Chương 200 : Ngọt ngào
Chương 200: Ngọt ngào
Không muốn làm mất hứng mọi người nhưng mọi người nhớ cho là đọc nộiquy nhà mình rồi hãyt nhé. Vừa rồi có em Hiền Nguyễnt kiểu giụcmình up truyện và mình del luôn theo quy định rồi. Rảnh rỗi ngồi làmđược thì up ngay chứ giữ truyện làm gì đâu. Mình cũng phải đi học, cũngcó cuộc sống riêng, đâu phải lúc nào cũng rỗi mà ngồi type truyện 24/24cho các bạn được. Thông cảm cho người editor, tạo không khí thoải máicho nhau không tốt hơn à? Hôm nay nhiều việc còn bị thúc ép, hơi mệt,định làm thêm nhưng quyết định chỉ làm 1 chương ngắn này nữa thôi. EmHiền có đọc được thì thông cảm và rút kinh nghiệm nhé.
Nhắc lại, mọi người ai chưa đọc nội quy thì đọc hộ mình trước khi có ý địnht, còn nếu k địnht thì không cần đọc cũng được :3
Chương 200
Triệu Hi Thành thấy lúc này Chu Thiến ngay gần trong gang tấc, ánhmặt trời nhuộm mái tóc cô vàng óng, mắt cô như bảo thạch mà phát sáng.Cô cứ lẳng lặng nhìn anh như vậy, ánh mắt vô cùng quen thuộc, tình cảmdịu dàng trong mắt cô khiến anh trầm mê. Môi cô khẽ mấp máy mà hé mở,cánh môi mềm mại ướt át. Dục hỏa vừa nén xuống lại một lần nữa bốc lên.Anh rốt cuộc không khắc chế được khát vọng trong lòng, anh muốn, anh rất muốn nếm thử đôi môi ngọt ngào kia…
- Cha ơi!
Một tiếng gọi non nớt vang lên khiến hai người đang ý loạn tình mêđột nhiên tỉnh lại. Vẻ mặt hai người đều có chút xấu hổ, mặt Chu Thiếnửng hồng nhưng trong lòng cô lại ngọt ngào vô cùng. Cô cúi đầu, khóe môi khẽ cười rồi quay đầu nhìn Thế Duy.
Cô sờ trán Thế Duy, đã không còn nóng nữa, xem ra đã hạ sốt. Nhìn đôi mắt to sáng ngời linh động của Thế Duy thì Chu Thiến lại vui mừng:
- Thế Duy có khỏe không? Có còn đau không?
Thế Duy cười cười, lắc đầu, sau đó nhìn về phía Triệu Hi Thành, vươn tay với anh:
- Cha ơi
Giọng nói nhu hòa khiến ai nghe cũng mềm lòng. Triệu Hi Thành vội nắm tay cậu bé nói:
- Thế Duy bị ốm, cha lo lắm
Thế Duy nói:
- Lâu rồi Thế Duy không được gặp cha, rất nhớ cha. Giọng nói đầy sự tủi thân.
Triệu Hi Thành nhớ lại đã nhiều ngày qua vì trốn tránh bản thân màxem nhẹ con, trong lòng không khỏi có chút áy náy, anh ngồi bên giường,vuốt đầu Thế Duy nói:
- Không đâu, sau này sẽ không thế nữa, về sau ngày nào cha cũng sẽ dắt Thế Duy đi dạo
Thế Duy vừa lòng, mỉm cười ngọt ngào.
Chu Thiến nhìn hai người một lớn một nhỏ mà cũng mỉm cười
Triệu Hi Thành nhìn đồng hồ, thấy sắp đến giờ đi làm thì nói với Chu Thiến:
- Tôi về thay quần áo rồi đến công ty luôn!
Chu Thiến có hơi không dám nhìn anh, khẽ gật gật đầu. Cô tiễn anh rakhỏi phòng bệnh, mở cửa rất nhẹ. Triệu Hi Thành đột nhiên quay đầu, nói:
- Vừa rồi…
Vừa bắt đầu, Chu Thiến đã ngẩng đầu lên chặn lời anh:
- Đừng lại lấy lí do lần trước để né tránh, tôi không phải con ngốc, có một số chuyện tôi có thể cảm nhận được…
Cô nhìn thẳng vào mắt anh mà không chớp mắt
Triệu Hi Thành ngẩn ra, sau đó mỉm cười, vô cùng quyến rũ, anh khẽ nói:
- Tôi định nói, tối qua là tôi hiểu lầm cô, cô chăm sóc Thế Duy rất tốt, tôi xin lỗi, xin cô đừng để ý
Thấy anh nói sang chuyện khác, Chu Thiến mỉm cười hài lòng. Cô cũngkhông muốn lại bị những lời nói của anh đả kích. Tuy rằng cô biết nhữnglời đó có lẽ không phải anh thực sự muốn nói nhưng vẫn luôn không thoảimái.
- Không sao, tôi hiểu, anh chỉ là lo lắng cho Thế Duy.
Hai người đều yên lặng như thể không biết nên nói gì. Một lúc sau, Triệu Hi Thành mới nói:
- Tôi đi đây, nói với Thế Duy lúc nào xong việc tôi sẽ lại đến với nó
- Vâng! Chu Thiến khẽ gật đầu
Triệu Hi Thành xoay người bước đi, Chu Thiến mỉm cười nhìn khuôn mặt anh dần dần biến mất sau cửa.
Đóng cửa lại, Triệu Hi Thành khẽ thở dài, đến giờ anh đã chẳng thể tự lừa dối mình nữa rồi. Quả thực anh đã động lòng với cô gái này, coitrọng cô gái bình thường chẳng chút đặc biệt này. Mỗi động tác, ánh mắt, mỉm cười của cô đều có thể khiến tim anh đập thình thịch.
Bọn họ biết nhau được bao lâu? Thực sự là đoạn thời gian quá ngắnnhưng cảm giác đó lại như đã trải qua nhiều năm vậy, rất khó tin. Chẳnglẽ cô ấy có phép thuật sao?
Bọn họ mới nhận thức bao lâu? Thực đoản thời gian rất ngắn, nhưng làloại cảm giác này như là đã muốn trải qua rất nhiều năm dường như. Bấtkhả tư nghị cảm giác. Nàng này chẳng lẽ là có ma pháp sao?
Triệu Hi Thành lắc đầu, anh không thể cự tuyệt sự quyến rũ này. Anhtừng cố gắng chống cự nhưng như vậy thực sự giống như bản thân đang từchối vật báu mà mình khao khát. Nỗi đau khổ, dày vò đó khiến anh nhưphát cuồng.
Vì sao không thuận theo khát vọng trong lòng? Nhưng như vậy cũng cónghĩa là phản bội tình yêu của anh và Thiệu Lâm. Người con gái coi anhquan trọng hơn cả bản thân mình, anh sẽ vì dục vọng bản thân mà phản bội tình cảm chân thành đó sao?
Triệu Hi Thành nhíu đôi mày rậm. Anh vốn tính quyết đoán kiên nghịnhưng chuyện này, sự quyết đoán lại hoàn toàn không phát huy được. Thôiđi, tạm thời không nghĩ chuyện này, để sau hãy nói
Mà trong phòng bệnh, Chu Thiến dựa vào cửa phòng khẽ mỉm cười ngọtngào. Hi Thành có cảm giác với cô, cô cảm nhận được, dù cô có thay đổihình dạng khác nhưng trái tim anh vẫn nhận ra cô
Lúc trước sở dĩ anh lại nói như vậy nhất định là vì không muốn phảnbội Thiệu Lâm. Cũng đúng, sao anh có thể dễ dàng chấp nhận người con gái khác? Cho dù là Tống Thiệu Vân dùng mọi thủ đoạn cũng không thể có được lòng anh đó sao?
Nghĩ đến đây, Chu Thiến càng thêm vui vẻ.
Chờ có cơ hội, cô sẽ nói hết chân tướng cho anh, để cho anh không còn cố kỵ gì mà chấp nhận mình. Như vậy là một nhà ba người lại có thể hạnh phúc bên nhau. Lòng Chu Thiến thật ngọt ngào.
Bón cháo cho Thế Duy xong, không lâu sau thì Triệu phu nhân và TriệuHi Tuấn biết tin cũng vội chạy tới bệnh viện. Nhìn Thế Duy phải truyền,Triệu phu nhân đau lòng vô cùng, luôn miệng nói: “Tội nghiệp”… hận không thể bị bệnh thay cháu. Quế tẩu ở bên cạnh lạnh lùng nói:
- Nhất định là hai hôm nay thời tiết thay đổi, không mặc thêm quần áo đúng lúc. Trẻ con vì sự sơ sẩy của người lớn mà phải chịu khổ,thật đáng thương
Nói xong lại liếc nhìn Chu Thiến như sợ mọi người không biết mình đang ám chỉ đó là lỗi của Chu Thiến vậy
Triệu Hi Tuấn nghe Quế tẩu nói thì nhíu mày:
- Hệ miễn dịch của trẻ vốn yếu, ốm là chuyện thường, sao có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu người lớn.
Triệu phu nhân cũng gật đầu nói:
- Chu tiểu thư chăm sóc Thế Duy thế nào chúng ta đều biết,lần này Thế Duy bị ốm cũng không thể hoàn toàn trách cô ấy được
Thấy chủ đều nói đỡ cho Chu Thiến như vậy, Quế tẩu bĩu môi nhưng cũng không nói gì thêm. Trong lòng lại suy nghĩ, Chu Thiến này thật là lợihại, giờ ngay cả nhị thiếu gia cũng bị cô ta thu phục. Xem ra muốn đuổicô ta đi phải có kế hoạch cẩn thận mới được. Phải để cho tất cả mọingười không tin tưởng cô ta nữa.
Chu Thiến thấy Triệu phu nhân và Hi Tuấn chẳng những không trách mà còn thông cảm cho mình thì trong lòng thập phần cảm động.
Bác sĩ tiến vào tiêm cho Thế Duy, vì đang truyền nên không cần phảichịu tiêm đau nên Thế Duy vẫn rất ngoan. Truyền thêm được một lúc thìThế Duy lại buồn ngủ. Triệu phu nhân không muốn quấy rầy cậu bé nghỉngơi nên cùng Quế tẩu rời đi. Hi Tuấn cũng bận nên sau đó cũng đi.
Mãi cho đến trưa cũng chẳng có ai đến quấy rầy bọn họ. Lúc Thế Duytỉnh, Chu Thiến lại kể chuyện cổ tích, hát cho Thế Duy nghe. Sau đó lạigiúp cậu bé lau người, thay quần áo. Buổi trưa, Thế Duy thèm ăn, ăn khánhiều. Nhìn Thế Duy dần khỏe lại, Chu Thiến rất vui. Chu Thiến cũng hỏibác sĩ, bác sĩ nói bệnh tình của Thế Duy sẽ nhanh chóng ổn định, hẳn làqua hai ngày là có thể xuất viện. Đến lúc này Chu Thiến mới hoàn toànyên lòng.
Nhưng buổi chiều, phòng bệnh lại có hai người khách đến. Nhìn bọn họ, lòng Chu Thiến có cảm giác khó mà nói rõ