Chương 1313: Sống không bằng chết
Nghe thấy Lâm Nhược Khê nhắc tới Ninh Quang Diệu, mặt rỗ không khỏi cười nói:
- Thủ tướng Ninh? Không phải tin đồn, Thủ tướng Ninh là cha ruột của cô sao? Cô Lâm làm sao lại cho rằng, Thủ tướng Ninh sẽ xuống tay với các người?
- Chẳng lẽ không đúng sao, nơi này là Yến Kinh, không có bối cảnh và quan hệ, đám các người dựa vào cái gì mà trà trộn vào.
Lâm Nhược Khê hỏi ngược lại.
Mặt rỗ hừ lạnh,
- Nhiều lời vô ích, cái này chẳng liên quan tới chúng tôi. Một câu thôi, nói, hay là không nói.
- Anh hỏi tôi cũng vô dụng, tôi căn bản không biết công pháp chồng tôi tu luyện là cái gì.
Lâm Nhược Khê tuy không yên trong lòng nhưng vẫn nghĩ cách cố gắng kéo dài thời gian, mong đợi có người có thể tìm tới nơi này.
- Hừ, cô chắc đang chờ có người có thể tìm tới nơi này, đến giải cứu các người?
Mặt rỗ khinh thường nói:
- Nói thật cho cô biết, cho dù thực sự có người đến, chỉ cần không phải Dương Thần, bằng bản lĩnh của chúng tôi, chúng tôi cũng không sợ!
Lâm Nhược Khê cắn môi, hờ hững không nói.
Mặt rỗ sờ sờ mặt, thở dài một hơi, có chút tiếc hận nói:
- Cô Lâm, chỉ sợ cô không rõ một chuyện. Cô trong khoảng thời gian dài có thể sống sót, không phải bởi vì cô là con gái riêng của nhân vật lớn, càng không phải bởi vì Chủ tịch của một công ty quốc tế.
- Cô có thể giữ mạng ngay dưới nhiều nhân vật lớn trong tay cầm thực quyền như vậy, chỉ là bởi vì cô gả cho một người đàn ông xung quanh không ai không sợ.
- Nhưng hiện tại, người đàn ông của cô đã không còn, thậm chí chết ở đâu cũng không rõ. Cô cho rằng, chúng tôi thật sự không dám động tới cô sao?
Hốc mắt Lâm Nhược Khê hơi đỏ hồng, nghiến lợi nói:
- Anh ấy tuyệt đối không xảy ra chuyện gì…
- Who care!? Ít nhất hiện tại hắn không ở đây!
Ánh mắt mặt rỗ lộ ra chút hung tàn và tham lam, sau khi liếc nhanh mấy lần dáng người duyên dáng của Lâm Nhược Khê, một bàn tay chậm rãi sờ hai má Lâm Nhược Khê.
- Người xấu không được chạm vào mẹ! Lam Lam đánh chết ông!
Lam Lam ở bên cạnh thấy thế, tức giận không ngừng hô to, nhưng lại bị một tay hung ác cầm mảnh vải rách nhét vào cái miệng nhỏ!
Lam Lam bị đóng kín huyệt vị, không thể động đậy, âm thanh ‘a… a…’ phát ra, gấp tới độ nước mắt rơi xuống!
- Đừng làm hại con gái tôi! Nó vẫn còn nhỏ!
Lâm Nhược Khê đau lòng kêu to, vài tên đại hán căn bản không chút cảm động.
Mắt thấy ma trảo kia muốn động vào mình, Lâm Nhược Khê rốt cục kinh hãi tới cực điểm, ý chí mãnh liệt phản kháng dường như truyền đi cảnh báo nồng nặc, thúc giục ‘Thủ hộ giả’ vẫn đang ngủ say trên tay!
Một tiếng phượng hót đột ngột bén nhọn vang lên!
Vòng tay Phượng tường trên tay Lâm Nhược Khê rốt cuộc lại một lần nữa cảm nhận được ý chí phản kháng mãnh liệt của chủ nhân, dấy lên màu xanh quang diễm!
Một con phượng hoàng lửa màu xanh trông rất sống động từ vòng tay Phượng Tường nhảy ra, hung mãnh đánh tới người đàn ông mặt rỗ!
Mặt rỗ theo bản năng bay ngược về sau, khó khăn lắm mới tránh được thanh viêm của phượng hoàng, sợ tới mức cả người toát mồ hôi lạnh!
- Cái gì vậy!
Một đám đại hãn khinh ngạc kêu to, thần kinh căng thẳng nhìn chằm chằm Lâm Nhược Khê.
Thanh viêm kia vừa xuất hiện, dây thừng đang buộc chặt Lâm Nhược Khê cũng bị đốt thành tro bụi.
Lâm Nhược Khê đồng thời thở phào nhẹ nhõm, vọt tới chỗ Lam Lam đang ngồi bên cạnh, cực kỳ nhanh nhẹn lấy ra tấm vải bịt miệng Lam Lam, cởi ra dây thừng.
Phượng hoàng lửa màu xanh lại cực kỳ thông linh, không hề làm hại người không có thái độ thù định, chẳng qua cũng không chủ động tấn công, chỉ lượn lờ bên người Lâm Nhược Khê.
Một đám đại hán có thể nhìn ra được, phượng hoàng lửa này uy lực kinh người, tuy không rõ rốt cuộc là cái gì, nhưng cũng không thể trấn trụ tất cả bọn họ.
Bởi vì, bọn họ nhanh chóng phát hiện, phượng hoàng lửa này không chủ động công kích bọn họ, đồng nghĩa với việc, Lâm Nhược Khê không có cách tự do sử dụng cỗ lực lượng này.
Trên thực tế cũng đúng là như thế, vòng tay Phượng Tường lực phòng hộ siêu nhiên, nhưng chung quy chỉ có tính bảo vệ phòng ngự, Lâm Nhược Khê đến cảnh giới Tiên Thiên cũng không tới, lại càng không nói tới Hóa Thần, không thể phát huy toàn bộ uy lực của pháp bảo này.
Vòng tay Phượng Tường này cũng chỉ có thể bảo vệ bản thân cô, về phần khác, cũng không có nửa điểm tác dụng.
- Các anh em, đừng sợ, thì ra là đồ vật của tà đạo, đừng quên chúng ta cũng có hàng.
Mặt rỗ quát lên một tiếng, lấy ra một sa ưng màu bạc từ hông liếc về phía Lâm Nhược Khê.
Mấy tên đại hán khác cũng nhe răng cười độc ác lấy ra súng của mình, hơn mười khẩu súng lục bán tự động, họng súng đen ngòm, giống như mười khẩu đại bác trí mạng!
- Cô Lâm, thứ này, là thứ chồng cô để lại cho cô dùng bảo vệ mạng sống sao? Thật là đồ tốt nha.
Mặt rỗ nhếch miệng vui vẻ nói:
- Tôi rất muốn biết, vật này có thể chống lại đạn không… Hoặc là, vòng tay này, có thể đồng thời bảo vệ hai mẹ con các người không?
Nói xong, mặt rỗ nhằm thẳng họng súng vào Lam Lam!
- Đừng!
Lâm Nhược Khê ôm lấy Lam Lam, bảo vệ cô bé trong lòng ngực mình.
Nhưng, bởi vì bị vây quanh bốn phía, bất kể bảo vệ thế nào, Lam Lam vẫn lộ ra dưới họng súng.
Mặt rỗ cười ha hả nói:
- Cô Lâm, bản thân cô cũng rõ, mấy anh em luyện võ có tu vi chúng tôi, dùng súng chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi. Chúng tôi ai cũng có năng lực, trong nháy mắt lấy mục tiêu là đầu con gái cô, hoặc là các bộ phận khác trên thân thể.
- Đương nhiên, vòng tay đó có thể bảo vệ cô, nhưng… có thể bảo vệ được con bé không?
Sắc mặt Lâm Nhược Khê trắng bệch không còn chút máu.
Đây là mối đe dọa! Nhưng bản thân không thể không bị đe dọa!
Bởi vì, bản thân không thể lấy sinh mạng của Lam Lam đi đánh cược!
Nếu chẳng may vòng tay Phượng Tường chỉ có thể bảo vệ người đeo nó, vậy Lam Lam cho dù có mạnh hơn nữa, nhưng có thể ngăn cản được các viên đạn bán ra sao?
Dương Thần có thể, không có nghĩa là Lam Lam cũng có thể!
Lâm Nhược Khê căn bản không dám tưởng tượng, đứa trẻ nhỏ như vậy, bị vài chục khẩu súng bắn vào sẽ như thế nào!
Đeo vòng tay Phượng Tường vào tay cho Lam Lam? Đứa nhỏ này nếu chẳng may không biết sử dụng, không phát huy được công năng phòng hộ của vòng tay thì sẽ làm thế nào?
Lâm Nhược Khê phát hiện bản thân không thể mạo hiểm, bởi vì sự an toàn của con gái được đặt lên vị trí hàng đầu!
- Mẹ đừng khóc, Lam Lam không sợ…
Chẳng biết từ lúc nào, Lâm Nhược Khê cũng không chú ý tới, bản thân không ngờ đã lệ rơi đầy mặt.
Lam Lam bị điểm huyệt vị vẫn không thể động đậy, chỉ có thể lên tiếng an ủi cô.
Lâm Nhược Khê chợt phát hiện bản thân vô dụng tới cực điểm, lúc không có Dương Thần bên cạnh, ngay cả đứa con gái duy nhất cũng không bảo vệ được!
- Cô Lâm, sự kiên nhẫn của chúng tôi là có giới hạn, nếu như cô đồng ý lấy vòng tay xuống, chúng tôi sẽ không nổ súng. Nếu như không lấy… vậy chúng tôi đành phải thử một chút, thử xem rốt cuộc viên đạn có bắn tới con gái yêu của cô không.
- Tôi lấy!
Lâm Nhược Khê lập tức hô to, sợ chậm trễ một giây lát sẽ có người bóp cò súng.
Tay run rẩy, Lâm Nhược Khê lấy vòng tay xuống, đặt trên mặt đất.
Phượng hoàng lửa cũng biến mất trong nháy mắt, ánh sáng chói lọi màu xanh tiêu tan, giống như tất cả đều là mộng ảo.
Đám người mặt rỗ cười ha ha đi tới phía trước, một tay đẩy Lâm Nhược Khê lên ghế, dùng súng nhắm ngay trán Lâm Nhược Khê!
Lâm Nhược Khê biết bản thân không có tu vi Tiên Thiên trở lên, căn bản không phải đối thủ của bọn họ, hơn nữa phản kháng sẽ chỉ có khả năng ngộ thương Lam Lam, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.
Mặt rỗ mở chốt an toàn, quay đầu nhìn Lam Lam nói:
- Tôi vừa rồi cuối cùng đã hiểu ra, nếu cô Lâm không nói, vậy tôi sao không đi hỏi cô bé … Con gái của Dương Thần, nhỏ như vậy đã có nội lực, chỉ sợ công pháp tu luyện còn cao thâm hơn cô Lâm… Bé mập, nói công phu cha cháu dạy cho cháu cho các chú đi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Lam tràn đầy hận ý,
- Người xấu, cha sẽ đến giết chết các người!
- Hắc… thật đúng là quá giống Dương Thần, nhỏ như vậy đã nảy sinh ác độc.
Mặt rỗ đưa tay nhéo mặt Lam Lam,
- Nói cho cháu biết, bé mập, nếu như cháu không nói, mẹ cháu sẽ phải chết ở đây.
Lam Lam nghe xong, nước mắt bắt đầu rơi xuống, mắt to nhìn về phía Lâm Nhược Khê, ngoài miệng thì ngập ngừng:
- Lam Lam không biết…
Lâm Nhược Khê tràn đầy đau lòng, lại vui mừng đứa nhỏ này còn nhớ rõ lời Dương Thần đã nói, đồng thời dùng sức lắc đầu, tỏ ý bảo Lam Lam tuyệt đối không được nói.
Lam Lam nhưng lại không kìm nổi, ‘Oa’ một tiếng khóc to,
- Các người là người xấu… Lam Lam không muốn mẹ chết… Oa!...
- Không được khóc! Khóc tiếp liền đánh chết mẹ cháu!!
Âm thanh hung ác của mặt rỗ rống lên, dọa Lam Lam sửng sốt.
Lam Lam nức nở, hô hấp cũng không dám dùng sức, đôi mắt trông mong nhìn Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê cảm thấy bản thân giống như bị người dùng dao cắt vào, băm thành từng khối, lại nghiền cho dập nát!
Đứa nhỏ bất lực và bàng hoàng, ánh mắt lo lắng chờ đợi khiến cô còn khó chịu hơn so với đã chết!