Chương 1595: Chiến dịch cuối cùng

Cô vợ Tổng giám đốc xinh đẹp của tôi

Tác giả: Mai Can Thái Thiêu Bính

Chương 1595: Chiến dịch cuối cùng

Nguồn dịch: Nhóm dịch Friendship

Sưu tầm:

Biên tập: metruyen

Nguồn truyện: kenwen

Sau khi Số 1 nói xong, thấy bốn người khác ở đây không một ai hé răng, lộ ra một tia thả lỏng, vui vẻ; vẻ lo lắng trên mặt quét sạch, nói:

- Hôm nay, đại nạn trước mắt, cả quốc gia thậm chí cả nhân loại nguy nan.

- Trong lúc này, các vị muốn nói gì cứ nói ra đi, Ninh thủ tướng, tuy Ninh gia ở Huyễn cảnh bị Lạc gia chiếm đoạt nhưng cũng không liên quan tới thế tục, hôm nay anh chân chính nắm đại quyền trong tay, sao lại không nói vậy?

Sắc mặt Ninh Quang Diệu trở nên xấu hổ, nhịn không được hỏi:

- Thủ trưởng, hiện tại Huyễn cảnh thế cục đã rối loại, Lạc gia có hai cao thủ Thái Thanh kỳ, có một không hai trong Huyễn cảnh, lẽ nào bọn họ thực sự không tới giao thiệp với quyền lực thế tục?

- Anh yên tâm đi, sẽ không.

Số 1 thản nhiên nói:

- Tuy Lạc gia một nhà độc đại thế không thể cản, nhưng kẻ địch của bọn họ là Chư Thần, cướp đoạt lực lượng thế tục có tác dụng gì, chỉ khiến cho Hộ trận giả đại nhân bất mãn, bọn họ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Nói tới ba chữ “Hộ trận giả”, mí mắt Dương Công Minh cùng Lý Mạc Thân đều nhảy lên, hai đại gia chủ nhìn nhau, không ngờ bí mật này ở thế tục chỉ có thủ trưởng Số 1cùng gia chủ Dương, Lý biết, hôm nay Số 1lại thản nhiên nói ra.

Bởi vậy có thể thấy, tới mức sinh tử tồn vong, bí mật không cần che dấu nữa, tất cả lấy gốc rễ Hoa Hạ làm trọng.

Quả nhiên, Ninh Quang Diệu, Thái Vân Thành lộ ra sự nghi hoặc, có ý hỏi Hộ trận giả là cái gì.

Số 1 cũng không giấu diếm thoải mái nói lai lịch của hai đại Hộ trận giả.

Hai vị tiền bối cao nhân, không rõ bao nhiêu tuổi nhưng có thể chắc chắn là tổ tiên của Dương gia và Lý gia.

Đó cũng là vì sao, mấy đời đều có kẻ thống trị chèn ép Dương gia, Lý gia nhưng vẫn chưa từng khiến hai nhà đoạn tuyệt hương khói.

Tới cấp bậc của hai đại Hộ trận giả, đừng nói là gia tộc ngay cả thay đổi triều đại các ngài cũng không quá quan tâm.

Nói thẳng, nếu bây giờ Số 1bị gián điệp nước ngoài giết chết, các ngài cũng không ra tay bởi đó là tranh trấp thế tục thông thường.

Trừ phi Chư Thần hoặc tu sĩ muốn tranh đoạt đại quyền, chém giết Số 1 vậy ngài mới xuất thủ.

Chỉ cần Hoa Hạ còn đó, lưu cho con cháu một tia hương khói vậy là đủ rồi.

Về phần mở rộng bờ cõi, bảo vệ quốc gia là chuyện của nhân dân Hoa Hạ.

Hậu duệ Dương gia, Lý gia bị truy sát, bị thua thiệt, chỉ cần không chết hết, các ngài cũng sẽ không can thiệp.

Đương nhiên, đó cũng là kẻ thống trị các đời suy đoán, cũng không biết mấu chốt của hai vị Hộ trận giả là cái gì.

Tóm lại, gần trăm năm nay, Hộ trận giả không ra tay giúp Dương gia cùng Lý gia mà ngay cả Dương Công Minh, chiến đấu tuyệt tử tuyệt tôn, huyết thống thay đổi bọn họ cũng chưa từng đứng ra.

Có thể, trong năm tháng dài dằng dặc, huyết thống Dương gia và Lý gia đã thay đổi không biết bao nhiêu lần.

So với việc nói là hậu thế của hai đại Hộ trận giả không bằng nói là một chút ghi nhớ về lòng trung thành đối với gia tộc.

Quan hệ máu mủ, với Dương Công Minh cùng Lý Mạc Thân không quá để ý, đối với nhân vật cấp bậc này mà nói có chút nông cạn rồi. (.

- Tuy nói tôi trong thế tục thậm chí toàn bộ Hoa Hạ tiếp xúc với Hộ trận giả nhiểu nhất, nhưng cũng chưa từng gặp qua hai ngài, mỗi khi cần hai ngài đều dùng thần thức tiến hành trao đổi.

- Sợ rằng không chỉ là tôi, mà mấy vị thủ trưởng lúc trước cũng không nghe bất kỳ thanh âm, không gặp mặt một lần. Hai vị Hộ trận giả đại nhân mờ ảo, không cách nào hiểu tâm tư các ngài.

Số 1 cảm khái nói.

Trên đầu Ninh Quang Diệu chảy ra mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: thảo nào, lúc trước Ninh gia kiên quyết hạ lệnh bắt mình không được động tâm tư với Số 1; gia tộc ẩn thế không dám hạ sát thủ với Dương gia và Lý gia.

Hóa ra, hai đại gia tộc còn có lão quái vật thủ hộ? Nói vậy, cho dù Ninh gia bị giết sạch, Dương gia, Lý gia cũng chưa chắc bị diệt.

Theo lời của Số 1, Hộ trận giả của Lý gia đã thi triển uy áp trấn trụ Dương Thần, vậy hai vị còn lợi hại hơn Dương Thần.

Một mình Dương Thần đã quấy lên một hồi tinh phong huyết vũ trong Huyễn cảnh, quét sạch Tiên Ma, vậy Hộ trận giả còn biến thái như thế nào?

Thế nhưng, một gia tộc truyền thừa mấy ngàn năm, một chút nội tình cũng không có sao có thể kéo dài bao nhiêu năm tháng như thế.

Trong mắt Dương Công Minh cùng Lý Mạc Thân đều hiện lên vẻ kính nể, bọn họ từ gia chủ tiền nhiệm biết được bí mật này, cũng hướng về lão tổ tông không gì sánh được này thương tiếc không có cơ hội gặp gỡ.

- Đã như vậy… Thủ trưởng, Hoa Hạ, thậm chí toàn bộ thế giới gặp tai nạn chưa từng có, Chư Thần đã đẩy nhân loại vào chỗ chết, Huyễn cảnh loạn cào cào, lẽ nào Hộ trận giả còn chưa chịu xuất thủ sao?

Thái Vân Thành nhíu mày nói.

Số 1 cười khổ:

- Các vị còn chưa hiểu ý của tôi…

Bốn người nhìn nhau tỏ ra hoang mang.

Số 1 thở dài, đứng dậy, quay lưng lại nhìn vào địa đồ Hoa Hạ, sắc mặt phức tạp.

- Tôi đã sớm nỗ lực hỏi Hộ trận giả nên xử lý thế nào, nhưng Hộ trận giả cũng không cho tôi bất kỳ hồi âm nào…

Nói đến đây, Thái Vân Thanh giật mình, trong mắt hiện lên sự lo lắng vô hạn.

- Chẳng lẽ… Hộ trận giả đại nhân, muốn… Muốn vứt bỏ chúng ta?

Ninh Quang Diệu không kìm lòng nổi hỏi.

Số 1 quay đầu nói:

- Ninh thủ tướng, tôi đã nói rồi, các triều đại đổi thay, Đế vương bị giết vô số, triều đại thay đổi, xoay vần, Hộ trận giả sẽ không ra tay can thiệp…

- Nhưng bây giờ không giống! Lúc này không có biện pháp gì, dân chúng Hoa Hạ không chết đói cũng chết rét! Đây không phải cái gì thay đổi chính quyền, thay đổi triều đại!

- Tình báo của chúng ta cho biết, NATO cùng Nga đã thực hiện “kế hoạch chế taọ thuyền Noah”! Bọn họ đem Hoa Hạ chúng ta bài trừ ra ngoài, khả năng duy nhất chính là cô lập chúng ta!

- Hết thảy là do Chư Thần gây ra, tổ tiên chúng ta cùng các thần là kẻ thù truyền kiếp, Hộ trận giả đại nhân lẽ nào nghĩ Hồng Mông có khả năng đối kháng Chư Thần?

- Thủ trưởng, ngài không biết sao, hai tháng trước gia tộc ẩn thể bị đánh cho tan tác ở hải ngoại, căn bản không phải là đối thủ của các thần!

Hai tay Ninh Quang Diệu chống bàn, kích động gân cổ nói.

Số 1 nhíu mày:

- Ninh thủ tướng, nhưng nóng nảy vô dụng thôi. Hộ trận giả đại nhân không ra mặt khẳng định có lý do của các ngài, chẳng lẽ chúng ta có khả năng cưỡng chế các ngài xuất thủ hay sao?

Sắc mặt Ninh Quang Diệu lúc đỏ lúc trắng, một bụng tức giận, không chỗ phát tác.

Tuy ông ta mưu cầu danh lợi, quyền lực, không từ thủ đoạn độc ác nào, nhưng thực sự ngồi vào cái ghế này rồi, sao có thể nhẫn tâm nhìn người Hoa Hạ khắp nơi chết một cách vô ích như thế.

Nếu một tia lương tri này ông ta cũng không có chỉ sợ cũng sẽ không có chuyện còn trẻ như vậy đã ngồi vào ghế thủ tướng.

Vừa nghĩ tới, những người phụ nữ, những đứa trẻ vô tội rõ ràng có thể cứu lại vì lý do nào đó mà Hộ trận giả không chịu ra tay, để mặc bọn họ chết đói, chết rét, hai mắt không khỏi nóng lên.

- Hừ, tôi nghĩ, bọn họ không phải không xuất thủ mà là không dám, có thể bọn họ tự nhận không phải đối thủ các thần, rất sợ chết cũng không chừng.

Ninh Quang Diệu cười lạnh.

Số 1 bật dậy khiển trách:

- Ninh thủ tướng, không được ăn nói bậy bạ.

Ninh Quang Diệu hừ một tiếng, ông ta thực sự nổi giận, nếu không không nói những lời này có thể khiến mình gặp phiền toái lớn.

- Khụ, khụ…

Dương Công Minh tuổi già, sức yếu, ho khan hai tiếng, nhiệt độ hạ quá thấp khiến thân thể ông có chút không chịu đựng nổi.

- Ninh thủ tướng, thiên mệnh khó trái, mọi việc đều có nguyên nhân của nó, sống chết của người cũng là một vòng tuần hoàn. Hộ trận giả là là tổ tiên Dương gia, Lý gia chúng tôi; tôi và Lý gia chủ cũng không đoán được nhiều tâm tư các ngài…

- Thế nhưng, mặc kệ có các ngài hay không, hiện tại Hoa Hạ là do mấy lão già này từ một cục gạch, một viên ngói dựng nên; là những lão chiến hữu dùng đầu và máu thịt thân thể đặt nền móng…

- Chúng ta tuy đã già, nhưng không thể ngồi yên không để ý tới, chúng ta làm tốt bổn phận của mình, về phần kết cục do ai viết, lại có ai có thể biết chứ…

- Không sai.

Lý Mạc Thân trịnh trọng nói:

- Lão Dương, nói thật nếu các nước khác đều coi chúng ta là trò đùa, chúng ta diễn thật tốt, xem ai có thể ở lại đến lúc cuối cùng.

Số 1 vui mừng, gật đầu cười nói:

- Hôm nay tìm mấy vị, chính là ý này, nhân dân toàn quốc trong cảnh giá rét, đóng băng, trừ chúng ta là những người làm quan, bọn họ còn có thể dựa vào ai.

- Những người ở đây, bao hàm cả tôi, vẫn đều ỷ lại lực lượng của đám tu sĩ kia, mà bây giờ cần nhất là dựa vào chính mình, tự suy nghĩ lấy biện pháp.

- Thử nghĩ, tránh cũng không thoát, thế phải cùng dân chúng vượt cửa ải khó, chiến đấu đến thời khắc cuối cùng…

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện