Chương 429: Cửu gia tỉnh rồi
Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
Betaer: Anh Kiều
————————-
“Chú Hứa không nên khách khí, tôi chẳng qua chỉ là nói sự thật mà thôi.” Diệp Oản Oản nói.
“Ha ha…” Tư Minh Lễ cười lạnh, chợt nãy lên chuyện muốn làm khó dễ: “Trách lầm Hứa Dịch là không sai, nhưng, cô nhất định cũng có chút vấn đề.”
“Ai biết cô có phải là nội gián mà Thí Huyết Minh phái đến nằm vùng tại Tư gia chúng tôi hay không, lần này là cô cố ý cứu gia chủ, là vì muốn lấy được sự tín nhiệm của Tư gia cùng gia chủ, muốn đạt được mục đích lớn nhất của mình, dĩ nhiên sẽ có những thứ yêu cầu có liên quan đến quyết định của Chấp Pháp đường, mà cô tôi nghĩ trước hết cô nên đi điều tra cặn kẽ Chấp Pháp đường đã, đến lúc đó chân tướng rốt cuộc như thế nào, sẽ tự nhiên biết được thôi!”
Chấp Pháp đường.
Nếu cô tiến vào Chấp Pháp đường còn có thể toàn mạng đi ra không?
Tư Minh Lễ bước nhanh đi tới trước mặt lão phu nhân cùng Tư Minh Vinh: “Anh hai, chị dâu cả, cô gái này rất mưu mô, em thấy không bằng thừa dịp ngày hôm nay, tra rõ ràng đi! Chuyện này, quan hệ đến toàn bộ Tư gia, chủ mẫu tương lai nếu như là nội gián phe địch thì…”
Tư Minh Vinh luôn luôn cố chấp với nguyên tắc thà giết lầm nhiều người cũng không bỏ qua cho một người, thái độ của ông dĩ nhiên là nghiêng về phía Tư Minh Lễ bên kia rồi.
Tư Minh Vinh nói: “Vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, điều tra rõ chuyện này không phải là không cần thiết.”
Sự việc quan trọng, lão phu nhân cau mày, nhất thời không mở miệng.
Tư Minh Lễ thấy vậy, không đợi lão phu nhân mở miệng, liền hướng về phía cánh cửa hô to: “Người đâu! Đem cô ta giam lại cho tôi!”
Mấy người hộ vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh gật đầu, đi tới chổ Diệp Oản Oản.
“Người… Các người!” Hứa Dịch lòng như lửa đốt, vốn là muốn nói gì đó, nhưng nghĩ tới tình cảnh trước mắt của mình, chỉ có thể ngậm miệng lại, nếu không lộng khéo thành vụng, kết quả càng thêm tệ hại.
Diệp Oản Oản cũng là đồng ý với ý của Hứa Dịch, lúc này nhìn Hứa Dịch lắc đầu một cái, để cho hắn chớ có lên tiếng.
Cô chỉ có thể đợi sau hội nghị gia tộc này lại tiếp tục nghĩ biện pháp thôi! Diệp Oản Oản hai con ngươi híp lại, chẳng lẽ hôm nay cô vẫn phải chết ở chỗ này sao? Mặc dù cô nắm chắc có thể rửa sạch được tội danh của Hứa Dịch, nhưng lại quên mất chuyện cô cùng với Tư Minh Lễ địa vị cấp bậc kém nhau quá nhiều…
Ở trước mặt thế lực cường đại tuyệt đối như vậy, hết thảy mưu kế đều không có một chút tác dụng nào.
Cô bây giờ vẫn còn quá yếu rồi…
Vẻ mặt lạnh lẻo hung hãn của hộ vệ hướng về Diệp Oản Oản đi tới, bàn tay dùng sức bắt cô đi…
“Khụ…”
Ngay vào lúc này, bên trong cảnh đang ầm ĩ, đột nhiên vang lên một âm thanh nhẹ vô cùng.
Âm thanh kia tuy nhẹ nhưng lại giống như một trận gió lạnh đến từ nơi bắc cực, trong nháy mắt đem tất cả mọi người có mặt đều đóng thành băng.
Ngay lập tức âm thanh huyên náo nhất thời đều biến mất hết, tất cả mọi người đều yên lặng, cổ họng giống như bị lưỡi dao sắc bén để ở trên đó, không dám phát ra phân nửa âm thanh.
Mọi người nhất thời máy móc mà nhìn theo hướng phát ra âm thanh…
Sau đó, liền nhìn thấy, Tư Dạ Hàn không biết từ lúc nào đã tỉnh rồi!
Người đàn ông mặc đồ ngủ rộng thùng thình đơn bạc, đỡ khung cửa đứng ở nơi đó, do bị bệnh nặng nên trên mặt tái nhợt hoàn toàn không có chút huyết sắc, bước chân cũng rất nhẹ nhàng, trong con ngươi sâu không lường được là một mảnh u ám.
“Ông chú, tôi ngược lại không biết, Tư gia lúc nào trở thành nơi do ông tùy ý làm chủ vậy?”
Thanh âm khàn khàn của Tư Dạ Hàn vang lên bên tai của mọi người.
Rõ ràng chỉ là một người đàn ông đang mang bệnh, yếu đến mức lúc nào cũng có thể sẽ té xỉu, thế nhưng âm thanh phát ra lại làm cho người ta giống như thấy được Địa Ngục La Sát, hồn phi phách tán, tâm thần câu liệt.
Nhất là Tư Minh Lễ, mới vừa rồi còn kiêu căng phách lối cũng nhất thời biến mất không chút dư thừa, mặt đầy vẻ hoảng sợ, trên trán nhanh chóng rịn ra tầng mồ hôi, há miệng dường như muốn nói, nhưng càng gắng gượng lại càng bị kinh sợ ngay cả lời đều không nói được…
“Gia… Gia chủ…”
“Cửu gia tỉnh rồi!”
Mọi người rốt cuộc cũng lần lượt thay nhau phản ứng lại.
Ánh mắt Tư Dạ Hàn lãnh đạm không ngừng dừng lại trên người của những người đó, xuyên thấu tất cả mọi người, đến khi rơi vào trên người của Diệp Oản Oản mới nói: “Em qua đây.”