Chương 120: Chanel
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-- o --
Chương 120: Chanel
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
- Thật thế sao?
Sắc Vi lộ vẻ hoảng hốt, cố tình hỏi:
- Lẽ nào ngài Chu Quang Niên rửa tay gác kiếm, rút lui khỏi giang hồ rồi sao?
Chu Quang Niên nhếch mép cười khằng khặc:
- Câu này có vẻ kì quá, Châu mỗ ta đây từ trước đến này chẳng làm gì cả, làm việc chắc chắn, cùng với anh em trong Đông Hưng đại nhất bang đổ mồ hôi nước mắt mới có được tập đoàn Đông Hưng ngày hôm nay, Cô Sắc Vi có lẽ đã nghe được ở đâu đó những lời nhận xét chẳng mấy khách quan rồi.
Nếu nói một kẻ mặt dày vô lại nói nó không ăn cắp cái ví tiền, thì những người xung quanh sẽ khinh rẻ nó- bởi vì nó đang nói dối, đồ không có giáo dục.
Nhưng nếu Chu Quang Niên như vậy thì ngay từ đầu đã dùng mưu mô thủ đoạn tàn độc đẫm máu để thống lĩnh các đại ca xã hội đen ở khu Đông, nói đến lí lich trích ngang, những sự tích ngày xưa đều là giả cả! Mọi người xung quanh không khinh rẻ cái mặt dày của ông ta—— Vì có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy, có thể xem nhưng ông ta đã chẳng cần giữ thể diện rồi!
Cuối cùng thì Sắc Vi cũng nhận ra người đại ca giàu có và đầy kì tích trong giới xã hội đen Trung Hải này là nhân vật như thế nào rồi, kẻ vô liêm sỉ thì vô địch, câu nói này quả có lý.
- Xem ra Sắc Vi đã mạo phạm tới ngài Chu rồi, ngài Chu có thể nể mặt đến khu Đông tham gia bữa tiệc nho nhỏ này, không biết có việc gì?
Sắc vi hỏi:
- Nếu không vì việc của cha con họ Chu, thì bản thân đâu cần để ý đến lời mời của Tư Đô Minh Trạch. .
Tư Đô Minh Trạch đỡ lời:
- Sắc Vi à! Có lẽ con chưa biết ngài Chu đây là con một, Chu Đông Thành với con là đồng niên đó.
Sắc Vi nhíu nhíu mày:
- Thế thì có gì mà lạ?
Tư Đô Minh Trạch liếc nhìn mọi người xung quanh một vòng, rồi nói:
- Con lớn rồi không còn bé bỏng gì nữa, từ khi mẹ con mất, bố cũng không thể chăm sóc con một cách chu đáo được nữa, bố muốn tìm cho con một tấm chồng tốt, đúng lúc ngài Chu đây cũng có suy nghĩ như vậy, thế nên muốn mượn bữa tiệc này để cho hai người làm quen.
Lời của Tư Đồ Minh Trạch rất vang, không ít quan khách đều nghe thấy, cuối cùng cũng hiểu chủ đề của ngày hôm nay, nghe xong đều lộ ra vẻ bất ngờ, vẫn làm ra vẻ tán thưởng:
- Ý tưởng này quá tuyệt!
Nhưng sắc mặt người trong cuộc đều thay đổi, ánh mắt của Sắc Vi đột nhiên tối sầm, khóe miệng lộ ra một nụ cười bất cần.
Nhưng Tư Đồ Minh Trạch và Chu Quang Niên lại cười một cách thân thiện, phảng phất như trở thành bậc cha chú mong đợi dựng vợ gả chồng cho con cái, thân thiết như cuộc hôn nhân giữa hai nhà Tần Tấn.
- Cái kế hoạch này độc thật!
Dương Thần đứng đằng sau Sắc Vi , lắc đầu thở dài.
- Ý đồ của Tư Đồ Minh Trạch quá rõ ràng, đã dám đối đầu trực tiếp với hội Hồng Kinh, dù có thắng thì cũng tổn thất không lường, chi bằng trừ cỏ tận gốc, trực tiếp liên kết với Đông Hưng buộc Sắc Vi lấy Chu Đông Thành.
Như vậy, đồng nghĩa với việc Đông Hưng và Tây Minh có thể hóa giải Hồng Kinh hội, hơn nữa Sắc Vi cũng không thể phản kháng được nữa, nếu không sẽ tấn công từ hai phía, bắt đầu động thủ bọn đàn em trong bang đó, Sắc Vi chỉ có thể nuốt nhục mà nhận trách nhiệm.
Về việc Sắc Vi bắt tay với Đông Hưng đối phó với hội Tây Minh là điều không thể xảy ra, và không thể nói rằng khả năng thắng khi bắt tay kiểu này đối với Đông Hưng mà không thể bằng bắt tay với hội Tây Minh, về cơ bản mà nói, để Tư Đồ Minh Trạch bỏ qua cho hội Tây Minh là không thể, chắc chắn đến cuối cùng sẽ xảy ra quyết chiến một sống hai chết. Một cáo già như Chu Quang Niên đã cân đo đong đếm xong hơn thiệt, đã như vậy liên minh hội Tây Minh của Tư Đồ Minh Trạch có thể mượn gió bẻ măng, thuận gió đẩy thuyền, để đoạt lại quyền cai quản khu Tây và thu lợi nhiều nhất với tổn thất nhỏ nhất thậm chí là không hề có tổn thất, hà tất phải bỏ gốc lấy ngọn, đi giúp cái con tiểu nha đầu, vừa nứt mắt Sắc Vi kia chứ.
Kẻ mưu mẹo thường không bài xích kẻ mưu mẹo, vì cả tôi ông đều là kẻ mưu mẹo, đó mới là đảm bảo nhất, nhắc nhở đề phòng mọi lúc, thế mới an toàn chắc chắn.
Nếu như vài năm trước, khi khu Tây vẫn do hội Tây Minh cai quản, Chu Quang Niên tuyệt nhiên không có ý định cạn dự vào đây, yên phận làm đại ca ở khu Đông là được rồi, bộc lộ ý đồ quá lộ liễu sẽ bị đánh cho sứt đầu mẻ trán. Nhưng hiện nay khu Tây đã phân chia thành hai khoảng trời, ông ta là kẻ mạnh nhất, bây giờ không mượn thế lực để nuốt trôi cái bánh gato khu Tây thì quả là uổng môt đời anh hùng.
- Cô Sắc Vi có thể chưa hiểu nhiều về tiểu nhi, Đông Thành nhà chúng tôi tính cách ôn hòa, chỉ cần là con gái cứ nhìn thấy nó là thích rồi, tôi tin rằng cô Sắc với nó sẽ có mối quan tốt hệ, lấy vợ lấy chồng là việc sớm muộn cũng phải lam.
Chu Quang Niên quảng cáo giúp con trai ông ta.
- Ông nói thì chúng tôi tin, đâu có lẽ con trai ông không thích con gái...
- Người nào!
Chu Quang Niên tối sầm mặt, quát lớn.
Dương Thần từ đằng sau giơ tay, nở môt nụ cười thân thiện tiến lên đằng trước:
- Ngài Chu nói con trai ông ấy tốt như vây, sao không dẫn ra cho mọi người xem xem?
Chu Quang Niên nheo mày, như thể có hai luồng điền đang chiếu lên mặt Dương Thần:
- Tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?
- Hắn là Dương Thần, tùy tùng của con gái tôi.
Tư Đồ Minh Trạch mỉm cười giải thích trước, sau đó quay sang nói với Sắc Vi:
- Con gái tôi ơi, người của con ăn nói sao khó nghe vậy, có cần dạy dỗ một chút không, nếu con không nỡ thì để kẻ làm cha này thay con dạy dỗ vậy!
- Không cần!
Tương Vi dang tay ôm lấy vai Dương Thần, hai người cùng tiến về phía trước, lộ ra một nụ cười hạnh phúc:
- Dương Thần là người yêu của con, không phải là tùy tùng. Còn về ý tốt tìm chồng cho con của ba thì miễn đi!
Dường Thần cười mếu máo, vốn dĩ muốn giữ bí mật mối quan hệ với Sắc Vi, ai ngờ Sắc Vi lại làm ra vẻ thân mật đến như vậy, đã vậy lại còn làm Sắc Vi nổi giận, trong hoàn cảnh buộc hai người phải ôm nhau, dẫn đến mối quan hệ này bị bại lộ ra hết, toàn bộ suy tính thâm nhập trước kia đổ xuống sông xuống biển rồi.
Quan khách xung quanh đều đứng ngây ra, không ngờ cái thằng chẳng có gì để để ý rốt cuộc lại là người yêu của Tương Vi, nhìn thấy người đẹp mĩ miều, dịu dàng như chú cừu non nằm trong vòng tay của của một người con trai, tất cả quý ông đều nắm chặt ly rượu trong tay như thể muốn bóp nát nó, vào thời khắc này ly rượu đó chính là Dương Thần!
Dương Thần đặt hai tay lên đôi má bầu bĩnh của Sắc Vi và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán nàng, rồi quay người sang nhìn vào Chu Quang Niên, lúc này đang đầy bực dọc:
- Này, ông nói con trai ông tốt như vậy sao không thấy anh ta đến, chẳng nhẽ tắm rửa và đi ngủ rồi?
Chu Quang Niên nhau mày cau có nhìn Tư Đồ Minh Trạch:
- Hội trưởng Tư Đồ, người thanh niên này ruốt cục là chuyện gì vây?
- Ông Chu yên tâm, đầu óc anh ta có vấn đề, để tôi sai người ném anh ta ra ngoài, đưa đến bệnh viện tâm thần là được chứ gì, chúng ta tiếp tục nói về chuyện của hai đứa.
Tính nhẫn lại của Tư Đồ Minh Trạch là cực tốt, nụ cười mang dáng vẻ của kẻ thần sĩ.
Đúng lúc Tư Đồ Minh Trạch ra lệnh, thì từ thảm đỏ trên cầu thang đại sảnh, nơi tổ chức bữa tiệc, xuất hiển một bóng người, lớn tiếng ngăn lại.
- Không được vô lễ với Dương Thần của tôi
Cái giọng nói đó nếu là nữ giới thì có vẻ hơi thô lỗ chút, nếu là nam giới thì câu nói vừa rồi quả là đáng để liên tưởng.
Tất cả mọi người đều hướng về phía cầu thang , sau khi nhìn thấy người đang đi xuống, mọi người đều chằm chằm không chớp mắt, đến như đã có sự chuẩn bị như Dương Thần, cũng phải ngước mắt lên nhìn.
Chỉ nhìn thấy một người “con gái” mặc bộ lễ phục hở vai màu hồng, đang bước xuống từ cầu thang, đi một đôi giày cao gót mau xanh, với bộ tóc màu vàng kim giống như tóc của các cô nàng tiểu thư quý tộc Châu Âu, buộc thành búi tóc kiểu công chúa, đội trên đầu vương niệm được khảm kim cương, toàn thân phảng phất mùi hương Audrey Hepburn.
Với khuôn mặt trái xoan có xoa chút phấn trang điểm, trên môi là lớp son màu hồng bóng, dán đôi lông mi giả, với đôi mắt mang phong cách đậm nét Châu Âu cực kì có sức hấp dẫn, đeo trên vành tai là đôi khuyên tai to hình bán nguyệt, phía trước phần ngực để trần là một chuỗi vòng châu báu, với chiếc áo ngực ren mỏng màu trắng quấn quanh quanh hai núi tuyết lê run rẩy trắng muốt , bó chặt dưới eo là làn váy trắng bồng bềnh.
Mỗi bước đi, thân hình người “con gái” lại đong đưa tựa thủy long, vẫn còn những nét thẹn thùng e lệ, nhưng mang đầy nụ cười tự tin, đi thẳng đến phía phía chính giữa nhóm người, chỉ dừng lại trước mặt Dương Thần.
- Dương Thần, Hôm nay em trang điểm vì anh, em có đẹp không?
Thề với trời , Dương Thần cảm thấy “cô gái” trước mắt rất đẹp, nhưng anh ta lại không thể cất lên thành lời, vì người ở trước mặt chính là Chu Đông Thành!
Ôi trời ơi! Cái thằng cha này hóa trang thành người nào không hóa, đóng giả con gái thì lại đẹp như công chúa trong chuyện cổ tích phương Tây, nam giới chúng ta không đủ đẹp trai, cái thằng cha này làm con gái thì rất xinh đẹp.
Nhịn tức một hồi lâu, Dương Thần mới thở dài một tiếng, cười mếu máo nói:
- Đẹp, em rất đẹp!
Chu Đông Thành thản nhiên cười, vỗ tay kiểu thiếu nữ:
- Vui quá đi! Thành quả của em nhận được sự ca ngợi của anh.
Lúc này, Chu Quang Niên tức đến phát run, không chịu được nữa liên mắng lớn:
- Đồ súc sinh, mày đang làm cái quái gì! Đi cởi hết cái thứ quần áo đáng buồn nôn trên người mày đi, nhanh!
Đứng bên cạnh, tinh thần Tư Đồ Minh Trạch trở lại vẻ kỳ lạ khó hiểu, rõ ràng sự việc phát sinh đã vượt qua dự liệu của ông ta.
- Ba yêu quý..
Giọng nói của Chu Đông Thành trong nháy mắt dịu xuống, ánh mắt đầy sức quyến rũ liếc nhìn Chu Quang Niên:
- Ba già rồi, thẩm mỹ có vấn đề, có lẽ nào không phát hiện ra con gái ba rất xinh đẹp sao? Vừa rồi Dương Thần đều nói xinh nè!
Con gái!?
Những người có mặt rốt cuộc cũng tỉnh lại, rất nhiều người trước kia từng nghe nói Chu Đông Thành con trai Chu Quang Niên có vấn đề về giới tính, nhưng không ngờ nó nghiêm trọng tới mức này, chưa nói đến giữa bàn dân thiên hạ hóa trang thành nữ giới, tự xưng là “con gái” , trong sự đan xen của nhiều ánh mắt, có khen ngợi, có kịch vui, có khinh bỉ.
Chu Quang Niên tức tới độ mặt đỏ bừng, môi mấp máy không nói lên lời.
Chu Đông Thành lại chẳng thèm để ý, vui vẻ hỏi Dương Thần:
- Dương Thần, anh nói em đẹp hay cái cô Sắc Vi đang trong vòng tay anh đẹp?
Dường Thần đã bị choáng ngợp từ trong ra ngoài, như đã miễn dịch không vấn đề gì, nghĩ kĩ một chút rồi mỉm cười nói:
- Nói thật, chỉ xét về diện mạo bên ngoài, hình như em có phần đẹp hơn.
Vừa dứt lời, Dương Thần liền cảm giác phía dưới eo bị Sắc Vi véo một cái rõ đau. Rõ ràng là cô không vui, Dương Thần cũng chẳng biết làm thế nào, cái tên Chu Đông Thành này giả gái, ngoại trừ ngực và mông là có phần lép vế, còn lại rõ ràng là đẹp không thua gì các mỹ nữ, rõ ràng là một “con hồ ly” đầy quyến rũ mà.
- Em tự đặt tên mình là Chanel, em hi vọng sau này anh sẽ gọi em là Chanel
Chu Đông Thành chớp chớp mắt nhìn Dương Thần.
- Chanel? Đây chẳng phải là một thương hiệu nổi tiếng sao?
- Nhưng nó tôn vinh sắc đẹp của phái nữ, nên em cũng phải lấy tên đó.
Chu Thành Thành thật thà đáp.
Lúc này mặt mũi Tư Đồ Minh Trạch đã tối sầm lại, nhưng vẫn cười gượng nói:
- Chu thiếu gia à, đừng giỡn nữa, hôm nay có mặt ở đây là để bàn chuyện hôn sự của cậu và con gái tôi.
Chu Đông Thành nhăn mặt:
- Chú à, cháu đã bảo cháu tên Chanel, lẽ nào tai chú bị điếc sao, hơn nữa, chú không biết là Hoa Hạ không cho phép con gái được kết hôn với con gái sao?