Chương 371: Bên nhau mãi mãi!

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính

-- o --

Chương 371: Bên nhau mãi mãi!

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Dương Công Minh nhìn thấy bộ dạng có vài phần bị chấn động của Dương Thần,

sảng khoái cười ha hả.

- Đừng chê cười lão già ta, người không biết liêm sỉ quỳ gối trước mặt cháu,

không phải là ông của cháu, cũng không phải là trưởng bối của cháu, không phải là cán bộ

lão thành nghỉ hưu gì hết.

- Ta là đại diện cho, hơn trăm người của Dương gia ta năm đó dựa vào hi sinh của

cháu mới có được an toàn, quỳ gối trước cháu, là do Dương gia nợ cháu, mặc dù một mình

ta quỳ xuống thì cũng không đổi lại được cái gì, nhưng tốt xấu gì, ta cũng hi vọng mình

được an lòng.

Nói xong, Dương Công Minh lại từ từ tự mình đứng dậy, ngang nhiên ưỡn ngực,

không hề cảm thấy xấu hổ về việc mình vừa phải quỳ xuống, ngược lại bộ dạng còn thoải

mái hơn trước.

- Ông cho rằng làm như vậy thì tôi sẽ chấp nhận các người sao?

Dương Thần không nhịn nổi cười.

Dương Công Minh lắc đầu, trịnh trọng nói:

- Ông cũng không trông cậy vào việc ông quỳ xuống mà cháu có thể nhận những

người nhà mình, ông đã nói rồi, làm ông của cháu, làm trưởng bối của cháu, từ trước đến

giờ ông chưa bao giờ cảm thấy phải quỳ trước cháu, cho dù trong lòng ta cảm thấy áy náy

đến cỡ nào, ta cũng không bao giờ quỳ trước cháu của mình.

- Có thể câu nói này của ông hơi cực đoan, nhưng ông cho rằng đấy là đạo lý----

làm cha mẹ, không bao giờ phải cảm thấy có lỗi với con cái, bởi, nếu không có bố mẹ, thì

sẽ không có con cái.

- Cha mẹ cháu mặc dù không nuôi dưỡng cháu, nhưng chúng đã sinh ra cháu, cho

dù những đau khổ mà cháu phải chịu đựng là không kể hết được, nhưng đối với ân sinh

thành, thì không thể phủ nhận, huống hồ bọn chúng, không phải muốn đem cháu đến thế

giới này để chịu khổ, riêng quyết tâm sinh cháu ra vào thời điểm đó, cũng đã phải trải qua

biết rủi ro rồi.

- Cháu có thể hận bọn chúng, nhưng cháu không thể phủ nhận bọn chúng là cha

mẹ của cháu, không thể phủ nhận rằng chúng đã cho cháu sinh mệnh này.

Dương Thần không nói gì, hắn định phản bác, nhưng hắn phát hiện ra, thực tế

bản thân mình không tìm thấy lí do để phản bác những lời của Dương Công Minh.

Có lẽ, chính bản thân hắn cũng không hoàn toàn đoạn tuyệt với tình cảm của

người thân, không thì, cũng không nói với Quách Tuyết Hoa, không phải cầu xin mình,

không thì, cũng sẽ không hạ thủ lưu tình với Dương Liệt.

Dương Thần cũng hiểu rất rõ, tuy rằng ở bên ngoài thì mình được gọi là “Thần”

nhưng thực tế bản thân mình cũng chỉ là người mà thôi.

Mặc dù có thể làm một số chuyện mà người bình thường không làm được, nhưng

trong lòng, cũng có những cảm xúc của con người.

Bản thân vẫn còn rất trẻ, mặc dù đã trải qua rất nhiều chuyện, trái tim đã có chút

ít già nua, nhưng về mặt tình cảm thì vẫn chưa trưởng thành lắm, vẫn chưa biết yêu người

khác, cũng chưa biết cảm nhận tình yêu của người khác dành cho mình, đồng thời, lại biết

chán ghét, biết phẫn nộ.

Bản thân đã từng đi dạy Đường Đường, không cần phải quá coi trọng mâu thuẫn

mẹ con, người làm mẹ, người làm con, đều là duyên phận cả, đặt vào thế giới khổng lồ,

vạn vật của vũ trụ, nỗi thống khổ của mình, kì thực cũng không là cái gì.

Nhưng, bản thân con người ta là mâu thuẫn, dạy Đường Đường là một chuyện,

nhưng đối với tình huống của mình, đâu phải là chuyện cãi nhau đơn thuần giữa cha mẹ và

con cái đâu?

Dường như những lời Dương Công Minh muốn nói đã nói xong, ra hiệu với người

vợ đứng phía sau, định đi ra khỏi phòng.

Lúc đi qua Lâm Nhược Khê, Dương Công Minh tủm tỉm cười:

- Nhược Khê, khiến cho cháu bị sợ hãi rồi, ngại quá.

- Không... không sao đâu ạ,

Lâm Nhược Khê cũng không biết nên gọi Dương Công Minh là gì.

Theo lý mà nói, mình và Dương Thần là vợ chồng, kỳ thực phải mở miệng gọi một

tiếng “ông nội”, nhưng lại không mở miệng ra nói được, cho nên có phần hơi cứng ngắc.

Dương Công Minh quay đầu lại, có vẻ hơi tiếc nuối nói với Dương Thần:

- Mẹ ruột của cháu, đã biết cháu là con của nó, nó tìm cháu đã hai mươi mấy

năm, xây biết bao cô nhi viện như vậy, muốn bù đắp lại những tiếc nuối trong lòng, kỳ

thực ông bố chồng là ta gặp nó thấy tội nghiệp cho nó, nó rất muốn gặp cháu một lần,

nhưng vì nhiều nguyên nhân, nên đã bị Phá Quân nhốt lại trong biệt thự, không cho ra

ngoài.

- Mặc dù ông là cha của Phá Quân, nhưng từ trước đến giờ ta chưa bao giờ hỏi

quá nhiều về chuyện của hai đứa chúng, nếu như cháu thấy tiện, ông hy vọng cháu có thể

đi thăm người phụ nữ đáng thương đó một lần.

- Đương nhiên, đây chỉ là hy vọng của một người già, ông biết đối với cháu mà

nói, gặp bọn chúng có lẽ cũng là một chuyện đau khổ, vì vậy ông không ép cháu.

Nói xong, Dương Công Minh và rời khỏi thư phòng, đi xuống dưới lầu.

Mãi cho đến khi ở dưới lầu vọng lên tiếng chào từ biệt của vú Vương, Tuệ Lâm với

Dương Công Minh, Dương Thần mới từ từ xoay người lại.

Lâm Nhược Khê nhìn sắc mặt không chút biểu cảm của Dương Thần, muốn nói cái

gì đó, để làm dịu đi không khí, hoặc là để an ủi Dương Thần một chút, nhưng lại không

biết nên mở mồm như thế nào, cuối cùng là thành ra hai người cùng đứng một chỗ trầm

mặc không nói năng gì.

Qua một hồi lâu, khóe miệng Dương Thần lộ vẻ cười mà lại như không cười, bĩu

môi với Lâm Nhược Khê nói:

- Này bảo bối, không có cảm tưởng gì muốn nói với ông xã sao?

Lâm Nhược Khê nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Dương Thần, tuy bị trêu chọc

nhưng cũng không giống như trước đây lạnh nhạt nhìn hắn, thật lòng hỏi han:

- Anh định như thế nào?

- Cái gì như thế nào?

Dương Thần hỏi.

- Vừa rồi ông Dương có nói, Quách phu nhân bị Dương tư lệnh giam giữ không

cho ra ngoài, chẳng lẽ anh...

Lâm Nhược Khê không nói hết câu, cô sợ sẽ khiến Dương Thần nổi giận, không

biết được, Dương Thần càng ra vẻ không có chuyện gì, thì cô lại càng cảm thấy Dương

Thần đáng sợ hơn.

Rất không bình thường.

Dương Thần chậm rãi bước đến bên Lâm Nhược Khê xoay ghế ngồi xuống, lười

nhác tháo thắt lưng, nói:

- Anh còn tưởng em muốn nói cái gì, bà xã à, xuất thân của chồng em, không ngờ

lại là thái tử đẳng cấp khác người, chẳng lẽ em không cảm thấy chính mình đang mạo

hiểm phưu lưu đầu tư sao?

Dương Thần nháy mắt với Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê không thèm để ý đến câu chuyện đùa của hắn,

- Dương Thần, anh đừng có như vậy được không, em biết trong lòng anh chắc

chắn rất buồn...

- Em biết cái gì?

Dương Thần đột nhiên chồm dậy, vồ một cái thật mạnh, dồn Lâm Nhược Khê vào

phía tường.

Lâm Nhược Khê tái mặt, chỉ cảm thấy cả người Dương Thần như một con mãnh

thú, nháy mắt đã dồn mình vào đến vách tường.

Khuôn mặt Dương Thần được phóng đại, lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt dữ tợn và

táo bạo đến như vậy, mơ hồ như có những vạch máu đỏ tươi đang lưu động, tràn ngập sự

phẫn nộ.

Hai cánh tay Dương Thần như vách tường sắt, tỳ vào hai vai của Lâm Nhược Khê

như vậy, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt Lâm Nhược Khê.

Khí thế như dời non lấp biển, khiến cho Lâm Nhược Khê cảm thấy ngực mình như

bị một tảng đá lớn chặn lên, đến việc hít thở cũng rất khó khăn.

Nhưng Lâm Nhược Khê cắn chặt môi dưới, lấy hết sức bình sinh, trừng mắt nhìn

Dương Thần, không cam lòng thể hiện sự yếu đuối trước mặt Dương Thần.

Nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ bất khuất trước mặt mình, Dương Thần cười nhạo:

- Vợ à, em có biết ăn thịt người chết có mùi vị như thế nào không? Anh nói cho

em biết, thực ra thì cũng không khác lắm với thịt chuột sống, à đúng rồi, chắc chắn em

chưa có cơ hội ăn thịt chuột.

- Vậy em có biết khi nằm giữa đống tử thi bốc mùi thối rữa, giả chết ba ngày ba

đêm sẽ có mùi vị như thế nào không? Anh nói cho em biết, có ròi bọ và những con giun

giống nhau, những con sâu dài hơn những con giun một chút, sẽ chui vào từ lỗ mũi của

em, sau đó sẽ chui ra từ lỗ tai của em...

- Em có biết bị hơn mười loại thuốc hóa học cùng tồn tại trong cơ thể, bị lấy ra

làm chuột bạch thí nghiệm thì có cảm giác như thế nào không? Anh nói cho em biết, chính

là giống như bị vô số dao cắm sâu vào người em vậy, hơn nữa là còn cắm liên tục trong

một tuần, trong nửa tháng.

- Em có biết…

Dương Thần không thể tiếp tục nói được nữa.

Đôi mắt mở trừng trừng, lẫn những tia máu đỏ, đột nhiên Lâm Nhược Khê chộp

lấy môi Dương Thần mà hôn.

Dương Thần chỉ cảm thấy từ lạnh lẽo đến ấm mềm, đôi môi tỏa ra mùi hương hoa

nhài, trúc trắc mà hống hách chặn tất cả những lời mình định nói.

Mình, bị người phụ nữ này cưỡng hôn?

Tròng mắt của Lâm Nhược Khê vẫn mở như cũ, hai người bốn mắt nhìn nhau, môi

chạm môi, mũi chạm mũi.

Lâm Nhược Khê thở hổn hển, tỏ rõ trong lòng cô quay cuồng và căng thẳng.

Hương vị ngọt ngào trong hơi thở chớp mắt đã lên hơi men điên cuồng, khiến cho

Dương Thần say mê.

Nhưng ngay sau đó, Dương Thần có thể rõ ràng nhận ra, trong hốc mắt của Lâm

Nhược Khê, từ ướt át dần dần trở nên trong vắt, cuối cùng trở thành hai hàng lệ chảy

xuống gò má.

Bởi vì Lâm Nhược Khê hôn đã dùng sức quá mức, nên má hai người cũng dính

chặt vào nhau, không có một kẽ hở.

Dương Thần có thể cảm nhận được, giữa hai má, nước mắt nóng hôi hổi của Lâm

Nhược Khê.

Rất lâu sau, khi Dương Thần đã quên cả thời gian đi, quên đi cả nơi mình sống,

Lâm Nhược Khê mới từ từ di chuyển đôi môi của mình, vẫn trước sau như một thận trọng,

lạnh lùng, cứ như vậy im lặng nhìn Dương Thần.

- Em biết anh rất khó chịu, em cũng đã từng khó chịu giống như anh.

- Khi một người hết lòng lo lắng cho mình, lại từ bỏ mình, thì sẽ giống như biến

thành một con bọ cạp độc, bà nội đã để lại tất cả, nhưng lại không để lại trách nhiệm làm

cha cho người đàn ông đó, ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, cấu kết với người ngoài ức hiếp

em, nhục mạ em, thậm chí đánh em...em đã từng nghĩ đến cái chết, muốn ông ta chết

cùng, muốn làm tất cả khiến ông ta biến mất, hoặc là cách khiến em được giải thoát.

- Cho dù là ông ta có điên rồi, thì em cũng chưa từng vì ông ta mà đau lòng, thậm

chí em còn nghĩ, ông ta điên rồi, như vậy cũng tốt cho ông ta.

- Nhưng, là anh nói cho em biết, khi ông ta chết trong trại tâm thần, em rất khinh

thường nỗi đau, sự khổ sở của chính mình, đêm đó không ngờ cầu nguyện với thần trí thác

loạn, cầu cho ông ta ở thế giới khác sẽ không phải chịu khổ cực nữa.

Lâm Nhược Khê mấp máy bờ môi, hai mắt đẫm lệ nói:

- Là anh cho em cơ hội tìm lại chính mình, vì vậy em hi vọng, anh đừng giống em

trước đây, đợi đến khi người ấy chết rồi, mới hối hận trong khi ông ta còn sống, không đi

thăm ông ta lần nào, mặc dù ông ta đã điên rồi, không nhận ra em cũng không sao, chỉ

cần có thể đến nhìn ông ấy một lần, thì em sẽ không phải buồn đến vậy, cho dù trong lòng

em không thể chấp nhậm được con người đó, nhưng trên thế giới này, vợ chồng có thể ly

hôn, bạn bè có thể không chơi, đồng nghiệp có thể đổi... chỉ có cha mẹ và con cái, là sinh

tử không rời thôi...

Đôi mắt Dương Thần dần dần trở nên sáng hơn, nhìn đôi mắt như hoa lê đẫm lệ

của người phụ nữ đứng trước mặt, thần sắc trên mặt Dương Thần dần dần ôn hòa lại.

Lập tức, Dương Thần tự mỉm cười, lẩm bẩm nói:

- Chẳng trách, ông già đó nói, phụ nữ đọc nhiều sách là chuyện tốt.

Lâm Nhược Khê không nghe rõ Dương Thần nói cái gì, chớp chớp đôi mắt đầy hoài

nghi, nhưng cũng không hiểu ra làm sao.

Chụt!

Bỗng nhiên, nhanh như sét đánh, Dương Thần hung hăng hôn trên khuôn mặt của

Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê kinh ngạc hô lên một tiếng, bên trái khuôn mặt như thể bị hút lấy

hết không khí một cách hung hăng.

- Thật là mềm, mềm giống như môi vậy.

Dương Thần tán thưởng, đập đâp miệng, cười ha hả, bước lên phía trước Lâm

Nhược Khê, xoay người rời khỏi thư phòng.

Lâm Nhược Khê vừa thẹn vừa giận lại vừa vui mừng, nhìn thấy Dương Thần phủi

mông định đi, lo lắng lớn tiếng hỏi:

- Anh muốn đi đâu?

Dương Thần khoát khoát tay ra sau:

- Chồng em đi bù lại những tiếc nuối của em.

:wow:

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện