảo vệ không thấy chui lên từ dưới đất như mọi lần, ngay cả lão Chu và mụ Gian cũng chẳng thấy đâu.
Dưới ánh sáng mờ mờ của viên ngọc bích khảm trên nóc tháp, thám tử Eakar dẫn bọn Kăply đi thẳng vào dãy nhà lá ở góc sân phía Bắc. Bọn trẻ vừa líu ríu cất bước vừa hồi hộp vểnh tai chờ nghe một tiếng thét bất chợt vang lên nhưng chung quanh tụi nó hình như mọi vật đều ngủ say.
Kăply dùng mắt mân mê các xó tối, lạnh người khi nghĩ có thể vì một nguyên nhân bất ngờ nào đó mà đêm nay không một ai trong trường Đămri sống sót cũng nên. Cổ họng đột nhiên khô đắng, Kăply cố chen vào giữa Suku và K’Tub như để giấu cơn sợ hãi.
Nó lập cập lê bước như người bị mộng du, chính xác là giống như trôi một cách máy móc vào trong ruột tháp, hoàn toàn không biết đã leo lên bao nhiêu tầng lầu và chỉ bừng tỉnh khi trán nó đập vào gáy thằng Nguyên đi trước đánh “cốp” một cú quá mạng.
Ở phía trước, thám tử Eakar đã đứng lại trước một căn phòng kín cửa. Ông nói mà không quay đầu:
– Ở trong này.
Eakar móc trong túi ra một xâu chìa khóa, chọn trúng phóc chiếc chìa khóa thích hợp, nhanh nhẹn mở cửa ra và khẽ hất chòm râu dê ra hiệu cho bọn trẻ bước vào.
Căn phòng tối đen như mực, lạnh tanh, hình như không có ai ở. Bọn trẻ va vào đồ đạc, khua lạch cạch một lúc cho đến khi đầu gậy phép của thám tử Eakar cháy lên một ngọn đèn nhỏ xíu.
Cả bọn vội vã đảo mắt ra chung quanh, nhè nhẹ thở ra khi thấy đây chỉ là căn phòng ở bình thường chứ không có dấu hiệu gì của một nơi cất giấu hiểm họa.
Như thể đã từng lùng sục chốn này nhiều lần, thám tử Eakar không thèm trông ngang liếc dọc, cứ xăm xăm đi thẳng lại bức vách phía trong.
Bọn trẻ ngạc nhiên thấy ông áp tay lên vách, càng ngạc nhiên hơn khi thấy ngay chỗ nhà thám tử đặt tay vào, bức vách thình lình thụt vào một ô vuông vức và từ bên trong một chùm ánh sáng chói chang hắt thẳng ra ngoài khiến cả bọn giật bắn mình như thể trước đây tụi nó vẫn mang một tấm khăn bịt mắt và bây giờ tấm khăn đó đột ngột bị rơi xuống.
– Đây là phòng giam bí mật của lão N’Trang Long!
Thám tử Eakar đắc ý nói. Và không thèm nhìn vào ô cửa, ông bước lui qua một bên, quét mắt về phía bọn trẻ, cười hè hè:
– Bọn ngươi thử nhìn xem ai bị nhốt trong đó!
Tim đập binh binh, bọn Kăply dè dặt bước lại chỗ ô vuông, rón rén ghé mắt nhìn vào.
Quả như thám tử Eakar nói, phía trong là căn phòng nhỏ; bốn góc tường treo bốn ngọn đèn hình quả lê – cũng có thể đó là bốn quả lê được phù phép để phát sáng, chính giữa phòng là một chiếc cũi làm bằng loại gỗ có màu đỏ tươi rất lạ, trên mỗi chấn song đều có dán bùa, mấy chục lá chi chít, không biết là loại bùa gì.
Păng Ting là đứa xông tới trước tiên. Nó căng mắt run rẩy nhìn người đang bị nhốt trong cũi, thấy kẻ bị nhốt hình như đang ngủ say.
Păng Ting chớp mắt lia lịa, như vẫn còn ngờ vực, lại đưa tay lên dụi mắt, và đến khi tin là mình không trông lầm, trán nó từ từ dãn ra và ngực nó bỗng trở nên nhẹ hẫng.
Nó quay về phía thám tử Eakar, chưa kịp mở miệng, K’Tub đã reo lên khoái trá:
– Kỳ này ông tiêu tùng rồi, ông Eakar. Kẻ bị nhốt trong kia đâu có phải là thầy Akô Nô.
Nụ cười đột ngột tuột khỏi gương mặt đắc thắng của Eakar. Ông trừng trừng nhìn Kăply:
– Nhóc ngươi không giỡn chơi đó chớ.
Kăply nhích qua một bên, mặt tươi hơn hớn:
– Không tin thì ông lại mà xem nè. Ông đúng là kẻ bịp bợm nhất trên đời, một kẻ nói dối không hề biết xấu hổ là gì.
Thám tử Eakar nhào lại chỗ ô cửa, như thể bị ai đẩy mạnh từ phía sau. Bọn trẻ nín thở quan sát, thấy ông vừa lia mắt vào bên trong, mặt bỗng ngây ra như vừa nhìn vào mắt con basilic.
Ông đứng đó, lâu thật lâu, hoàn toàn bất động, ánh mắt như bị cột chặt vào chiếc cũi.
Bọn trẻ không đứa nào lên tiếng, và như vẫn thường xảy ra, không khí bắt đầu ngưng đọng và có vẻ sắp đặc lại tới nơi.
– Không thể nào! Không… thể… nào…
Mãi một hồi, nhà thám tử mới cất giọng thều thào. K’Tub rất muốn ném ra vài câu nhạo báng thật thô lỗ cho sướng miệng nhưng trông bộ mặt Eakar lúc này đã có vẻ đần đần, nó cố mím chặt môi lại, không nỡ làm cho ông bị sốc nặng hơn nữa.
– Cái gì mà không thể nào với có thể nào. – Păng Ting chọc thủng sự nặng nề đang vây bọc quanh phòng – Ông bảo tụi tôi không nên tin vào mắt mình hổng lẽ bây giờ chính ông cũng không tin vào mắt ông?
Có vẻ phải gắng hết sức Eakar mới quay được người về phía bọn trẻ và từ trong cái miệng như bị ai kéo lệch qua một bên, ông lắp ba lắp bắp:
– Ngươi nói đúng đó, Păng Ting à. Thiệt tình thì… ta không tin được con mắt nào… trong hai con mắt chết tiệt của ta.
Ông lại quay mặt vào ô cửa, rên rỉ:
– Hắn là ai vậy? Tại sao lão N’Trang Long lại nhốt hắn ở đây?
– Đừng ca cẩm nữa, ông Eakar. – Nguyên đột nhiên cất tiếng – Tôi biết người này.
Y như thể Nguyên vừa ném ra một quả bom. Không chỉ Eakar mà cả tụi bạn đều giật bắn người lên trước tiết lộ bất ngờ của nó.
Nhà thám tử nhìn Nguyên, đôi mắt lờ đờ vụt sáng lên:
– Nhóc ngươi nói thiệt đó chớ?
– Thiệt. – Nguyên chậm rãi đáp – Tôi đã gặp người này rồi. Lão tên là Ôkô Na.
– Ôkô Na? – Thám tử Eakar nhíu mày, gân trán nổi vằn và không ngừng giần giật như thể bộ não bên trong đang làm việc quá sức – Sao ta chưa từng nghe qua cái tên này kìa?
Bọn Êmê dĩ nhiên lập tức nhớ ngay ra Ôkô Na là ai. Cách đây mấy ngày, sau khi trở về từ núi Lưng Chừng, Nguyên đã rùng mình kể cho tụi nó nghe về cuộc đụng đầu với nhân vật quái gở này, người đã hóa ra con basilic để hút nọc độc cho Kăply rồi liền sau đó rượt Nguyên và Kăply chạy trối chết. Khi nãy, lúc nhìn vào trong phòng giam, tụi nó cũng lờ mờ nhận ra kẻ bị nhốt có một ngoại hình cực kỳ gớm ghiếc, cái đầu như chỉ có da bọc xương, hai cánh tay chạy dọc hai bên hông trông quắt queo như hai cành cây khô, nhưng lúc đó không đứa nào đủ bình tĩnh để nghĩ đến lão Ôkô Na.
– Ngươi không gạt ta đó chớ, K’Brăk? – Sau khi bất lực trong việc sàng lọc trí nhớ, thám tử Eakar ngước nhìn Nguyên, giọng bán tín bán nghi – Thế ngươi có biết lão Ôkô Na này là ai không?
– Ông Eakar, lão chính là sư phụ của Tam phù thủy Hắc tinh tinh.
Nhà thám tử nhảy nhổm như bị rắn mổ.
– Ngươi vừa nói gì? – Ông nói như quát, mặc dù Nguyên nghĩ là ông nghe rất rõ những gì nó nói.
Nguyên thở ra:
– Tôi vừa nói lão Ôkô Na chính là sư phụ của Hắc tinh tinh.
– Trời đất, ngươi nói thiệt đó chớ? – Eakar huơ cây gậy vào không khí – Xưa nay ta vẫn thắc mắc không biết bọn Hắc tinh tinh xuất thân từ đâu, hóa ra chúng là học trò của lão này sao?
Eakar lỏ mắt nhìn Nguyên, chòm râu dưới cằm rung rung một cách hồi hộp:
– Thế ngươi có thể cho ta biết ngươi gặp lão ở đâu không?
– Ở núi Lưng Chừng.
– Cái gì? – Lần này thì nhà thám tử nhảy vọt lên như pháo thăng thiên, trông ánh mắt láo liên của lão thì có vẻ lão đang hoang mang tột độ – Hổng lẽ lão ta là chủ nhân núi Lưng Chừng?
Nguyên nhún vai:
– Cái đó thì tôi không biết.
Nó dứt một sợi tóc, giọng thản nhiên:
– Nhưng theo tôi, lão Ôkô Na không thể là chủ nhân núi Lưng Chừng được. Nếu thực sự là chủ nhân núi Lưng Chừng, lão không để thầy N’Trang Long khống chế một cách dễ dàng thế này. Mà thầy N’Trang Long chắc chắn không có lý do cũng như không có đủ can đảm để đối địch với chủ nhân núi Lưng Chừng. Thầy đâu có điên!
Eakar gại gại đầu gậy vào chiếc cằm nhọn, gật gù:
– Ờ, ngươi nói cũng có lý.
– Hơn nữa, lão Ôkô Na là một phù thủy hắc ám. – Nguyên thong thả tiếp – Lão từng hóa thành con basilic, trong khi chủ nhân núi Lưng Chừng vốn là chiến binh giữ đền đời thứ nhất, chuyện đó theo tôi là quá sức rạch ròi, ông Eakar à.
Nhà thám tử lúc này đã lấy lại thần sắc, ông hào hứng tán thành ngay ý kiến của Nguyên:
– Ta không ngờ ngươi là một đứa bé có đầu óc…
K’Tub vọt miệng:
– Nghĩa là hoàn toàn ngược lại với ông, ông Eakar.
Eakar cụt hứng ngang. Ông quắc mắt nhìn K’Tub nhưng rất nhanh, ông cụp mắt xuống, giọng phân vân:
– Nhưng nếu lão ta không phải là chủ nhân núi Lưng Chừng tại sao lão lại có mặt ở hòn núi huyền bí đó?
– Lão Ôkô Na chính là chủ nhân núi Lưng Chừng, ông Eakar!
Một giọng nói trầm trầm vang lên từ phía sau khiến ai nấy giật mình ngoảnh phắt lại. Không biết từ bao giờ, thầy N’Trang Long đã lặng lẽ đứng đó, vóc người cao lớn của thầy sừng sững như một ngọn tháp đột ngột mọc lên chỗ cửa phòng và đôi mắt như hai chiếc lục lạc của thầy đang nheo nheo nhìn mọi người.
– Ngài nói sao, ngài hiệu trưởng? – Thám tử Eakar ngước bộ mặt ngơ ngác về phía thầy N’Trang Long, chiếc gậy trong tay sém chút nữa rớt xuống đất – Lão Ôkô Na nằm trong kia là chủ nhân núi Lưng Chừng thật ư?
Thầy N’Trang Long chưa trả lời, Nguyên đã ré lên, xúc động:
– Không phải đâu, thầy ơi. Chủ nhân núi Lưng Chừng không thể nào là một phù thủy hắc ám được.
– Thế mà lão già chết tiệt ấy đúng là chủ nhân núi Lưng Chừng đó, con à. – Thầy N’Trang Long xoắn lấy một lọn râu, giọng có vẻ rất ưu phiền.
Thầy ném về phía thám tử Eakar một cái nhìn đe dọa:
– Còn ông, nhà đại thám tử tài ba, ông tưởng tôi không hay biết gì về sự đột nhập của ông mấy ngày nay hay sao?
– Ơ… thưa ngài…
Thầy N’Trang Long cắt ngang:
– Ông rình rập và lén lút theo chân tôi và giáo sư Akô Nô vào đây, mò mẫm đánh chìa khóa giả, nghiên cứu cách hoạt động của bức tường… Hừm, ông tưởng trường Đămri là chốn không người chắc?
– Thưa ngài… – Thám tử Eakar đỏ bừng mặt, ấp úng phân trần – tôi chỉ thi hành nhiệm vụ của Cục an ninh…
Thầy N’Trang Long cười nhạt:
– Tôi không nghĩ trong những nhiệm vụ mà Cục an ninh giao cho ông có cả nhiệm vụ ba hoa chích chòe trên tờ Tin nhanh N, S & D như một gã bán thuốc dạo hạng bét.
Nhà thám tử như bị quai búa vào giữa miệng, lập tức nín khe.
Thầy N’Trang Long lấy lại giọng ôn tồn, ánh mắt đi qua đi lại giữa thám tử Eakar và ô cửa phòng giam:
– Hành nghề lâu năm như ông lẽ ra ông phải biết lúc nãy ông có thể dắt bọn trẻ vào đây một cách êm ru như thế là có chuyện không bình thường chớ. Hừm, nếu tôi không thực sự có nhã ý muốn ông vào đây đêm nay thì chắc chắn là ông tiêu rồi, ông Eakar.
Khuôn mặt Eakar rung động:
– Ý ngài muốn nói là… là…
– À không, – thầy N’Trang Long khoát tay, nụ cười tinh quái lấp lánh dưới hàng ria rậm – ông yên tâm, có cho vàng tôi cũng không dám đụng đến người của Cục an ninh đâu. Tôi nói tiêu là tiêu sự nghiệp của ông kìa. Nếu tôi không tạo điều kiện cho ông tận mắt chứng kiến sự thật, để ông suốt ngày huênh hoang với Ama Đliê thì chắc có ngày cái nghề thám tử của ông đi đứt mất.
Thám tử Eakar lộ vẻ ngẩn ngơ. Gương mặt ông ngó như thể một lần nữa ông bị quai búa vào giữa miệng. Ông chậm chạp ngước nhìn thầy N’Trang Long nhưng khi bắt gặp thầy đang chăm chăm nhìn mình, ánh mắt của ông lại rớt xuống đâu đó chỗ chiếc giày.
– Lạ thiệt. – Eakar lẩm bẩm – Nói cho đúng ra tôi đâu phải là người không cẩn thận. Chính mắt tôi nhìn thấy ngài và giáo sư Akô Nô đi vô căn phòng này, sau đó chỉ có một mình ngài đi ra…
K’Tub lại thừa cơ xỏ ngọt:
– Trong những vụ lắt léo như thế này, ông không thể tin vào con mắt được, ông Eakar.
– K’Tub nói đúng đó. – Trong khi nhà thám tử giận tím mặt, thầy N’Trang Long cười hì hì – Mặt mạnh của ông là bám rất sát sự kiện, ông Eakar à. Điều đó thì không có gì là không tốt. Nhưng cái quan trọng nhất đối với một nhà thám tử là óc suy luận thì ông không có cái quái gì hết. Một mảy cũng không.
Bị chế giễu tối tăm mặt mày, thám tử Eakar bắt đầu đổ quạu. Lòng tự ái đột ngột bị cùng lúc mấy vết khoét, Eakar hoàn toàn mất bình tĩnh. Ông gầm lên, tung tóe:
– Ta đến đây không phải để đấu khẩu với thầy trò ngươi, K’Tub. Nhiệm vụ cao cả của ta là giữ gìn an ninh tuyệt đối cho mọi cư dân Lang Biang.
Eakar lia mắt qua thầy N’Trang Long, cao giọng hùng hổ:
– Ngài hãy nói cho tôi biết đi, ngài hiệu trưởng! Kẻ bị nhốt là lão Ôkô Na, thế còn giáo sư Akô Nô hiện nay đang ở đâu?
Thầy N’Trang Long không thèm ngó nhà thám tử. Tia nhìn buồn rầu của thầy lướt qua bọn học trò xếp hàng trước mặt và đang giương những cặp mắt xao xuyến lên nhìn mình, lưỡng lự một chút rồi tặc lưỡi nói, cái câu nói khiến căn phòng trong thoáng mắt như bị đánh bom:
– Thiệt ra lão Ôkô Na cũng chính là giáo sư Akô Nô, tụi con à!