Chương 302: Hội liên hiệp phụ nữ
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-- o --
Chương 302: Hội liên hiệp phụ nữ
Sưu Tầm by: Bồ Tùng Linh
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Tiếng đập cửa làm mắt Lưu Minh Ngọc tối sầm lại. nếu như bị mọi người phát
hiện cùng với cấp trên trong phòng làm chuyện ấy về sau làm sao dám ngẩng đầu nhìn ai
nữa!?
Dương Thần cũng hơi nhíu mày, sửa sang lại quần áo, ban nãy thấy những cô gái
bên ngoài đều có vẻ buồn ngủ rồi, bận bận như vậy, ai nghĩ là lại có người đến đây chứ.
Lưu Minh Ngọc vội vàng đứng lên bàn, để mấy tờ giấy ở trên người và bàn, lau
qua loa cái ghế. Mặc dù nhìn thì chẳng có gì khác thường, nhưng Lưu Minh Ngọc biết rất rõ
ràng, trên mặt mình tràn đầy dư vị, chỉ cần là người có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ để ý
nhiều chỗ khác nhau.
Huống chi, ban ngày ban mặt, lại ở trong phòng làm việc với Dương Thần, cửa vẫn
khóa, nên ai cũng sẽ có những ý nghĩ kì cục.
- Sắp chết rồi, sắp chết rồi.
Anh này muốn hại chết em mà
Lưu Minh Ngọc nhéo tay Dương thần oán hận nói.
Dương Thần cười méo mó, nói nhỏ:
- Cũng là có cả em phối hợp nữa chứ, không sao, cứ nói chúng ta đang bàn công
việc.
- Có công việc gì cần bàn với anh chứ
Lưu Minh Ngọc liếc mắt một cái.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói dịu dàng và quen thuộc.
- Minh Ngọc có ở bên trong không?
Tâm trạng Dương Thần như bị buộc chặt, đúng là giọng của Mạc Thiện Ny rồi.
Hai chân Lưu Minh Ngọc như nhũn ra, mắt mở to, cũng không biết nên trả lời thế
nào.
Trên mặt Dương Thần có vài tia khó hiểu, yên lặng đi tới cửa sau.
- Anh làm gì thế?
Minh Ngọc ghìm giọng, nhìn Dương Thần ra mở cửa, tim như muốn nhảy ra khỏi
lồng ngực.
Nói về môn giao tiếp xã hội chỉ cần nhìn là hiểu thôi, hay là bị Mạc Thiện Ny nhìn
thấy! Không nói đến trước kia Mạc Thiện Ny còn là sếp của mình, bây giờ cũng là nhân vật
đứng thứ 2 trong công ty. Dáng vẻ khó coi của mình mà bị cô ta nhìn thấy. không phải để
lại ấn tượng không tốt sao?
Dương Thần cười nói thoải mái với cô, rồi sau đó ra mở cửa, chỉ mở đủ rộng để
một người có thể vào. Trừng mắt nhìn Mạc Thiện Ny.
Mạc Thiện Ny vốn tưởng Lưu Minh Ngọc ngủ trưa chưa dậy, đợi mở cửa, đột nhiên
phát hiện, là Dương Thần.
Cái người này, sao lại có thể ở đây vào giờ này chứ?
- Tiểu Thiện Thiện, đừng ngây người ra nữa, mau vào trong đi, Dương Thần nói
nhỏ.
Mạc Thiện Ny mắt mơ mơ màng màng, bước vào trong, Dương Thần đóng luôn
cửa lại.
Mạc Thiện Ny cao, gầy trước sau như một, mặc bộ quần áo gió màu trắng buộc
thắt lưng, quàng chiếc khăn lụa màu hồng, tóc dài, trong tay là một kẹp tài liệu, đi vào
phòng giống như người mẫu thời thượng. Nhưng hiển nhiên lúc này vào nói chuyện về
công việc với Lưu Minh Ngọc rồi.
Vừa lúc đi vào, miệng mũi đã ngửi thất một mùi quen thuộc ngượng ngùng, Mạc
Thiện Ny nhìn thấy quần áo còn chưa chỉnh tề, đặc biệt là tóc rối bù, sắc mặt ửng hồng
của Lưu Minh Ngọc, chân đứng không vững phải dựa vào một bên cạnh bàn làm việc, giấy
tờ, văn kiện lộn xộn.
Lưu Minh Ngọc ánh mắt né tránh, cùng với Dương Thần ra vẻ đứng đắn trong
không khí đầy dư vị của một loại hormon… không nói đến Mạc Thiện Ny vốn là người lả
lướt, hơn nữa lại hiểu Dương thần nên sớm đã biết có chuyện gì xảy ra.
Mặt Mạc Thiện Ny ửng đỏ, cảm thấy cực kì xấu hổ, đặc biệt bên cạnh lại là tên
đàn ông chết tiệt kia nữa, vẫn như kiểu còn mặt mũi vậy, cười xấu xa lại còn nháy mắt
mình.
Trước kia trong ban quan hệ xã hội, có lúc thấy Lưu Minh Ngọc và Dương Thần,
Triệu Hồng Yến có vẻ thân thiết và hay qua lại, nhưng thật không thể ngờ Lưu Minh Ngọc
đã rơi vào tay giặc.
Tuy nhiên nghĩ ra mình cũng đang đồng cảnh ngộ, Mạc Thiện Ny trong lòng có
chút chua xót, lại có phần oán giận Dương Thần, người này rốt cuộc mang lại tai họa cho
bao nhiêu người con gái rồi.
Tuy rằng mình chỉ là người thứ ba, có đắng cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng,
nhưng đối mặt với chuyện này vẫn thật không dễ chịu chút nào.
- Mạc…bộ trưởng Mạc có chuyện gì vậy ạ?
Lưu Minh ra vẻ Ngọc điềm tĩnh âm thanh có chút sợ sệt hỏi.
Mạc Thiện Ny lấy lại tinh thần, “ồ” lên một tiếng, vội vàng trả lời:
- Cuối năm tài vụ ban quan hệ xã hội chỉnh sửa một số vấn đề, tôi muốn đến bàn
với cô chút, hình như…Hình như không được tiện cho lắm…
Vừa nói xong, Mạc Thiện Ny liền ý thức được mình nói sai rồi. Gì mà không tiện
chứ, tất nhiên là phát hiện ra vấn đề của Lưu Minh Ngọc và Dương Thần là không tiện rồi.
Vốn định bụng giả vờ như không biết, cái này là giấu đầu hở đuôi.
Lưu Minh Ngọc chỉ muốn tìm được cái lỗ lẻ nào để chui xuống, thôi xong rồi, mình
trong mắt Mạc Thiện ny đã thành nhân vật “yêu phụ” , ban ngày ban mặt lại làm loại việc
đó với một người đàn ông đã có vợ trong phòng làm việc, lại còn bị phát hiện, chẳng lẽ
làm bồ thảm như vậy sao.
Đang lúc Lưu Minh Ngọc và Mạc Thiện Ny không nói gì, lòng nặng trĩu, lại không
biết phải nói thế nào cho phải lúc, Dương Thần tiến đến bàn làm việc của Lưu Minh Ngọc,
giơ tay bắt đầu thu dọn lại các văn kiện trên bàn.
Vừa thu dọn, Dương Thần vừa cười với Mạc Thiện Ny nói:
- Lại đây đi, không có gì không tiện đâu, đều là người một nhà.
Mạc Thiện Ny ngây người một lúc, mới nhận ra ý của Dương Thần là gì… muốn
ngả bài sao?
Lưu Minh Ngọc cũng không rõ, lòng tràn đầy nghi ngờ nhìn Dương Thần, lại nhìn
sang Mạc Thiện Ny, không ngừng suy nghĩ.
Thấy Mạc Thiện Ny đứng làm thinh, Dương Thần cười khổ nói:
- Tiểu Thiện Thiện, đừng đứng ngây ra đấy chứ, gặp rồi lại giả vờ như không có ý
gì sao, đã đến mức này rồi, tôi mà giấu cô là tôi dối trá, cô làm ra vẻ không biết là lừa gạt
chính mình. Huống chi cô nghĩ tôi là loại người lén lút, dám làm không dám nhận sao?
Mạc Thiện Ny hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí, mơi bước về phía trước, trừng
mắt nhìn Dương Thần, đứng sau Lưu Minh Ngọc cười nói:
- Nói thật, tôi có chút khó chịu, nhưng tôi cũng biết, cô chắc cũng đã hiểu rõ dư vị
ấy, làm bồ chắc là khổ lắm hả?
Lưu Minh Ngọc cảm thấy số tế bào trong người mình không đủ dùng nữa. Tình
huống trước mắt vượt qua sức tưởng tượng của cô, nghe Mạc Thiện Ny nói ý tứ, dường
như cô ta và Dương Thần cũng có quan hệ nào đó…
- Bộ trưởng… Mạc… lẽ nào anh ấy…
Không để Lưu Minh Ngọc nói xong, Mạc Thiện Ny gật đầu:
- Đúng vậy, nên cô không cần quá e lệ như thế, cô xem tôi, mặt dầy thế này cơ
mà…dày đến độ chẳng còn biết xấu hổ.
Dương Thần vội không cho Mạc Thiện Ny nói:
- Tiểu Thiện Thiện, em nói gì thế hả, sao lại khó nghe như vậy, cái gì mà không
biết xấu hổ, muốn giải quyết sự tình, phải thản nhiên mà đối diện. Em xem, anh là tên đầu
xỏ đang dứng trước mặt hai người, nếu nói mặt dày, phải là anh mặt dày mới đúng.
- Anh cũng biết anh mặt dày sao? Rõ ràng đang lúc đi làm mà còn đến đây tìm gái
chơi, không thể kiềm chế một chút hay sao? Nếu như người đến hôm nay không phả là tôi,
là các nhân viên khác, thấy anh và Minh Ngọc ở cùng nhau, còn ngửi được cái mùi này, thì
biết làm sao?
Mạc Thiện Ny vài phần buồn bực nói.
Lưu Minh Ngọc bừng tỉnh, giờ phút này, mọi thứ đều quá rõ ràng, vội lấy trong
ngăn kéo ra lọ thuốc an thần.
Dương Thần vẻ mặt đau khổ cười, nói:
- Toàn là chất hóa học uống vào hại sức khỏe lắm.
- Nếu anh không đến tôi phải uống sao!? Lưu Minh
Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói một câu, nhưng chợt nghĩ ra còn có Mạc Thiện Ny
ở đây, hóa ra vẫn còn một “đồng minh” nữa.
Lưu Minh Ngọc như phát điên lên.
Mạc Thiện Ny thở dài, dần dần cũng bị kích động theo, trên thực tế, trước kia
Dương Thần cũng đã nói không chỉ có một tình nhân, vì vậy trong lòng sớm đã có sự
chuẩn bị. cười chua xót, nói:
- Chúng ta chẳng phải là cái gì chính thức, thế nên không phải căng thẳng với tôi
thế làm gì, nói hay thì nghe lấy, thẳng thắn mà nói chúng ta là “chiến hữu” , đều là “cá mè
một lứa” hồ ly tinh thôi, nên đều bình đẳng. Muốn trách thì trách anh ta kìa, thỏ không ăn
cỏ mà lại ăn thịt.
Lưu Minh Ngọc nghe xong, cảm thấy cũng có lý, nếu Mạc Thiện Ny cũng là bồ, vậy
chẳng khác gì so với mình, hai người đàn bà cùng có ý thân mật.
Dương Thần nhìn hai người phụ nữ mà mình thích mà khổ tâm trong lòng, thế giới
này vốn không công bằng, nhất là chuyện nam nữ chẳng ai có thể lí giải được.
Không khí yên lặng hồi lâu, Dương Thần cũng không biết nên nói gì để phá vỡ bầu
không khí này, cuối cùng dò hỏi:
- Tối cùng đi ăn bữa cơm nhé! Tôi mời, ăn gì cũng được.
Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc gần như cùng một lúc ném cho Dương Thần cái
nhìn sắc lẹm, sắc mặt không tốt nhìn Dương Thần.
- Anh nghĩ tình huống bây giờ, chỉ cần mời chúng tôi ăn bữa cơm là có thể coi như
chưa có gì xảy ra sao?
Mạc Thiện Ny nói.
- Chúng tôi dễ bỏ qua như vậy sao, dễ lừa như vậy sao, anh là bố của đứa trẻ lên
ba đấy à?
Lưu Minh Ngọc nói.
Dương Thần buồn rầu nắm tóc mình:
- Xin hai bà cô, mấy người đừng như thế có được không? Tôi sắp chết rồi đây, nói
đi.! Mắng tôi cũng được. Tôi biết nhiều lúc tôi nói nhiều thứ, nhưng từ trước đến nay tôi
không hề có ý nghĩ giấu hai người điều gì. Tôi không hiểu sao hôm nay mọi chuyện lại
thành ra thế này. Tôi chỉ là đi theo cảm giác tới đây thôi, bất luận có dứt bỏ ai trong hai
người, không những làm tổn thương hai người mà còn làm tổn thương chính tôi. Tôi chẳng
biết phải nói thế nào với hai người nữa.
- Tôi chỉ nói vậy thôi, hai người có thể đánh tôi, có thể chửi tôi, có thể ghét tôi. Vì
yêu hai người nên tôi thề, trừ giấy chứng nhận kết hôn kia, hai người muốn gì chỉ cần tôi
có, cái gì tôi cũng có thể đưa cho hai người.
Nói xong những lời này, Dương Thần rất muốn khạc nhổ, nhưng nghĩ đây là phòng
làm việc, chỉ hậm hực rụt tay lại. Sự tức giận lộ ra ngoài. Đang muốn năm nay làm ăn ở
nước ngoài, từ lúc nào vì phụ nữ mà gây sức ép cho chính mình thế này!? Thế nên tình
yêu đúng là không phải thứ gì tốt, đừng nói người khác nữa, người khác gọi mình là thần,
nhưng thần đâu phải cái gì cũng làm được.
Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc Nghe xong không hẹn mà cùng quay mặt đi, xoa
xoa khóe mắt mình.
- Anh là chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ, hay là chuyên gia tâm lí học? Hay là dạy
tâm lí học cho chúng tôi đi, cũng chẳng phải chúng tôi suy nghĩ tiêu cực, anh gấp cái gì
chứ.
- Đúng vậy, chúng ta phải nghĩ xem tối nay ăn gì thôi, chúng ta phải đồng cam
cộng khổ uống một chén, đúng không? Minh Ngọc.
Mạc Thiện Ny nháy mắt với Lưu Minh Ngọc mấy cái.
Lưu Minh Ngọc gật đầu, mặt giãn ra, nói:
- Tôi biết một nhà hàng Ý rất được, tôi đưa bộ trưởng Mạc đi.
- Bộ trưởng cái gì chứ gọi tôi là Thiện Ny là được rồi
Mạc Thiện Ny cười, nói.
- Được rồi, Thiện Ny
Lưu Minh Ngọc hé miệng cười, thoải mái hơn nhiều.