Chương 127: Thân phận

Lâm phu nhân sửng sốt một chút, nhẹ hít một hơi bình phục sự kích động dưới đáy lòng, xoay người dùng giọng điệu trách cứ nói: "Ông đã đi chính là hai mươi năm, cho tới bây giờ sẽ không có quan tâm đến chúng nó, hiện tại lại có tư cách gì đã tới hỏi tới chuyện của chúng nó?"

Lâm ca bắt lấy cánh tay bà, xoay thân thể của bà lại: "Nói mau, vì sao Tử Y lại biến thành Tử Hàn? Lại chưa kết hôn mà có con lưu lạc ở bên ngoài?"

Lâm phu nhân lại cả kinh, nghĩ mà sợ quan sát ông, chuyện của Lâm Tử Hàn, ông cũng biết? Trời ạ! Ông sao lại biết?!

"Đây là vì bà muốn có được cổ phần công ty mà bày ra mưu kế có đúng không?" Lâm ca ép hỏi nói. Năm đó, ông vì tìm kiếm Ngôi sao thiên thần thất lạc, bất đắc dĩ dùng cách giả chết che giấu bản thân. Lập di chúc để lại 70% cổ phần công ty cho con gái ruột của mình – Lâm Tử Y, nghĩ không ra, ông làm như vậy ngược lại lại hại nó!

"Đúng vậy, tôi là thay đổi tên của chúng nó!" Lâm phu nhân biết chuyện này giấu giếm không nổi nữa, đề cao âm lượng che giấu sự chột dạ của mình: "Ông vì một viên kim cương quái quỷ mà vứt vợ bỏ con, dựa vào cái gì tôi phải giúp ông quản công ty? Phải giúp ông nuôi con gái?"

"Tôi bình thường bạc đãi hai mẹ con bà sao?!"

"Tại sao không có? Ông còn có một chút lương tâm hay không? Ném công ty cho tôi quản, tên cũng là Lâm Tử Y, chỉ dùng 10% cổ phần công ty đuổi mẹ con chúng tôi đi, ông cho tôi là kẻ ngu si sao?" Lâm phu nhân giận dữ nói.

Lâm ca tức giận đến cả người phát run, độc nhất lòng đàn bà, ông cuối cùng cũng biết rõ rồi! "Tôi không phải cho Tử Hàn năm nghìn vạn tiền mặt sao? Khoản tiền này cũng đưa vào tài khoản của nó, như vậy bà còn không hài lòng?!" Trên thế giới này, không có người bố dượng nào lại đối với con riêng tốt như vậy đi? Mà bà ta, lại có thể làm ra loại chuyện táng tận lương tâm như thế!

"Con gái của ông cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm, dựa vào cái gì công ty phải cho nó kế thừa? Ông cho tôi là cái gì? Tôi mới là người thừa kế duy nhất!"

"Bà cũng bất quá chỉ gả vào Lâm gia hơn một năm mà thôi, từ Lâm gia đạt được gì đó còn chưa đủ nhiều sao? Vì sao còn muốn cướp đi cổ phần công ty của Tử Y, thậm chí đem nó đuổi ra khỏi nhà?" Nghĩ đến con gái ruột của mình bị người khác hãm hại thành như vậy, trong lòng của ông vạn phần khó chịu, vốn dĩ, toàn bộ Lâm gia tất cả đều là của nó nha!

"Ông có biết nó phạm phải chuyện mất mặt gì không? Lại ở chỗ này chỉ trích tôi?"

"Mặc kệ nó phạm phải cái gì, Lâm gia vĩnh viễn đều thuộc về nó! Bà không có tư cách đuổi nó ra khỏi nhà!" Lâm ca lạnh lùng kiên quyết nói, nếu như không phải ông trong lúc vô tình lưu ý đến thuộc hạ nhắc tới tên Lâm Tử Hàn, ông đến bây giờ cũng không biết trong nhà có chuyện gì xảy ra. "Lúc trước khi tôi muốn ly hôn với bà, bà hứa hẹn thế nào với tôi, bà đã quên sao? Bà hứa sau này đối đãi tốt với Tử Y, trợ giúp nó quản lý công ty tới khi nó tiếp nhận, bây giờ sao? Lời bà hứa ở nơi nào?"

Lâm phu nhân tức giận mở miệng nói: "Tôi sao lại đối với nó không tốt? Tôi để cho nó đi học học viện tài chính, chính nó sống chết không đi. Tôi thấy nó căn bản không thiên phú làm thương nhân, cho nên tìm cho nó người đàn ông tốt như Tạ Vân Triết, nhưng chính nó chế giễu, ngày thứ hai sau kết hôn đã bị tra ra mang thai tạp chủng! Ông bảo thể diện Tạ gia biết để đâu? Thể diện Lâm gia biết để đâu?" Giọng nói của bà tuy rằng rất lớn, nhưng sức mạnh vẫn là không đủ, khi Lâm ca đi năm thứ hai, cbà sửa lại tên của Lâm Tử Hàn và Lâm Tử Y, không chỉ không nghĩ tới để cho Lâm Tử Hàn đi học học viện tài chính, thậm chí còn một mực sợ hãi cô đi. Bởi vì bà sợ hãi sau khi Lâm Tử Hàn hiểu biết kinh doanh sẽ yêu cầu đến công ty đi làm, từ đó phát hiện kẽ hở chuyện này.

"Con của Tử Hàn rốt cuộc là của ai?" Lâm ca hỏi, khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Tiểu Thư Tuyết nhập vào trong đầu ông, đứa bé đáng yêu như vậy, lại có thể thật sự là cháu gái của ông?!

"Điều này ông hẳn là đi hỏi chính nó" Lâm phu nhân khinh thường ngồi xuống ghế sofa, vòng tay qua ngực liếc ông một cái, coi thường tới cực điểm chuyện này!

Lâm ca đi về trước một bước, từ trên cao nhìn xuống bao quát bà, lạnh lùng nói: "Tôi cho bà thời gian một tháng, trả lại 70% cổ phần công ty về cho con gái của tôi, nếu không, chờ khi tôi tự thân xuất mã, đừng nói 10% cổ phần công ty, một chút đồ của Lâm gia cũng sẽ không cho bà lấy đi!"

"Ông…" Lâm phu nhân luống cuống, nghĩ mà sợ nhìn ông, ông không phải là nhẫn tâm đến muốn đuổi bà khỏi Lâm gia chứ? Nếu như việc này chạm đến tòa án, không có phần công lao của bà!

"Đây một lần khoan dung cuối cùng của tôi cho bà!" Lâm ca hờ hững đứng thẳng người lên, nâng hai chân thon dài đi ra cửa.

Lâm phu nhân ngồi phịch trên ghế sofa, lập tức không biết nên làm thế nào cho phải, bà biết, Lâm ca đã là khoan dung lớn nhất với bà. Có lẽ là niệm từng có tình vợ chồng, ông cũng không có ép bà đến đường cùng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vẫn trốn ở cầu thang tầng hai, đầu nhỏ nhắn của Lâm Tử Y đang nhìn xung quanh thấy Lâm ca phải đi, hai ba bước đi ra khỏi cửa, trong miệng khẩn trương la lên: "Ba dượng! Ba chờ một chút! Chờ con!"

Lâm ca một chân mới vừa bước vào bên trong xe, sau khi nghe được tiếng hô phía sau sửng sốt một chút, nghi hoặc xoay người lại. Xuất hiện ở trước mắt ông chính là một người con gái xinh đẹp đáng yêu tuổi tác xấp xỉ Lâm Tử Hàn, dáng tươi cười xinh đẹp giấu không được sự hoạt bát, cá tính có vài phần tương tự Lâm Tử Hàn.

Nó là Lâm Tử Hàn thật sao? Năm đó khi theo mẹ gả vào Lâm gia mới một tuổi, là đứa con nhỏ hơn con mình hai tuổi sao?

Lâm Tử Y dùng tay phải cuốn tóc mình, hì hì cười nói: "Ba dượng, ba tìm được chị có đúng hay không? Cho con đi gặp chị ấy có được hay không? Con rất nhớ chị ấy"

Lâm ca liếc nó một cái, cúi người tiến vào xe, Lâm Tử Y với tốc độ nhanh cuốn vào bên kia xe, kéo cửa xe mở ra chui vào trong.

Lâm ca sửng sốt, không hài lòng nhìn chằm chằm cô, người sau vẫn cuốn tóc hi hi cười làm lành, mở miệng nói: "Ba dượng, con gặp chị ấy sẽ trở lại, con cam đoan!" Khi đang nói chuyện còn không quên giơ tay phải lên làm hình dạng phát thề.

"Tử Y!" Lâm phu nhân từ trong bi thương kịp phản ứng khẩn trương vọt ra, la lên nói: "Tử Y! Con muốn đi đâu? Con mặc kệ mẹ sao?"

Xe khởi động, Lâm Tử Y từ cửa sổ xe nội vươn đầu ra, xua tay hô to với Lâm phu nhân nói: "Mẹ! Con cần mẹ! Con yêu mẹ! Con chỉ là đi ra ngoài chơi hai ngày mà thôi!"

"Tử Y…" Lâm phu nhân một đường đuổi theo phía sau xe, cho đến xe ra khỏi biệt thự Lâm gia, không có hình bóng, mới thống khổ dừng bước lại!

Con gái của bà, sao lại rời khỏi bà chứ?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện