Chương 74: Ái muội

Bộ dạng Lâm Tử Hàn điên cuồng muốn ngất, chà xát cánh tay nổi đầy da gà, người phụ nữ này, hết thuốc chữa. Tô Lâm Lâm trừng mắt liếc cô, chuyển hướng Lãnh Phong, chờ mong phản ứng của anh.

Lãnh Phong chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn cô ấy, không để ý đến nhiệt tình của cô ấy, hắng giọng vẻ mặt không có chút ý hòa hoãn nào, quay người, đi về hướng phòng ngủ.

Sự nhiệt tình của bản thân bị coi là cặn bã, Tô Lâm Lâm mười vạn phần bất mãn trừng mắt với cái bóng của anh, nói: "Người bạn này của cậu quá tự đại rồi".

Lâm Tử Hàn ha hả cười gượng nói: "Xấu hổ, anh ta là một người câm điếc, cho nên mới phải…"

"Người câm điếc?" Tô Lâm Lâm xuất hiện một biểu tình thất vọng, thục sự là đáng tiếc, một đại soái ca như thế! Ông trời quả thật là công bằng!

Lâm Tử Hàn dè dặt nói van nài: "Anh ta ở nhà của mình hai ngày, cậu cũng đừng nói ra ngoài ha".

"Làm sao sợ mình nói ra?" Tô Lâm Lâm liếc nhìn cô nói.

"Dù sao… Thanh danh không tốt thôi".

Tô Lâm Lâm cười một tiếng nói: "Cười chết người đi mất! Thanh danh của Lâm Tử Hàn cậu cho tới bây giờ sẽ không quá tốt chứ? Mới hai mươi bốn tuổi mang theo con nhỏ thủ tiết, đã sớm là đại tin tức của thôn Ninh Thủy".

"Cậu đừng nói móc mình nữa". Lâm Tử Hàn lắc lắc mặt nói.

"Được rồi, mình không nói là được, mình đi đây!" Tô Lâm Lâm vui cười nói, khi đi không quên nói lớn với người câm điếc trong phòng: "Anh đẹp trai, tôi đồng cảm với anh, thương cảm anh, nhưng tôi còn phải đi!".

Đợi cô đi rồi, Lâm Tử Hàn mới dắt Tiểu Thư Tuyết ngáp liên tục vào phòng ngủ, để cho con bé ngủ ở giường lớn ở trong góc phòng.

Bên kia giường lớn, Lãnh Phong nghiêng nghiêng tựa ở đầu giường, cho tới bây giờ đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô. Lâm Tử Hàn mới tiếp xúc đến tầm mắt của anh rất nhanh mà rũ mi mắt xuống, áy náy mở miệng nói: "Xấu hổ ha, tôi cũng không muốn". Không muốn nhét anh vào trong góc phòng, không muốn đè lên anh, lại càng không muốn nói anh là người câm điếc!

Lãnh Phong có nén lửa giận dưới đáy lòng, cau mày nói: "Tổng tài của các cô, thực sự có xấu xa như vậy sao?"

Lâm Tử Hàn sửng sốt, nhìn anh, làm sao nhắc tới anh ta?

"Kỳ thực cũng không phải xấu xa đến như vậy, chỉ là tính cách kém một chút, không thích hợp làm bạn trai của người khác mà thôi". Lòng của anh ta vẫn không xấu xa, dù sao anh ta đã từng giúp cô, cô vẫn rất cảm kích.

"Như vậy cô biết dạng đàn ông nào mới thích hợp làm bạn trai?" Anh đưa tay ra, một tay nhấc cô lên giữa giường lớn, thân hình cao lớn đè lên, gắt gao mà nhìn chằm chằm cô.

Bàn tay lớn vuốt ve cằm mảnh khảnh của cô, nếu như không thể cho anh một câu trả lời thỏa mãn, anh sẽ tiếp tục làm động tác tiếp theo!

Lâm Tử Hàn kinh hãi, kinh ngạc theo dõi vẻ mặt đẹp trai gần trong gang tấc của anh, anh đây là đang làm gì đó?

Không kịp nghĩ sâu sắc, cô vặn vẹo thân thể bắt đầu giãy dụa, trong miệng vội vàng nói: "Anh mau buông, anh muốn làm gì?"

"Làm chuyện tôi muốn làm". Lãnh Phong cười tà một tiếng, cúi người, môi liền rơi lên trên môi của cô, đem bất mãn của cô, chửi rủa của cô cùng hôn vào trong bụng.

Lâm Tử Hàn mộng! Anh ta có thể hôn cô lần thứ hai sao? Lần trước là bởi vì che giấu, lần này lại là bởi vì sao? Cảm giác xa lạ ấm áp trong miệng, lại cảm thấy quen thuộc.

Vào lúc gắn bó, tất cả đều là mùi vị của nhau.

Lâm Tử Hàn càng giãy dụa, Lãnh Phong lại càng muốn hung hăng mà hôn cô, mặc kệ là bởi vì sao hôn cô. Lúc này, anh chỉ biết mình muốn như vậy, muốn lại một lần nữa thưởng thức mùi vị thuộc về cô.

Trong lúc nhất thời hai người trên giường dây dưa không rõ, nguyên bản giường lớn không quá ổn định tức thì bị khiến cho lắc lư liên tục. Cho dù anh bị thương, Lâm Tử Hàn nho nhỏ vẫn không phải là đối thủ của anh.

Cuối cùng, Lâm Tử Hàn có thể cắn răng một cái, tâm hung ác, nắm tay nhỏ nhắm ngay vết thương của anh đánh xuống. Một chiêu này quả nhiên hữu hiệu, chỉ thấy người đàn ông trên người kêu lên một tiếng đau đớn, dừng lại tất cả động tác.

Đạt được khoảng trống, Lâm Tử Hàn cuống quít anh giãy dụa đi xuống từ trên người , chỉnh lý sợi tóc bị làm cho rối loạn, đắc ý nhìn phía anh đang cực lực chịu sự thống khổ.

Mặt Lãnh Phong âm trầm ho nhẹ một chút, trêu chọc nói: "Cô cầm tinh con trâu hay sao? Khí lực lớn như vậy". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Tôi chính là cầm tinh con trâu". Lâm Tử Hàn dương đầu lên một chút, vừa hừ vừa nói.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tử Hàn đang bó lại hoa hồng tối hôm qua chưa bó lại hết, cô không hề nôn đờm vào giữa bó hoa, cũng không hề rắc lên thuốc dị ứng, mà là ngâm nga trong lòng một khúc nhạc phun một chút nước hoa lên trên.

Mặc dù là nước hoa thấp kém mua tại chợ đêm, nhưng vẫn rất thơm, cô thỏa mãn ngửi ngửi, đang chuẩn bị mang theo Tiểu Thư Tuyết ra ngoài thì lúc xoay người thiếu chút nữa đụng vào một người bên cạnh.

Lâm Tử Hàn bị bóng người cường tráng phía sau làm cho hoảng sợ, vỗ vỗ ngực bất mãn nói: "Ban ngày trời sáng anh không ở trên giường nằm chạy tới đây hù dọa người làm cái gì?"

Lãnh Phong nhìn cô thản nhiên mở miệng: "Tôi bây giờ đi về".

"Nhanh như vậy? Vết thương không đau?" Lâm Tử Hàn đánh giá anh nói.

Đau là đau, nhưng cũng không thể vẫn ở chỗ này thôi? Không nói Đỗ Vân Phi cả ngày chạy qua đây, thì mấy bà tám kia cũng khiến cho anh không thể nhịn được nữa. Muốn dưỡng thương tích tốt, chí ít phải nửa tháng, chỉ sợ công ty cùng trong nhà từ trên xuống dưới muốn rối loạn.

Anh không trả lời vấn đề của cô, mắt nhìn quần áo trên người chẳng ra cái gì cả, nói: "Chồng cô có quần áo mặc để ra ngoài không?" Mặc thành như vậy đi ra ngoài, không bị người khác cười chết mới là lạ.

"Chồng tôi đã chết được ba năm, kiếm đâu quần áo của anh ấy cho anh mặc đây?" Lâm Tử Hàn trợn trắng mắt, tức giận nói.

Đánh giá áo sơ mi quần tây trên người anh, không có vấn đề gì mà, đó chính là cô đặc biệt đi chợ đêm mua về đấy chứ.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện