Chương 25 - Ân oán tình cừu
"Đại khái là vào một ngày hai mươi năm trước, một nam tử Trung Nguyên xa lạ lén vào Thánh Vực ăn trộm Hỏa Liên. Võ công của hắn cực cao, một đường xông vào nội thất, nhưng lại không có ai có thể ngăn cản được. . . . . . Khi kiếm trong tay hắn vũ động lập tức muốn xẹt qua cổ họng Lan Khê thì hắn chợt phát hiện trước mặt là một nữ tử mảnh mai, nhất thời không đành lòng thu kiếm nói: 'Ta không có ý đả thương ngươi, ngươi đi đi.'
Nhưng hắn không nghĩ tới, thời điểm hắn xoay người cầm lấy Hỏa Liên, Lan Khê ở sau lưng dùng bò cạp độc cắn hắn. Hắn vốn có thể trước khi độc phát giết Lan Khê, nhưng hắn không làm như vậy, hắn vẫn đưa tay lấy Hỏa Liên, đáng tiếc ngón tay mới vừa kịp chạm đến Hỏa Liên, người liền đã hôn mê.
Vốn theo quy củ, nam tử Trung Nguyên này nên bị vạn cổ toàn tâm, Lan Khê tâm niệm ân tình không giết của hắn, âm thầm thả hắn đi.
Ngày hôm sau, độc của nam tử kia còn chưa được giải liền lại tới lấy Hỏa Liên, lần này Lan tộc sớm có phòng bị, dùng cơ quan bắt được nam tử.
Trước lúc dùng hình, Lan Khê hỏi hắn: 'Hỏa Liên quả thật hiếm quý, nhưng nó đáng giá để ngươi quên mình đánh đổi sao? '
Nam tử kia nói: 'Đáng giá, bởi vì thê tử của ta thân trúng kỳ độc, nhất định phải có Hỏa Liên này để giải độc. '
Lan Khê thấy hắn là một nam nhân trọng tình trọng ý, liền cầu xin trưởng tộc thả hắn.
Ai ngờ, ba ngày sau nam nhân kia lại tới, bất quá lần này hắn trực tiếp chạy vào trong phòng ngủ của Lan Khê.
Không đợi Lan Khê từ trong kinh ngạc hồi thần, hắn liền quỳ trên mặt đất cầu xin nàng: 'Cầu xin ngươi giúp ta một lần, chỉ cần ngươi giúp ta lấy được Hỏa LIên, muốn ta làm gì ta đều nguyện ý. '
'Nếu như dùng mạng của ngươi đổi lấy Hỏa Liên, ngươi cũng nguyện ý? '
Hắn không chút do dự trả lời. 'Nguyện ý! '
Lan Khê bỏ một con cổ trùng vào trong ly trà trước mặt hắn, nói với hắn: 'Nếu như ngươi chịu uống, ta liền giúp ngươi trộm Hỏa Liên.'
'Thê tử của ta cách Minh Thủy trấn không xa, gọi Lục Lâm Nhiễm, ngươi nhất định phải tự tay đem Hỏa Liên giao cho nàng.'
'Được! Ta đáp ứng ngươi. '
Người nam nhân kia thật sự uống.
Trước khi hắn độc phát, Lan Khê hỏi hắn: 'Tại sao ngươi tin tưởng ta, ngươi không sợ ta sẽ lừa ngươi sao? Ngươi cũng không hỏi ta tại sao muốn ngươi chết? '
Nam tử thẳng thắn nhìn nàng: 'Bởi vì ta liếc mắt cũng biết ngươi là tiên tử rơi vào trần thế, ánh mắt của ngươi sẽ không gạt người. . . . . . '
'Không! Ngươi nhìn sai rồi! ' Lan Khê quỳ gối bên cạnh hắn, vuốt ve khuôn mặt của hắn: 'Từ lần đầu ta gặp ngươi, ta liền đang gạt ngươi. . . . . . Ta là nữ nhân âm ngoan nhất trên thế giới này, ta muốn không phải mạng của ngươi, mà là người của ngươi. '"
Nghe đến đó ta cả kinh nhảy dựng lên, quay đầu nhìn về ca ca phía sau lưng, hắn vẫn ngồi ở chỗ đó, một tay nửa khoác lên ghế dây mây, nhìn ngoài cửa sổ trầm tư. . . . . .
Ngoài cửa sổ, là một bụi cây đào, hoa đào đã tàn, phía trên treo đầy quả đào màu màu hồng.
Ta ngồi xuống, miễn cưỡng cười cười với Long đại phu, nói: "Thật xin lỗi, xin ngài tiếp tục nói."
"Sau đó, Lan Khê đưa Hỏa Liên cho thê tử của hắn, cũng nói cho nàng biết: "Trượng phu của ngươi vì Hỏa Liên này mà táng thân Thánh Vực, trước khi lâm chung dặn dò ta nhất định phải đem nó giao cho ngươi."
Lúc nàng rời đi, nhìn thấy thê tử của hắn ôm Hỏa Liên khóc, càng không ngừng kêu hai chữ: 'Cô Cũ. . . . . . Cô Vũ. . . . . . '
Đó là nàng lần đầu tiên biết được tên của nam nhân này, nàng cũng vẫn gọi hắn như vậy, mặc dù trí nhớ của hắn đã là trống rỗng!"
"Nàng trộm thánh vật, người của Lan tộc tại sao dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy?"
Đại phu mở thuốc của hắn ra, hít hà, lại đóng nắp vào, thở dài nói: "Một chữ tình này, không biết làm bao nhiêu nam nhân cương cân thiết cốt khom lưng. . . . . ."
Ta nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ vô cùng, quay đầu lại nhìn ca ca, tầm mắt của hắn và chạm nhau một chút, liền xoay mặt tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ.
"Sau đó thì sao?" Ta lại hỏi.
"Lan Khê cho rằng người nam nhân kia từ đó về sau cũng sẽ thuộc về nàng, nhưng nàng dù thế nào cũng không nghĩ ra, đột nhiên có một ngày, một nữ nhân nghèo túng không chịu nổi mang theo một hài tử tầm 5, 6 tuổi đến trước cửa nhà bọn họ xin nước uống. . . . . . Nam nhân vừa đem nước đưa cho nàng, nàng liền hắt ngay chén nước lên người hắn. . . . . . Sau đó, nàng liền ngày ngày đứng trước cửa nhà hắn không nói lời nào, cũng không chịu rời đi.
Cho đến khi có một ngày người nam nhân kia đột nhiên xông ra ôm lấy nàng, lớn tiếng kêu: 'Lâm Nhiễm! Lâm Nhiễm. . . . . . '
Ngày đó người nam nhân kia đi theo thê tử của hắn, không nói một câu, ngay cả 'thật xin lỗi' cũng không nói, thậm chí cũng không liếc nhìn nàng một cái.
Nàng thương tâm muốn chết, nhưng không hề giữ lại.
Bởi vì nàng biết người hắn yêu thủy chung là thê tử của hắn. . . . . ."
Ta bỗng nhiên nhớ tới câu truyện truyền thuyết phụ thân kể, tiên tử rơi vào trần thế. . . . . .
Ánh mắt quyến luyến của hắn khi nhắc tới truyện kia, nụ cười dịu dàng của hắn khi cài hoa đào lên tóc ta. . . . . .
"Sau đó bọn họ cũng không gặp lại nữa sao?"
"Gặp một lần, đó là một ngày của nhiều năm sau, nàng cùng hắn gặp lại nhau ở một trấn nhỏ, gặp lại một lần cuối cùng.
Khi đó, nàng đã gả cho tộc trưởng của nàng, mà bên cạnh nam nhân kia cũng là thê tử của hắn.
Bọn họ không nói một câu, chẳng qua là yên lặng nhìn nhau, sau đó xoay người rời đi, tiếp tục đi con đường của mỗi người. . . . . ."
"Ngươi đã sớm biết?" Nhìn thấy ca ca đi ra ngoài, ta theo sát đuổi theo hắn: "Ngươi đã sớm biết, tại sao không nói cho ta?"
"Ngươi muốn trở lại bên cạnh mẫu thân ruột thịt sao?"
"Ta. . . . . ." Ta dĩ nhiên rất muốn gặp nàng, đột nhiên nghe nói mình còn có một mẫu thân ruột thịt, trong lòng không nói ra được tư vị, thật muốn biết nàng đến tột cùng trông như thế nào.
Ta đưa tay ôm eo của hắn, từ phía sau lưng ôm chặt hắn: "Sở Thiên, ta muốn gặp mặt nàng, chỉ là nhìn thấy thôi."
"Ta sẽ không để cho ngươi tìm được nàng."
"Tại sao?"
"Bởi vì ta đã đáp ứng một người, nhìn thấy nàng, liền nhất định sẽ giết nàng."
Ta chợt buông tay, chạy đến trước mặt hắn: "Ngươi không phải, ngươi không thể giết nàng!"
"Cho nên, ngươi cả đời đừng tìm nàng!"
Ta hoảng sợ gật đầu, nắm chặt tay của hắn.
Bình ổn lại sau hoảng sợ, nhìn thấy Long đại phu đang vẻ mặt không hiểu nhìn chúng ta.
*************************************
Cuộc sống ở bên cạnh hắn, không có bất kỳ một ngày là bình thường.
Cho dù mỗi ngày hoàn toàn giống nhau, cũng có thể có một loại tư vị không giống.
Có lúc nhìn hắn lặng yên không một tiếng động mỉm cười, ta cuối cùng sẽ ngẩn người, ngây ngô làm rơi thuốc đang cầm trên tay xuống đất, vẫn hoàn toàn không biết gì cả, đợi đến khi hắn đem thuốc bột trên tay bôi lên mặt ta, ta mới đột nhiên tỉnh ngộ, đuổi theo hắn đánh hắn.
Đánh tới hắn không ngừng cầu xin tha thứ, một bộ biểu tình đau muốn chết, ta mới tha cho hắn.
Để cho hắn lôi kéo ta đến bờ sông, từng chút giúp ta rửa mặt sạch sẽ, dùng khăn tay lau khô.
Sau đó, ta lại đem nước vẩy lên trên người hắn, còn đẩy hắn xuống sông, làm cho hắn một thân đẫm, mới coi là trả thù kết thúc.
Hạnh phúc, có lúc rất gần, là một nụ hôn nhẹ đột nhiên xuất hiện trong nháy mắt, là lúc hắn quay người lại vò rối mái tóc xõa dài của ta.
Chính là trong lúc lơ đãng ngắm nhìn thật lâu, chính là tiếng cười khi nắm tay đi vào y quán nho nhỏ y quán.
Hạnh phúc, có lúc rất xa, xa đến một khi dừng bước, liền sẽ không có cách nào bắt được.
Thời gian vừa qua khỏi ba ngày, ta đang kéo hai má, nhìn ngoài cửa sổ, đắm chìm trong ái dục đêm qua của hắn, vẫn còn đang càng không ngừng nhớ lại mỗi một câu nỉ non khi hắn động thân thì Lục Khung Y xuất hiện ở trong y quán.
Ta thẩn thờ đứng dậy, nhìn hắn và ca ca hồi lâu không tiếng động nhìn thẳng vào mắt nhau.
Long đại phu hướng ta nháy nháy mắt, giống như nói: tiểu cô nương, ngươi xong rồi, tướng công tìm tới cửa sao!
Ta trừng lại hắn.
"Sở Thiên, thì ra ngươi không sao, ta còn tưởng rằng ngươi đã. . . . . ."
"Ta có sao hay không ngươi không biết sao?" Ca ca lạnh lùng nói: "Ngươi có rảnh rỗi hẳn là nên luyện một chút kiếm pháp. . . . . ."
Ta đang suy nghĩ thâm ý trong lời nói của ca ca, chỉ thấy hắn cúi đầu đi ra ngoài.
"Sở Thiên!" Ta vội vàng buông thảo dược trong tay, đuổi chạy theo, nhưng còn chưa đuổi tới cửa liền bị Lục Khung Y ôm lấy.
"Đừng đuổi theo, nếu hắn muốn ngươi, cũng sẽ không gọi ta ."
"Hắn gọi ngươi đến hay sao?" Ta ngây dại, ta không tin, hắn yêu ta, cái gì cũng có thể gạt người, ánh mắt thâm tình kia không phải là gạt người."Ta không tin, hắn yêu ta, hắn sẽ không đem ta giao cho ngươi."
"Tiểu Trần, ngươi hãy nghe ta nói, ngươi còn trẻ, cái gì cũng không hiểu, ngươi không thể sống ngăn cách với cuộc đời này được."
"Ta có thể!" Hết sức giãy giụa, chỉ sợ đêm xuống hắn đã đi xa: "Ngươi buông ta ra, ta muốn đi tìm hắn."
"Ngươi bây giờ nói có thể, một năm hai năm sau thì sao, mười năm hai mươi năm sau thì sao, ngươi còn có thể sao? Ngươi có thể chịu được cả đời cô độc sao? Coi như ngươi có thể, con của ngươi làm sao bây giờ?" Hắn dừng một chút, lại nói: "Tiểu Trần, chúng ta đều là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi phải biết, hắn vô luận làm cái gì đều là đang vì ngươi suy nghĩ, ngươi liền nghe đi."
Ta cắn tay Lục Khung Y, cắn đến hàm răng vô lực, hắn cũng không buông ra.
Ta tức giận, hướng về phía cửa lớn tiếng kêu: "Vũ Văn Sở Thiên, nam nhân không có tâm can này, cái tên hèn nhát chỉ viết trốn tránh này! Ngươi còn có chút khí phách của nam nhân, liền trở lại đối mặt nói rõ ràng cùng ta!"
"Ngươi muốn ta nói gì?" Thanh âm nhàn nhạt từ cửa bay vào.
Thì ra hắn chưa rời đi!
Nguy rồi! Ta mắng hắn không tính là quá phận chứ?
"Ngươi tiến đến cho ta."
Hắn thật sự tiến vào, sắc mặt xem ra hết sức khó coi.
"Ngươi tại sao không quan tâm ta?"
"Bởi vì người của khắp thiên hạ đều biết Vũ Văn Lạc Trần ngươi bảy ngày sau sẽ gả cho Lục Khung Y, ngươi tùy tiện đi trên đường một chút, cũng có thể nghe có người đang nghị luận về việc hôn sự này."
"Nhưng ta muốn ở cùng ngươi."
Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn Long đại phu đang ngốc lăng trong phòng một chút, tiếp tục nói: "Người khắp thiên hạ đều biết rõ Vũ Văn Sở Thiên ta là thân ca ca của ngươi. . . . . . Ngươi có thể tùy tiện hỏi một người, ngươi nên đi theo ta, hay là nên gả cho hắn."
Ta á khẩu không trả lời được hướng nhìn Long đại phu, thật hy vọng hắn có thể cho ta một nụ cười khích lệ.
Nhưng hắn sau chốc lát ngây ngẩn, ý vị lắc đầu, thở dài.
Dáng vẻ giống như lại nói: "Hỏi thế gian tình là gì. . . . . . Oan nghiệt a, oan nghiệt a!"
"Sở Thiên!" Ta nhìn hắn, vẫn nhìn: "Ca. . . . . . Ta chỉ hỏi ngươi một câu: ngươi yêu ta không? Chỉ cần ngươi còn yêu ta, ta liền không hối hận!"
Hắn xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía ta nói: "Không yêu!"
"Ca!"
Hắn đi, bất kể ta kêu gào thế nào, hắn cũng không dừng bước.
Tất cả tới đột nhiên như thế, đột nhiên đến mức ta bị Lục Khung Y khiêng lên trên xe ngựa, chạy về hướng Lục gia, còn chưa rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Buổi trưa thì xe ngựa dừng trước một tiệm ăn.
Hắn ôm ta xuống xe ngựa, bởi vì bị điểm huyệt đạo, ta không cử động được, chỉ có thể ngồi, nói cũng không nói được.
"Mạnh Khắp nữ nhân này quả nhiên lợi hại." Ta đột nhiên nghe sau lưng thanh âm của một nam nhân đang nói chuyện, thần kinh vốn tuyệt vọng lập tức căng lên.
"Đúng vậy, nàng có thể dùng ít nhất năm mươi mấy loại độc dược hợp chế thành, ngoời của phái Không Động đến bây giờ cũng chưa có biện pháp giải độc."
Bên cạnh lại một thanh âm tò mò hỏi: "Mạnh Khắp? Các ngươi nói không phải là thanh lâu kỹ nữ tin đồn còn nhiều hơn mấy phần ý vị so với Tần Diêu chứ?"
"Chính là nàng!"
Ta lẳng lặng nghe, mặc dù rất không thích Mạnh Khắp.
"Nàng biết võ công?"
"Há chỉ biết võ công, nàng còn là người của Dạ Kiêu!"
Hai chữ Dạ Kiêu giống như đá lớn bỏ xuống giếng, lòng của ta lập tức rối loạn.
Tại sao có thể có người biết được thân phận kia của Mạnh Khắp và ca ca?
Người nọ lại hỏi: "Không thể nào? Điều này sao có thể?"
"Ai nói không phải, một nữ nhân xinh đẹp như vậy, nếu không phải là chính nàng bại lộ thân phận, ai có thể tin tưởng nàng là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt."
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
"Ngươi không biết hai tháng trước Vân Phong phát sinh chuyện gì sao?"
"Chuyện gì?"
"Chính là sau khi Vũ Văn Sở Thiên cùng Vô Nhai Tử quyết đấu giành chiến thắng, sát thủ của Dạ Kiêu đột nhiên ám sát hắn, lúc đó hắn thân chịu trọng thương, Mạnh Khắp mới không thể không ra tay cứu hắn, vì vậy bại lộ thân phận."
"Ta thế nào nghe không hiểu, ngươi nói chi tiết nữa đi?"
"Lời này còn phải nói từ đầu, Vô Nhai Tử cùng Lục gia, Võ Đang cùng các đại môn phái bí mật hiệp thương, muốn liên hiệp một lưới bắt hết Dạ Kiêu. Bọn họ lấy lý do đại sư huynh phái Không Động mưu sư đoạt vị, cố ý thuê Dạ Kiêu. . . . . . Tất cả các sát thủ Dạ Kiêu phái tới đều có đi không có về. Thật không nghĩ đến đúng vào lúc này, Vũ Văn Sở Thiên khiêu chiến Vô Nhai Tử, Vô Nhai Tử vốn không muốn tiếp nhận, nhưng vì ngưỡng mộ thiếu niên tuổi trẻ tài cao, cảm thấy cắt gọt mài giũa cùng hắn một cái cũng không sao. Không nghĩ Vũ Văn Sở Thiên sau trăm chiêu đột nhiên sát chiêu liên tiếp, giết được Vô Nhai Tử ứng phó không kịp, bị mất mạng tại chỗ. . . . . . Phái Không Động còn chưa kịp chất vấn hắn nguyên nhân, Dạ Kiêu liền phái người tới ám sát hắn, tất cả mọi người không phân rõ là địch hay bạn, cho nên yên lặng theo dõi biến hóa. . . . . . Đang lúc hắn thân chịu trọng thương thì Mạnh Khắp đột nhiên ra tay cứu đi Vũ Văn Sở Thiên."
Bên cạnh lại có người nói tiếp: "Tin đồn nói Vũ Văn Sở Thiên cùng Mạnh Khắp tư giao rất thân, Mạnh Khắp đột nhiên rời khỏi Mộng Nghi lâu, chính là Vũ Văn Sở Thiên vì nàng chuộc thân. Có phải thật vậy hay không?"
"Ai! Mạnh Khắp và Vũ Văn Sở Thiên tình cảm chân thành, toàn bộ giang hồ người nào không biết. Nghe nói trước kia Mạnh Khắp là chỉ bán nghệ không bán thân, Vũ Văn Sở Thiên từng ở Mộng Nghi lâu không tiếc hoàng kim vạn lượng muốn mua một đêm của Mạnh Khắp, Mạnh Khắp cười một tiếng khuynh thành, nũng nịu nói: nếu như là người khác chính là trăm vạn lượng hoàng kim ta đều không bán, là ngươi, ta vài xu không thu. . . . . . Từ đó về sau hắn chính là khách nhân duy nhất vào màn của Mạnh Khắp, không biết hâm mộ chết bao nhiêu người. . . . . ."
Nếu như ta có thể động, nhất định sẽ che lỗ tai không nghe bọn họ nói chuyện, đáng tiếc ta không thể, ta chỉ có thể nghe.
"Cũng khó trách, Vũ Văn Sở Thiên cao ngạo nhường nào, có thể nói động đến cuộc quyết đấu của hắn cùng Vô Nhai Tử tiền bối, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Mạnh Khắp."
"Vậy hắn rốt cuộc có quan hệ với Dạ Kiêu hay không?"
"Chắc chắn sẽ không! Vũ Văn Sở Thiên từ trước đến giờ làm theo ý mình, tất cả các đại môn phái hắn đều không để vào mắt, ngay cả thân phận chân thật của hắn, đều là Lục gia công khai ra ngoài, hắn mới cam chịu. Lục gia muốn đem tất cả danh nghĩa tửu lâu cùng ngân lâu cho hắn, hắn căn bản xem thường, hắn có lý do gì phụ vụ Dạ Kiêu?"
"Nói như vậy, ngược lại Mạnh Khắp đang lợi dụng hắn."
"Đó còn cần phải nói."
"Ai, đáng tiếc! Anh hùng khó qua ải mỹ nhân."
"Mạnh Khắp kia hiện tại như thế nào?"
"Bị bắt ở phái Không Động rồi, nữ nhân kia miệng thật cứng rắn, có thể sử dụng khốc hình cũng dùng ròi, sống chết chính là một chữ cũng không nói. Hiện tại liền chỉ có thể lấy nàng làm mồi nhử, chờ Dạ Kiêu phái người tới cứu nàng, hoặc là diệt khẩu thôi."
"Đó không phải là tiện nghi cho người của phái Không Động sao. . . . . . Cực phẩm nữ nhân như vậy. . . . . . Ha ha!"
Ta nhắm mắt lại, nước mắt theo gương mặt chảy xuống.
Ta rốt cuộc biết tại sao hắn bất chấp muốn bỏ lại ta, vì Mạnh Khắp, vì cứu nữ nhân đang chịu khổ ở phái Không Động đó, hắn đem ta tặng cho Lục Khung Y.
Nhớ hắn từng nói, Mạnh Khắp là một nữ nhân lòng dạ độc ác. . . . . .
Hắn cũng đã nói, hắn sẽ không bỏ qua Mạnh Khắp, chờ sau khi chuyện của hắn thành công, hắn nhất định sẽ giết nàng.
Nhưng đây chẳng qua là lời nói, khi Mạnh Khắp chịu khổ, khi nàng chân chính cần hắn, hắn sẽ không chút do dự bỏ lại ta, mạo hiểm tính mạng đi cứu nàng.
Ăn cơm xong ngồi trở lại trên xe ngựa, ta mang theo tuyệt vọng cùng cầu khẩn nhìn Lục Khung Y, nhìn đến hắn thật sự không thể làm gì, giải huyệt đạo cho ta.
"Biểu ca, ta không thể gả cho ngươi."
"Tại sao?" Hắn tức giận kiềm chế nắm hai cánh tay của ta, hét lớn: "Chính ngươi gật đầu đáp ứng. Bây giờ còn ba ngày sẽ thành thân, ngươi nói không thể? !"
"Lúc trước ngươi gạt ta nói hắn đã chết, nhưng hắn còn sống. . . . . ."
Tay của hắn buông ra, tức giận trên mặt cũng giảm bớt đi một chút.
"Biểu ca, người ta yêu thủy chung là hắn!"
"Nhưng người hắn yêu không phải là ngươi!" Hắn thay một loại cười lạnh trào phúng: "Vì một người căn bản không yêu ngươi, đáng giá không?"
"Đáng giá!"
"Đáng giá? Cho dù hắn vì Mạnh Khắp mà chắp tay đưa ngươi cho nam nhân khác, ngươi cũng cảm thấy hắn đáng giá?"
"Lời này của ngươi có ý tứ gì?"
"Tiểu Trần. . . . . ." Nụ cười của hắn càng thêm âm trầm, âm trầm đến khiến lòng ta lạnh, "Hắn vì cầu xin ta bỏ qua cho Mạnh Khắp, cam nguyện buông tha ngươi. Hắn nói, chỉ cần ta có thể thả Mạnh Khắp, hắn liền nói cho ta biết ngươi đang ở đâu, còn đáp ứng ta, hắn sẽ không ngăn cản ta dẫn ngươi đi. . . . . ."
Lòng của ta đã không cảm giác chút nào, chỉ có thể cảm nhận được bụng dưới một hồi lăn lộn đau đớn, ta nhẫn nhịn bị đau đớn, tiếp tục nghe hắn nói.
"Chỉ vì ngươi ta có thể bất chấp người giang hồ nhìn ta như thế nào, bỏ qua cho ma nữ đó. . . . . . Nhưng hắn thì sao? Một nam nhân có thể dùng ngươi yêu làm trao đổi, dùng vui vẻ cả đời ngươi đổi lấy hạnh phúc của chính hắn, đáng giá để ngươi yêu sao?"
"Hắn sẽ không, ngươi nói bậy, hắn tuyệt đối sẽ không."
"Ngươi không muốn tin? Được, ta liền để cho hắn chính miệng nói cho ngươi biết!"
Hắn hướng về phía ngoài xe hô lớn: "Văn Luật, thay đổi xe ngựa, đi tới gian phòng nhỏ trên núi kia. . . . . .