Chương 186: Xin giúp đỡ 2
Lâm Tử Hàn sợ hãi, cứng ngắc trong ngực của hắn động cũng không dám động một chút, tùy ý hắn xúc động ôm mình. Trong lòng đang không ngừng hò hét: Lãnh Phong sao còn chưa tới? Anh không phải luôn luôn làm việc nhanh nhẹn sao?
Có lẽ là do cô hò hét có hiệu lực, tại một khắc trước khi cô sụp đổ kia, cửa phòng đột nhiên bị ai đó rất không ôn nhu mà đạp ra. Không sai, xuất hiện ở trước mắt cô chính là người đàn ông cô chờ mong thấy, lại sợ hãi thấy, cô bằng lòng để cho người đàn ông này suốt đời được hạnh phúc.
"Khốn nạn!" Một tiếng gầm lên từ trong miệng Lãnh Phong tràn ra, Đỗ Vân Phi chưa kịp phản ứng liền bị anh nắm tay lôi xuống sàn nhà.
Lâm Tử Hàn hét lên một tiếng, cuống quít kéo chăn che ngực, da thịt trần trụi lõa lồ trong không khí. Lảo đảo bò xuống bên người Đỗ Vân Phi ở dưới giường, vội hỏi thăm: "Anh sao rồi?"
Cô thật không ngờ, Lãnh Phong sẽ ra tay đánh Đỗ Vân Phi, cũng thật không ngờ bản lĩnh của Đỗ Vân Phi tốt như vậy, lại có thể bị Lãnh Phong đánh liên tiếp. Tơ máu chảy xuống từ khóe miệng Đỗ Vân Phi, hắn lấy tay lau qua loa, nói: "Anh không sao"
Lãnh Phong thấy Lâm Tử Hàn lại còn che chở hắn như thế, vốn dĩ con ngươi tức giận đến đỏ ngầu càng thêm lạnh lùng ác liệt hơn, một tay kéo Lâm Tử Hàn từ bên người Đỗ Vân Phi lại đây, giận dữ hét to lên: "Lâm Tử Hàn, em có biết em đang làm cái gì hay không?!"
"Em…" Lâm Tử Hàn chảy nước mắt, giả vờ hoảng loạn mà lùi về phía sau, lắc đầu lắp bắp nói: "Lãnh Phong, anh… Anh sao lại ở chỗ này? Em…"
"Mặc quần áo vào!" Lãnh Phong điên cuồng gào thét ném cô xuống sàn, đầu óc trống rỗng, trời ạ! Anh nhìn thấy gì? Lại có thể thấy người đàn bà của mình trên giường với gã đàn ông khác! Lâm Tử Hàn!!
Lâm Tử Hàn ôm quần áo của mình chạy nhanh vào toilet, Đỗ Vân Phi bị đánh ngã xuống đất yếu ớt bò lên, lau đi tơ máu trên khóe miệng, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt của người thắng cuộc, đánh giá người đàn ông hắn ta sớm đã nghĩ đưa đến cái chết kia, mỉa mai mở miệng: "Lãnh Phong, thấy thế nào? Dù cho anh dùng sức mạnh thủ đoạn chiếm lấy thân thể của cô ấy, cũng vĩnh viễn chiếm không được trái tim cô ấy, không phải bất luận thứ gì cũng có thể dùng võ lực giải quyết!"
"Đỗ Vân Phi! Lại dám chạm vào người đàn bà của tôi!?" Lãnh Phong nghiến răng gầm nhẹ, tim như bị dao cắt, đau đến ngay cả hô hấp anh cũng cảm giác là một chuyện khó khăn!
"Lâm Tử Hàn là người đàn bà của ai anh còn rõ ràng hơn tôi, nếu như không phải anh ép buộc cô ấy ở lại ở bên cạnh anh, bọn tôi cũng sớm đã kết hôn" Đỗ Vân Phi phản bác, đúng vậy, nếu như không phải sự xuất hiện của anh, hắn sẽ là một đôi với Lâm Tử Hàn, một đôi rất hạnh phúc!
"Anh mơ tưởng mang cô ấy đi khỏi bên người tôi đi!" Giọng nói lạnh lùng kiên quyết vang lên.
Lâm Tử Hàn trốn ở trong phòng tắm, nghe từng lời từng lời tranh chấp của hai người, ngã ngồi xuống đất ôm đầu khóc rống lên. Loại kết quả này, là điều cô chờ mong, lại là điều cô căm hận!
Cô và Lãnh Phong, đời này đã định trước vô duyên, nhất định không thể ở cùng một chỗ!
Cô chảy nước mắt mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, ánh mắt kinh hoảng lộ vẻ chột dạ, khúm núm đi đến phía Lãnh Phong, run giọng nói: "Lãnh Phong, em…, anh hãy nghe em nói…"
"Nghe em nói cái gì?" Nghe cô giải thích sao? Nghe cô cam đoan cô không có chuyện gì với Đỗ Vân Phi sao? Lãnh Phong đau lòng nhắm mắt, thất bại mà lui về phía sau một bước.
"Em… xin lỗi…"
"Đừng nói xin lỗi với tôi!" Lãnh Phong như một con sư tử nổi giận rống lên, thô bạo với lên cánh tay cô, kéo ra cửa.
Đỗ Vân Phi lẻn đến trước mặt hai người, nhìn chằm chằm Lâm Tử Hàn vội vàng nói: "Tử Hàn, không phải sợ hắn sẽ đối xử với em như nào, không thích chính là không thích, phải dũng cảm đối mặt với trái tim của mình" Tử Hàn, em không phải là thay đổi chủ ý chứ? Nghìn vạn lần không nên nha!
Lãnh Phong căn bản không để cho Lâm Tử Hàn cơ hội nói, kéo cô đi đến hướng thang máy.
Một đường trầm mặc về đến nhà, Lâm Tử Hàn đã chẳng phải thất kinh, ngoại trừ viền mắt không ngừng tuôn ra nước mắt là chân thật, trái tim cô, ý nghĩ của cô, cách làm, không phải sự thật.
Cô đã không phải người của trước kia, trên người cô bây giờ mang theo sứ mệnh, mang theo dấu vết. Chỉ có thể dựa theo an bài của Duẫn Ngọc Hân bước từng bước một về phía trước, biết rõ phía trước là một con đường chết, cũng sẽ không tiếc!
Lãnh Phong tức giận đến vài lần không khống chế được không chút nào thương hương tiếc ngọc ném cô vào trong góc, Lâm Tử Hàn khẽ kêu một tiếng, nhíu mày xoa đầu gối bị anh ném đến đau đớn, cắn chặt môi đỏ mọng không nói một câu.
Sự trầm mặc của cô, khiến Lãnh Phong càng thêm đau lòng, lẽ nào cô ngay cả giải thích đều lười nói sao? Anh tình nguyện bị cô tóm gọn như mọi lần, hoang mang rối loạn, khóc bù lu bù loa giải thích, như vậy còn có thể đại biểu cô còn thương anh, đem cảm thụ của anh để trong mắt.
Ngày hôm nay, cô lựa chọn trầm mặc, ngoại trừ khóc vẫn là khóc!
Lãnh Phong quỳ gối tới gần cô, cánh tay gắt gao chế trụ cánh tay cô rống giận: "Lâm Tử Hàn! Em tại sao không nói? Em không phải luôn luôn có một đống lớn lý do thuyết phục tôi sao? Em bây giờ tại sao không nói?!"
"Đau quá…" Lâm Tử Hàn thống khổ rên rỉ, trên cánh tay truyền đến từng đợt đến đau đớn. Đau nhức, biểu thị anh tức giận sâu đậm, cô lại bắt đầu kinh sợ, trợn tròn mắt lộ vẻ khủng hoảng!
Anh sẽ giết chết cô sao? Giết chết cô cũng tốt! Đã chết, chuyện gì cũng không có, xong hết mọi chuyện!