Chương 907: Một chữ.
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính
-- o --
Chương 907: Một chữ.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Dương Thần cảm thấy Lâm Nhược Khê bất hạnh, bản thân hắn cũng bất hạnh, bởi vì, e rằng bản thân hắn phải nói “ Anh xin lỗi” với Lâm Nhược Khê cả đời mất.
- Sao em không nói sớm?
Dương Thần ngạc nhiên hỏi.
Jane uống thêm ngụm bia, là để kích thích thêm khẩu vị.
- Sao em lại phải nói với anh, nói thực với anh, em cảm thấy anh không chịu tiếp nhận em, nguyên nhân rất lớn ở đây là anh vì để ý đến cảm nhận của cô Lâm, phàm con người đều có hai mặt tốt và xấu, mặt tốt của em nói với em là, anh li hôn đối với em và những người đàn bà còn lại là một chuyện tốt.
Dương Thần có hơi sốc, người phụ nữ này đúng là đã nói ra thật.
- Em có thể tìm giúp anh nghĩ cách không, anh còn muốn tháng sau tổ chức hôn lễ với Lâm Nhược Khê.
- Anh không thể bỏ cuộc sao, ly hôn đi.
Jane bĩu môi nói.
- Đừng nói linh tinh.
Dương Thần không kìm được lớn tiếng.
- Chỉ cần Lâm Nhược Khê không nói đến chuyện này thì đánh chết anh cũng không li hôn.
Lúc đầu khi cô ấy không coi anh ra gì, ghét anh, hận anh, tức giận mà không thèm nhìn mặt anh, những chuyện ấyanh đều đã vượt qua ,vì người đàn bà khác mà chúng anh chiến tranh lạnh với nhau không biết bao nhiêu lần, cả hai chúng anh vẫn trụ vững..
Bây giờ chỉ vì chuyện chưa rõ ràng với Tiêu Chỉ Tình mà muốn anh ly hôn, cô ấy đồng ý anh cũng không đồng ý.
Nếu như anh không có cô ấy trong tim, anh có thể chuẩn bị hơn nửa năm hôn lễ của chúng anh sao, cùng cô ấy chung sống cho đến bây giờ sao.
- Nhưng cô ấy không nghĩ như vậy, nó giống như là súng đạn vậy, anh lần này đến là khác làm tổn thương cô ấy, cũng chính là làm này đến lần khác kéo dài khoảng cách hai người, đạn đã bắn ra không cứu vãn được.
Jane thản nhiên nói.
Dương Thần ra sức ôm lấy đầu:
- Vậy đạn cô ấy đã đã không thu lại được thì anh còn có thể dùng sức ấn nó về trở lại.
Lần này đến lượt Jane được phen cứng họng, sau cùng không kìm được bật cười.
- Đúng là lần đầu em thấy anh giở quẻ giống như là một đứa trẻ vậy.
Jane có chút thương cảm nói:
- Xem ra anh qả thực rất yêu cô ta, ý nghĩ đen tối của em không còn hi vọng gì nữa rồi.
Dương Thần cảm thấy khẩu khí của hắn hơi nặng lời, ngại ngùng nói:
- Không phải anh giận em, chỉ là cảm thấy bản thân mình bây giờ sắp không xong rồi.
- Được rồi, anh không nói em cũng hiểu.
- Vậy…rốt cuộc có còn cách hay không?
Dương Thần không kìm được hỏi.
Ngón tay Jane cào cào vào lon bia, suy nghĩ một hồi lâu, cảm khái nói:
- Một người sắp kết hôn như anh, lại nhờ em- một người ngay cả yêu đương cũng chưa từng giúp mình nghĩ cách, vậy em chỉ có thể nói bản thân chỉ nghĩ ra một cách ngu ngốc duy nhất.
- Không cần kế ngu ngốc hay kế thông minh, có thể giúp anh thoát khỏi kiếp nạn này chính là kế hay rồi.
Jane giơ một ngón tay lên.
- Ý gì?
Dương Thần ngạc nhiên.
- Một chữ.
- Uhm.
- Đợi
…
Trên tầng hai một tiệm mỳ thủ công truyền thống trên có phố buôn bán, trên bàn bốn chỗ ngồi trong một góc.
Dưới ánh đèn sáng choang, không gian tràn ngập hương vị mỳ.
Bởi vì không còn là thời điểm ăn tối nữa, cho nên không còn bao nhiêu bàn, không gian khá thoáng.
Lâm Nhược Khê ngồi vào chỗ của mình, đối diện với cô bé Lam Lam, đồng thời cũng có thể quan tâm đến bảo mẫu Mẫn Quyên của cô bé.
Lúc này, thần sắc của Lâm Nhược Khê có chút khác thường, nói cụ thể hơn là có chút đần ra.
Và Mẫn Quyên thì vẻ mặt ngại ngùng, chốc chốc lại ngượng ngùng cười với Lâm Nhược Khê.
Lam Lam lại rất tự nhiên, Lam Lam đang đứng trên chiếc ghế tựa của mình.
Vì người còn rất thấp, Lam Lam cảm thấy ghé bên bàn ăn mỳ quá khó khăn.
Thế là, cô bé chỉ có thể dẫm lên ghế, sau đó bưng bát mì lớn lên uống một ngụm canh lớn, há to mồm ăn mỳ.
Đối với một đứa trẻ bình thường mà nói, bát mỳ to như thế, ngay cả cầm còn thấy khó khăn, nhưng đối với Lam Lam mà nói, trọng lượng không thành vấn đề.
Chỉ là đôi bàn tay cô bé quá nhỏ, không thể cầm đũa một cách thành thục, nhưng cầm đũa ăn không vấn đề gì.
Trước mặt Lam Lam đã là ba bát mỳ trống không, đây cũng là nguyên nhân là cho Lâm Nhược Khê có chút đần ra.
- A.
Lam Lam bưng bát mỳ, ngẩng cao đầu húp cạn hớp canh sườn cuối cùng, kết thúc bát thứ tư.
Sau khi bỏ đũa xuống, lấy khăn khăn tay chuyên dụng trên tay của Mẫn Quyên, lau chiếc mồm nhỏ xíu bóng nhẫy dầu mỡ.
Tiếp đó, cô bé ợ một tiếng, lấy tay xoa xoa cái bụng tròn lăn lẳn nói:
- Ăn no rồi.
Lâm Nhược Khê lúc này mới giật mình, cúi đầu nhìn, cô còn dư lại nửa ít bát mỳ vẫn chưa ăn xong, cảm thấy như là đang nằm mơ vậy.
Trời ạ, bản thân một bát còn ăn chưa hết mà đã no không chịu được, đứa bé này sao lại có thể ăn những bốn bát?
Nếu như lúc đầu Mẫn Quyên không bảo làm nhiều thêm một bát thì chắc đầu bếp mỳ kéo cũng không làm kịp với tốc độ ăn của Lam Lam mất.
Tuy rằng sớm đã biết Lam Lam không phải là đứa trẻ bình thường, nhưng ngoài sức mạnh và sự bùng nổ đến kinh người ra thì ngay cả sức ăn cũng không kém.
Quả thực không thể tưởng tượng nổi, nhiều canh và mỳ như vậy, bụng một đứa bé sao có thể chứa nổi?
- Chị không được ăn thừa đâu đấy, ông nội nói không được lãng phí lương thực.
Lam Lam nhìn thấy Lâm Nhược Khê không ăn liền lên tiếng dạy dỗ.
Lâm Nhược Khê đỏ mặt, vốn không định ăn nữa, nhưng nếu như vậy thì chẳng phải sẽ bị cô bé dè bỉu sao, đành phải cúi đầu tiếp tục cố ăn.
Mẫn Quyên bế Lam Lam ngồi xuống, cười nói:
- Cô Lâm, đã cho cô phải chê cười rồi, Lam Lam ăn uống xưa nay vẫn tốt vô cùng, lúc đầu tôi cũng kinh ngạc, nhưng bây giờ quen rồi.
Lâm Nhược Khê có chút cười gượng:
- Mẫn Quyên, Lam Lam chỉ có một mình ông nội là người thân thôi sao?
Câu hỏi này sớm đã muốn hỏi, nhưng cảm thấy không thích hợp hỏi Lam Lam, bây giờ có thể mở miệng hỏi rồi.
Mẫn Quyên đắng họng thở dài nói:
- Cái này…tôi cũng thật là không rõ.
Lâm Nhược Khê có chút thất vọng:
- Là tôi có chút đường đột, cái này cũng không thể tùy tiện nói ra được.
Mẫn Quyên vội lắc đầu:
- Cô Lâm, không phải vậy, tôi thật sự không biết nên nói với cô như thế nào…tôi cũng không biết bố mẹ của Lam Lam rốt cuộc là ai, cũng không biết lúc trước như thế nào, bởi vì lão gia chưa từng nói điều này.
- Lam lam có bố, có mẹ, ông nội nói bố Lam lam ở Trung Hải, nên sẽ đưa Lam Lam đi tìm bố.
Lúc này đứa trẻ mới vội vàng nói.
Lâm Nhược Khê ngây người:
- Ở Trung Hải?
- Vâng.
Lam Lam gật đầu.
- Nhưng ông nội nói bố đang bận, đợi mấy hôm nữa mới có thể đi tìm bố.
Lâm Nhược Khê ngạc nhiên, có cả đạo lý này nữa sao, bận đến nỗi không có thời gian gặp cả con gái? Thế là ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Mẫn Quyên.
Mẫn Quyên trả lời nói:
- Cô Lâm, nói thực, tôi cũng vừa làm bảo mẫu.
Lần đầu tiên khi gặp Lam Lam là lão gia đem theo Lam Lam đến thôn của chúng tôi tìm bảo mẫu.
Chồng tôi mất sớm, lại không có con cái gì, nhà chồng lại đối xử không ra gì, trái lại lại còn coi tôi như con ở, lão gia đã cứu tôi ra khỏi cây gậy của bà mẹ chồng, lại cho tôi công việc này, nuôi sống tôi, tôi làm đến bây giờ cũng sắp một năm rồi.
Việc này tôi cũng không dám hỏi lão gia, lão gia cũng chưa bao giờ kể về thân thế của Lam Lam, Lam Lam nói mẹ nó sẽ trở về tìm nó, nhưng tôi cũng không biết là có thật hay không, xét cho cùng Lam Lam còn nhỏ, sao có thể nhớ nổi chuyện gì.
Có lúc tôi cũng rất hiếu kì, rốt cuộc bố mẹ nào lại nhẫn tâm không cần đứa con gái đáng yêu như thế này chứ.
Lâm Nhược Khê nghe đến đây, không cầm được cay cay sống mũi, ánh mắt tiếc thương nhìn Lam Lam.
Lam Lam lúc này đã nhảy xuống ghế, úp người lên tấm kính cửa sổ nhìn dòng người đi lại đông đúc trên phố.
Trong đôi mắt đen lúng liếng là cả sự mới lạ, không ai biết cô bé đang ngắm gì mà mê mẩn đến thế.
Lâm Nhược Khê lau khóe mắt, hỏi:
- Lam Lam mấy tuổi rồi? Nhìn thì ít nhất cũng bốn tuổi.
Không ngờ đến câu hỏi này, sắc mặt Mẫn Quyên bỗng nhiên phức tạp bất định một lúc sau, gượng cười nói:
- Cô Lâm, cô cứ cho là bốn tuổi đi.
- Hả? Thế nào là cứ coi là bốn tuổi?
Lâm Nhược Khê nhíu mày:
- Lẽ nào là ba tuổi? Không sao, Lam Lam ăn uống tốt nên lớn hơn những đứa trẻ bình thường cũng không lấy gì làm lạ.
Mẫn Quyên cười hì hì, gật đầu, như là đồng ý.
Lâm Nhược Khê luôn cảm thấy có gì cổ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục hỏi:
- Vậy sau này, có phải cho Lam Lam định cư ở Trung Hải? Nếu mà như vậy, tôi có thể giúp liên hệ với một số nhà trẻ tốt ở đây, bởi vì những đứa trẻ từ nơi khác đến học rất chi là bất tiện, tôi có đầu tư cho một số nhà trẻ tốt, tôi mở miệng chắc họ sẽ vui mừng mà đón nhận Lam lam.