Chương 1443: Vì sao phức tạp
Dương Thần không ngờ cô nhóc kia vừa đến đã chất vấn mình, nhìn ánh mắt sáng quắc của Ji Yoen, Dương Thần chột dạ khẽ cười:
- Hổ thẹn? Anh có gì phải hổ thẹn?
- Anh không có sao?
Ji Yoen dường như sớm biết là như vậy, đi thẳng đến trước mặt Dương Thần nhìn chằm chằm hắn,
- Vậy được, em nói hổ thẹn của mình.
- Soo Ji Yoen… em đây là…
Dương Thần muốn cắt ngang, sợ nghe cô nói điều đó.
Nhưng Ji Yoen không hề có ý dừng lại để Dương Thần xen vào, hốc mắt hồng lên, tiếng nói vì kích động mà trở nên run rẩy.
- Dương đại ca, em thích anh.
Lời nói nhẹ nhàng mà kiên quyết của cô khiến Dương Thần không biết phải tiếp tục như nào, sắc mặt cứng ngắc không biết phải làm sao.
Ji Yoen bỗng nhiên dịu dàng cười, cô gái mặc áo cưới như tuyết trắng giờ này giống như tinh linh của tuyết.
- Dương đại ca, anh còn nhớ không, lúc trước khi ôn thi đại học ở Trung Hải, có một buổi tối anh đột nhiên đến phòng em, sau đó, phát hiện em đang ở đó chơi gấp ếch.
Giống như nhắc đến sự việc này, đến bây giờ vẫn còn thấy xấu hổ, khuôn mặt Ji Yoen đỏ lên.
Dương Thần đờ đẫn gật gật đầu, hắn vẫn nhớ, nhưng hắn vẫn đau đầu vì lời thổ lộ của Ji Yoen, nên làm thế nào cho phải
Người xung quanh, bao gồm cả Park Cheon đều mông lung, cô dâu không chỉ bị chú rể hạ độc, mà còn dẫn ra chuyện cô dâu yêu mến một người đàn ông Hoa Hạ!
- Lúc ấy anh nhất định cảm thấy em rất kỳ quái, sao lại ở thời điểm đó chơi gấp ếch, bây giờ em có thể nói cho anh biết…
- Khi đó em phát hiện, không biết từ bao giờ em đã thích anh, nhưng anh lại là chồng của chị Nhược Khê, em không thể làm chuyện có lỗi với chị Nhược Khê, vì vậy em chỉ có thể dấu tình yêu dành cho anh ở trong lòng.
- Em muốn học tập chăm chỉ, nhưng lòng lại luôn nhớ tới anh, khiến em tâm loạn như ma. Em chỉ có thể làm chuyện khác để phân tán lực chú ý của mình.
- Em thử viết nhật ký, những điều viết trong nhật ký đều là điểm đáng ghét của anh, em đấu võ mồm với anh, muốn anh quở trách em, làm cho em ghét anh…
- Nhưng, em vẫn nhớ anh, vì thế, em nghĩ đến việc gấp giấy để phát tiết tình cảm của mình ra ngoài, giống như mỗi lần gấp một con ếch, nỗi nhớ trong lòng sẽ giảm bớt một chút…
Nói tới đây, Ji Yoen xấu hổ cúi đầu, ngập ngừng nói:
- Thế nhưng… lúc nhỏ em đều chơi cùng con trai, biết gấp ếp giấy và phi tiêu Ninja, nhưng em không thể để nỗi nhớ của mình ở trong phi tiêu được, như vậy giống như đang hận anh. Cho nên… em chỉ có thể không ngừng gấp ếch, từng con lại từng con…
Lúc này Dương Thần đã hồi phục tinh thần, nghe Ji Yoen nói lời hoang đường như vậy, không khỏi muốn bật cười.
Nhưng, vừa nghĩ đến bóng dáng yên lặng dưới ánh đèn gấp ếch kia, Dương Thần lại không cách nào cười nổi…
Ji Yoen xoa khóe mắt, ngẩng đầu mặt giãn ra cười nói:
- Có phải em rất ngốc không, nhất định rồi, trong lòng anh nhất định sẽ cười chết em, nhưng em chính là như vậy, em không quan tâm anh có cười nhạo em không, bởi vì em dám nói ra.
- Ji Yoen, anh…
- Anh không cần giải thích cũng không cần nói đạo lý gì.
Ji Yoen ai oán nói:
- Sau này em cẩn thận suy nghĩ, kỳ thật anh vẫn biết em có tình cảm với anh, lực quan sát của anh mạnh như vậy, chuyện của Eum Jeong và Kim Chul đều bị anh phát hiện, sao em có thể gạt được anh, đều là tự em bịt tai trộm chuông mà thôi.
- Buổi tối đó, chúng ta ngồi trong cửa hàng tiện lời ăn mì ăn liền, anh biết là em muốn hôn anh đúng không, nhưng anh lại làm như không xảy ra chuyện gì.
- Những ngày tháng này ở Seoul, không có các anh bên cạnh, mỗi lần em nghĩ đến những chuyện này, đặc biệt là vào mùa thu, mùa đông, em thấy lá trên cây rơi xuống, giống như lòng mình cũng rơi theo, phiêu tán theo gió, cực kỳ đau lòng.
Trước mắt Dương Thần giống như hiện lên cô gái quen thuộc ở một nơi xa lạ, vượt qua thời gian, cảm giác đau đớn mơ hồ.
- Dương địa ca, trước kia anh vẫn lấy Kim Chul là người đàn ông tốt làm cái cớ trách em. Bây giờ, anh còn cho rằng em nên kết hôn với Kim Chul sao?
- Chuyện này… đương nhiên không thể.
Dương Thần nào còn đẩy Ji Yoen vào hố lửa nữa,
- Anh lúc trước chỉ là không ngờ, cậu ta lại làm ra loại chuyện như này…
- Anh đương nhiên không ngờ, bởi vì trong lòng anh cũng thích em.
Ji Yoen bỗng nhiên tự tin mà nói,
- Anh có thể vì em không do dự giết người, em có thể nhìn thấy điều đó từ sâu trong mắt anh.
Khóe miệng Dương Thần run rẩy,
- Nhóc con, lời này không thể nói lung tung, anh coi em là em gái mình.
- Chị Tuệ Lâm cũng từng là em vợ anh đó thôi, anh đừng tưởng lời như vậy có thể đối phó em.
Ji Yoen trừng mắt nói.
Dương Thần hoàn toàn không có cách,
- Em… không thể nói chuyện này là một được, anh coi em là… là…
Dương Thần nhất thời không biết nói tiếp như nào, từng lớp phòng tuyến trong lòng mình đang theo thế công mãnh liệt của cô mà sụp đổ.
Ji Yoen dường như có chút tức giận, cắn răng dậm chân,
- Dương đại ca, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không! Một đứa con gái như em cũng dám nói những lời này trước mặt nhiều người như vậy, anh không thể đối mặt với lòng mình sao?
- Nếu chị Nhược Khê đã muốn ly hôn với anh! Em bây giờ không có lỗi với chị ấy! Em là tự do, anh cũng là tự do!
- Tình cảm nam nữ vì cái gì mà phức tạp như thế, em chỉ muốn biết tâm ý của anh, cũng không phải muốn anh lập tức cưới em, cũng không phải muốn anh đem toàn bộ tình yêu cho em, mãi mãi chỉ bên cạnh em!
- Ấp a ấp úng giống cái gì? Chẳng lẽ anh không thể dùng một câu một từ ngắn gọn để nói rõ, không thể sao?
Ji Yoen dường như nhớ lại bộ dáng dũng mãnh nóng bỏng của mình lúc trước, sốt ruột hỏi:
- Anh có thích em không, chỉ cần nói ‘thích’, em sẽ cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của anh, cho dù anh không cưới em, em cũng không oán than không hối hận, đây là lựa chọn của em!
- Nếu anh nói ‘không thích’, em sẽ ngoan ngoãn rời đi, an phận làm em gái anh, hoặc là đi đến một nơi không làm anh phiền lòng, yên tâm tìm một người đàn ông sống nửa đời còn lại, chỉ đơn giản như vậy! Anh mau nói đi!
Cô giống như thét lên chói tai, lại làm người xung quanh giật mình không biết nói gì. Park Cheon khó tin nhìn cháu gái mình, dường như trước giờ chưa từng nghĩ đến Ji Yoen lại có một mặt như này.
- Chuyện này nào có đơn giản như vậy… anh… ừ!
Không đợi Dương Thần nói xong, Ji Yoen đã xông tới ôm cổ hắn, đôi môi anh đào mỏng dính sát vào môi Dương Thần!
Dương Thần đang tâm thần đại loạn, căn bản cũng chưa kịp phản ứng đã thành một màn nóng bỏng
Các tân khách ở đây đều phát ra tiếng kinh hô, đám người Park Cheon thì sắc mặt trắng bệch.
Ji Yoen dùng sức hôn, rất trúc trắc, nhưng lại dùng tất cả, dường như ngôn ngữ đã không còn biểu đạt được áp lực trong tình cảm của mình, cô muốn hiến dâng tất cả của mình ra.
Ý thức của Dương Thần có chút mê loạn, suy nghĩ bay lượn, mùi thơm xử nữ mê người của con gái giống như dược vật làm đại não say mê.
Trong đầu, hình ảnh qua lại tới lui, giống như một thước phim điện ảnh, từng đoạn từng đoạn hiện lên…
…
Cửa cảnh cục.
Cô gái đem vật trang sức hình trăng lưỡi liềm nhét vào tay người đàn ông,
- Chú, cái này cho chú, đây là thứ mẹ cháu để lại, nói là một cái bùa hộ mệnh, bây giờ cháu cho chú.
- Vật quý giá như vậy, sao có thể nhận chứ?
- Chú là người đầu tiên đồng ý đứng ra bảo vệ cháu, làm cho cháu cảm thấy được sự đãi ngộ của người tốt, trước kia cháu đều cảm thấy bùa hộ mệnh này bảo vệ mình, bây giờ cháu cảm thấy, chỉ cần có chú, cháu không phải sợ nữa.
Tròng mắt chăm chú của cô gái tràn đầy sáng rọi…
…
Trên mặt tuyết trắng, cô gái ngồi trên xích đu, người đàn ông ngồi xổm phía trước cô.
- Ai… thật là một cô bé xinh đẹp, thấy em anh đều không nỡ bỏ đi. Cô bé, về nhà với anh được không? Tuy làm cha của em thì hình như có chút quá trẻ, vậy làm em gái anh đi? Trả lời anh, em đồng ý không?
- Ừ, em đồng ý.
Cô gái vô cùng vui vẻ trả lời.
- Ji Yoen, nếu em cảm thấy trên đời này ai cũng có lỗi với em, vậy em nhất định phải nhớ rõ, có một người sẽ vì em mà có lỗi với cả thế giới.
…
Trong đêm tối, cô gái từ trên cầu lớn rơi xuống, rơi vào trong lòng người đàn ông.
- Em hận anh!
Người đàn ông nhếch miệng cười,
- Hận thì hận đi, dù sao vẫn mạnh hơn xin lỗi anh.
Hốc mắt cô gái hồng hồng, lại ôm chặt cổ người đàn ông, ôm thật chặt.
- Soo Ji Yoen, vĩnh viễn không được cảm thấy mình là gánh nặng của người mình yêu, em là Soo Ji Yoen độc nhất vô nhị trên thế giới, tính mạng của em, bất luận là đối với em hay đối với mọi người mà nói, đều là trân quý nhất…
…
Dương Thần cảm giác như mình đang mơ, khi tỉnh mộng, có thể cảm thấy trên mặt, trên môi có chất lỏng lành lạnh.
Ji Yoen khóc, bởi vì bộ dáng thờ ơ của Dương Thần.
Nhưng đúng lúc này, hai tay hắn lại đặt lên hông cô, cách bộ áo cưới nhẵn nhụi, có thể chạm đến da thịt non mềm.
Hô hấp Ji Yoen ngừng lại, trên hai gò má có một ráng màu diễm lệ, nháy nháy hai tròng mắt nhìn Dương Thần.
- Đã nói em còn nhỏ, sao lại nói khóc liền khóc luôn được.
Dương Thần thoải mái cười:
- Soo Ji Yoen, lần này anh thua, anh thừa nhận thích em.
Trong mắt Ji Yoen bắt đầu xuất hiện tầng sương mù, dần dần trở nên mừng như điên, cuối cùng thì run rẩy môi mỏng, thân thể mềm mại cũng run rẩy, thay đổi thành vẻ ngại ngùng.
Giọt lệ trong suốt trong hốc mắt giống như tùy thời đều có thể chảy xuống lần nữa.
- Nhưng, có thể cho anh thêm chút thời gian không, anh vẫn luôn cố gắng coi em là em gái, nhưng bây giờ em lại như này, anh…
- Em biết, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Ji Yoen hạnh phúc, lúm đồng tiền nở như hoa, giống như cô gái nhỏ khờ dại nhận được kẹo.