Chương 1282: Thật sao
- Ông lấy vợ và con gái của tôi để uy hiếp tôi?
Dương Thần cười tà hỏi.
- Chỉ cần cậu làm cho binh lính của tôi bị thương tổn ít nhất, cậu cho rằng đó là uy hiếp cũng được, hèn hạ cũng được, việc quân cơ không nề dối trá, tôi không sao cả.
Uông Sĩ Ba nói.
Dương Thần ngắm nhìn lão Tam, lão Lục, những bà con thân thích thuộc chi thứ trong Dương gia của mình, hỏi:
- Trừ bọn họ ra, hẳn là còn có không ít người đoàn kết lại để đối phó với tôi, nếu ông đã bố trí một cách chu toàn như vậy, không bằng việc ông hãy kể cho tôi nghe về những người đó, những thế lực nào, thế nào?
Uông Sĩ Ba cười lạnh:
- Cậu muốn đi trả thù? Hay là nói hiện giờ muốn sát hại những họ hàng thân thích này của cậu? Cậu tưởng rằng tôi sẽ để cho cậu toại nguyện sao? Cậu hiện giờ bản thân còn khó bảo toàn, tôi không để cho cậu tự sát, là đã một sự nhượng bộ rất lớn rồi.
- Cho dù ông không nói, tôi cũng biết, chuyện này hẳn là không thể thoát khỏi mối quan hệ với Dương Liệt rồi chăng?
Ánh mắt Dương Thần gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Uông Sĩ Ba.
Uông Sĩ Ba để lộ ra một vẻ kinh dị không thể nhìn ra, nhưng vẫn bị Dương Thần bắt được.
- Tôi không rõ những lời đó của cậu là có ý gì, chẳng lẽ cậu còn hoài nghi, anh em ruột của cậu muốn làm hại cậu? Tôi khuyên cậu đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Uông Sĩ Ba nói.
Dương Thần bẻ ngón tay, đếm từng ngón, nói:
- Ngoại trừ lão Tam, lão Lục, Trần gia, Tăng gia, Lỗ gia, Quách gia, ngoài ra hẳn là còn có một vài tướng lĩnh quân khu, Ồ… Còn bao gồm cả một tư lệnh là ông trong đó, xem ra những người muốn lấy cái mạng của tôi ở Yến Kinh có không ít.
- Điều này chỉ có thể chứng minh hướng đi của lòng người, cậu có ngày hôm nay là tự chuốc vạ vào thân.
Uông Sĩ Ba nghiêm mặt nói.
Dương Thần bỗng nhiên lùi hai bước, hướng về phía của Uông Sĩ Ba nở nụ cười, sau đó hắng giọng một cái.
- Các bà con bô lão! Các anh chị em! Mọi người vất vả rồi!
Trong ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, Dương Thần dắt cổ họng, quát to lên vang dội!
Âm thanh của Dương Thần lan rộng ra một dặm xung quanh một cách quỷ dị, từng binh lính đều có thể nghe được rõ ràng, nhưng lại không chói tai.
Đám người Dương Công Minh đứng bên ngoài đại viện Dương gia, cùng với đám vệ sĩ của Dương gia cũng không có cách nào lý giải nổi dụng ý trong lời gào thét này của Dương Thần.
Dương Thần hô xong, còn rất thân mật giơ tay hướng về phía quân đội tam diện vẫy vẫy, cử chỉ thân thiện.
- Dương Thần! Đây là thái độ gì vậy? Thời hạn mười phút sắp đến rồi, tốt nhất cậu hãy thành thật một chút!
Uông Sĩ Ba cảm thấy giống như bị đạp chân lên mặt, cực mất thể diện.
- E hèm…
Dương Thần không thèm để ý đến ông ta, tiếp tục gào thét:
- Tôi biết mọi người tham gia quân ngũ cũng không dễ dàng, trong nhà trên có già, dưới có trẻ, có người còn chưa có vợ, ở nhà còn có bạn gái chờ các cậu về cưới!
- Mọi người đều còn trẻ tuổi, đến từ năm sông bốn biển, nhưng sinh mạng trẻ tuổi của mỗi người đều là những bảo vật quý giá!
- Tôi cũng tin tưởng, mọi người đều có năng lực phán đoán của mình, mệnh lệnh quân đội như núi không rời, nhưng cũng phải phân biệt là vì quốc gia hay vì lợi ích cá nhân của một người nào đó!
- Mọi người đối với tôi, không thù không oán, hôm nay lại hướng súng nhắm vào tôi, chẳng qua là nghe theo mệnh lệnh của tên tư lệnh đầu heo này!
- Nơi này là Yến Kinh! Nơi này là thủ đô của Hoa Hạ! Súng thép trên tay mọi người, hỏa lực bên mình, là vũ khí để bảo vệ quốc gia! Chứ không phải là hung khí để đồng bào tàn sát lẫn nhau!
- Dương Thần tôi trước giờ nói một là một, hai là hai, hôm nay có oán báo oán, có thù báo thù, người muốn hại tôi, tôi vừa mới biết rõ, nhưng mọi người, là vô tội!
- Tôi sẽ đếm ba tiếng, nếu mọi người bỏ vũ khí xuống, quay đầu bước đi, hôm nay tôi cam đoan người đó sẽ an toàn, đồng thời đợi đến khi quân khu Yến Kinh thay đổi tư lệnh, mọi người sẽ trở thành những người lính có công tiêu diệt người lạm dụng quân quyền!
- Nếu mọi người không đi, muốn cùng với cái thứ giả nhân giả nghĩa này tạo phản, vậy thì mọi người sẽ là kẻ thù của tôi, nếu ai muốn nổ súng vào tôi, thì hậu quả… Hãy tham khảo Lương Chấn…
Ngữ điệu của Dương Thần nhẹ nhàng, từng câu từng chữ rõ ràng, làm cho hơn nghìn quân lính bắt đầu có những thần sắc khác nhau.
- Cha, nó điên rồi chăng? Nó muốn động thủ với quân đội? Không nghe thấy có tay súng bắn tỉa ở đó sao?
Dương Phá Quân kinh hãi nói.
Dương Công Minh ngăn cản đứa con kích động, nói:
- Không cần lo lắng, nó đã nói như vậy, nhất định đã nắm được gì đó.
Dương Liệt đứng một bên quay đầu ngắm nhìn đại viện với ánh mắt tà dị, hiện lên chút suy tư.
Uông Sĩ Ba cười hô hô nói:
- Tốt lắm Dương Thần! Không ngờ vào lúc này cậu còn tới quấy nhiễu tâm tư quân lính của ta? Cậu cần phải biết rõ, hiện giờ toàn bộ Dương gia, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, hỏa pháo và tên lửa đạn, cùng với một lượng lớn đạn xuyên thấu, sẽ đốt cháy Dương gia thành một bó đuốc! Cậu dựa vào cái gì mà ngông cuồng như vậy?
Dương Thần không thèm để ý, đưa một bàn tay lên, giơ ra ba ngón tay.
- Ba!
Giọng nói như chuông đồng hồ, chấn động đến nỗi gây xôn xao cả một dặm xung quanh.
Cơ mặt Uông Sĩ Ba nhúc nhích, ánh mắt muốn phun ra lửa.
- Hai!
Âm thanh này, hét lên đến nỗi hơn trăm vệ sĩ và đám người hầu của Dương gia, đều run sợ trong lòng.
Ánh mắt Dương Thần dần dần lạnh như băng, hai ngón tay, giảm bớt đến ngón tay cuối cùng.
- Một.
Sau khi thản nhiên nói ra chữ cái cuối cùng, sắc mặt Dương Thần bình tĩnh, tuy nhiên vẫn không có một binh lính nào bỏ vũ khí trên tay xuống.
Uông Sĩ Ba nhìn thấy Dương Thần không làm gì, cơ thể bị kích thích đến run rẩy rốt cục cũng bình phục trở lại, cười ha ha nói:
- Cậu đếm xong rồi, tôi thấy, trò hề này cũng nên kết thúc, người đâu! Bắt lấy hắn!
- Vâng!
Hai tên binh lính khôi ngô lập tức xông lên, chuẩn bị xoay ngược tay của Dương Thần để bắt giữ.
Nhưng cơ thể của Dương Thần, người bình thường nào có thể lay động, vốn không thèm nhìn sức mạnh cánh tay của hai người, Dương Thần nện bước chân đi về phía chiếc xe thiết giáp gần nhất.
Bên trong chiếc xe kia, chính là hai người họ hàng thân thích thuộc chi thứ của Dương gia, lão Tam và lão Lục.
Hai tên lính gắng hết sức khống chế Dương Thần, nhưng cho dù có túm lại thế nào, Dương Thần vẫn không chút nhúc nhích, hai người lại bị kéo về phía chiếc xe thiết giáp, chật vật không chịu nổi!
- Tiến lên! Tiến lên! Ngăn cản hắn!
Trong tiếng hét lớn của Uông Sĩ Ba, lại có bảy tám tên lính xông lên, định ấn cho Dương Thần ngã xuống đất.
Nhưng Dương Thần quyết tâm, phải dùng sức mạnh thuần túy, khiến cho bọn người kia cảm nhận được sự sợ hãi trần trụi, lại làm sao có thể gặp được như vậy.
Không đợi những người kia đến trước mặt, mỗi tay của Dương Thần đã nhấc bổng hai tên lính bên cạnh lên, xoay người một vòng càn quyét!
Hơn mười tên lính bị nện một cách tích cực, toàn bộ bị chấn động ngã xuống đất!
Nhìn thấy Dương Thần đã đi đến trước mặt chiếc xe bọc thép vận chuyển, đón lấy thân xe đối diện, hai cánh tay của Dương Thần lại giống như đạn xuyên thép thông thường! Cắm thẳng vào bên trong hộ giáp!
Ầm ầm
Thanh âm vỡ tan của xe thiết giáp, khiến tất cả quân lính ở bên cạnh đều kinh hãi khiếp sợ!
Theo sát sau, hai tay của Dương Thần nhẹ nhàng hướng về hai bên kéo xé!
Rắc rắc rắc ——
Tấm bảng thép chống đạn ước chừng dày hơn tám millimet, lại giống như tờ giấy Tuyên Thành mỏng manh, bị Dương Thần tay không xé rách!
Gần như có thể nghe được hàng loạt âm thanh phát ra khí lạnh, không ai hy vọng những gì nhìn thấy trước mắt là thật, thà rằng đây chỉ là một cơn ác mộng!
Dương Thần mặc sức dùng nắm đấm đập phá vài quả, sau khi kéo tấm bảng thép còn dư lại, một chân tàn nhẫn đạp!
Ầm!
Một lượng lớn linh kiện điện tử nguyên chiếc và đài điều khiển trong xe bị Dương Thần trực tiếp đá thành chất thải công nghiệp!
Cuối cùng, hai người họ hàng thân thích thuộc chi thứ của Dương gia gồm lão Tam, lão Lục cũng lộ ra khuôn mặt sợ hãi đến cực điểm!
Dương Thần nhếch miệng cười:
- Hôm nay các ngươi đến đây để xem cảnh tượng náo nhiệt của ta, chính là sai lầm lớn nhất và ngu xuẩn nhất của các ngươi.
- Uông tư lệnh! Cứu tôi!
- Tha mạng cho tôi!
Một đám già trẻ bị nhốt trong xe, cuối cùng cũng phát ra tiếng la khóc thê thảm, cảnh tượng trước mắt, giống như một con ác ma đang xé rách chiếc ô của bọn họ, muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ bất cứ lúc nào!
Dương Thần đưa tay cầm lấy một khẩu súng máy từ trên tay một binh lính gần nhất, người lính đó do hoảng sợ đến ngớ ra, cũng không có bất cứ một phản kháng nào, liền giao nộp khẩu súng.
Dương Thần ước lượng sức nặng của súng, gật gật đầu, sau đó liền đem họng súng nhắm ngay vào đám người trong xe.
Bọn họ không có đường rút lui, nghênh đón bọn họ, chỉ có đạn!
Loại sợ hãi cận kề cái chết khủng bố này, khiến mấy người trong xe đã tè cả ra quần, mùi hôi thối tràn ngập, lại hoàn toàn không biết.
- Dừng tay! Cậu dám nổ súng, tôi sẽ làm cho tay súng bắn tỉa nổ súng vào những người trong Dương gia!
Uông Sĩ Ba cuối cùng cũng kịp phản ứng, mặt đỏ ngầu giận dữ hét.
Dương Thần quay đầu lại hướng về ông ta, cười miệt thị:
- Thật sao?
Vừa dứt lời, ngón tay liền bóp lấy cò súng!
Đùng đùng đùng đùng! ——
Trong sự tóe lên của tia lửa, viên đạn của súng máy nhanh chóng tiêu hao, băng đạn bay tóe!
Bảy tám người thuộc chi thứ của Dương gia bên trong xe, dưới viên đạn xuyên qua, bọt máu bay tứ tung!
Dương Thần vốn không nhìn, trong mắt lại tràn đầy hứng phấn điên cuồng, khẩu súng trên tay trực tiếp băm nhỏ thi thể của đám người đó!
Trong xe bị nhuộm thành một màu đỏ tươi, giống như một hang động ma!