Chương 149: Thế giới vui vẻ 2
Lãnh Phong tuy rằng đã nhiều năm không có chơi đùa kiểu này, nhưng vừa nhìn hai người chơi, có khi là do Lâm Tử Hàn tự tin quá nên muốn tùy thời trả thù!
Quả nhiên, anh không chỉ có chiều cao chuẩn xác, hơn nữa tư thế cũng không buồn cười như Lâm Tử Hàn tưởng tượng, trái lại đẹp trai mê đảo mọi người đến quan sát
"Ba ba! Ba lợi hại hơn mẹ! Rất rất rất giỏi!" Tiểu Thư Tuyết ở một bên nịnh nọt la lớn, dù sao không bị ai đánh lòng bàn tay, nó có cả đống khí lực ở một bên nịnh nọt!
"Phong ca, anh rất rất rất ngây thơ!" Rõ ràng Lâm Tử Hàn cũng rất muốn khen anh, trong miệng lại phát ra một câu nói như vậy.
Sắc mặt Lãnh Phong trầm xuống, nhảy xuống sàn, không hài lòng trừng mắt với cô! Lại dám ngang nhiên giễu cợt anh? Tuy rằng chính anh cũng cảm thấy rất ngây thơ, rất buồn cười, còn không phải đều là cô ép?
"Ặc…Ý của em là anh rất lợi hại, ha ha… Lợi hại" Lâm Tử Hàn thấy sắc mặt của anh không đúng, rất hợp thời lấy lòng nói: "Được rồi! Hòa! Chúng ta đi thôi!"
"Lâm Tử Hàn! Em biết em thuộc về loại hình nào không?" Lãnh Phong thay đổi vẻ mặt, nói với cô. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Biết, loại hình tìm mắng chửi!" Người sau đón rất nhanh, Lãnh Phong chịu hết nổi mà nhéo mặt cô một cái, nói: "Em là loại đồ ngốc chuyển biến tốt không biết phải thu lại! Như vậy rất nguy hiểm biết không?"
"Người ta cũng không phải gặp ai đều sẽ như vậy" Cũng không phải bởi vì anh quá mức ưu tú, ưu tú đến làm cho cô đố kị, làm cho trong lòng cô bất bình, không chịu thua cá tính lại lần lượt bại lộ như thế!
"Mẹ, người ta đi không được rồi" Tiểu Thư Tuyết chơi xấu dừng bước lại giẫm giẫm hai chân làm nũng.
Lại nữa rồi! Lâm Tử Hàn chịu hết nổi trợn trắng mắt, liếc mắt nhìn con bé một cái nói: "Bảo ba ba ôm, ba ba khí lực lớn"
"Nhưng mà ba ba đã bế thật lâu, ba ba mệt rồi"
"Giỏi lắm, con chỉ biết đau lòng ba ba, vậy con ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi đi, buổi tối mẹ trở lại đón con về nhà" Lâm Tử Hàn mặt không đổi sắc, nghiêm trang nói.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Thư Tuyết nhếch lên, mất hứng lẩm bẩm: "Mẹ bại hoại!"
Lâm Tử Hàn mới không để ý tới sự bất mãn của nó, trực tiếp đi đến phía trước, Lãnh Phong cười nhẹ một tiếng, tâm tình tốt ôm lấy Tiểu Thư Tuyết hôn trên mặt cô bé hai cái, đi theo.
Lâm Tử Hàn có chút ghen tỵ liếc mắt nhìn Lãnh Phong, tức giận nói: "Từ lúc mang thai đến giờ hầu hạ nó ba năm, còn so ra kém một chút ơn huệ nhỏ của anh, em rất tủi thân!"
"Anh sẽ bồi thường em" Lãnh Phong chăm chú nhìn cô, thật thà nói. Những năm gần đây cô chịu khổ, anh sẽ dùng thời gian cả đời bồi thường cô, không bao giờ làm cho cô chịu khổ nữa!
Lâm Tử Hàn cuống quít xua tay nói với anh: "Em không có ý muốn anh bồi thường, anh đừng để trong lòng"
"Anh là nói thật" Anh đáp lại rất nhanh, Lâm Tử Hàn ngẩng mặt liếc mắt nhìn sự thâm tình chân thành trong mắt anh, buông mắt xuống không thèm nhắc lại, vấn đề này rất mẫn cảm, cô cảm thấy bản thân không nên quá mức tiếp xúc với nó. Nhưng mà, trong lòng rõ ràng chính là rất thích nghe anh nói như thế, dù sao ánh mắt của anh thoạt nhìn là hoàn toàn nghiêm túc.
Lãnh Phong cho rằng cô chỉ là e lệ, chỉ là nắm thật chặt tay cô, đi trong đám người ở thế giới vui vẻ.
Nghiên cứu bản đồ địa hình trong tay nửa ngày cũng không vị trí tìm được trượt tuyết, Lâm Tử Hàn phải sưng mày sưng mặt đưa tới trước mặt Lãnh Phong: "Giúp em tìm chỗ trượt tuyết tràng"
Lãnh Phong ngay cả nhìn liếc mắt cũng không, nói: "Phía trước không phải có bảng chỉ dẫn sao? Đi thẳng về phía trước là được"
"A, sao không nói sớm" Lâm Tử Hàn cất bản đồ vào trong túi, vui sướng đi đến khu trượt tuyết.
"Con cũng muốn trượt tuyết!" Tiểu Thư Tuyết hăng hái bừng bừng nói, nó còn không có chơi đùa mà, nhất định phải chơi thật nhiều!
Lâm Tử Hàn cười một tiếng, đánh giá con bé chơi xấu ở trên người Lãnh Phong không muốn xuống, trêu chọc nói: "Con không phải mệt mỏi sao? Có lẽ đừng làm đi làm khổ người ta, ở ngoài tìm ghế ngồi chờ thôi"
"Người ta không cần ngồi ở bên ngoài chờ nha!" Tiểu Thư Tuyết sốt ruột, giãy dụa từ trong lòng Lãnh Phong trượt xuống, để biểu thị mình không mệt, không thể làm gì khác hơn là để tủi thân tự mình đi.
"Ba ba mang con đi chơi ngựa gỗ có được không?" Lãnh Phong nắm tay con bé an ủi, trượt tuyết lúc đầu cũng không phần của con bé, bởi vì thiếu mấy tuổi mà!
Tiểu Thư Tuyết không nghe theo mà lắc đầu, kiên trì muốn đi trượt tuyết. Lãnh Phong an ủi không có kết quả, giương mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Lâm Tử Hàn, người sau coi như chuyện không liên quan đến mình mà xua tay, ha ha cười nói: "Không liên quan tới em"
Quả nhiên, khi nhân viên bảo vệ thấy một nhà ba người xuất hiện ở trong đám người, không chút khách khí mà đưa tay tóm lấy Tiểu Thư Tuyết đã phóng đến khu trượt tuyết bắt trở về, rất lễ phép mà nói: "Xin lỗi, hạng mục này không cho trẻ con dưới bốn tuổi và người già trên sáu mươi tuổi vào"
Vừa dứt lời, Lâm Tử Hàn liền chỉ vào Tiểu Thư Tuyết trên mặt đất lớn tiếng nói: "Anh thấy đứa nhỏ này không đủ bốn tuổi sao? Đừng có nhìn nó bề ngoài nhỏ bé, nó đã hơn bốn tuổi! Bảo bối, nói cho chú ấy con bao nhiêu tuổi!"
"Chú ơi, con bốn tuổi!" Tiểu Thư Tuyết rất phối hợp giơ hai ngón tay lên.
"Tiểu lưu manh! Giơ nhầm rồi!" Lâm Tử Hàn thất bại mà trừng con bé, cạy thêm hai ngón tay khác của con bé, nịnh nọt cười nói với nhân viên bảo vệ: "Đại ca chê cười, con gái của tôi si ngốc"
Lãnh Phong sắp sụp đổ, thật đúng là mẹ thế nào thì con thế ấy! Nhìn một cái, hai mẹ con này một người so với một người lại càng không có đạo đức công cộng, nói năng bậy bạ! Nhìn Tiểu Thư Tuyết, anh dường như thấy được Lâm Tử Hàn thứ hai!
"Si ngốc? Vậy càng không thể tiến vào!" Nhân viên bảo vệ lớn tiếng nói.
"Hả? Lâm Tử Hàn sửng sốt, trong lòng hung hăng kêu rên một tiếng, xem ra giấc mộng trượt tuyết của cô là vô vọng, cúi đầu thì mới phát hiện sớm không có thân ảnh của Tiểu Thư Tuyết. Không chỉ có con bé, ngay cả Lãnh Phong cũng cùng nhau mất tích.