Chương 310: Bữa tối.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-- o --
Chương 310: Bữa tối.
Sưu Tầm by: Bồ Tùng Linh
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Dương Thần không quay về công ty luôn, mà một mình
đi một vòng dọc theo đường Trung Nam không có mục đích, cũng không thật sự muốn cái
gì, chỉ là cảm thấy tâm trạng không tốt, vì thế lê bước chân chậm chạp, mua hai hộp thuốc
lá kém chất lượng, hút hết sạch, mới cảm thấy tốt một chút.
Dương Thần cũng không cảm thấy mình làm sai cái gì, nhưng cũng không cho
rằng mình làm đúng cái gì, trên đời không phải tất cả mọi việc đều có đúng sai, ví dụ tình
cảm, anh phụ người ta, hay là anh vì người ta, ai cũng nói không rõ.
Sau khi trời trở nên tối, Dương Thần gọi điện thoại về nhà bảo vú Vương mình
không về nhà ăn cơm, sau đó mới lái xe, chạy theo hướng nhà Thiện Ny theo như hẹn
trước.
Giống như là đã hẹn trước đó , vừa lúc xe dừng ở dưới lầu nhà Mạc Thiện Ny, thì
chiếc xe Audi màu đỏ của Mạc Thiện Ny cũng vừa về đến nhà.
Từ trên xe xuống, Mạc Thiện Ny với cách ăn mặc của cô gái đi làm nhìn không
chút ủ rũ, xách cái túi Louis Vuitton màu nhạt, đi đôi giày cao gót, tạo lên vài lỗ nhỏ trên
tuyết, một cặp đùi thon dài đeo tất Grace, rất thời thượng bắt mắt.
Nhìn thấy Dương Thần cũng vừa mới đến dưới lầu nhà mình, Mạc Thiện Ny thản
nhiên cười, không thể mô tả được vẻ đẹp rung động lòng người khi cô di chuyển trên tuyết.
Dương Thần bỗng nhiên có ảo giác, dường như người phụ nữ trước mắt mới là vợ
chồng chân chính, hai người cùng nhau tan làm về nhà, đến trước cửa cùng nhau xuống
xe, nhìn nhau cười, vô số tình ý không nói cũng biết.
Nhìn thấy Dương Thần vẫn nhìn chằm chằm mình ngây ngô cười, khuôn mặt xinh
đẹp của Mạc Thiện Ny ửng đỏ, gắt giọng:
- Nhìn gì chứ, con người đều sắp rơi ra rồi, sói háo sắc, mau giúp em bê những
thứ này.
- Em mua gì?
- Còn không phải rau quả với thịt cho bữa tối sao, sức ăn của anh nhiều như vậy,
tủ lạnh trong nhà ngoài cà chua với trứng gà ra, chính là một ít bánh mì sữa, không có gì
khác, đành phải cái gì cũng mua một ít.
Mạc Thiện Ny nói, mở cốp xe, bên trong quả nhiên là để gần hết cốp xe toàn túi
giấy.
Dương Thần cổ quái liếc nhìn Mạc Thiện Ny một cái.
- Nhiều đồ như vậy, một mình em chuyển lên xe?
- Có thể làm thế nào, mang nhiều lần là được.
Mạc Thiện Ny cười nói.
Dương Thần trách móc nhìn cô.
- Không phải bảo em cản thận sức khỏe của mình sao, em xách nhiều đồ như vậy,
không may bệnh cũ ở chân phát tác làm thế nào? Anh lại không ở bên em, em đột nhiên
đau đến mức ngã ra đó có đáng không?
Mạc Thiện Ny há hốc miệng, có chút tủi thân nói:
- Lần đầu tiên ở nhà nấu cơm cho anh ăn, muốn biểu hiện tốt một chút, để anh ăn
ngon một chút, em không nghĩ đến nhiều như vậy…
Ánh mắt Dương Thần mang nhiều phức tạp nhìn người phụ nữ cúi thấp đầu trước
mắt, âm thầm nói câu “ đồ ngốc”, không nói thêm nhiều, giúp Mạc Thiện Ny xách hết đồ
ra, chỉ dùng hai tay liền nhấc hết toàn bộ đồ, nói:
- Lên lầu, anh cầm là được rồi.
Mạc Thiện Ny thấy Dương Thần không tức giận nữa, vui vẻ ra mặt nói:
- Vẫn là có đàn ông tốt, em tự xách có thể xách rất lâu.
Đi theo sau Mạc Thiện Ny, đi vào căn nhà nhỏ của Mạc Thiện Ny, đã là lần thứ hai
vào đây, Dương Thần cũng không quá xa lạ, chỉ là nghĩ đến buổi tối lần đầu tiên đến,
những chuyện đã làm với với Mạc Thiện Ny, không khỏi mỉm cười.
Mạc Thiện Ny dường như cũng nghĩ đến quá khứ phóng đãng tối đó mình hôn
trộm Dương Thần, Dương Thần cố ý giả làm bộ không biết, Mạc Thiện Ny quyến rũ liếc
Dương Thần một cái.
- Đừng cười nữa, cười nữa em không nấu cơm cho anh ăn đâu, anh mang đồ vào
bếp, sau đó xem ti vi là được rồi.
- Không cần anh giúp?
- Anh càng giúp càng bận, em làm là món cay Tứ Xuyên, anh lại không hiểu, vẫn
là tiết kiệm lòng tốt đó đi.
Mạc Thiện Ny nói.
- Đao pháp của anh rất tốt, có thể giúp em thái bất cứ cái gì em muốn.
Dương Thần nói.
Mạc Thiện Ny nghĩ đến thân thủ lợi hại của Dương Thần, nghĩ đến đao pháp thật
không tồi, liền đồng ý.
Kết quả là, hai người ở trong bếp rất nhanh ăn ý bắt đầu bận rộn, Mạc Thiện Ny
rửa rau nhặt rau, một bên chỉ đạo Dương Thần cắt các loại rau quả thịt cá thành các hình
dạng không giống nhau, đặt vào trong khay.
Đợi Dương Thần thái xong hết toàn bộ, Mạc Thiện Ny rất hài lòng hôn Dương
Thần một cái, tỏ vẻ khen ngợi, sau đó dùng tiết tấu nhẹ nhàng, bắt đầu xào, nấu.
Dương Thần cũng không xem ti vi, đứng ở cửa bếp xuất thần như vậy nhìn, Mạc
Thiện Ny cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, đeo một chiếc tạp dề màu hồng nhạt,
đi tới đi lui, bận này bận kia nấu thức ăn.
Hình ảnh như vậy, Dương Thần đã từng nằm mơ thấy, nhưng người phụ nữ trong
giấc mơ đó, lại không thể rõ ràng được, qua đêm nay, nếu như lại nằm mơ thấy giấc mơ
đó, Dương Thần cản thấy nhất định sẽ mơ đến người phụ nữ trước mắt.
Qua gần một tiếng, Mạc Thiện Ny mới đem năm đĩa rau xào, một bát canh và một
nồi cá chua cay ra, Dương Thần giúp bưng toàn bộ thức ăn ra chiếc bàn ăn nhỏ bên ngoài.
Mạc Thiện Ny không biết từ đâu lấy ra một bình rượu nho hồng khô ủ 10 năm đã
uống hết một nửa, có chút ngượng ngùng nói:
- Trong nhà chỉ có nửa bình rượu như thế này, buổi tối trước khi em ngủ để cho
ngủ ngon,sẽ uống một chút.
Dương Thần thản nhiên cười nói:
- Anh cũng không phải thích uống rượu, em vẫn cứ nên giữ lại để buổi tối em
uống.
- Không được, phải uống một chút, bữa cơm này mới đầy đủ.
Mạc Thiện Ny bướng bỉnh nói xong, lấy ra hai ly rượu nho nhỏ, rót đầy cho mình
và Dương Thần.
Dương Thần cầm lấy ly rượu, nhẹ nhàng chạm cốc với Mạc Thiện Ny trên mặt vẫn
còn chút mồ hôi.
- Tình nhân nhỏ thân yêu, nếu như em muốn đầy đủ, anh đề nghị em tắt đèn đi,
thắp nến lên.
Mạc Thiện Ny mở to mắt, vẻ mặt ảo não.
- Anh không nói sớm, nhà em không có nến, anh nhắc em một chút em có thể
mua về, mua hoa hồng thơm, em rất thích hương vị đó.
Dương Thần nhếch miệng, vẻ mặt buồn bực.
- Anh là thuận miệng nói thôi, em còn muốn thắp nến lên dùng bữa tối thật sao?
- Đương nhiên, anh không biết lãng mạn là quyền của phụ nữ sao?
Mạc Thiện Ny đắc ý nói.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của người phụ nữ trước mắt, Dương Thần không kìm nổi
ngẩng đầu cười, tâm trạng còn nặng trịch lúc chiều, trong chốc lát tốt lên rồi.
Hai người hòa thuận vui vẻ vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, tay nghề của Mạc
Thiện Ny không tồi, Dương Thần ăn khá ngon miệng, nhưng bản thân Mạc Thiện Ny, lâu
rồi không ăn thức ăn cay như vậy, không ngừng lấy giấy ăn lau mồ hôi, khuôn mặt trắng
nõn đỏ bừng.
Sau khi gắp một chân gà nướng cho Dương Thần, Mạc Thiện Ny đột nhiên nói:
- Một tuần nữa đến đợt nghỉ mát của công ty rồi, anh đi Nhật Bản, em cũng muốn
mang đội đi Hải Nam, phải một thời gian nữa không gặp rồi.
- Em muốn đi Hải Nam?
Dương Thần lần đầu tiên nghe Mạc Thiện Ny nói đến.
- Đúng rồi, Bộ tài chính tổ chức là đi Hải Nam, nói là nơi đó ấm áp, không giống
mùa hè khốc liệt như vậy, em cảm thấy cũng đúng.
Mạc Thiện Ny buồn bực hỏi.
- Anh tại sao không biết chứ, em cho rằng anh đã biết em đi Hải Nam từ lâu rồi,
năm nay Nhược Khê cùng đi với bọn em, anh ở cùng cô ấy, lẽ nào không nghe nói?
Dương Thần thêm ngạc nhiên, Lâm Nhược Khê cũng đi? Mình quả thật không nghe
cô ấy nói qua, nhưng vừa nghĩ đến sự ngăn cách giữa hai người những ngày này, thái độ
của Lâm Nhược Khê với mình, không nói cho mình biết cũng là bình thường.
Tuy nhiên Mạc Thiện Ny ý thức được hình như bên trong có vấn đề, cẩn thận hỏi:
- Anh cãi nhau với Nhược Khê sao?
Dương Thần bĩu môi.
- Em cũng biết tính khí của cô ấy, không nói cho anh nghe cũng rất bình thường,
cũng tốt, một năm bốn mùa cô ấy liều mạng làm việc, chắc là muốn nghỉ ngơi một chút.
Mạc Thiện Ny cũng không truy vấn, hơi hơi cảm thán nói:
- Đúng vậy, em vào công ty nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy Nhược
Khê đồng ý nghỉ ngơi, còn cùng đi du lịch với nhân viên, anh không thấy , lúc Chủ tịch
tuyên bố cùng đi với mọi người, người ở cả phòng làm việc đều sắp thích thú phát điên rồi,
em thấy đố kỵ với sức hấp dẫn của vợ anh đó, cả ngày bộ mặt lạnh lùng không nói chuyện
đều có nhiều người sùng bái đến chết đi sống lại như vậy, em còn cho rằng là anh khuyên
cô ấy đi chứ, xem ra không phải.
- Anh đâu có khuyên được cô ấy, cô ấy miệng không nói, kỳ thực tính tình ướng
bỉnh hơn ai hết.
Dương Thần chua xót cười cười.
Mạc Thiện Ny chấp nhận gật gật đầu, cũng không tiếp tục vấn đề này, mà là cũng
Dương Thần nói đến những chuyện thú vị ở công ty và chuyện hàng ngày khác.
Sau khi cơm nước xong, Mạc Thiện Ny rửa bát trong bếp, Dương Thần ngồi trên
ghế sô pha xem bản tin buổi tối.
Mạc Thiện Ny rửa xong mọi thứ, bỏ tạp dề xuống, mới duỗi cái lưng, ngoan ngoãn
dựa vào trong lòng Dương Thần, điềm đạm nói:
- Tối nay quay về sao?
Dương Thần cúi đầu, hôn vào khóe môi Mạc Thiện Ny một cái.
- Xem biểu hiện của em, nếu như biểu hiện tốt thì không về, nếu như biểu hiện
không tốt thì anh quay đầu bước đi.
Mạc Thiện Ny hai mắt nhíu lại, lộ ra một chút khinh thường, đứng dậy, liếc Dương
Thần một cái:
- Muốn đi thì đi, không tiễn.
Nhưng lời vẫn chưa nói hết, một tay liền bị Dương Thần túm lấy, lại lần nữa cả
người ngã vào lòng Dương Thần.
Lần này, Dương Thần trực tiếp xoay người đè Mạc Thiện Ny ở dưới, sát vào tai
người đẹp, trầm giọng nói:
- Thật ngại quá, vừa rồi biểu hiện của em chính là những cái anh thích, biểu hiện
quá xuất sắc, anh quyết định không đi nữa.
- Ừm…
Bên tai Mạc Thiện Ny thoáng một hơi nóng, cả người như có dòng điện chạy qua.
- Anh không đi …cũng đừng..đừng như thế này…
- Thế nào?
- Thì như bây giờ.
- Vậy em muốn thế nào?
Dương Thần cười xấu xa hỏi.
Mạc Thiện Ny đỏ bừng hai má lúm đồng tiền, thẹn thùng nói:
- Không biết…
- Vậy cứ như vậy…
Dương Thần cười khẽ, hôn lên đôi môi thơm ở gần trong gang tấc.
Hai người giằng co với nhau, ghế sô pha bị áp lực chen chúc phát ra tiếng kêu két
két.
Nhưng đúng lúc Dương Thần muốn tiến thêm một bước bỏ sự gò bó ở bên dưới
ra, thì điện thọai trên bàn trà rung lên.
Dương Thần bất đắc dĩ dừng động tác lại, cầm điện thoại lên xem, vui vẻ, đúng là
Đường Uyển đã lâu không để ý đến mình gọi đến, từ hôm Đường Uyển hiểu lầm cho rằng
mình với con gái cô Đường Đường có quan hệ, liền không liên lạc với mình nữa, không ngờ
lúc này gọi điện thoại cho mình.
Mạc Thiện Ny nắm lấy cơ hội Dương Thần đứng dậy, hốt hoảng rời khỏi ghế sô
pha, liền giống như người vợ nhỏ chạy lạc, hô to.
- Em đi tắm.
Liền trốn vào trong nhà tắm của mình.
Dương Thần vỗ vỗ miệng, nhận điện thoại.